Nước thuốc đắng chát, vừa đưa vào vị thuốc ghê tởm liền tràn ngập khoang miệng, bởi vì không thể lập tức nuốt xuống, ngậm lâu trong miệng lại có vẻ càng khổ sở hơn. Diệp Khai bất đắc dĩ thừa nhận, mỗi ngụm thuốc vào miệng, thân thể lại cơ hồ theo bản năng nảy sinh mâu thuẫn.
Phó Hồng Tuyết đã uy hắn năm ngày, nhưng một Diệp Khai đang hôn mê so với một Diệp Khai đã thanh tỉnh hoàn toàn bất đồng. Diệp Khai hôn mê hoàn toàn vô lực, y chỉ cần kiên nhẫn uy dược là được. Nhưng Diệp Khai thanh tỉnh lại bài xích thuốc này, cứ luôn như có như không vô thức cự tuyệt.
Phó Hồng Tuyết uy được hai ngụm, đã thấy chậm hơn thường ngày rất nhiều. Y hiểu được Diệp Khai không muốn uống, lại chẳng có biện pháp nào. Mi mắt Diệp Khai khẽ run, mày nhíu nhẹ, lấy tình trạng thân thể hiện tại của hắn, đã là biểu hiện thống khổ kháng cự nghiêm trọng nhất rồi.
Diệp Khai dừng một lúc mới mở to mắt, thấy chén thuốc vẫn còn hơn phân nửa, trong lòng không khỏi nghĩ, y thuật Liễu Thiên tốt như vậy, chẳng lẽ không có cách nào cải thiện vị dược hay sao. Khẳng định không phải không có cách, chẳng qua hắn chỉ muốn cứu trị nhanh nhất có thể, những phương diện khác đều bị bỏ qua.
Phó Hồng Tuyết thấy Diệp Khai lộ ra thần sắc suy tư, dần dần cư nhiên còn mang theo ba phần tức giận. Dù y có hiểu biết Diệp Khai tới đâu cũng không thể nào tưởng tượng nổi Diệp Khai lúc này đã muốn thất thần tự hỏi vấn đề y thuật cùng tài nghệ chế dược của Liễu Thiên. Y chỉ cho rằng Diệp Khai đau đớn khó nhịn, khổ sở không chịu nổi, lại tự giận bản thân mình bị thương nặng tới vậy, yếu đuối vô lực tới trình độ này.
Mớm được ba ngụm, Diệp Khai chỉ cảm thấy thà hôn mê còn tốt hơn. Nhưng lần này không giống những lần trước, Phó Hồng Tuyết giúp hắn nuốt xuống ngụm thuốc xong, đầu lưỡi chậm rãi đảo qua hàm trên, tiếp đến đầu lưỡi Diệp Khai, cằm, đem tư vị chua xót dần xóa đi.
Y võ công cao cường, tự nhiên có thể khống chế lực độ, động tác cực kì mềm nhẹ. Diệp Khai không chịu nửa điểm chấn động, chỉ cảm thấy động tác của Phó Hồng Tuyết khiến hắn một trận sương mù, liền đau đớn trong cơ thể tựa hồ cũng tạm thời tiêu biến.
Phó Hồng Tuyết nghĩ không biết biện pháp này có tác dụng gì không, cho dù có thể xóa bớt vị đắng chát cũng tốt. Lần này y quan sát Diệp Khai, chân mày Diệp Khai quả nhiên so với hai lần trước có giãn ra.
Phó Hồng Tuyết tuy tính cách lạnh lùng, nhưng làm người thông minh dĩnh ngộ. Nếu không có thiên tư hơn người, chỉ bằng vào khổ luyện, làm sao có thể luyện thành thần công như thế này được.
