Diệp Khai thấy y không chút do dự đáp ứng, hai mắt lấp lánh sáng ngời. Hắn đã chứng thực được mình với Phó Hồng Tuyết đúng là người thân cận nhất, nhất thời vui sướng tới cực điểm.
Phó Hồng Tuyết thấy hắn vui vẻ như vậy, ôn nhu nói, “Chỉ cần ngươi vui vẻ, trên đời có chuyện gì không làm được, ta đều sẽ vì ngươi làm.”
Diệp Khai đang cười vui sướng, nghe vậy lộ ra thần sắc nghi hoặc nhìn y.
Phó Hồng Tuyết khẽ lắc đầu, ý bảo không quan trọng.
Diệp Khai ôm cổ y, cũng đòi y ôm mình.
Phó Hồng Tuyết vươn tay ôm lấy hắn, nghiên người về phía trước, Diệp Khai chôn trong lòng y, tiếng cười càng lúc càng vui mừng, không còn nửa điểm sầu bi, thật giống như Diệp Khai ngày mới trở về bên cạnh y, vô ưu vô lo.
Diệp Khai một lần nữa trao cho y tin tưởng toàn tâm toàn ý.
Phó Hồng Tuyết cảm thấy mọi nỗi buồn phiền mình mang trong lòng đều theo tiếng cười Diệp Khai tán đi, chỉ còn sung sướng từ nụ cười kia, chiếu rọi khắp cõi lòng y.
Phó Hồng Tuyết ôm hắn đùa một hồi, thả hắn lại lên giường, hỏi, “Có buồn ngủ không?”
Diệp Khai ngáp một cái, nhớ tới một chuyện, lập tức lắc đầu. Hắn lấy quyển sách trong tay áo ra, mở đến trang lúc nãy Liễu Thiên chỉ cho hắn, giơ hình vẽ trên trang sách lên cho Phó Hồng Tuyết xem.
Phó Hồng Tuyết nhận lấy sách, phát hiện là một quyển viết về các loại lễ nghi, điển tích. Mà trang sách kia ghi lại [ Hôn lễ nghĩa ], giải thích điều lệ, cấp bậc, lễ nghĩa trong hôn nhân.
Diệp Khai chỉ cho y thấy bức vẽ vợ chồng trang điểm, mặc hôn phục, sau lưng còn có tân phòng được trang hoàng bằng nến đỏ. Phó Hồng Tuyết lật lên lật xuống trang sách tỉ mỉ xem xét, hướng ánh mắt đầy mong đợi của Diệp Khai gật gật đầu.
Phó Hồng Tuyết nắm tay Diệp Khai, “Ta trước đi tìm mấy thứ này, ngươi ở đây chờ ta.”
Diệp Khai đứng dậy muốn đi cùng y.
Phó Hồng Tuyết lắc lắc đầu.
Diệp Khai nghi hoặc nhìn y.
Phó Hồng Tuyết từ tốn giải thích, “Làm huynh đệ có thể cùng nhau thương lượng, nhưng làm vợ chồng ngươi phải nghe ta.”
Diệp Khai mở to hai mắt, hiển nhiên thập phần khó hiểu.
Phó Hồng Tuyết khóe miệng khẽ nhếch, mang theo tươi cười đánh giá Diệp Khai.
Diệp Khai bị y nhìn một hồi, bỗng cảm thấy ngượng ngùng cúi đầu.
Phó Hồng Tuyết nghiêm túc nói, “Huynh đệ cùng vợ chồng, tất có chỗ khác nhau.”
Diệp Khai suy tư một lát, gật gật đầu, chấp nhận cách giải thích của Phó Hồng Tuyết.
Phó Hồng Tuyết muốn lợi dụng chuyện này hống hắn từ nay về sau nghe lời, Diệp Khai thuận theo nhu thuận như vậy, thật ra cũng ngoài dự đoán của y.
Thời gian Phó Hồng Tuyết rời đi đối Diệp Khai mà nói quả thực rất dài, chờ tới khi Phó Hồng Tuyết trở lại, hắn đang nhàm chán quyệt miệng, cẩn thận nghiên cứu bức vẽ kia. Nghe thấy tiếng đẩy cửa, Diệp Khai kinh hỉ đứng dậy bổ nhào vào lòng Phó Hồng Tuyết.
