Phố Hạnh Vũ

Chương 2: Chương 2





Mạc Tiểu Vũ đứng im lìm như cọc gỗ, lúc thì nhìn ổ bánh kia, lúc lại nhìn Đoàn Hử Nghiên rồi quay người định đi.

Thấy cậu không nhìn mình nữa, Đoàn Hử Nghiên cầm chiếc nĩa bên cạnh ghim một quả dâu tây đỏ mọng trên bánh kem bỏ vào miệng.

Mạc Tiểu Vũ đang định đi chợt dừng lại.

Đoàn Hử Nghiên không nhìn cậu mà bắt đầu cắt bánh kem thành từng phần đặt lên đ ĩa, sau đó đẩy tới đối diện, anh cũng không ăn miếng bánh vừa cắt ra mà lấy xuống dâu tây và xoài thái hạt lựu trên mặt bánh.

Khóe mắt anh liếc thấy đôi chân mang dép lê kia vẫn đứng yên, thế là đành cắt thêm hai miếng bánh rồi quay đầu vẫy gọi nhân viên trong quán cà phê, ra hiệu cho họ tới lấy.

Hai nữ nhân viên hớn hở chạy tới bưng bánh kem, nói cảm ơn rồi về tiệm chia nhau ăn.

Cảnh này lọt vào mắt Mạc Tiểu Vũ, trên mặt cậu thoáng lộ ra vẻ do dự.

Đoàn Hử Nghiên nhìn hơn nửa ổ bánh còn lại, làm bộ khó xử, "Ăn không hết phải vứt đi thôi.

"
Một lát sau, rốt cuộc thiếu niên kia đã có động tĩnh.

Cậu chậm chạp nhích tới gần Đoàn Hử Nghiên, cẩn thận từng li từng tí như thể nếu phát hiện điều gì không ổn thì sẽ quay đầu bỏ chạy ngay.

Đoàn Hử Nghiên kiên nhẫn chờ cậu tới, khi thiếu niên chỉ còn cách anh khoảng ba bước chân thì chợt dừng lại không đi nữa.

Đoàn Hử Nghiên đưa tay bưng bánh kem vờ như muốn đứng dậy, "Biết sao được, đành phải vứt thôi.

"
Mạc Tiểu Vũ nghe xong lập tức cuống lên, đi tới trước mặt Đoàn Hử Nghiên ra sức huơ huơ hai cánh tay, giọng nói trong trẻo, "Đừng vứt, đừng vứt, dâu tây, bánh kem, đừng vứt! ! "
Đoàn Hử Nghiên vừa thấy vẻ mặt cuống quýt của thiếu niên thì trong lòng lập tức hối hận, anh đặt bánh xuống, "Ừ ừ ừ, anh không vứt anh không vứt.


"
Mạc Tiểu Vũ vẫn đang nhìn chằm chằm bánh kem, luôn miệng nói, "Đừng vứt đừng vứt! ! "
"Anh không vứt đâu.

" Đoàn Hử Nghiên nói khẽ, sợ cậu hoảng hốt còn nhích ra sau giữ một khoảng cách có thể xem là an toàn với nhóm người đặc biệt, "Em muốn ăn thì ăn đi, ngồi xuống mà ăn, ăn hết chỗ này cũng được.

"
Mạc Tiểu Vũ do dự nhìn Đoàn Hử Nghiên rồi dời mắt đi chỗ khác.

Anh chỉ có thể nhẹ giọng nói, "Không sao đâu, ăn đi.

"
Sau khi anh lặp lại bốn năm lần thì thiếu niên mới chịu ngồi xuống, chỉ dám đặt nửa mông lên ghế.

Đoàn Hử Nghiên đẩy bánh kem tới cạnh tay cậu, vừa cẩn thận quan sát nét mặt cậu vừa đưa nĩa tới, "Em thích dâu à?"
Thiếu niên ghì chặt cái nĩa rồi cúi đầu lặng thinh.

Cảm nhận được nỗi bất an của cậu, Đoàn Hử Nghiên không hỏi nữa mà lấy điện thoại ra lướt xem tin tức của bạn bè, làm như không hề để ý đến người đối diện.

