Phò Mã 16 Tuổi

Chương 11: Các Hữu Sở Ái (B)







Sau khi nến đỏ bị tắt, Tô Hạo nằm vào trong chăn âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Vừa nãy lại mất mặt.
Tại sao mình trước mặt Trường Ninh lại luôn bị mất mặt như vậy?
Trong lòng không khỏi như đưa đám.
Tuy nói như thế, vẫn không quên đem thân thể dịch dịch ra chút để một khoảng cho Trường Ninh.
Lúc này Trường Ninh   đã thay xong quần áo ngủ, đi tới xốc lên chăn gấm, nằm cạnh bên người Tô Hạo, tóc dài rải rác trên gối, nhẹ nhàng vuốt ve tóc Tô Hạo, sau đó nằm nghiêng, liền cùng Tô Hạo tách ra.
Tô Hạo xoay người sang hướng khác nằm nghiêng.
Hai người liền như vậy đưa lưng về phía đối phương mà ngủ.
Tô Hạo không cách nào chợp mắt.
Tuy rằng nàng vẫn nhắm mắt lại cố gắng đi vào giấc ngủ, nhưng mãi tận đến khi đôi mắt có chút mỏi cũng không thể chợp mắt.
Tô Hạo mở mắt ra, cảm thấy cánh tay bên dưới bị ép đến đau nhức, liền xoay người đặt lưng xuống, nháy mắt mấy lần, lại lật thân hướng về phía công chúa nằm nghiêng, mũi chạm vào mái tóc của Trường Ninh, mũi nhẹ nhàng thở mấp máy mấy cái, trong lòng suy nghĩ Trường Ninh chắc là đã an giấc rồi, đưa tay nhẹ nhàng vuốt lên mái tóc của Trường Ninh, chạm vào tựa như dòng nước mát mẻ, Tô Hạo liền đem tay đặt lên mái tóc vuốt ve, loại cảm giác này làm nàng thật không muốn dừng.
Trường Ninh bỗng nhiên trở mình.
Tô Hạo sợ hãi đến nỗi quay lại tư thế ngủ ban đầu, trong lòng "Thình thịch" nhảy lên, mãi đến tận hồi lâu sau, phát hiện người phía sau vẫn rất yên tĩnh, mới yên lòng -- Trường Ninh căn bản chỉ là trong lúc vô tình vươn mình mà thôi.
Tuy nói như thế, Tô Hạo cũng không dám lộn xộn nữa.
Đêm đó Tô Hạo không biết ngủ lúc nào .
Khi tỉnh lại, vị trí bên cạnh đã rỗng tuếch, không biết Trường Ninh  đã rời giường lúc nào .
Sau khi gia nhân hầu hạ rửa mặt xong đi tới trong sân, mới phát hiện mặt trời đã lên cao, nàng từ trước đến giờ đều dậy sớm đọc sách, chưa từng dậy muộn như vậy.
Tô phu nhân không biết từ nơi nào đi ra, kéo Tô Hạo vào mái hiên phía tây trong sân hỏi.
"Tối hôm qua có hay không ?" Vào nhà đóng cửa lại. Nàng muốn hỏi chính là có hay không phát sinh chuyện gì ?
Tô Hạo rất buồn bực, "Có hay không cái gì?"
Trong lòng Tô phu nhân  rất gấp gáp a, nhưng lại không thể nói rõ, trong phòng còn có Tô Tranh.
Thấy mẫu thân hung hăng nháy mắt, Tô Hạo rốt cục phản ứng lại, lắc lắc đầu, "Không có."
Lúc này Tô phu nhân  mới thở phào nhẹ nhõm. Nàng vẫn luôn nghĩ là sẽ không sao, người từ nhỏ tiếp thu lễ nghi cung đình như Trường Ninh hẳn sẽ là người bị động, đặc biệt là bản thân nữ nhi trong phương diện này lại rất ít khi chủ động.
Tô Tranh cũng đang bên cạnh nói, "Không tiền đồ!" Hắn cho rằng Tô phu nhân hỏi Tô Hạo tối hôm qua có thành chuyện với Trường Ninh hay không ?
Cân nhắc đến Tô Hạo tuổi còn nhỏ chưa hiểu hết chuyện, trước đại hôn của Tô Hạo, Tô Tranh đã để Tô Phu nhân dạy cho Tô Hạo một ít kĩ năng phòng the, Tô phu nhân tuy rằng ngoài miệng đáp ứng, nhưng căn bản không đi làm, nàng biết Tô Hạo tâm tư thuần khiết, nghe xong chỉ sợ sẽ buồn nôn đến ngất đi, huống hồ thực sự không cần thiết -- Tô Hạo cùng Trường Ninh đều là nữ tử làm thế nào loại chuyện đó đây?
Tô phu nhân nhìn Tô Tranh một chút, hỏi Tô Hạo , "Dù sao cũng nên nói mấy câu rồi chứ ?" Biểu hiện thật giống đứng về phía Tô Tranh.
Tô Hạo lần thứ hai lắc đầu, "Không có." Nói xong hạ thấp lông mày đi.