Phó Hồng Tuyết phân phó hắn, “Khai nhi, dỡ màn xuống.”
Y chưa từng sai Diệp Khai làm gì bao giờ, Diệp Khai ban đầu hơi khựng lại, nhưng nghĩ đến lời Phó Hồng Tuyết vừa nói, ‘làm vợ chồng phải nghe lời y’, trong lòng vui sướng gật gật đầu.
Hắn nghĩ nghĩ, hiểu được Phó Hồng Tuyết kêu dỡ màn xuống là như thế nào, khoát tay, ảo ảnh phi đao bay ra, mang theo chân khí cắt đứt dây màn, màn lập tức rũ xuống mặt đất.
Phó Hồng Tuyết thấy hắn có thể làm được như vậy thì thập phần vừa lòng, phân phó nói, “Mang qua phòng bên cạnh đi.”
Diệp Khai nhặt màn lên, nửa kéo nửa ôm mang sang phòng cách vách. Khi hắn quay lại, Phó Hồng Tuyết đang treo màn mới, màn đỏ ba lớp vừa treo lên, trong phòng nhất thời tràn ngập không khí vui mừng, lộ ra bộ dáng tân phòng.
Phó Hồng Tuyết lấy ra hai cái chén, bệ đỡ dùng tơ hồng bện lại, rót hai chén rượu. Diệp Khai ngửi được mùi rượu, lập tức sáp lại gần hít ngửi không ngừng.
Phó Hồng Tuyết phân phó Diệp Khai mang nến đỏ lại đây. Diệp Khai cầm bọc nến để trên bàn, cẩn thận mở ra, giữa bọc đặt hai ngọn nến cao nhất, xung quanh là vài ngọn nhỏ hơn. Hắn thấy trên ngọn nến cao nhất kia có đồ án long phượng, vươn tay muốn sờ thử, liền bị Phó Hồng Tuyết cầm tay chặn lại, “Mới vừa dán lên, không thể động, lát nữa mới được.”
Phó Hồng Tuyết dẫn dắt Diệp Khai trang trí phòng xong, ôm Diệp Khai lên. Diệp Khai ôm lại y, cũng không hỏi y muốn đi đâu. Phó Hồng Tuyết dùng khinh công mang hắn đi, chỉ chốc lát sau đã tới nơi.
Diệp Khai mở to mắt xem xét, đây là một gian phòng nhỏ bày biện đơn sơ, cũng không khác gian phòng bày linh vị Dương Thường Phong Hoa Bạch Phụng bao nhiêu. Trong gian phòng này cũng có một bài vị.
Phó Hồng Tuyết đi đến trước linh vị đốt hương, đưa một nửa cho Diệp Khai, đối Diệp Khai ôn nhu nói, “Quỳ xuống.”
Diệp Khai cực nghe lời y, vén vạt áo quỳ xuống.
Phó Hồng Tuyết cũng quỳ xuống cạnh Diệp Khai, dẫn hắn cùng nhau vái, giải thích cho hắn biết, “Đây là nương ta, Nhu Nhi.”
Ngữ khí y thực bình thản, Diệp Khai lại nghe ra được đau thương từ tận đáy lòng y.
Phó Hồng Tuyết thấp giọng nói, “Nàng là thân nương ta, nhưng ta chưa bao giờ gặp qua nàng. Ba năm nay, có nhiều lúc ta cũng thử tưởng tượng bộ dạng nàng. Nếu nàng còn sống, hẳn cũng sẽ giống nương ngươi đối với ngươi, quan tâm, trân trọng ta như thế.”
Hoa Bạch Phụng đối y lãnh khốc tàn nhẫn. Hai mươi năm thương tổn, cho dù có thể vì ở thời khắc cuối cùng nàng vì y mạo hiểm tính mạng tìm đại bi phú mà tha thứ, nhưng trách cứ ngược đãi, nhân sinh lầm lạc bao nhiêu năm, đau khổ tích tụ sao có thể nói khỏi là khỏi hẳn được.