Mạc Tiểu Vũ khẽ thở phào một hơi rồi lấm lét nhìn trộm Đoàn Hử Nghiên mấy lần, thấy anh mải mê xem điện thoại không chú ý tới mình mới dám ăn bánh.

Trong khay trước mặt cậu ngoại trừ bánh kem còn có dâu và xoài chất đầy ắp.

Ban đầu Mạc Tiểu Vũ còn ăn rất dè dặt nhưng chẳng bao lâu sau đã vùi đầu ăn say sưa.

Đoàn Hử Nghiên liếc nhìn thoáng qua, thấy cậu ăn hết bánh trên đ ĩa vẫn chưa đã thèm mà nhìn lom lom phần bánh còn lại thì cúi đầu nhẹ nhàng đẩy bánh về phía cậu.

Thiếu niên cũng không lộ vẻ sợ hãi hay khó chịu mà chỉ nhìn bánh kem trước mặt mình, liếc trộm Đoàn Hử Nghiên rồi lại bắt đầu cắm cúi ăn.

Đoàn Hử Nghiên đoán chắc cậu phải đói lắm, bánh kem trái cây tám tấc ngoại trừ hai miếng chia cho nhân viên trong tiệm thì phần còn lại đều vào bụng thiếu niên.


Có lẽ nhờ bánh kem nên Mạc Tiểu Vũ không còn tỏ vẻ bất an hoặc cảnh giác với Đoàn Hử Nghiên nữa, cậu cúi đầu mấp máy môi muốn cảm ơn, nhưng chưa kịp lên tiếng thì Đoàn Hử Nghiên nãy giờ yên lặng ngồi đối diện đã mở miệng trước.

"Ăn ngon không?"
Mạc Tiểu Vũ gật đầu.

"Em thích dâu hay thích bánh kem?"
Mạc Tiểu Vũ lộ vẻ trầm tư, sau đó trịnh trọng trả lời, "Thích hết.

"
Đoàn Hử Nghiên cũng trịnh trọng gật đầu, "Anh tên Đoàn Hử Nghiên, em tên gì?"
Mạc Tiểu Vũ khẽ nhíu mày, đôi mắt hạnh nhân vừa to vừa sáng, "Mạc, Tiểu Vũ! ! Trời mưa.

"
"Ồ.

" Đoàn Hử Nghiên bừng tỉnh đại ngộ, "Vũ là mưa à.

"
Mạc Tiểu Vũ nghiêm túc gật đầu.

Khóe môi Đoàn Hử Nghiên không nhịn được cong lên, giọng nói bất giác trở nên dịu dàng hơn, "Em sống ở đây à?"
Ý anh muốn hỏi có phải Mạc Tiểu Vũ ở cổ trấn Hạnh Vũ hay không, nhưng cậu quay đầu chỉ về lùm cây phía xa.

"Với bà.

"
Đoàn Hử Nghiên nhìn theo hướng cậu chỉ rồi gật đầu, "Em sống chung với bà.


"
Mạc Tiểu Vũ lại nghiêm túc gật đầu.

Ngoại hình của cậu vô cùng thanh tú, gương mặt lộ nét hiền lành đặc trưng của miền sông nước, nhưng có lẽ vì trong lòng bất an nên luôn cố làm ra vẻ mặt nghiêm nghị như đang đe dọa.

Đoàn Hử Nghiên lờ mờ đoán được đây là người trong nhà dạy cậu, sợ cậu ra đường bị bắt nạt nên dặn cậu tỏ ra hung dữ để người ta sợ, nhưng có vẻ như cậu không biết rõ trong tình huống nào mới cần bày ra vẻ mặt này nên hầu như luôn nghiêm mặt mọi lúc mọi nơi.

Đoàn Hử Nghiên chỉ vào túi vải đặt cạnh chân cậu, "Ngày nào em cũng đi nhặt chai hết à?"
"Vâng, bán lấy tiền.

