Phó Hồng Tuyết chậm rãi ngồi dậy, chăn theo động tác của y chảy xuống. Y tùy tay sửa sang lại mái tóc dài, buộc lại sau đầu, một bên nhìn miệng Diệp Khai từ chỗ mở to dần dần nhỏ lại, cuối cùng thành thật ngậm miệng.
Phó Hồng Tuyết khí chất lạnh lùng, diện mạo lại anh tuấn như được điêu khắc từ băng tuyết mà thành. Đầu thu gió lạnh thổi vào phòng, Phó Hồng Tuyết thư thái tựa vào đầu giường. Màn trướng đỏ rực nhẹ phất phơ quanh người Phó Hồng Tuyết, tựa đóa hoa hồng lạc cành, đem hởi thở lạnh lùng cứng rắn của y hóa giải hơn phân nửa, hiện ra một loại thần thái biếng nhác.
Cảnh này cảnh này, cùng Phó Hồng Tuyết ngày thường quả thực khác biệt quá lớn. Miệng Diệp Khai vừa mới khép lại nhịn không được mở ra. Hắn cùng Phó Hồng Tuyết là thân huynh đệ vào sinh ra tử, này là sự thật không cần nghi ngờ. Loại cảm tình này đã tới mức có thể xả thân tướng tuẫn mà không có nửa câu oán hận. Nhưng bọn hắn dẫu sao cũng không phải huynh đệ cùng nhau lớn lên từ nhỏ, tính ra mới chỉ sớm chiều làm bạn được có nửa năm. Phó Hồng Tuyết bình thường làm người nghiêm túc, quần áo lưu loát, cái loại tình trạng màn đỏ phấp phới, quần áo không chỉnh, mãn thất cảnh xuân này, Diệp Khai quả thực chưa từng gặp qua, nhất thời giật mình không nhẹ.
Phó Hồng Tuyết thấy hắn ngẩn người, bất đắc dĩ đề cao thanh âm gọi, “Diệp Khai.” Sau đó hỏi hắn, “Ngươi làm sao vậy?”
Diệp Khai thu hồi hồn phách kinh tán, “Ta cầu ngươi lấy đến?”
Trên mặt Phó Hồng Tuyết xuất hiện thần sắc như đang nghiền ngẫm lại như thể chỉ đơn thuần ngắm nhìn, khẳng định lời hắn nói, “Ân.”
Diệp Khai nột nột, “Ta vì sao lại cầu ngươi?”
Phó Hồng Tuyết xa xăm nói, “Ngươi nói muốn cùng ta làm vợ chồng, muốn ta thú ngươi làm vợ.”
Hồn phách Diệp Khai mới vất vả thu hồi lại một lần nữa tiêu tán.
Phó Hồng Tuyết đêm qua xác thực có chút mệt mỏi, Diệp Khai muốn cái gì, y đều tận tâm đi làm, có thể làm được đến vậy quả thực không dễ dàng.
Diệp Khai sau một lúc lâu mới nói, “Ta muốn ngươi thú ta làm vợ?”
Phó Hồng Tuyết gật đầu.
Diệp Khai lại nói, “Ngươi liền cưới?” Hắn cảm thấy mình không còn khả năng tự hỏi nữa rồi, chỉ biết máy móc hỏi Phó Hồng Tuyết. Đêm qua đã xảy ra chuyện gì, hắn quả thực còn hồ đồ hơn cả say rượu, hoàn toàn nghĩ không ra, có cố mấy cũng chỉ đều phí công mà thôi.
Phó Hồng Tuyết nói, “Ta đã nói rồi, ngươi cầu ta cái gì ta đều đáp ứng ngươi.”
Diệp Khai kinh ngạc nhìn rượu giao bôi cùng mũ phượng trên bàn. Hắn biết Phó Hồng Tuyết làm người nghiêm cẩn, đã nói một thì không có hai. Y nói cái gì thì nhất định là cái đó. Diệp Khai nghĩ đến mình đêm qua ép buộc y, cơ hồ xấu hổ vô cùng, sắc mặt dần dần biến hồng, bỗng nhiên bay vút đến trước cửa sổ, trực tiếp dùng khinh công bay ra ngoài.
Phó Hồng Tuyết hơi hơi nhướn mi, trong lòng thầm nhẩm.
Một
Hai
Ba
Diệp Khai bay từ cửa sổ vào, hắn vừa mới tỉnh dậy, còn chưa có mặc áo khoác. Diệp Khai nhào lên giường, chôn mặt xuống gối, dùng sức quấn chặt chăn.
Phó Hồng Tuyết ở một bên nhìn mà buồn cười. Nếu không phải vì Diệp Khai vừa trúng độc lại thụ thương, y tuyệt không cùng Diệp Khai thân cận như thế. Y đã quen với cô tịch, chưa từng nghĩ đến có một ngày sẽ cùng người khác thân mật ở chung như vậy.
Diệp Khai rúc đầu thật lâu, rốt cuộc cảm thấy cũng không khó chấp nhận tới vậy. Hắn từ trong chăn ngẩng đầu dậy, đối diện ánh mắt Phó Hồng Tuyết, dũng khí vừa gom góp được nháy mắt biến mất không còn sót lại chút gì, lại lần nữa chôn đầu về.
Phó Hồng Tuyết từng thấy hắn cùng nữ hài tử Chu Đình nói chuyện, từ trước đến nay đều một bộ trấn định tự nhiên, mới quen mà đã dùng khẩu khí như rất thân thuộc. Y vẫn cho rằng Diệp Khai là lãng tử không thể nghi ngờ, giờ trông Diệp Khai thẹn thùng tới vậy, hóa ra ấn tượng của mình với Diệp Khai cũng không phải tất cả đều chính xác.
Diệp Khai vẫn chôn đầu trong chăn không động.
Phó Hồng Tuyết bất đắc dĩ, “Diệp Khai, ngươi muốn trốn tới lúc nào?”
Diệp Khai không phát ra tiếng, qua một hồi mới nói, “Ta vì sao lại muốn ngươi thú ta làm vợ?”
Phó Hồng Tuyết nói, “Nga, này ngươi cũng không nói cho ta biết.”
Diệp Khai trong lòng oán giận, cư nhiên vẫn là ‘án chưa giải quyết’, hơn nữa không biết có phải hắn ảo giác hay không, tổng cảm thấy Phó Hồng Tuyết cùng ngày thường bất đồng. Giọng nói vẫn bình tĩnh vô ba như trước nay lại tựa hồ mang theo ý tứ xem kịch vui.
Diệp Khai chung quy vẫn tiêu sái, mặt có đỏ thì về sau vẫn phải gặp mặt hàng ngày, muốn trốn cũng trốn không được. Hắn thu thập tốt tâm tình, đi tới cạnh bàn cầm bầu rượu lên ngửi ngửi, “Không tồi.” nâng cốc đổ rượu vào chén, mang cả hai chén lại giường, đưa một cái cho Phó Hồng Tuyết.
Phó Hồng Tuyết tiếp nhận cúi đầu uống. Y cùng Diệp Khai gần trong gang tấc, Diệp Khai có thể thấy rõ ràng lông mi dày rậm xuôi theo đáy mắt y. Tâm thần hắn một trận hoảng hốt, chờ Phó Hồng Tuyết uống xong, mới đem rượu trong chén mình một hơi cạn sạch.
Diệp Khai không yên lòng thả chén lại bàn.
Phó Hồng Tuyết ra hiệu cho hắn tới ngồi gần mình, “Ngày mai sẽ khởi hành, trên người ngươi có thương tích, hôm nay nghỉ ngơi nhiều một chút.”