[Phó Diệp] Kim Tịch Hà Tịch

Chương 41: Hóa giải khúc mắc




Liễu thiên khổ sở nói, “Diệp đại ca, trên đời cũng chỉ có một ngươi, căn bản không có khả năng biến mất. Ngươi không cần thương tâm. Ngươi nghĩ gì, có thể nói cho ta biết. Ta nhất định sẽ giúp ngươi.”

“Vì sao ca ca lại nói, thích một Diệp Khai khác?”

“Cái gì?”

Diệp Khai lấy tay che mặt, thật lâu sau mới nói, “Ca ca nói, hắn muốn ta biến thành Diệp Khai võ công cao cường, làm người tiêu sái kia.”

Liễu Thiên hít một hơi thật sâu, nghiêm túc nói, “Diệp đại ca, ngươi chính là Diệp Khai võ công cao cường, làm người tiêu sái. Nếu võ công ngươi không cao, sao có thể dùng khinh công mang theo ta bay tới tận đây? Nếu ngươi làm người không tiêu sái, sao có thể bị trọng thương giữa đại trận như vậy nhưng vẫn không cúi mình, chỉ hỏi Phó đại ca đâu, còn muốn Phó đại ca đừng khóc?”

Hắn cầm tay Diệp Khai, không để Diệp Khai tiếp tục che mắt, nhìn thẳng vào Diệp Khai nói tiếp, “Đối diện cái chết mới có thể nhìn ra một người có tiêu sái hay không. Nhà ta vài đời đều làm đại phu, đã gặp qua rất nhiều người bị thương, thậm chí có không ít hào khách đã lăn lộn trên giang hồ vài chục năm, nhưng bọn họ không một ai có được một phần mười tiêu sái của ngươi. Còn có mấy người ngày thường đều chê người khác không kiên cường, nhưng đến khi chính mình bị thương thì lại kêu gào đủ kiểu.”

Diệp Khai chần chờ hỏi, “Ta thật sự…….tiêu sái sao?”

Liễu Thiên đáp, “Thật sự, thật sự.”

Hắn nắm chặt tay Diệp Khai, “Diệp đại ca, ngươi đừng khổ sở nữa. Ta kể cho ngươi một vài chuyện ngươi có thể hiểu được. Ta từ nhỏ đã giúp đỡ cha ta, vốn làm rất tốt, nhưng có một ngày ta chỉ nghĩ tới chuyện đi chơi, liền nấu hỏng dược. Cha ta giận tím mặt, kêu ta cút đi, còn nói ta không phải con hắn. Ta nghẹn cứng cả cổ họng, không biết khổ sở bao nhiêu. Nhưng đây là lời nói trong lúc giận dữ, không thể cho là thật. Vô luận hắn nói thế nào, ta vẫn là con của hắn, đúng không?”

Hắn biết Diệp Khai thông minh, sẽ không dễ dàng bị thuyết phục như vậy. Huống chi tình huống của cha con họ không thể so sánh với Diệp Khai. Diệp Khai giờ phút này đau lòng hơn xa so với khi hắn bị phụ thân quở trách. Trong thế giới của hài đồng Diệp Khai, chỉ có duy nhất một người là Phó Hồng Tuyết. Không giống hắn, có cha, có mẹ, có tỷ, có muội, sư huynh sư đệ, bằng hữu ngoạn bạn. Đối với Diệp Khai mà nói, bị Phó Hồng Tuyết phủ quyết là cả thế giới sụp đổ, là trừng phạt tuyệt vọng nhất.

Liễu Thiên không muốn hắn khổ sở thêm nữa, cảm thấy mình vô luận thế nào cũng phải giúp Diệp Khai giải tỏa hiểu lầm. Hắn vốn nghĩ Phó Hồng Tuyết sẽ an ủi được Diệp Khai, nhưng giờ nghĩ lại, Phó Hồng Tuyết sinh trưởng trong hoàn cảnh đặc thù như vậy, ngay chính y cũng còn cần người khác quan tâm, cho dù thật tâm với Diệp Khai, nhưng cũng không hẳn hiểu được cách thức biểu đạt tốt nhất.

Liễu Thiên nói, “Diệp đại ca, ngươi cẩn thận nghe ta nói, được chứ? Có lẽ ta sẽ nói hơi lâu đấy.”

Diệp Khai mở to mắt nhìn Liễu Thiên, đầy trời tinh quang phản chiếu trong mắt hắn, minh lượng lại ôn nhu.

Liễu Thiên tiếp tục, “Diệp đại ca, ngươi trúng Thiên huyễn tán, bị kê đơn suốt một thời gian dài, cho nên có khi sẽ không nhớ rõ chính mình là ai.”

Diệp Khai khẽ gật đầu.

“Một người không nhớ rõ bản thân mình, chẳng lẽ không còn là chính mình nữa? Nếu Phó đại ca mất đi trí nhớ, chẳng lẽ hắn không còn là ca ca ngươi nữa sao?”