Y khi ở chung với Diệp Khai, thường thường thờ ơ lạnh nhạt không thèm nhìn đến Diệp Khai. Trên mặt tuy bất động thanh sắc, nhưng trong nội tâm lại âm thầm quan sát, phân tích. Diệp Khai cố nhiên có thể lập tức phán đoán cảm xúc y, đồng dạng y cũng có thể cảm nhận biến hóa của Diệp Khai. Diệp Khai khoái hoạt, bi thương, chú tâm, lo lắng, cơ hồ chỉ thoáng thay đổi sắc mặt cũng có thể bị y phát hiện.
Lần này chân mày Diệp Khai giãn ra, đương nhiên lý do là vì mức độ đắng chát đã giảm hơn nhiền so với hai lần đầu. Nhưng trên mặt Diệp Khai lại mang theo biểu tình y chưa từng gặp qua, lúc này xuất hiện khiến y có chút kì quái.
Phán đoán cảm xúc của một người không khó, nhưng muốn biết rõ ràng cặn kẽ mỗi một cảm xúc từ đâu mà đến, ngay cả thông minh như Phó Hồng Tuyết cũng làm không được.
Từng có lần Diệp Khai vì không muốn y đi mạo hiểm, điểm huyệt đạo y. Phó Hồng Tuyết tức giận biến sắc, quát Diệp Khai. Diệp Khai đầu tiên là bất mãn không vui, sau dần dần có chút lo sợ, sợ y thật sự tức giận, cuối cùng còn lộ ra biểu tình ủy khuất thuận theo, giải khai huyệt đạo cho y.
Biểu tình Diệp Khai lúc này giống hệt lúc ấy, có chút ủy khuất, lại có chút thuận theo, cùng một Diệp Khai tiêu sái tiêu dao ngày thường cực kì khác biệt.
Ủy khuất đương nhiên là vì thuốc đắng, có thể thuận theo như vậy hẳn rất khó khăn. Mà biểu tình nhu thuận này của Diệp Khai lại khiến Phó Hồng Tuyết nhớ tới câu Diệp Khai nói lần đầu tiên gặp y, “Từ nay về sau ngươi phải nghe lời ta nói, ta bảo ngươi đi hướng Đông ngươi sẽ không đi hướng Tây.”
Giờ xem xem ai mới là người đáp ứng cái loại chuyện vớ vẩn này, ai mới là người biểu tình mềm mại thuận theo đây.
Uy hết một bát dược, trên trán Diệp Khai đã thấm ra một tầng mồ hôi. Trên người đau trong miệng đắng, hắn vốn là người lạc quan kiên cường, nhưng cái loại thương tổn thiết thực này cũng không phải bằng vào tâm tính ấy liền có thể hóa thành vô hình.
Phó Hồng Tuyết lấy khăn lụa giúp Diệp Khai lau mồ hôi lạnh trên trán. Diệp Khai nãy giờ vẫn nhắm mắt, cảm thấy trán lành lạnh mới lẳng lặng hé mắt, thấy chén thuốc đã cạn liền lộ ra biểu tình thở phào một hơi.
Hắn chịu đau khổ tra tấn, hao tổn rất nhiều tinh lực, dưới ánh nhìn chăm chú của Phó Hồng Tuyết trầm trầm rơi vào giấc ngủ.
Thời gian Diệp Khai thanh tỉnh mỗi ngày từ nửa canh giờ dần dần kéo dài thành một canh giờ. Lại qua mười ngày sau, đã từ một canh giờ thành hai canh giờ.
Hắn tính tình hoạt bát, tuy trên người đau đớn phải nằm trên giường nhưng vẫn không ngừng hướng Phó Hồng Tuyết nháy mắt, lại nhìn ra ngoài cửa sổ.
Phó Hồng Tuyết hỏi Liễu Thiên, “Diệp Khai có thể ra ngoài không?”
Liễu Thiên hiếu kì hỏi, “Diệp đại ca không nằm một chỗ dưỡng bệnh, đi ra ngoài làm gì?”
Phó Hồng Tuyết nhìn về phía Diệp Khai, Diệp Khai lập tức nháy nháy mắt, hiển nhiên chuyện đi ra ngoài này đã gãi đúng chỗ ngứa.
