Phố Hạnh Vũ

Chương 58: Chương 58





Diêu Thanh nói xong liền xoay người rời đi.
Mạc Tiểu Vũ vẫn dán sát vào lưng Đoàn Hủ Nghiên, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Đoàn Hủ Nghiên đang nấu sủi cảo không lên tiếng quấy rầy cậu, hắn nấu xong tắt lửa múc sủi cảo ra, mang theo Mạc Tiểu Vũ dán trên lưng mình đi về phía bàn ăn.
Mỗi chén sủi cảo đều được rắc một ít hành lá lên trên, còn có hai nhánh rau diếp cùng vài lát rau tía tô.
Mạc Tiểu Vũ thích ăn sủi cảo, tuy không đói bụng nhưng nhìn chén sủi cảo bụng cậu liền kêu ùng ục, mặc dù hương vị của sủi cảo ăn liền không ngon bằng tự làm, nhưng Mạc Tiểu Vũ vẫn rất hài lòng.
Đoàn Hủ Nghiên thấy cậu ăn hết sủi cảo trong chén, nhớ tới trong tủ lạnh có hoa quả liền đứng dậy đi vào phòng bếp, muốn cắt chút hoa quả cho Mạc Tiểu Vũ ăn, kết quả Mạc Tiểu Vũ vừa thấy hắn đi cũng vội vàng đứng dậy đi theo.
Đoàn Hủ Nghiên mở cửa tủ lạnh lấy xoài ra cho Mạc Tiểu Vũ xem, "Tiểu Vũ, chúng ta ăn cái này có được không? "
Mạc Tiểu Vũ gật gật đầu.
Đoàn Hủ Nghiên lấy thớt và dao gọt hoa quả, lấy thêm hai cái chén, cắt ra hai phần, để lại một phần cho bọn Kiều Hành Tín.
Mạc Tiểu Vũ đứng ở bên cạnh nhìn Đoàn Hủ Nghiên, nhìn hắn gọt vỏ trước rồi mới cắt thành một miếng vừa ăn, một nữa cho bọn Hành Tín, nửa còn lại thì cho Mạc Tiểu Vũ.
Đoàn Hủ Nghiên sau khi cắt xong đem chén đặt ở trong tay Mạc Tiểu Vũ, nhẹ giọng nói: "Tiểu Vũ, Hủ Nghiên cắt xong rồi, em mau ăn đi.

"
Mạc Tiểu Vũ không lấy cái chén kia, cậu bỗng nhiên tiến lên, nghiêng đầu hôn lên má Đoàn Hủ Nghiên.
Rất nhẹ, cảm giác giống như bị cánh hoa mềm mại nhẹ nhàng rơi trúng, cũng không có cảm xúc gì đặc biệt, nhưng lại làm cho Đoàn Hủ Nghiên đỏ mặt.
Mạc Tiểu Vũ có một linh hồn rất thuần khiết, cậu rất thẳng thắng, không giấu một chút tình yêu nào đối với Đoàn Hủ Nghiên, mọi người đều cho rằng cậu không hiểu tình yêu là gì.
Nhưng rõ ràng cậu giống như một ly thủy tinh không cần nhìn kĩ, chỉ cần thoáng qua là biết trong lòng đều là hình bóng của Đoàn Hủ Nghiên.
Ví dụ như hiện tại, Mạc Tiểu Vũ dễ dàng có thể nhận ra Đoàn Hủ Nghiên có chút không ổn, vẻ mặt cậu lo lắng tiến lại gần nhìn khuôn mặt của Đoàn Hủ Nghiên, thanh âm trong trẻo mềm mại gọi, "Hủ Nghiên..."
Đoàn Hủ Nghiên không nói lời nào trực tiếp ôm người trước mắt vào trong ngực, ngay lập tức giống như muốn giấu Mạc Tiểu Vũ vào trong.
Một cảm giác tương tự như tự trách tràn ngập trong hắn, lúc này hắn không cảm thấy tức giận cũng không cảm thấy không vui, hắn chỉ cảm thấy hối hận, chỉ cảm thấy đau lòng, cảm giác trái tim như bị bóp nghẹn.

Mạc Tiểu Vũ rất nhạy cảm, cậu có thể cảm nhận được tâm trạng của mọi người xung quanh thay đổi, cậu biết Đoàn Hủ Nghiên đang ôm cậu đang không vui, nhưng cậu không biết vì sao.
Cậu chỉ có thể ôm chặt Đoàn Hủ Nghiên, giống như lúc Đoàn Hủ Nghiên dỗ dành cậu, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng hắn, thậm chí học theo ngữ khí của Đoàn Hủ Nghiên nói, "Hủ Nghiên, Tiểu Vũ ở đây.

