Phố Hạnh Vũ

Chương 43: Chương 43





Liên tiếp hai ngày sau, chỉ cần có thời gian Hủ Nghiên đều sẽ đưa Mạc Tiểu Vũ đi dạo đại học A, thỉnh thoảng tan sở sớm còn có thể xem sinh viên Đại học A đánh bóng rỗ giao hữu.
Đoàn Hủ Nghiên mua cho Mạc Tiểu Vũ một ly trà sữa, cùng cậu ngồi ở khán đài bên cạnh sân bóng rổ xem.
Mạc Tiểu Vũ rất thích xem người ta chơi bóng rổ, tuy rằng cậu không hiểu luật bóng rổ, cũng không hiểu tiền đạo trung tâm là gì, nhưng nhìn thấy người trên sân mỗi lần ném một quả bóng, trên khán đài sẽ có người lớn tiếng hoan hô, trong lòng cũng cảm thấy rất thú vị.
Nhưng rất nhanh, sự chú ý của người trên khán đài từ từ chuyển từ sân bóng rổ sang Đoàn Hủ Nghiên và Mạc Tiểu Vũ.
Kỳ thật bọn họ cũng không làm gì, chỉ là Mạc Tiểu Vũ theo thói quen luôn dán vào người Đoàn Hủ Nghiên, cùng cậu uống chung một ly trà sữa, khi thấy chuyện gì vui cậu liền ghé vào bên tai Đoàn Hủ Nghiên nói nhỏ, rất nhiều hành động quen thuộc của cậu ở trong mắt những người khác thật sự có chút quá mức thân mật, cũng bởi vậy mà có rất nhiều ánh mắt tràn ngập tò mò đánh giá.
Nhất là khi bản thân Đoàn Hủ Nghiên là một người tương đối đẹp, những ánh mắt này tự nhiên cũng càng thêm nhiệt liệt hơn.
Mạc Tiểu Vũ không phải không cảm giác được có người đang nhìn mình, chỉ là mỗi lần cậu quay đầu lại những người đó đều nhanh chóng chuyển tầm mắt, trong lòng cậu tuy rằng cảm thấy có chút nghi hoặc, nhưng vẫn không để ở trong lòng.
Khi trời sắp tối, trận đấu giao hữu kết thúc, các cầu thủ trên sân đập tay nhau, ôm bóng rổ đến bên cạnh sân bóng rổ uống nước và lau mồ hôi, một đám nam sinh cùng tuổi đứng một chỗ nói chuyện phiếm.
Thời gian này cũng gần đến giờ cơm chiều, người trong sân bóng cũng nhao nhao đi đến căng tin ăn cơm.
Đoàn Hủ Nghiên nhìn Mạc Tiểu Vũ bên cạnh, "Tiểu Vũ đói bụng sao? "
Mạc Tiểu Vũ lắc đầu, cậu vừa mới uống trà sữa xong, không đói bụng nhanh như vậy.
Đoàn Hủ Nghiên chỉ chỉ sân bóng rổ, "Tiểu Vũ có muốn chơi bóng rổ hay không? "
Mạc Tiểu Vũ nhìn sân bóng rổ, có chút mất mát, "Tiểu Vũ không biết chơi bóng rổ..."
"Hủ Nghiên dạy em." Đoàn Hủ Nghiên nói xong đứng lên, vươn tay về phía cậu.
Mạc Tiểu Vũ vẻ mặt vui vẻ nắm tay Đoàn Hủ Nghiên, theo hắn đi xuống.
Đoàn Hủ Nghiên đưa Mạc Tiểu Vũ đi tới trước mặt mấy nam sinh kia, nói: "Xin chào, tôi có thể mượn bóng rổ của mọi người chơi mười phút được không? "