Diệp Khai lập tức gật đầu.

Liễu Thiên nói tiếp, “Chúng ta lấy Phó đại ca ra mà nói. Giả thiết Phó đại ca không còn nhớ những chuyện lúc trước, nhưng các ngươi vẫn có thể ở cùng một chỗ, đúng không. Trải qua thời gian, mỗi ngày lại phát sinh những sự kiện mới, những chuyện này đều lưu lại kí ức mới.”

Diệp Khai gật đầu.

“Sau đó ta xuất hiện, ta giúp Phó đại ca trị được hơn phân nửa. Phó đại ca ban ngày nhớ được chuyện ngày trước, nhưng buổi tối vẫn nghĩ không ra, còn trở nên giống như hắn hồi nhỏ. Nhưng vô luận là ban ngày hay buổi tối, hắn vẫn quan tâm tới ngươi, hoàn toàn không thay đổi. Chẳng lẽ một người vì quên mất một số việc, hoặc trở nên nhỏ đi, mà trở thành hai người sao?”

Diệp Khai lắc lắc đầu.

Liễu Thiên thấy Diệp Khai nghe thực chăm chú, tiếp tục cố gắng phân tích cho hắn nghe, “Nhưng ngoài ra, ngươi còn có một bằng hữu tốt nhất, là người ngươi thực để ý.”

Diệp Khai nói,“Ta không có.”

“Giả sử ngươi có, à, giả sử là sư phụ ngươi.”

Diệp Khai nghe được hai chữ ‘sư phụ’, trên mặt lộ vẻ suy tư, xua tay ý bảo Liễu Thiên không cần nói nữa. Liễu Thiên nhìn biểu tình thống khổ trên mặt hắn chầm chậm rút đi, qua ước chừng nửa canh giờ, Diệp Khai nhẹ nhàng thở hắt ra, trên mặt hiện lên thần sắc ôn nhu không muốn xa rời, như hài tử được trở về bên cha mẹ, không còn bi thương khổ sở.

Hắn thuở nhỏ không cha không mẹ, lớn lên bên sư phụ. Dương Thường Phong, Hoa Bạch Phụng tuy là cha mẹ hắn, nhưng cảm tình không thể sâu nặng bằng sư phụ từ nhỏ đã yêu thương nuôi dạy hắn.

Liễu Thiên vui vẻ nói, “Diệp đại ca, ngươi còn nhớ được sư phụ ngươi sao?”

Diệp Khai lắc đầu, “Chỉ một chút thôi, ta cảm thấy, tim giống như không đau lắm.”

“Sư phụ ngươi muốn đi tới một nơi rất xa, không trở lại nữa. Có thể là hải ngoại tiên sơn hoặc không biết là địa phương nào. Tóm lại, ngươi đời này không còn cơ hội được gặp lại hắn nữa.”

Diệp Khai lộ ra biểu tình thương cảm.

Liễu Thiên thấy hắn khổ sở, hơi hối hận mình liều lĩnh đem sư phụ hắn ra làm ví dụ, vội vàng nói tiếp, “Sư phụ ngươi để lại cho ngươi một vật, đây là vật để ngươi ký thác nỗi nhớ nhung hắn. Sau đó thì sao, Phó đại ca buổi tối ngây thơ mơ hồ, trong lúc vô ý phá hỏng vật này. Ngươi thực phẫn nộ, ngươi cảm thấy thực có lỗi với quan tâm của sư phụ ngươi, nhưng lại không nhẫn tâm trách cứ Phó đại ca. Bởi vì Phó đại ca trúng mê dược, hắn buổi tối thần trí mơ hồ.”

“Thời điểm này Phó đại ca mơ hồ cần ngươi quan tâm săn sóc, nhưng ai sẽ đến quan tâm tâm tình của ngươi?”

“Ngươi cũng sẽ mệt mỏi, cũng sẽ khổ sở. Ngươi cần một người tới giúp ngươi chia sẻ nỗi thống khổ này. Khẳng định không thể trách Phó đại ca ban ngày không phạm chút sai lầm nào, vậy chỉ có thể mắng người buổi tối mơ hồ ngây thơ. Kỳ thật trong lòng ngươi hiểu rõ hết thảy đều chỉ là chuyện ngoài ý muốn, nhưng vẫn cần hắn tới chia sớt đau buồn. Bởi hai người các ngươi thực thân thiết, ngươi nguyện ý cùng hắn chia sẻ. Có đôi khi người khác làm sai chuyện, nếu là người xa lạ ta sẽ không tức giận, nhưng đối với người thân cận nhất ta lại nhịn không được nổi giận. Phó đại ca chính là mang loại tâm lý này, kỳ thật trong lòng hắn đã xem ngươi là người thân cận nhất, nên mới đối với ngươi phát giận.”

Diệp Khai gật gật đầu.

