Diệp Khai hỏi, “Cái gì gọi là có phần đúng có phần không?”
Liễu Thiên vò đầu, “Không đúng ở chỗ ngươi là người a, cũng không phải là bí tịch thật sự. Phó đại ca luyện bí tịch luyện thế nào cũng sẽ không có cảm tình. Luyện bí tịch võ công sẽ tốt lên, nhưng đối tốt với Diệp đại ca ngươi thì lại chẳng hơn được gì. Lại nói, từ lúc Phó đại ca còn đối xử không tốt với ngươi, ngươi đã chịu vì hắn mà đi tìm chết. Phó đại ca cũng vậy, làm chuyện gì cũng đều rất nghiêm túc, đem hết toàn lực ra làm. Hắn chưa từng chiếu cố người bệnh, nhưng lại chiếu cố ngươi tốt như vậy.”
Diệp Khai vui vẻ, “Chúng ta là huynh đệ nha.”
Liễu Thiên lắc đầu, “Huynh đệ ta cũng từng thấy nhiều, thậm chí cha mẹ đối với con cái cũng không tốt như vậy đâu. Nếu không sao lại có câu ‘Nằm lâu trên giường bệnh ngay cả hiếu tử cũng chẳng còn’?”
Diệp Khai trầm mặc một hồi, thấp giọng nói, “Phó Hồng Tuyết từ sau lần phát bệnh trước liền bỗng nhiên giống như thay đổi thành một người khác.”
Liễu Thiên cũng phối hợp hắn hạ giọng, “Chỉ là đối với ngươi giống như thay đổi thành một người khác thôi, còn đối ta cùng Băng Di vẫn giống hệt trước đây.”
Bọn họ một đường tiến về phía bắc. Diệp Khai mới đầu còn thấy thú vị, nhưng trên người hắn có nội thương, lực nhẫn nại không bằng Phó Hồng Tuyết cùng Liễu Thiên, mấy ngày liền bôn ba, dần dần xuất hiện thần thái mỏi mệt.
Phó Hồng Tuyết đánh xe, Diệp Khai dựa vào người y, khép hờ mắt, hít thở bầu không khí tràn ngập mùi hương cây cỏ thản nhiên từ ven đường truyền tới.Phó Hồng Tuyết thấy vẻ mặt hắn mệt mỏi, hướng Diệp Khai nói, “Hôm nay chạy chậm lại một chút, chúng ta tìm khách điếm nào đó nghỉ trọ.”
Diệp Khai lập tức có tinh thần, “Không cần phải đi gấp sao?”
Phó Hồng Tuyết ừ một tiếng.
Phó Hồng Tuyết lo sẽ bỏ qua khách điếm, mới quá buổi chiều đã dừng xe trước cửa khách điếm lớn nhất trong trấn. Bọn họ ba người đều đã thay đổi thành bộ dạng thư sinh, ra vẻ thư sinh đọc vạn dặm thư không bằng đi vạn dặm đường ra ngoài du lịch. Diệp Khai thay đồ xong lộ ra một bộ văn tú*,mà vẻ lạnh lùng của Phó Hồng Tuyết bị lớp vỏ bọc thư sinh giấu đi hơn phân nửa, nhưng giống người đọc sách nhất vẫn là Liễu Thiên.
*văn tú: có thể hiểu là vẻ tuấn tú, nhã nhặn của người đọc sách
Ba người vừa bước vào khách điếm, mọi người trong đại sảnh đều nhìn lại đây. Phó Hồng Tuyết cùng Diệp Khai rất ít khi đặt chân tới loại địa phương này. Bọn họ ba năm trước mới bước chân vào giang hồ, trước đó một người làm bạn bên sư phụ, một người chưa từng rời khỏi Vô Gian Địa Ngục. Mà trong ba năm này hai người đều chưa từng tái nhập giang hồ. Luận kinh nghiệm tìm chỗ nghỉ trọ bên ngoài, cả hai người cộng lại cũng không bằng một mình Liễu Thiên.
