Phố Hạnh Vũ

Chương 52: Chương 52





Đoàn Hủ Nghiên vội vàng xuống xe, đi nhanh về phía Mạc Tiểu Vũ đang đứng ở ven đường đối diện, vừa đi còn vừa giải thích, "Tiểu Vũ, Hủ Nghiên không có tức giận.

"
Mạc Tiểu Vũ vẻ mặt ủy khuất nhìn hắn đi tới, không tin hắn nói, "Có, Hủ Nghiên có tức giận, Hủ Nghiên không có tới tìm Tiểu Vũ..."
Đoàn Hủ Nghiên đành phải mềm giọng giải thích, "Hủ Nghiên chỉ là nhìn thấy Tiểu Vũ và bạn bè chơi rất vui vẻ, cho nên mới không có đi qua quấy rầy, không phải tức giận.

"
Mạc Tiểu Vũ nhíu mày nhìn hắn, bán tín bán nghi,"...!Thật sao? "
Trên mặt Đoàn Hủ Nghiên lộ ra nụ cười quen thuộc : "Thật sự, Hủ Nghiên không có tức giận, Hủ Nghiên làm sao có thể tức giận với Tiểu Vũ đây? "
Mạc Tiểu Vũ vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng lại nói không ra là chỗ nào không đúng.
Đoàn Hủ Nghiên cười cười nắm tay cậu, "Được rồi, Tiểu Vũ, chúng ta về nhà thôi, nói cảm ơn với Phương Đồ vì hôm nay cậu ấy dẫn em đi chơi đi, chúng ta sẽ gặp nhau vào thứ Hai.

"
Mạc Tiểu Vũ nghe lời lặp lại nói.

Đoàn Hủ Nghiên cũng gật gật đầu về phía Phương Đồ, "Phương Đồ, cám ơn cậu đã đưa Tiểu Vũ đi chơi, chúng tôi về nhà trước.

"
"Ừm, tạm biệt."
"Tạm biệt."
Mạc Tiểu Vũ đi theo Đoàn Hủ Nghiên đi vào trong xe, Đoàn Hủ Nghiên đang thắt dây an toàn cho cậu, cậu bỗng nhiên nói: "Vì sao Hủ Nghiên lại ở trong xe? "
Đoàn Hủ Nghiên biết cậu đang hỏi cái gì, hắn không muốn trả lời, nhưng hắn không muốn lảng tránh Mạc Tiểu Vũ, "Bởi vì Tiểu Vũ chơi quá vui vẻ, Hủ Nghiên sợ Tiểu Vũ nhìn thấy Hủ Nghiên sẽ không vui vẻ, cho nên mới không xuống xe, không phải tức giận.

"
Mạc Tiểu Vũ quay mặt ra ngoài cửa sổ xe, vừa lắc đầu vừa ủy khuất nói: "Không phải không phải, Hủ Nghiên nói dối, Hủ Nghiên đang lừa Tiểu Vũ..."
Giống như Kiều Hành Tín hiểu rõ Đoàn Hủ Nghiên, Mạc Tiểu Vũ cũng hiểu rõ hắn, Đoạn Hủ Nghiên mà cậu quen sẽ không nhìn thấy cậu chơi với bạn bè mà không xuống xe, Đoàn Hủ Nghiên mà cậu quen biết sẽ xuống xe đi đến sân bóng rổ tìm cậu, trước khi cậu nhìn thấy hắn, hắn sẽ gọi tên cậu trước, hắn sẽ chơi với cậu.
Nhưng Đoàn Hủ Nghiên không có, hắn ngồi lì ở trong xe.
Mạc Tiểu Vũ tựa như đóa hoa bị nước mưa đánh trúng, ủ rũ, vừa ủy khuất vừa khổ sở vừa đáng thương.
Đoàn Hủ Nghiên đau lòng đưa tay nâng mặt Mạc Tiểu Vũ lên, nhẹ giọng nói: "Tiểu Vũ, Hủ Nghiên không có nói dối, Hủ Nghiên chỉ là có một chút đau lòng "
Vừa nghe đến hai chữ đau lòng này, Mạc Tiểu Vũ lập tức quay mặt nhìn hắn, biểu tình ủy khuất trên mặt nhất thời biến thành lo lắng, "Hủ Nghiên đau lòng? Tại sao Hủ Nghiên lại đau lòng? "
Đoàn Hủ Nghiên thật sự là không biết nên nói rõ với Mạc Tiểu Vũ như thế nào, hắn không phải chán ghét Phương Đồ, hắn cũng rất vui khi Phương Đồ có thể đưa Mạc Tiểu Vũ đi chơi chung, trở thành bạn của cậu, nhưng việc y lau mồ hôi cho Mạc Tiểu Vũ nó không thể xua đi mà vẫn còn ở trong lòng hắn.
Hắn ghen tuông ngồi xe giống như ngâm mình trong thùng giấm, nhưng lại không có cách nào giải thích tâm tình này với Mạc Tiểu Vũ được.
Hắn không nói lời nào Mạc Tiểu Vũ liền nắm lấy cổ tay hắn hỏi, "Tiểu Vũ làm cho Hủ Nghiên đau lòng sao? "
Lời nói đúng là mang theo sự nức nở, vành mắt cũng chậm rãi chuyển sang đỏ, cậu rất buồn, cậu như vậy mà lại làm cho Đoàn Hủ Nghiên phải đau lòng.
Mạc Tiểu Vũ nghẹn ngào xin lỗi, tuy rằng cậu không biết vì sao nhưng làm cho Đoàn Hủ Nghiên đau khổ chính là cậu không đúng, cậu không đúng thì phải xin lỗi, "Xin lỗi Hủ Nghiên, Tiểu Vũ biết sai rồi, Hủ Nghiên không cần đau lòng, Hủ Nghiên vẫn thích Tiểu Vũ nhất..."
Tiếng nấc nghẹn ngào của Mạc Tiểu Vũ tựa như một bàn tay to nắm chặt trái tim Đoàn Hủ Nghiên, đau đến ngực hắn cứng đờ.
Hắn dán môi mình lên môi Mạc Tiểu Vũ, trấn an hôn hôn cậu, "Tiểu Vũ không khóc, Hủ Nghiên vẫn thích Tiểu Vũ nhất, em trước tiên nghe Hủ Nghiên nói, Hủ Nghiên nói cho em biết vì sao.