"
Lúc nãy Đoàn Hử Nghiên chú ý trên ngón tay cậu có dính màu nước nên nhẹ giọng hỏi: "Em thích vẽ à?"
Chắc vì nhắc tới đề tài mình thích nên hai mắt Mạc Tiểu Vũ sáng lên, suýt nữa không giữ được vẻ mặt nghiêm nghị, "Vẽ tranh, thích!"
Đoàn Hử Nghiên bưng cà phê trên bàn lên nhấp một ngụm, "Em thích vẽ gì?"
Mạc Tiểu Vũ nhìn anh uống cà phê, không trả lời.

Đoàn Hử Nghiên nghĩ chắc cậu khát rồi nên lấy di động ra quét mã menu trên bàn gọi một ly sữa nóng.

Chỉ chốc lát sau nhân viên đã bưng sữa tới.

Khi thấy Mạc Tiểu Vũ, nhân viên thoáng kinh ngạc rồi điềm tĩnh đặt ly sữa lên bàn, "Cứ từ từ uống nhé.

"
Mạc Tiểu Vũ có thể xem như người nổi tiếng ở cổ trấn Hạnh Vũ vì từ nhỏ cậu đã sống ở đây, cổ trấn có rất nhiều người biết cậu và điểm đặc biệt của cậu, cũng biết cậu không thích người lạ tới gần mình.

Vì vậy khi thấy Mạc Tiểu Vũ ngồi cùng bàn với Đoàn Hử Nghiên, tuy nhân viên của quán không lộ ra mặt nhưng trong lòng lại hết sức kinh ngạc.

Đợi nhân viên đi xong, Đoàn Hử Nghiên đẩy ly sữa kia đến gần Mạc Tiểu Vũ.

"Tiểu Vũ khát nước không?"
Mạc Tiểu Vũ bình tĩnh nhìn ly sữa rồi gật đầu, "Khát.

"
Tuy nói vậy nhưng tay cậu không hề chạm vào ly sữa mà cúi đầu móc túi.


Đoàn Hử Nghiên thề mình nghe được tiếng đồng xu.

Một giây sau, Mạc Tiểu Vũ móc từ túi quần ra một nắm tiền xu, một tệ năm hào đều có, xu mới xu cũ rơi xuống bàn kêu leng keng.

Mạc Tiểu Vũ nghiêm túc cẩn thận đếm năm đồng một tệ xếp chồng lên nhau, sau đó ngẩng đầu hỏi Đoàn Hử Nghiên, "Đủ chưa?"
Đoàn Hử Nghiên lắc đầu, "Nhiều quá, hai đồng là được rồi.

"
Mạc Tiểu Vũ lại chậm rãi lấy xuống ba đồng xu rồi đưa hai đồng còn lại cho Đoàn Hử Nghiên.

Anh mỉm cười cầm hai đồng xu kia, "Cảm ơn Tiểu Vũ.

"
Mạc Tiểu Vũ đưa tay bưng ly sữa kia, còn không quên nghiêm túc gật đầu với Đoàn Hử Nghiên, "Đừng khách sáo.

"
Đoàn Hử Nghiên nhìn cậu uống từng ngụm sữa rồi chợt nói: "Thật ra hôm nay là sinh nhật anh đấy.

"
Mạc Tiểu Vũ thoáng sửng sốt, sau đó cựa quậy thân mình như vừa khẩn trương vừa bối rối, không dám nhìn thẳng Đoàn Hử Nghiên mà nhìn Đông ngó Tây, "Ừm, vậy, sinh nhật, sinh nhật vui vẻ, chúc anh! ! sinh nhật vui vẻ.

"
Đoàn Hử Nghiên: "Cảm ơn, cảm ơn Tiểu Vũ.

"
Mạc Tiểu Vũ đột nhiên im lặng, sữa cũng không uống, ngón tay vuốt v e ly thủy tinh, "Em, em tặng quà cho anh, vẽ tranh.

"
Đoàn Hử Nghiên hiểu ra, "Em muốn vẽ tranh làm quà sinh nhật cho anh à?"
Mạc Tiểu Vũ gật đầu, "Ngày mai, tặng anh.

".