Diệp Khai ngồi bên người Phó Hồng Tuyết, cảm giác trước nay chưa từng có làm cả người không được tự nhiên. Cũng may Phó Hồng Tuyết cũng không tiếp tục mở miệng, Diệp Khai ở trong lòng nhẹ nhàng thở ra, cái loại cảm giác xấu hổ cùng cực này rốt cuộc cũng chậm rãi tiêu thất.
Phó Hồng Tuyết ngồi cùng hắn một hồi, xốc chăn nằm xuống, hỏi, “Diệp Khai, muốn ngủ thêm một lúc không?”
Diệp Khai đã không còn mệt nhọc, thoáng tự hỏi một hồi, vẫn tiến vào chăn, nhắm mắt dưỡng thần. Hắn tính cách hoạt bát, nằm một hồi có chút khó chịu, hỏi Phó Hồng Tuyết, “Hồng Tuyết, sao hôm nay ngươi dậy muộn vậy?”
Phó Hồng Tuyết chi tiết trả lời, “Bị ngươi làm mệt.”
Diệp Khai lập tức câm miệng.
Ta làm mệt……
Ta làm mệt……
Ta làm thế nào mà mệt?!
………..
Giống như không nên tiếp tục hỏi, nhưng không hỏi lại cảm thấy không thỏa mãn.
Diệp Khai luẩn quẩn một hồi không biết có nên hỏi Phó Hồng Tuyết rốt cuộc sao lại mệt không, bỗng nhiên phát hiện hôm nay khẩu khí nói chuyện của Phó Hồng Tuyết với mình thập phần tự nhiên, không hề giống như trước đây, gần gũi nhưng vẫn mang theo khách khí cùng xa cách.
Hắn trong lòng mừng như điên, thầm nghĩ, Phó Hồng Tuyết rốt cuộc đã coi ta là thân nhân chân chính của hắn, thân nhân có thể tùy tiện nói chuyện, không cần cố kỵ bất cứ thứ gì. Hắn sẽ trực tiếp trách cứ ta, mà không phải cái gì cũng không nói.
Diệp Khai hân hoan cực độ, nhịn không được ‘a’ một tiếng.
Phó Hồng Tuyết muốn nghỉ ngơi lại bị hắn quấy rầy, khẽ thở dài, “Diệp Khai, ngươi lại làm sao vậy?”
Diệp Khai kéo ống tay áo y qua đắp lên mặt, vui vẻ nói, “Ta rất vui.” Thanh âm có điểm hơi hơi nghẹn ngào.
Phó Hồng Tuyết thanh âm chuyển nhu, vươn tay ôm hắn, “Diệp Khai, ngươi sẽ không lại khóc đi?”
Diệp Khai lập tức trầm mặc, qua thật lâu sau mới nói, “Không có.”
Phó Hồng Tuyết khẽ ừ.
Sau một lúc lâu, mở miệng hỏi, “Vì sao lại vui?”
Diệp Khai nói, “Cái kia…… Cái kia…… A, không có gì, Hồng Tuyết, ta đang nghĩ ta hôm qua làm gì mà lại khiến ngươi mệt?”
Phó Hồng Tuyết nói, “Ngươi không ngủ được, nửa đêm cầu ta ôm ngươi, hôn ngươi.”
Diệp Khai nắm chặt tay phải, dùng sức, lại dùng sức, vẫn khống chế không được, kéo chăn che mặt, không có dũng khí hỏi Phó Hồng Tuyết cuối cùng có hôn không.
Phó Hồng Tuyết vỗ vỗ hắn trấn an.
Diệp Khai né một trận, cảm thấy cần phải tận lực lấy lại mặt mũi. Hắn từ trong chăn chui ra, ra vẻ thảnh thơi nói, “Hồng Tuyết, ta nếu là nữ nhân nhất định sẽ gả cho ngươi.”
Phó Hồng Tuyết nói, “Chỉ sợ không được.”
Diệp Khai nguyên bản nói đùa, nghe Phó Hồng Tuyết không chịu, phản bác nói, “Như thế nào không được? Ta có chỗ nào không tốt?”