Diệp Khai thông minh, lại chỉ để tâm tới một người duy nhất là y, dụng tâm chuyên nhất, nhất định càng cẩn thận tỉ mỉ. Tuy rằng Phó Hồng Tuyết chưa từng nhắc đến những chuyện này trước mặt Diệp Khai, nhưng hắn đã cùng Phó Hồng Tuyết quỳ lạy trước bài vị cha mẹ, Phó Hồng Tuyết tìm được thân nương, nhưng vẫn thương cảm tới vậy. Diệp Khai không mở miệng hỏi y, trong thâm tâm ẩn ẩn hiểu được phần nào.
Diệp Khai nhìn Phó Hồng Tuyết, trước mắt bỗng hiện lên một màn Phó Hồng Tuyết né tránh đòn roi quất xuống người, rõ ràng như thể từng chứng kiến qua, khiến tâm hắn đau tới khó có thể chịu được.
Hắn a lên một tiếng, bổ nhào vào người Phó Hồng Tuyết, khóc nói, “Đánh ta được rồi, không cần đánh ca ca.”
Phó Hồng Tuyết ngoài ý muốn, nhẹ vỗ vỗ hắn, “Khai nhi, làm sao vậy?”
Diệp Khai khóc nói, “Ta thấy có người đánh ngươi.”
Phó Hồng Tuyết ôn nhu nói, “Không có mà, phải không? Ở đây chỉ có hai người chúng ta mà thôi.”
Diệp Khai hơn nửa ngày mới buông y ra, cầm tay Phó Hồng Tuyết kéo đến trước mặt mình, một giọt nước mắt vỡ òa rớt lên tay Phó Hồng Tuyết, khẩn cầu nói, “Ca ca, nương ta đối xử với ngươi không tốt, ta tới bồi ngươi có được hay không? Ta cả đời này đều sẽ đối tốt với ngươi.”
Những lời này vừa nói ra miệng, hắn liền cảm thấy giống như đây chính là nguyện vọng dai dẳng nhất tồn tại trong lòng mình, chỉ là ban ngày hắn không thể nói thẳng với Phó Hồng Tuyết, cũng không dám nói. Chôn giấu lâu như vậy, đôi khi cũng sẽ làm đau chính bản thân mình.
Diệp Khai vừa nói ra xong cả người đều cảm thấy thở phào nhẹ nhõm, khẩn trương chờ quyết định của Phó Hồng Tuyết.
Phó Hồng Tuyết tinh tế quan sát Diệp Khai, thấy hắn dường như cả trái tim trong lồng ngực cũng đã bắt đầu loạn nhịp, cơ hồ chịu không nổi, sợ Phó Hồng Tuyết sẽ mở miệng cự tuyệt, trán thấm ra một tầng mồ hôi.
Thời gian chờ đợi không tính lâu, nhưng ở trong lòng Diệp Khai lại rất dài, rất dài.
Phó Hồng Tuyết rút khăn lau mồ hôi trên trán hắn, rốt cuộc ôn nhu nói, “Được.”
Tâm Diệp Khai rốt cuộc cũng vững vàng, tâm nguyện lớn nhất của hắn lúc ban đêm đều đã được Phó Hồng Tuyết đáp ứng, còn lại chỉ cần cố làm sao thực hiện tốt hơn mà thôi.
Phó Hồng Tuyết thay hắn lau nước mắt, “Ngươi đúng là quỷ yêu khóc mà. Ta vừa quen ngươi đã nghĩ, người này sao lại thế này, rõ ràng là một nam nhân, lại tam thiên hai đầu khóc cho ta xem. Nữ hài tử Chu Đình cũng không khóc giống ngươi vậy. Không thể tưởng được lúc lớn thích khóc, nhỏ cũng vẫn khóc.”
Diệp Khai bị y nói thẹn thùng cúi đầu.
Phó Hồng Tuyết sờ sờ mặt hắn, “Lúc lớn da mặt dày, mà lúc nhỏ da mặt dường như lại rất mỏng ha.”
Diệp Khai mặt càng thêm đỏ bừng.
Phó Hồng Tuyết kéo hắn, “Đứng lên đi, chúng ta trở về làm vợ chồng.”
Diệp Khai hướng bài vị vái thêm một cái nữa mới đứng dậy, Phó Hồng Tuyết trông thấy không khỏi cảm động.