Liễu Thiên thuần thục mướn hai gian thượng phòng, kêu nước nóng tắm rửa, lại phân phó tiểu nhị chiếu cố tốt xe ngựa cùng ngựa của bọn họ. Lão bản khách điếm ân cần hỏi han, “Ba vị khách quan, ta xem các ngươi đều là người đọc sách, sao không mướn người đánh xe? Nơi này có không ít xa phu* kỹ năng tốt, trời nam đất bắc đều sành sỏi, tiền công cũng thấp.”
*xa phu: người đánh xe
Liễu Thiên nhìn về phía Phó Hồng Tuyết, Phó Hồng Tuyết hơi hơi gật đầu.
Liễu Thiên đáp, “Vậy phiền chưởng quầy lo liệu giùm.”
Một trận tiếng chuông đinh đang thanh thúy bỗng nhiên xuất hiện trong khách điếm, một thiếu nữ mĩ lệ đang từ ngoài cửa bước vào. Ánh mắt mọi người trong khách điếm lại một lần nữa nhịn không được dồn về phía nàng. Trên cổ thiếu nữ đeo vòng vàng, trên vòng treo hai quả chuông cũng bằng vàng, tay đeo vòng tay vàng, mặt trên đồng dạng treo hai quả chuông. Đi tới đâu, tiếng chuông rung động tới đó. Gương mặt thiếu nữ bầu bĩnh, đôi mắt rất lớn, ánh mắt thực trong sáng.
“Chưởng quầy, ta muốn hai gian thượng phòng.”
Lão bản khách điếm áy náy nói, “Cô nương, chỉ còn một gian. Ba vị khách nhân này vừa thuê hai gian rồi.”
Nữ hài tử kia nhìn về phía ba người Phó Hồng Tuyết, Diệp Khai, Liễu Thiên, lộ ra nụ cười mỉm ngọt ngào, “Ba vị đại ca, có thể nhường cho ta một gian không? Ta cùng ca ca hai người, một gian thực sự không đủ dùng.”
Nụ cười của nàng rất đẹp, vừa thân thiết lại vừa ngọt ngào như rượu mật,nàng có tự tin sẽ không có bất kì nam nhân nào có thể cự tuyệt nữ nhân như nàng.
Phó Hồng Tuyết lại bình thản nói, “Không được.”
Y cự tuyệt thực bình thường, giống như hoàn toàn không thấy nữ hài tử trước mắt xinh đẹp như một đóa hoa.
Nụ cười trên mặt nữ hài tử cứng lại rồi.
Diệp Khai có chút không đành lòng, hắn vẫn quen chiếu cố nữ hài tử, cảm giác thương hương tiếc ngọc trỗi dậy, nhịn không được nói, “Nhường cho nàng một gian đi, ba người chúng ta ở chung một gian cũng được.”
Phó Hồng Tuyết lạnh nhạt nói, “Ta nói không được.”
Diệp Khai nhìn sắc mặt y, biết y quan tâm mình, không mở miệng nữa.
Nữ hài tử tiến lên một bước, nàng đi một đôi giày da dê trắng, trên giày thế nhưng cũng treo hai cái chuông vàng, tiếng chuông thanh thúy dễ nghe.
Nữ hài tử này tính tình ngược lại rất tốt, thoạt nhìn gia cảnh không tồi, hẳn được sủng ái mà lớn lên, nhưng bị cự tuyệt cũng không sinh khí.
Nàng hỏi Diệp Khai, “Ngươi tên là gì, ta thấy ngươi làm người cũng không tệ.”
Phó Hồng Tuyết nói, “Tên của hắn thì có quan hệ gì với ngươi đâu.”
Nữ hài tử quyệt miệng, “Ta muốn cùng hắn làm bằng hữu không được sao? Ngươi nghe, ta tên là Đinh Linh, linh trong khí linh, chúng ta làm bằng hữu đi.”
