Diệp Khai thanh tỉnh không nhớ rõ những chuyện xảy ra trên đỉnh Vân Thiên, Diệp Khai mơ hồ tuy biết nhưng lại không thể kể ra rõ ràng. Phó Hồng Tuyết chỉ biết, kia nhất định là một hồi ác mộng đáng sợ.
Ngày y gặp lại Diệp Khai, Diệp Khai cũng mơ hồ như lúc này, tròng mắt phủ đầy hơi nước, sương mù, nhìn không ra bất cứ một cảm xúc nào. Diệp Khai đã bị thương tổn, hắn đang dùng biện pháp của riêng mình để tự bảo vệ bản thân. Hắn không muốn câu thông với đám người Nam Hải, nên tự phong bế mình.
Phó Hồng Tuyết nắm tay Diệp Khai gọi, “Diệp Khai.”
Ta thương tổn ngươi, đã nặng như những gì huynh muội Thu Mộng Địch gây ra cho ngươi sao? Diệp Khai, tha thứ cho ta, đừng rời bỏ ta.
Y vẫn còn nhớ rõ lúc trước làm thế nào để đánh thức Diệp Khai khỏi lớp sương mù ác mộng kia, vươn tay ôm chặt Diệp Khai, thanh âm khẽ run, “Ngươi tên là gì?”
Diệp Khai lẳng lặng nằm đó, không chút phản ứng với những lời này.
Phó Hồng Tuyết càng siết chặt hơn Diệp Khai vào lòng, “Ta hỏi tên ngươi, là muốn làm bằng hữu của ngươi.”
Gió đêm thổi vào phòng, xới tung mái tóc Diệp Khai, phất nhẹ lên gương mặt tuyết trắng, khiến Phó Hồng Tuyết tưởng như hắn vừa động đậy.
Nhưng kì thực cũng chỉ là ảo giác mà thôi, Diệp Khai không hề động. Hắn không mở to mắt, cũng sẽ không còn một bên nhìn Phó Hồng Tuyết, một bên sương mù nơi đáy mắt dần tan rã, lộ ra thần sắc tươi cười nữa.
Hắn hãm mình tại nơi sâu thẳm tận cùng, không bao giờ đi ra đối mặt cái thế giới chỉ đem lại cho hắn thất vọng cùng thống khổ này nữa. Hắn trốn tới một nơi không có Phó Hồng Tuyết, cũng không còn đau khổ.
Hắn để lại cho Phó Hồng Tuyết thân thể y muốn, không còn khống chế thân xác này nữa. Cho dù có ôm, có thân cận, có nói chuyện hay làm bất cứ thứ gì với thân xác này, hắn cũng đều không có cảm giác.
Phó Hồng Tuyết nắm tay hắn, dùng sức siết chặt.
Da Diệp Khai lạnh như nước, dường như hắn hơi giật giật. Phó Hồng Tuyết kinh hỉ, nhưng chỉ trong giây lát lại hóa thành thất vọng. Không phải Diệp Khai động, vẫn như trước là gió, gió trêu đùa người, thổi tung tóc Diệp Khai.
Ống tay áo Diệp Khai bị gió lạnh xuy phất, như có như không lay động. Phó Hồng Tuyết nhớ tới cái đêm Diệp Khai thụ thương, gió cũng rất lớn, trong gió ẩn ẩn truyền tới tiếng khóc Diệp Khai. Diệp Khai không ngừng khóc gọi ‘ca ca’, chờ y tới cứu mạng.
Diệp Khai đứng giữa đại trận hộc máu, Diệp Khai vì y mà tự sát, Thúy Nùng rơi xuống vực, từng cảnh từng cảnh tái hiện trước mắt y. Phó Hồng Tuyết bắt đầu co giật, không cách nào khống chế, cả cơ thể kịch liệt run rẩy. Miệng sùi bọt mép, đất trời trước mắt hỗn độn thành một mảnh.
Liễu Thiên vẫn luôn mâu thuẫn, không biết có nên đi khuyên can hay không, cuối cùng cảm thấy việc nhà của Phó Hồng Tuyết cùng Diệp Khai khẳng định không cần hắn nhúng tay vào, quyết định nhắm mắt ngủ khi đã khá khuya. Mới ngủ không được bao lâu, cửa phòng bị phá tung, Liễu Thiên chấn kinh ngồi dậy, kinh ngạc kêu: “Diệp đại ca?”
Diệp Khai vừa tỉnh lại đã cảm thấy cả người đau rần, nhịn không được rên một tiếng. Liễu Thiên ngồi xổm bên người hắn, vui vẻ nói, “Diệp đại ca ngươi rốt cuộc cũng tỉnh rồi.”
Diệp Khai ngạc nhiên hỏi, “Sao ngươi lại ở đây?”
“Đêm qua ngươi chộp ta tới a.”
Diệp Khai mờ mịt không biết, hắn cử động thân thể, cảm khái nói, “Cứ như tối qua bị người đánh vậy.”
Liễu Thiên ở một bên giục, “Mau qua xem Phó đại ca.”
Diệp Khai nhảy dựng lên, “Hồng Tuyết?”
Phó Hồng Tuyết nằm trên giường, chân mày nhíu chặt. Diệp Khai chấn động, vội hỏi Liễu Thiên, “Hồng Tuyết bị sao vậy?”
“Phó đại ca đêm qua đột nhiên phát bệnh, ta cũng không có cách nào, chỉ có thể hạ dược hôn mê hắn.”
Diệp Khai ngồi bên người Phó Hồng Tuyết, vươn tay sờ sờ trán y.
Phó Hồng Tuyết đột nhiên nôn nóng thống khổ kêu lên, “Diệp Khai, đừng rời xa ta, đừng rời xa ta! Diệp Khai! Diệp Khai!”
Thanh âm sầu lo tới cực điểm, không khỏi khiến Diệp Khai giật mình.