Thật ra khi chơi bóng rổ, mấy nam sinh đã chú ý tới Đoàn Hủ Nghiên ngồi ở hàng ghế khán giả, gương mặt cùng với bộ âu phục đắt tiền của hắn muốn không chú ý cũng khó.
Bởi vậy nhìn thấy Đoàn Hủ Nghiên bỗng nhiên đi tới, tuy sắc mặt không thay đổi nhưng trong lòng có chút khẩn trương, thẳng đến khi Đoàn Hủ Nghiên mở miệng hỏi bọn họ mượn bóng rổ chơi, nhất thời bọn họ đều ngây ngẩn cả người.
Một nam sinh mặc quần áo bóng rổ màu đen vội vàng đem chai nước trong tay đậy nắp lại đặt sang một bên, ôm lấy bóng rổ bên chân đưa ra ngoài, "Có thể, đương nhiên có thể, muốn chơi bao lâu cũng được, dù sao bọn em cũng đã đánh xong rồi.

"
Đoàn Hủ Nghiên cười cười nhận lấy bóng rổ, "Cám ơn, tôi cho bạn trai tôi chơi một chút, lát nữa sẽ trả lại cho các cậu.

"
Nghe thấy ba chữ bạn trai này, nam sinh mặc đồ đen sửng sốt một chút, sau khi lấy lại tinh thần liền xua tay gấp gáp nói: "Không có gì không có gì, cứ chơi đi.

"
Đoàn Hủ Nghiên gật gật đầu, mang theo bóng rổ cùng Mạc Tiểu Vũ xoay người đi đến dưới khung bóng rổ, một tay ném bóng.
Ánh mắt Mạc Tiểu Vũ sáng lên, hiếm khi chủ động buông tay Đoàn Hủ Nghiên, một bên vỗ tay một bên khen hắn, "Oa ~ Hủ Nghiên thật lợi hại! "
Đoàn Hủ Nghiên nhìn cậu cười cười, Mạc Tiểu Vũ vừa mới xem xong trận bóng rổ, nhưng trong quá trình thi đấu cậu chưa từng có một lần phản ứng giống như bây giờ, người khác cũng làm giống như vậy mà cậu không phản ứng nhưng đến Đoàn Hủ Nghiên làm như vậy thì cậu lại rất vui.
Đoàn Hủ Nghiên nhặt bóng rổ lên lại ném một lần nữa, lần này là cố ý ném không trúng, bóng rổ vô tư đập vào khung bóng rổ b ắn ra ngoài, Mạc Tiểu Vũ lập tức chạy tới nhặt bóng rổ chạy về, đưa cho Đoàn Hủ Nghiên, "Hủ Nghiên, cho.

"

Đoàn Hủ Nghiên cẩn thận nhìn cậu một chút, "Tiểu Vũ cảm thấy Hủ Nghiên có thể ném trúng hay không? "
"Có thể." Mạc Tiểu Vũ gật đầu đáp rất khẳng định.
Đoàn Hủ Nghiên cười cười với cậu, cũng không trêu chọc cậu nữa, giơ cánh tay lên ném rổ, tư thế chuẩn, bóng rơi vào rổ.
Mạc Tiểu Vũ đứng bên cạnh cổ vũ, dùng sức vỗ tay, mặt bởi vì hưng phấn mà có chút đỏ lên.
Đoàn Hủ Nghiên nhặt bóng đưa cho cậu, "Nào, Tiểu Vũ ném đi.

"
Mạc Tiểu Vũ ừ một tiếng, nhận lấy bóng rồi liền dùng sức ném vào rổ, nhưng bởi vì sức lực quá nhỏ, quả bóng thậm chí còn chưa chạm vào giỏ đã rơi xuống đất.
Thấy mình không thể ném giống như Đoàn Hủ Nghiên, Mạc Tiểu Vũ có chút uể oải, Đoàn Hủ Nghiên lại đi nhặt bóng trở về, bảo cậu ném thêm một lần nữa.
Lúc này Mạc Tiểu Vũ mím môi dùng sức, bóng tuy rằng không ném vào, nhưng ít nhất đã đụng trúng vành rổ.
Đoàn Hủ Nghiên nhặt bóng về đưa cho cậu, bỗng nhiên khom lưng ôm lấy thắt lưng Mạc Tiểu Vũ nâng cậu lên, đi tới dưới rổ, "Được rồi, Tiểu Vũ, mau ném vào đi.