"
Mạc Tiểu Vũ hơi ngẩng mặt lên cho Đoàn Hủ Nghiên hôn mình, hôn xong mới mím chặt môi nói, "Được.


"
Đoàn Hủ Nghiên ôn nhu nhìn cậu, "Tiểu Vũ, Hủ Nghiên thích nhất Tiểu Vũ đúng không? "
Mạc Tiểu Vũ gật gật đầu, lông mi dài dính nước mắt có chút ướt, đôi mắt hạnh nhân vừa đáng yêu vừa xinh đẹp làm cho Đoàn Hủ Nghiên nhịn không được tiến lên hôn lên hôn lên mắt cậu.
"Hủ Nghiên rất thích Tiểu Vũ, Tiểu Vũ là bảo bối của Hủ Nghiên, em rất đẹp, rất ngoan."
Đoàn Hủ Nghiên lúc nào khen Mạc Tiểu Vũ cũng khen thật lòng, hắn yêu Mạc Tiểu Vũ bằng cả trái tim và sự ôn nhu của mình.
"Tiểu Vũ của tôi tốt như vậy, Hủ Nghiên thích Tiểu Vũ thích đến mức sợ có người muốn cướp Tiểu Vũ của Hủ Nghiên đi, sợ Tiểu Vũ sẽ không thích Hủ Nghiên nữa, sợ em không muốn ở chung với Hủ Nghiên." Đoàn Hủ Nghiên vừa nói vừa sờ sờ trán cậu, "Tiểu Vũ và Phương Đồ là bạn tốt, bạn tốt có thể cùng nhau chơi bóng rổ, nhưng cũng có rất nhiều chuyện không thể làm với bạn tốt.

"
Mạc Tiểu Vũ biểu tình nghi hoặc khó hiểu, "Vì sao? "
Đoàn Hủ Nghiên suy nghĩ một chút, tiến lại gần hôn lên môi Mạc Tiểu Vũ, "Tiểu Vũ cảm thấy chuyện này có thể cùng Phương Đồ hoặc là người khác làm sao? "
Mạc Tiểu Vũ lắc đầu, "Không thể, cái này chỉ có bạn trai mới có thể.

"
Đoàn Hủ Nghiên gật đầu, "Vậy lau mồ hôi thì sao? "
Mạc Tiểu Vũ gật đầu, "Có thể.

"
Đoàn Hủ Nghiên cũng không hỏi hắn vì sao, "Vậy người khác lau mồ hôi cho Hủ Nghiên đây? Giống như thế này.


"
Đoàn Hủ Nghiên nói xong rút ra một tờ khăn giấy, nhẹ nhàng lau trán Mạc Tiểu Vũ, "Nếu người khác lau mồ hôi cho Hủ Nghiên như vậy thì sao? "
Mạc Tiểu Vũ nhíu mày một cái, hình như cậu đã tưởng tượng ra hình ảnh kia, biểu tình vốn còn mờ mịt khó hiểu thoáng cái liền thay đổi, "Không thể! "
Đoàn Hủ Nghiên tò mò hỏi cậu, "Vì sao không thể? "
Mạc Tiểu Vũ lấy lấy khăn giấy trong tay Đoàn Hủ Nghiên, đưa tay qua lau trán cho Đoàn Hủ Nghiên, "Để Tiểu Vũ lau, không cần người khác lau.

"
Đoàn Hủ Nghiên cầm tay cậu kéo xuống, hôn lên tay cậu, "Cho nên Hủ Nghiên có chút đau lòng, bởi vì Hủ Nghiên nhìn thấy Phương Đồ lau mồ hôi cho Tiểu Vũ.

"
Đoàn Hủ Nghiên không có cách nói rõ ràng với Mạc Tiểu Vũ, lau mồ hôi chỉ là một chuyện rất nhỏ.
Trước kia Mạc Tiểu Vũ có phòng bị cảnh giác, nhưng hiện tại cậu hoàn toàn sống trong tình yêu, đối với ai cũng không đề phòng, Phương Đồ quen biết chưa được mấy ngày đã có thể dẫn cậu đi chơi, lau mồ hôi cho cậu.
Đoàn Hủ Nghiên lo lắng chính là lúc hắn không ở bên cạnh Mạc Tiểu Vũ, liệu có một người nào đó nhẹ nhàng tiếp cận cậu, sau đó cướp đi bảo bối của hắn..