"
Đoàn Hủ Nghiên thở dài một hơi, thanh âm có chút thấp, "Tiểu Vũ, kết hôn với Hủ Nghiên có được không? "
"......!Hả? Kết hôn? "
"Ừm, giống như ông bà ở homestay vậy, ở bên nhau đến khi tóc bạc, vĩnh viễn không rời xa."
Mạc Tiểu Vũ nghe thấy rất vui vẻ, có thể mỗi ngày cùng Đoàn Hủ Nghiên ở chung một chỗ với cậu mà nói là một chuyện rất quan trọng, "Được, được! Tiểu Vũ muốn kết hôn với Hủ Nghiên! "
Cầu hôn Mạc Tiểu Vũ vốn là chuyện trong kế hoạch tương lai của Đoàn Hủ Nghiên, mặc dù nhẫn còn chưa thiết kế xong, mặc dù chưa chọn xong địa điểm cầu hơn, nhưng Đoàn Hủ Nghiên không muốn chờ nữa, hắn quyết định mở miệng trước, chuyện còn lại từ từ rồi chuẩn bị.
Đoàn Hủ Nghiên nghiêng đầu không ngừng hôn lên má và lỗ tai Mạc Tiểu Vũ, khiến Mạc Tiểu Vũ cười khanh khách, "Hủ Nghiên sẽ luôn yêu thương bảo vệ Tiểu Vũ, Tiểu Vũ có tin Hủ Nghiên không? "
"Tin tưởng!"
"Vậy chúng ta phải vĩnh viễn ở bên nhau."
"Mãi mãi ở bên nhau!"
"......!Có vẻ như tôi đến không đúng lúc nhỉ.

"
Nghe thấy tiếng nói chuyện, Đoàn Hủ Nghiên ngẩng đầu nhìn thì thấy Kiều Hành Tín đang đứng ở ngoài phòng bếp, cũng không biết anh đã đứng ở đây được bao lâu, không biết nghe được bao nhiêu.
Đoàn Hủ Nghiên: "Cậu ở đây từ khi nào? "
Kiều Hành Tín nhíu mày, cười cười nói, "Bắt đầu từ lúc cậu cầu hôn ~ A~ Tôi khát nước nên vào phòng bếp lấy chút nước nào ngờ lại là người đầu tiên may mắn bắt gặp được cảnh tượng này, chậc, vẫn là vào ngày sinh nhật của tôi......!Đã định ngày cử hành hôn lễ chưa? Tôi có thể nộp đơn xin làm MC không? "
"Không được."

"Linh mục cũng được!"
"Nếu cậu đồng ý, có thể làm người cầm hoa."
"Đây là cách mà cậu nói chuyện với người hôm nay là nhân vật chính như tôi à?!"
Mạc Tiểu Vũ nghe thấy, bỗng nhiên nói: "Anh Hành Tín, sinh nhật vui vẻ.

"
Kiều Hành Tín nhất thời mặt mày hớn hở nói,"Cám ơn Tiểu Vũ~"
Sau khi trời tối, Đoàn Hủ Nghiên và Kiều Hành Tín dựng lên một cái lò nướng thịt nướng trên sân thượng, trên bàn bày đủ loạn nguyên liệu nấu ăn, Đoàn Hủ Nghiên còn làm thêm mấy món ăn gia đình, hơn nữa còn có một cái bánh sinh nhật lớn, bầu không khí chúc mừng thoáng cái liền tràn đầy.
Mạc Tiểu Vũ thích nhất mọi người tụ tập cùng một chỗ vui vẻ, bắt đầu từ khi Kiều Hành Tín thổi nến, sau đó mọi người cùng nhau nâng chén chúc mừng sinh nhật Kiều Hành Tín, nụ cười trên mặt cậu chưa từng rơi xuống.
Lúc tặng quà Mạc Tiểu Vũ lấy ra bức tranh mình tự tay vẽ, loại quà tặng tình ý này làm cho những người khác rất ghen tị.
"Trời ơi, bức tranh này đáng yêu thế, tôi cũng muốn!"
"Tiểu Vũ! Hai tháng sau là sinh nhật tôi đó! "
"Tiểu Vũ! Sinh nhật của tôi là tháng Mười Một đó! "
Kiều Hành Tín nhìn bức tranh do Mạc Tiểu Vũ tự tay vẽ cười đến không thấy răng không thấy mắt, hưởng thụ sự ghen tị của bọn họ, "Haha, Tiểu Vũ vẽ rất đẹp nha! Có phong cách riêng của mình.

"
Mạc Tiểu Vũ bị bọn họ khen rất vui, đôi mắt hạnh nhân sáng như ngôi sao, quay đầu kéo tay Đoàn Hủ Nghiên, "Hành Tín thích! "
Đoàn Hủ Nghiên nhìn cậu vui trong lòng cũng vui, "Tất cả mọi người đều thích.