"
Mạc Tiểu Vũ cúi đầu nhìn Đoàn Hủ Nghiên cười ha ha, ngẩng đầu nhìn rổ gần trước mắt, dễ dàng ném bóng vào rổ.
Đoàn Hủ Nghiên như chúc mừng ôm Mạc Tiểu Vũ quay hai vòng, lúc buông người xuống còn nghiêng đầu hôn lên môi cậu, "Tiểu Vũ của tôi thật tuyệt vời.


"
Mạc Tiểu Vũ vẫn biết bóng rổ không phải chơi như vậy, nhưng trong lòng cậu rất vui vẻ, cười hắc hắc có chút ngượng ngùng vùi mặt lên vai Đoàn Hủ Nghiên.
Đoàn Hủ Nghiên nói mượn mười phút chính là mười phút, thời gian vừa đến hắn liền đem bóng rổ trả lại, bởi vì nóng, hắn cởi áo khoác âu phục lộ ra áo sơ mi bên trong, áo khoác liền tùy ý khoác lên cánh tay, nói lời cảm ơn sau đó dắt Mạc Tiểu Vũ rời khỏi sân bóng rổ.
Nhìn bóng lưng hai người rời đi, mấy nam sinh có chút nói không nên lời.
Một lúc lâu sau, cậu trai cho mượn bóng rổ mới nói: "Các cậu còn đói chứ? Tôi hơi no..."
Sau khi rời đi, Đoàn Hủ Nghiên đưa Mạc Tiểu Vũ đi ăn thịt nướng, lại đi đến trung tâm thương mại mua thêm mấy bộ quần áo cho Mạc Tiểu Vũ, còn có một hộp sôcôla lớn.
Sau khi về nhà Mạc Tiểu Vũ mở hộp sôcôla ra, Đoàn Hủ Nghiên không cho cậu ăn vào buổi tối, cậu cũng sẽ không nháo muốn ăn.
Đoàn Hủ Nghiên ngồi bên cạnh cậu nhìn cậu, bỗng nhiên nói: "Tiểu Vũ, ngày mai sẽ có một vị khách đến nhà chúng ta, đến thăm Tiểu Vũ.

"
Mạc Tiểu Vũ ừ một tiếng, "Hành Tín? "
"Không phải, người đó gọi là Hứa Chử, Tiểu Vũ có thể gọi y là Thầy Hứa."
Mạc Tiểu Vũ gật gật đầu, kêu theo một lần, "Thầy Hứa.

"
"Thầy Hứa muốn giới thiệu cho Tiểu Vũ một công việc có thể kiếm tiền, Tiểu Vũ có nguyện ý hay không?"
Mạc Tiểu Vũ suy nghĩ một chút, có thể kiếm tiền là chuyện tốt, có việc làm cũng là chuyện tốt, vì thế gật gật đầu, "Nguyện ý.

"
Đoàn Hủ Nghiên không nghĩ cậu sẽ đồng ý nhanh như vậy, nhịn không được cười cười tiến lại hôn cậu một cái, "Tiểu Vũ của tôi thật tốt, tương lai nhất định có thể kiếm được rất nhiều tiền.


"
Mạc Tiểu Vũ cúi đầu mím môi cười ngượng ngùng, "Kiếm tiền cho Hủ Nghiên.

"
"Kiếm tiền cho Hủ Nghiên? Tiểu Vũ muốn nuôi Hủ Nghiên sao? "
Mạc Tiểu Vũ gật gật đầu, "Đúng, Tiểu Vũ muốn nuôi.

"
Đoàn Hủ Nghiên cười cười, "Nhưng Hủ Nghiên cũng muốn nuôi Tiểu Vũ.

"
"Vậy...!Cùng nhau nuôi." Mạc Tiểu Vũ nói xong cúi người tiến lại gần, dán môi mình vào môi của Đoàn Hủ Nghiên, "Nghiên Nghiên và Tiểu Vũ sẽ nuôi lẫn nhau.

"
Đoàn Hủ Nghiên nâng tay sờ sờ hai má cùng vành tai cậu, từ từ hôn sâu, "Được, nuôi lẫn nhau.

".