“Ngươi sẽ nhịn không được nói với Phó đại ca, vì sao ngươi lại trúng mê dược, vì sao ngươi không trở lại thành ngươi trước đây, sẽ không bao giờ làm ra loại chuyện này. Đây là lời nói trong lúc giận dữ, tuy có thể đả thương người, nhưng không phải lời nói thật lòng.”

Liễu Thiên lại giải thích tiếp, “Chúng ta quen biết một người bạn tốt, đặc biệt tri tâm, liền nhịn không được nghĩ, aizzz, giá như ta quen hắn sớm một chút có phải tốt không. Ngươi cùng Phó đại ca thân thiết như vậy, đáng tiếc lại quen biết nhau quá muộn. Nhưng giờ thế này lại giống như ngươi đã nhận thức Phó đại ca từ nhỏ tới lớn. Suy bụng ta ra bụng người, Phó đại ca quả thực khổ sở vì bệnh của ngươi, nhưng hắn cũng có những thời khắc vui vẻ.”

“Người kiên cường tới đâu cũng sẽ có lúc yếu đuối, ôn nhu tới đâu cũng phải có lúc tức giận. Người lạnh lùng cũng có thể đối đãi nhiệt tình với người thân mình. Người không thích nói chuyện có lẽ cũng có thể đối với người yêu miệng lưỡi lưu loát. Một người nếu chỉ có một bộ dáng mới là kỳ quái. Có một số việc nghĩ không ra cũng không có gì khác thường, căn bản không quan trọng tới vậy.”

Liễu Thiên nói xong hết thảy, mới ngả người nằm cạnh Diệp Khai trên thảm cỏ, “Diệp đại ca, ta muốn an ủi ngươi, nhưng không biết cách an ủi, nên ta chỉ nói thật. Nhưng ta cảm thấy ngươi thông minh như vậy, lời nói thật đối với ngươi đã đủ lắm rồi.”

Qua thật lâu, Diệp Khai nhẹ nhàng cầm tay hắn.

Liễu Thiên kinh hỉ ngồi dậy, “Diệp đại ca, những chuyện ta nói ngươi đều hiểu được, đúng không?”

Diệp Khai mở to mắt, ánh sao phản chiếu qua con ngươi hắn không ngừng lóe sáng, phảng phất như bên trong đó là muôn vàn thế giới sinh diệt.

“Diệp đại ca, trên đời cũng chỉ có một ngươi. Ngươi chỉ là có một vài chuyện ban ngày nhỡ rõ, một vài chuyện buổi tối nhớ rõ. Về sau bỗng sẽ có một ngày biến thành cả buổi tối lẫn ban ngày đều nhớ được tất cả mọi chuyện. Có thể bởi vì dược lực trong người ngươi tiêu tán, cũng có thể vì ngươi buổi tối hoàn toàn trưởng thành, dù sao chính là nhớ được. Tóm lại, trí nhớ của ngươi đều thuộc về ngươi, phần nào cũng không biến mất. Ta căn bản cũng không có cách nào làm biến mất một phần trong đó.”

Hắn để cho Diệp Khai có thời gian suy ngẫm, bỗng nhớ tới một chuyện nói, “Nhưng nếu Diệp đại ca ngươi muốn nhìn ngắm chút ánh sáng ban ngày thì cứ nói, ta có thể giúp ngươi.”

Diệp Khai nghĩ một hồi, lắc lắc đầu.

Liễu Thiên hiếu kì hỏi, “Vì sao lại không?”

Diệp Khai nhìn Liễu Thiên, tâm trí hắn vốn vì bị thương mà trưởng thành nhanh hơn, nhưng tạm thời còn chưa biểu đạt được những suy nghĩ quá mức phức tạp, tự hỏi thật lâu, dùng sức nhíu mi, cuối cùng thở dài, vẫn không nói gì.

Liễu Thiên vuốt vuốt tóc hắn an ủi. Sợi tóc mềm mại quấn quanh ngón tay Liễu Thiên. Liễu Thiên thích vuốt lông động vật, đối với bộ lông mềm mượt đều yêu thích không buông tay.

Diệp Khai bị hắn sờ soạng nửa ngày, quay đầu nghi hoặc nhìn hắn.

Liễu Thiên vội thu hồi tay, ngượng ngùng cười cười.

Diệp Khai đứng lên, xoay người muốn đi.

Liễu thiên vội la lên,“Diệp đại ca, ngươi đi đâu?”

Diệp Khai quay đầu nhìn hắn, khựng lại một hồi, khẽ vuốt lên vị trí trái tim, “Lòng ta còn đau, ta đi tìm sư phụ ta.”

Liễu Thiên vội la lên, “Diệp đại ca, sư phụ ngươi…….”

Hắn còn chưa nói xong, Diệp đại ca đã biến mất khỏi tầm mắt.

Diệp Khai bay một đường dọc ngọn cây, tay áo phiêu phiêu trong gió, giữa đường bị một cỗ lực cường đại chặn lại. Hắn chống cự hai cái, còn chưa kịp ra tay, thân thể đã rơi vào lồng ngực quen thuộc.