Phó Hồng Tuyết khẽ lắc đầu, không đáp.
Diệp Khai bễ nghễ đắc ý, “Cầm kỳ thi họa, nấu ăn pha trà, ta có cái gì không bằng người khác?” Hắn là ái đồ của Lý Tầm Hoan, học được từ y không phải chỉ có võ công.
Phó Hồng Tuyết nói, “Cũng không phải. Cưới vợ cũng không cần người có nhiều ưu việt như vậy.”
Diệp Khai nổi giận, “Nga.”
Phó Hồng Tuyết bắt lấy một lọn tóc dài của Diệp Khai, sợi tóc trơn mượt chậm rãi trượt khỏi tay, xa xăm nói, “Ngươi đã từng đáp ứng nếu biến thành nữ nhân, trước ngủ với Lạc Thiếu Tân, sau lại ngủ với Liễu Thiên. Diệp đại hiệp ngươi phong lưu như thế, tự nhiên không thể làm phu nhân của ta.”
Ngủ, hẳn không nên là từ Phó Hồng Tuyết sẽ dùng.
Diệp Khai nghe mà đỏ bừng cả mặt, nhớ tới mấy tháng trước, tựa hồ say rượu đúng là từng đồng ý với Lạc Thiếu Tân như vậy. Chính hắn đã muốn quên sạch, nếu không được Phó Hồng Tuyết nhắc nhở, tuyệt đối không nghĩ đến.
Diệp Khai mặt đỏ tai hồng, lung tung giải thích, “Đó là ta thuận miệng nói thôi, đương nhiên phải ưu tiên chuyện hai chúng ta trước.” Nói xong câu này, cảm giác cũng không đúng.
Hắn tự giác hôm nay quá sức mất mặt, không thể không biết xấu hổ ở chung phòng với Phó Hồng Tuyết nữa, ngồi dậy mặc quần áo hướng Phó Hồng Tuyết nói, “Hồng Tuyết, ngươi muốn ăn gì, ta đi nấu rồi bưng tới cho ngươi.”
Phó Hồng Tuyết không đáp lại, tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn. Diệp Khai bị y nhìn cúi đầu, ở trong lòng thầm hận mình sao mà dễ ngượng quá vậy.
Diệp Khai thật vất vả mới ngẩng đầu lên lại.
Phó Hồng Tuyết nói, “Ngày mai đi xe ngựa sẽ mệt nhọc, ngươi không cần đi nấu cơm. Ngươi có là thê tử ta, cũng không cần hiền thục như vậy.”
Dũng khí Diệp Khai dùng toàn tâm toàn ý tích cóp ra toàn bộ biến mất, cúi đầu trừng mặt đất, thật hy vọng đất dưới chân nứt ra một lỗ cho mình chui xuống trốn.
Cố tình Phó Hồng Tuyết còn hỏi hắn, “Sàn nhà có gì hay mà ngươi xem lâu vậy?”
Diệp Khai lúc này đã mặc quần áo, tông cửa xông ra, quyết định không tới lúc ngủ tuyệt không trở về.
Lúc ăn cơm chiều Liễu Thiên còn đang ở trong thư khố thu thập sách, Diệp Khai giúp hắn lựa chọn. Phó Hồng Tuyết thấy sắc trời đã tối muộn, đi thư khố tìm Diệp Khai.
Liễu Thiên lẩm nhẩm, “Quyển này có nội dung cần tra cứu, quyển này cũng cần.”
Phó Hồng Tuyết nói, “Sách trên giá bên phải một quyển cũng không cần mang.”
Liễu Thiên hiếu kì hỏi, “Vì sao?”
“Ngươi có thể hỏi ta.”
Liễu Thiên khiếp sợ, “Phó đại ca, ý của ngươi là……”
Phó Hồng Tuyết gật gật đầu.
Diệp Khai vươn tay khua khua trước mặt Liễu Thiên, “Liễu Thiên, Liễu Thiên.”