Tô phu nhân không thể tin vào tai của mình, "Liền câu nói cũng không nói ?" Cảm thấy bất ổn, "Như vậy không thể được!" Đem Tô Hạo dắt ra gian phòng, "Cảm tình nhất định phải bồi dưỡng lên !"
Tô phu nhân trong lòng rõ ràng, tương lai vạn nhất xảy ra sự cố, có thể cứu Tô Hạo cùng người của Tô gia chỉ có Trường Ninh mà thôi. Tô Hạo tuổi còn nhỏ, chuyện phòng the tạm thời không gần gũi Trường Ninh, Trường Ninh có thể không ngại, nhưng nếu như một thời gian sau cũng không cùng Trường Ninh thân cận, vậy thì không thể rồi.
Tô Hạo không biết Tô phu nhân kéo nàng đi làm gì, "Nương?"
"Công chúa điện hạ hiện tại đang ở hậu hoa viên ngắm hoa, đi bồi tiếp nàng."
Tô Hạo cơ hồ bị Tô phu nhân đẩy mạnh đến hậu hoa viên .
Có điều sau đó chính mình không tự chủ được đi về phía trước.
Bởi vì thấy được bóng người Trường Ninh .
Cũng không quan tâm đến trang phục hoa lệ của nàng, đưa ánh mắt nhìn vào mái tóc đang vấn lên của Trường Ninh, không còn là kiểu tóc thiếu nữ trái đào như lúc ở vườn Hoa Dương, tóc đã được vấn cao, là kiểu tóc của thiếu phụ.
Trong vườn khắp nơi đều trồng Hạnh Hoa, lúc này đang là thời điểm Hạnh Hoa khoe sắc, khai nở ngợp trời, sáng lạng như hoa gấm.
Tay Trường Ninh  cầm một thanh tố sa quạt tròn, chậm rãi đi dọc theo hồ Bích Thủy, bên trên ngợp trời Hạnh Hoa, còn dáng vẻ nàng hờ hững tựa như hỗn loạn trên thế gian này đều vô can đến nàng.
Thực hấp dẫn Tô Hạo.
Tô Hạo rất muốn đứng bên cạnh nàng cùng đi.
Bước chân phía dưới không khỏi tăng nhanh, mãi đến khi sánh vai cùng Trường Ninh , Tô Hạo mới theo tiết tấu thông thả của Trường Ninh cất bước, ánh mắt không tự chủ lại nhìn lên mái tóc Trường Ninh.
Tuy là màu đen, nhưng hai tóc mai mỏng manh như trong suốt, hình như cánh ve, đại khái chính là như trong thư ca "Vân hoàn vụ tấn" chứ?
Trên búi tóc cũng không có quá nhiều vật trang sức, chỉ xuyên một nhánh trâm điểm thúy Kim đung đưa, thanh tân, trong sáng, tao nhã.
Tô Hạo không khỏi cười khẽ.
Hai người cũng không nói chuyện, yên lặng đi một đoạn đường, Tô Hạo ngẩng đầu lên nhìn một dải Hạnh Hoa, kêu một tiếng, "Công chúa Điện hạ?"
Trường Ninh quay đầu nhìn nàng, lấy ánh mắt dò hỏi.
"Điện hạ yêu thích Hạnh Hoa?"
Tô Hạo nghĩ, phò mã phủ là xây cho trưởng trữ công chúa, bên trong bố trí như vậy cũng là theo sở thích của nàng a.
"Ân, " Trường Ninh khẽ trả lời, thu tầm mắt lại, "Lúc Hạnh Hoa nở, óng ánh long lanh, ôn hòa nhỏ nhẹ" , nói tới chỗ này ngừng chốc lát, rồi mới nói tiếp, "Vì lẽ đó yêu thích."
"Ân. . . . ." Thật vất vả tìm được đề tài, Tô Hạo không muốn dừng đề tài như vậy, nhìn kỹ cây Hạnh Hoa kia, thấy lúc nụ hoa chớm nở, hơi thấy hồng nhạt, hoa vừa mới nở, sắc hoa nhàn nhạt, lúc nở rộ lại trắng như tuyết, liền xuất khẩu nói, "Nói trắng không phải trắng, nói hồng không phải hồng, ở ngoài quân hồng bạch, đứng mắt thấy Thiên Công."
Trường Ninh được nghe, dừng bước lại.
Tô Hạo không rõ vì sao, cũng dừng bước theo, chỉ thấy Trường Ninh chậm rãi quay đầu, bình tĩnh nhìn nàng, nhìn chốc lát thu tầm mắt lại, cũng không có nói gì, tiếp tục đi đến phía trước.
Tô Hạo suy nghĩ một chút, xem Trường Ninh một chút, nói, "Ta yêu thích hoa mai."
Trường Ninh được nghe, nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng.
Tô Hạo thấy trưởng Trữ công chúa đáp lại, không khỏi mừng tít mắt, nàng từ đáy lòng cao hứng, "Băng thanh ngọc khiết, phong đệ U Hương, Sơ Ảnh hoành nghiêng nước thanh cạn, nhất chi độc tú băng tuyết."
Trường Ninh nghe xong, khẽ nói, "Không trách phụ hoàng nói ngươi đầy bụng châu ngọc, Phò mã ngâm quả nhiên là hảo thơ."
Tô Hạo vội nói, "Ta ngâm không phải thơ."