Phó Hồng Tuyết mang theo Diệp Khai xoay người rời đi.
Đinh Linh đuổi theo phía sau, “Uy, không nói tên thì nói họ cũng được mà, họ cũng không nói thì biết xưng hô thế nào.”
Diệp Khai không đành lòng đối đãi một nữ hài tử như vậy, đang muốn mở miệng, Phó Hồng Tuyết đã giành nói trước, “Hắn họ Phó.”
Diệp Khai hiểu được dụng ý của Phó Hồng Tuyết. Hắn cùng Phó Hồng Tuyết danh dương giang hồ, hôm nay chỉ sợ vừa mới nói tên, ngày mai đã lập tức trở thành mục tiêu mơ ước cho bao người. Nghe Phó Hồng Tuyết nói mình họ Phó, lập tức gật đầu.
Trong đại đường có người ưa náo nhiệt kêu lên, “Cô nương, ngươi muốn nghe tên, ta nói cho ngươi.”
Đinh Linh đứng lại, quay đầu nói, “Tên của ngươi, có dâng ba trăm lượng bạc, ta cũng chẳng thèm nghe.”
Diệp Khai nghe nàng nói thú vị, quay đầu cười với nàng một cái. Hắn tính tình hoạt bát, sinh ra lại anh tuấn tiêu sái, nụ cười này đồng thời mang theo mị lực của nam tử hán cùng thân thiết của tiểu nam hài. Đinh Linh bị nụ cười của hắn làm sửng sốt, đang muốn cười đáp lại, đoàn người bọn họ đã về phòng cả rồi.
Diệp Khai thư thư phục phục ngâm nước nóng, lười nhác vặn eo, cầm lấy quần áo treo một bên, hướng Phó Hồng Tuyết nói, “Ta đi gọi tiểu nhị tới đổi nước.”
Phó Hồng Tuyết nói, “Không cần.”
Diệp Khai mặc trung y, nhào vào giường lớn, lăn lăn hai vòng, rốt cuộc không cần co quắp trong không gian nhỏ hẹp của xe ngựa mà ngủ nữa. Hắn tâm tình siêu tốt, nhớ tới nữ hài tử thú vị nọ, “Hồng Tuyết, cái kia Đinh…..”
Phó Hồng Tuyết lúc này đang đưa lưng về phía hắn cởi quần áo. Trung y uể oải trượt xuống, lộ ra tấm lưng cao ngất, thắt lưng thon gầy hữu lực. Y nghe tiếng Diệp Khai gọi, quay đầu hỏi, “Cái gì?”
Diệp Khai đã quên phắt những lời vừa nãy muốn nói, “Không có gì.”
Ba người nghỉ ngơi thật tốt xong xuống đại đường dưới lầu ăn cơm tối.
Diệp Khai vừa mới ấm chỗ, Đinh Linh đã muốn ngồi vào bàn bên cạnh bọn họ.
Phó Hồng Tuyết không kiên nhẫn nhíu mày.
Đinh Linh còn chưa từng bị người nào ghét bỏ ra mặt như vậy, cũng nhíu nhíu mày. Nàng quay đầu nhìn Diệp Khai, lập tức lộ ra tươi cười, “Phó đại ca, cùng ăn cơm đi.”
Liễu Thiên nói, “Hắn là Phó tiểu ca.” lại chỉ chỉ Phó Hồng Tuyết, “Đây mới là Phó đại ca.”
Đinh Linh hoạt bát khả ái, không ngừng kể cho Diệp Khai một ít chuyện hành tẩu giang hồ thú vị. Diệp Khai tính tình cũng gần giống nàng, ăn xong một bữa cơm đã muốn trở nên quen thuộc.
Cơm nước xong, Đinh Linh tiếp tục nói chuyện phiếm với Diệp Khai.
Đinh Linh quan tâm nói, “Phó tiểu ca, các ngươi có võ công không? Gần đây giang hồ thực loạn, lúc này du sơn ngoạn thủy cũng không quá an toàn.”