Liễu Thiên mờ mịt cầm lấy một quyển [ Thiên kim tụy điển ], “Phó đại ca, dòng ba trang mười bảy là cái gì?”
Phó Hồng Tuyết đáp, “Người không một ai là không từng mắc bệnh, dược không có loại nào là không đem lại nhiều tác động. Bởi vậy, là một danh y khi phân tích dùng dược, nhất thiết không được nghiên cứu chung chung mà không tinh tế tra xét.”
Liễu thiên giật mình nói, “Phó đại ca, nguyên lai ngươi cũng biết y thuật.”
Phó Hồng Tuyết nói, “Liễu huynh đệ, ta đối y thuật không biết gì cả. Vô Gian Địa Ngục không có gì để tiêu khiển, ta chỉ học thuộc bằng cách nhớ mà thôi, không giống ngươi, có thể sử dụng để cứu người.”
Diệp Khai lúc trở về phòng đã lâm vào trạng thái mơ hồ. Phó Hồng Tuyết hôn hôn hắn, phân phó hắn đi ngủ sớm, ngày mai phải rời đi. Diệp Khai thập phần mềm mại rúc vào lòng y, một lát liền ngủ. Phó Hồng Tuyết chiếu cố hắn lâu như vậy, nhưng số lần Diệp Khai nghe lời thế này lại thực ít ỏi, trong lòng không tránh khỏi nghĩ, hóa ra đáp ứng Diệp Khai làm vợ chồng cũng không phải chuyện xấu.
Sáng sớm ngủ dậy, Diệp Khai lấy gia sản của mình từ trên giá xuống, lại chỉ thấy có mấy tấm ngân phiếu.
Phó Hồng Tuyết nói, “Phi đao ngươi buổi tối đưa cho ta rồi.”
Diệp Khai ngạc nhiên hỏi lại, “Cái gì?”
Phó Hồng Tuyết nói, “Làm tín vật.” Y tạm dừng một chút, “Hay để ta đưa lại cho ngươi?”
Diệp Khai theo bản năng lắc lắc đầu.
Hắn cảm thấy chẳng còn chút dũng khí đến đứng trước mặt Phó Hồng Tuyết nữa, dùng chân khí đưa ngân phiếu tới gần Phó Hồng Tuyết, “Những cái này cũng cất luôn đi, mang một phần là đủ rồi.”
Lúc ăn điểm tâm, Băng Di vì bọn hắn sắp đi mà không ngừng lau lệ, Diệp Khai ở bên cạnh khuyên giải an ủi.
Liễu Thiên thấy Phó Hồng Tuyết nhặt giao bạch* trong bát ra, buồn bực hỏi, “Phó đại ca, ngươi cũng không thích ăn giao bạch sao?”
*giao bạch: một loại rau
Phó Hồng Tuyết bình thản nói, “Diệp Khai không thích ăn.”
Trong phòng một mảnh im lặng.
Diệp Khai mãi cho tới khi ngồi trên mã xa vẫn chưa thể khôi phục từ trong khiếp sợ.
Bọn họ ba người thay phiên lái xe.
Liễu Thiên hâm mộ nói, “Phó đại ca đối với ngươi thật tốt, tỷ tỷ ta cũng không cẩn thận như vậy.”
Diệp Khai nói, “Ta có cảm giác Phó Hồng Tuyết xem ta như một loại võ công bí tịch mới.”
Liễu Thiên hiếu kì hỏi, “Vì sao nghĩ như vậy?”
“Phó Hồng Tuyết từ nhỏ đều chỉ luyện võ, cả ngày chỉ nghĩ xem làm sao có thể luyện được tốt nhất. Hiện tại hắn chẳng có chuyện gì ngoại trừ làm ca ca ta, cả ngày đều nghĩ làm sao để làm ca ca tốt nhất. Ta còn không phải giống như một quyển tân bí tịch sao?”
Liễu thiên nghĩ nghĩ, “Diệp đại ca, ta cảm thấy ngươi nói cũng có phần đúng, có phần không.”