"
Sau khi kết thúc phần tặng quà thì mọi người cùng nhau ăn tiệc, món cơm chiên Đoàn Hủ Nghiên làm rất được chào đón, nhanh chóng đã được mọi người chia ra ăn sạch sẽ.
Mạc Tiểu Vũ ăn một ít cánh gà nướng mà Đoàn Hủ Nghiên nướng cho cậu, chỉ chốc lát sau đã bị Kiều Hành Tín mua một thùng pháo hoa và pháo hoa cầm tay thu hút sự chú ý.
Đoàn Hủ Nghiên thấy cậu thích liền dắt cậu đến chơi, dùng bật lửa đốt pháo hoa cầm tay.
Tia lửa nhỏ chói mắt không ngừng phun ra, phản chiếu khuôn mặt tươi cười sáng ngời của Mạc Tiểu Vũ.
Kiều Hành Tín nhìn cậu chơi trong lòng rất ghen tị, "Thật tốt, ước gì tôi có thể vui vẻ như vậy.

"
"Nếu thích cậu cũng có thể chơi giống vậy."
Kiều Hành Tín nghe được gật đầu, "Cậu nói đúng.

"
Nói xong liền đứng dậy đi về phía Đoàn Hủ Nghiên, "Lão Đoạn, cậu có biết lúc nãy tôi đã ước gì không? "
Đoàn Hủ Nghiên nhìn nh một cái, "Điều ước ngày sinh nhật nếu nó ra sẽ không thành hiện thực "
"Tôi không quan tâm! Tôi ước tôi sẽ là MC đám cưới của cậu! "
Đoàn Hủ Nghiên nghiêng đầu ý bảo anh đi hỏi Mạc Tiểu Vũ, "Cậu hỏi Tiểu Vũ, em ấy đồng ý là được.

"
Kiều Hành Tín xoay người tiến đến bên cạnh Mạc Tiểu Vũ, "Tiểu Vũ ~ để anh Hành Tín làm MC hôn lễ của cậu và Hủ Nghiên có được không? "
Mạc Tiểu Vũ vẻ mặt nghiêm túc,"Dì Tư? Dì? *"
*MC phát âm giống từ dì bên TQ nên Tiểu Vũ nghe không hiểu
Kiều Hành Tín bị bốn chữ này làm cho nghẹn lại, lại quay về bên cạnh Đoàn Hủ Nghiên nói, "Lão Đoạn, đây là điều ước ngày sinh nhật của tôi.


"
Đoàn Hủ Nghiên không để ý tới anh, cười cười ánh mắt bình tĩnh nhìn Mạc Tiểu Vũ, cũng không để ý bên cạnh có người nhìn, bỗng nhiên nghiêng đầu hôn lên môi Mạc Tiểu Vũ.
Mạc Tiểu Vũ nghi hoặc ừ một tiếng.
Đoàn Hủ Nghiên ôn nhu nhìn chằm chằm Mạc Tiểu Vũ, "Tôi đột nhiên nhớ tới, ngày Hủ Nghiên lần đầu tiên nhìn thấy Tiểu Vũ, đó là ngày sinh nhật của Hủ Nghiên.

"
Tất cả mọi chuyện liên quan đến Đoàn Hủ Nghiên, Mạc Tiểu Vũ đều nhớ rất rõ ràng, vẻ mặt vui vẻ gật gật đầu, còn khoe khoang với Kiều Hành Tín, "Hủ Nghiên cho Tiểu Vũ ăn bánh ngọt! "
Thấy Mạc Tiểu Vũ vui vẻ như vậy, Kiều Hành Tín cũng không tiện nói bánh sinh nhật kia thật ra là anh mua.
Đoàn Hủ Nghiên suy nghĩ một chút, "Nói như vậy, cậu quả thật nên làm MC.

"
Kiều Hành Tín lấy lại tinh thần, "Đúng vậy "
Đoàn Hủ Nghiên cười cười, nhìn anh nói: "Cám ơn cậu lúc trước đã cho tôi đến Hạnh Vũ cổ trấn nghỉ phép, cám ơn cậu đã không quên sinh nhật của tôi, còn chuẩn bị bánh ngọt cho tôi, cám ơn cậu đã chuẩn bị tất cả để tôi có thể gặp Tiểu Vũ vào ngày sinh nhật của mình, biết em ấy, yêu em ấy.

"
Kiều Hành Tín cảm thấy hơi ngượng ngùng trước sự nghiêm túc của Đoàn Hủ Nghiên , không được tự nhiên gãi gãi đầu, "Thật ra lúc đó tôi muốn cậu thoải mái, vui vẻ một chút đừng lúc nào cũng nghĩ đến việc đi làm.

"
"Ừm, hiện tôi rất vui cũng rất hạnh phúc." Đoàn Hủ Nghiên nói xong nắm tay Mạc Tiểu Vũ, kéo cậu vào trong ngực mình.
Trong trí nhớ của hắn, hình ảnh thiếu niên mang theo túi dệt cũ nát trong trấn cổ vẫn sinh động như lần đầu gặp.
"Sau đó mỗi ngày tôi đều mang trong lòng sự biết ơn, tràn ngập cảm kích, bởi vì gặp em ấy là món quà sinh nhật tốt nhất mà tôi nhận được trong cuộc đời này."
【Chính văn hoàn thành】.