Diệp Khai đáp, “Cũng biết chút chút.”
Đinh Linh nói, “Vì tuyển tân Võ lâm minh chủ, thật sự là loạn thành một đoàn. Ngay đến như Nam Hải chi chủ trước giờ chưa bao giờ tham dự vào tranh đấu trong võ lâm Trung Nguyên cũng muốn chen một chân vào.”
Diệp Khai không mở miệng.
Đinh Linh nói tiếp, “Nam Hải chi chủ có tới mấy chục nhi tử, nhi nữ vốn được sủng ái nhất lại bỗng nhiên thất sủng, đám nhi tử còn lại liền đấu thành một đoàn. Nhưng cũng may xảy ra loại chuyện này, nếu không võ lâm quả thực đại loạn.”
Nàng nói nửa ngày, Diệp Khai cũng không đáp lại, sáng tỏ nói, “Đây là những chuyện trong võ lâm chúng ta, ngươi không hiểu. Chúng ta vẫn là nói chuyện phiếm đi.”
Diệp Khai cười cười, không còn hứng thú nói chuyện.
Đinh Linh cho rằng hắn đang lo lắng tới an toàn của lữ đồ, tiếng cười như chuông bạc nói, “Ngươi không cần lo lắng, võ công của ta rất cao. Vừa lúc ta cũng muốn du ngoạn giang hồ, ta một đường bảo hộ các ngươi là được.”
Phó Hồng Tuyết nhìn nhìn sắc trời bên ngoài nói với Diệp Khai, “Chúng ta về phòng thôi.”
Diệp Khai cùng Đinh Linh cáo từ.
Đinh Linh ngạc nhiên nói, “Sớm như vậy trở về phòng làm gì? Phó tiểu ca, chờ chốc nữa trời tối chúng ta ra ngoài ăn chút đồ ăn đặc sắc nơi này đi.”
Liễu Thiên tự nhiên biết Diệp Khai tuyệt đối không thể ra ngoài vào buổi tối, ‘phốc xích’ bật cười.
Đinh Linh bất mãn nói, “Có cái gì buồn cười?”
Liễu Thiên không phải Diệp Khai, không quen nói chuyện với nữ hài tử, thu hồi nụ cười, vô cùng đứng đắn ăn cơm, không đáp lời Đinh Linh.
Đinh Linh đời này vẫn là lần đầu tiên gặp được ba nam nhân mà trong đó có tới hai người không thèm để ý tới nàng.
Phó Hồng Tuyết cùng Diệp Khai sóng vai lên lầu.
Đinh Linh đuổi theo sau hai người, “Uy, các ngươi là huynh đệ, cũng không thể đều là đệ đệ nghe lời ca ca đi. Phó tiểu ca đã lớn như vậy, ngay cả điểm ấy cũng không thể làm chủ sao?”
Thanh âm mỹ thiếu nữ nghe vào tai tựa như tiếng nhạc, nhưng vào trong tai Phó Hồng Tuyết lại chỉ cảm thấy ong ong đáng ghét. Y lạnh nhạt nói, “Không thể.”, cước bộ nhanh hơn, đóng cửa phòng lại sau lưng mới thanh tĩnh hơn chút.
Phó Hồng Tuyết lạnh nhạt nói, “Cái gì giang hồ tranh đấu, đều không liên quan gì tới chúng ta.” Y cởi quần áo, tóc dài xõa tung, nằm trên giường xốc chăn, hướng Diệp Khai nói, “Đi nghỉ sớm một chút.”
Diệp Khai tâm tình chuyển tốt, ừ một tiếng cởi áo khoác chui vào trong chăn Phó Hồng Tuyết.
Phó Hồng Tuyết ôm hắn, trong đầu hồi tưởng lại cạnh tưởng Diệp Khai trò chuyện vui vẻ với Đinh Linh, bỗng nhiên nghĩ đến Diệp Khai đã đến tuổi thành thân. Đinh Linh tính tình hoạt bát khá giống Diệp Khai, tướng mạo cũng thuộc dạng xuất chúng, kỳ thật rất xứng đôi với Diệp Khai.
Phó Hồng Tuyết nghĩ đến đây, trong lòng khẽ động, trái tim tựa như bị thương tổn mà sinh ra co rút đau đớn. Thống khổ chỉ xuất hiện trong nháy mắt, nhưng đau đớn cũng đã kịp khắc sâu trong lòng. Tựa như phát ra từ tận sâu thẳm linh hồn, đau tới mức ngay cả ý chí vạn năm băng tuyết như y cũng không chống chịu được, cơ hồ muốn gập cả người lại.
Phó Hồng Tuyết ôm ngực chờ đau đớn chậm chạp tán đi.
Diệp Khai ngồi dậy, vội la lên, “Ca ca.”
Phó Hồng Tuyết xoay người nhìn hắn, đôi mắt hắc bạch phân minh của Diệp Khai tràn ngập sắc thái lo lắng.
Phó Hồng Tuyết nói, “Ca ca không có việc gì.”
Diệp Khai đánh giá bốn phía, phát hiện không phải trong xe ngựa, trong phòng chỉ có hai người hắn và Phó Hồng Tuyết, nhất thời hoan hỉ kêu, “Ca ca.”
Phó Hồng Tuyết thương tiếc hắn vất vả, “Về sau đều trụ khách điếm, chúng ta chậm rãi đi, không cần đi gấp.”
Diệp Khai hân hoan gật đầu. Hắn nhìn Phó Hồng Tuyết, sắc mặt chậm rãi biến hồng.
Phó Hồng Tuyết ngạc nhiên hỏi, “Làm sao vậy?” Y vươn tay sờ trung y Diệp Khai, bộ này mới mua, cũng không khó chịu.
Diệp Khai chậm rãi tới gần y, nhắm mắt lại, hô hấp tản ra nhiệt khí tràn ngập trên mặt Phó Hồng Tuyết. Đôi môi mềm mại ôn nhuận ướm lên, Diệp Khai rúc vào lòng Phó Hồng Tuyết hôn y, liếm mút môi Phó Hồng Tuyết, lại hé ra đầu lưỡi non mềm muốn Phó Hồng Tuyết hôn.
Phó Hồng Tuyết lần trước hôn hắn là vì để tránh thương tổn Diệp Khai, để Diệp Khai tin tưởng mình thật sự nguyện ý cùng hắn làm vợ chồng. Tuy rằng chân thành, bất quá mục đích chỉ là vì hống hài tử.
Lúc này đây y càng thêm bất an. Ngoại trừ Diệp Khai, y chưa từng cùng bất luận kẻ nào thân cận qua. Diệp Khai dần yếu ớt ngã người ra đệm, hai tay vòng qua lưng y. Phó Hồng Tuyết muốn tách ra, hắn liền lập tức đuổi theo. Chờ Phó Hồng Tuyết hôn lại, mới thuận theo hé môi, nghênh đón nụ hôn của Phó Hồng Tuyết.
Lông mi Diệp Khai cong dài tựa phiến quạt nhẹ nhàng chớp động, thân thể thon dài ở dưới thân Phó Hồng Tuyết run rẩy. Phó Hồng Tuyết từng thấy qua hắn động tình, bộ dáng khác hẳn lúc bình thường, thập phần khả ái đáng thương. Chỉ vừa nhìn, một cỗ dục hỏa đã bắt đầu thiêu đốt trong lòng, thân thể bốc lên nhiệt ý, cơ hồ có thể đem chính mình hóa thành tro tàn.
Diệp Khai hồ hấp dần trở nên nặng nề, Phó Hồng Tuyết thong thả lại kiên quyết tách hai người ra, đối Diệp Khai nói, “Ngủ đi.”
Co rút đau đớn trong lòng, tựa hồ theo Diệp Khai thân cận biến mất vô tung vô ảnh.