Phó Hồng Tuyết nói, “Cứ ở trong phòng mãi Diệp Khai sẽ không thoải mái.”
Liễu Thiên đam mê y thuật, cho dù suốt một năm không ra ngoài, chỉ ở trong nhà nghiên cứu sách dược cũng không có gì không thoải mái, quả thực lý giải không được vì sao Diệp Khai vừa tỉnh được mười ngày đã muốn ra ngoài, chỉ đành đáp, “Phó đại ca, chỉ cần đừng chấn động hắn thì có thể ra ngoài. Thương thế của Diệp đại ca hiện tại chỉ cần không chấn động thì sẽ không quá đau.”
Hắn lại nghĩ tới một chuyện, đang muốn hỏi Phó Hồng Tuyết có cầm theo không. Phó Hồng Tuyết lại hướng hắn lắc lắc đầu, chỉ chỉ tay áo mình. Liễu Thiên hiểu ý y là có mang theo, nhưng không muốn mình nói ra. Không biết y vì cái gì muốn giữ bí mật, đoán hẳn là vì cấp Diệp Khai kinh hỉ một phen, liền lấy ra một bình sứ nhỏ đưa cho y.
Phó Hồng Tuyết lấy một chiếc áo choàng dày, đem cả Diệp Khai lẫn gối đầu cùng gói trong áo choàng, nhẹ nhàng ôm lên. Liễu Thiên đang muốn đi theo, lại a một tiếng ngừng lại, áy náy nói, “Phó đại ca Diệp đại ca, chưởng môn phải về phái Điểm Thương xử lý chuyện môn phái, ta đi trước giúp hắn sửa soạn hành lý.”
Phó Hồng Tuyết ở bên hồ tìm được một chỗ mặt cỏ nhuyễn nộn, cẩn thận đặt Diệp Khai xuống. Diệp Khai bị nhốt trong nhà lâu như vậy, cuối cùng cũng được tận hưởng cảm giác thanh phong thổi qua cơ thể, phảng phất còn thấy được ánh mặt trời.
Đầu xuân, hoa đào phiêu tán, không ngừng phủ lên thân Diệp Khai. Lâm phong xuy phất, cánh hoa rơi bên người Diệp Khai dần dày lên, thiển phấn đạm bạch, có mấy cánh hoa dừng trên mặt Diệp Khai. Phó Hồng Tuyết sợ hắn nhột, vươn tay thay hắn phủi đi.
Diệp Khai sau khi trọng thương trên mặt không một chút máu, cơ hồ so với hoa đòa càng trắng hơn ba phần. Sắc mặt tái nhợt tới vậy, càng làm tôn lên lông mày cùng lông mi đều đều tối đen.
Phó Hồng Tuyết cúi người nhìn hắn, Diệp Khai cũng nhìn thẳng y. Phó Hồng Tuyết sợ hắn nhàm chán, trao đổi ánh mắt với hắn, tựa như đang nói chuyện cùng nhau, kỳ thực cũng không quá hiểu suy nghĩ đối phương.
Diệp Khai lúc này đã muốn rõ ràng nguyên nhân mình bị thương. Hắn thiên tính tiêu dao tiêu sái, bị thương thì bị thương, cũng sẽ không cả ngày ca thán. Hắn nằm bên hồ sâu trong rừng, cảnh sắc tuyệt đẹp khiến người quên ưu sầu, khép mắt lại, chóp mũi ngửi thấy hương hoa thản nhiên.
Qua không biết bao lâu, Phó Hồng Tuyết cúi người xuống, đầu tiên hơi thở ấm áp bao trùm Diệp Khai, tiện đà mềm nhẹ chiếm trụ môi Diệp Khai. Diệp Khai từ khi thanh tỉnh tới giờ, uống thuốc uống nước đều ỷ lại vào Phó Hồng Tuyết chiếu cố, đã quen thân cận y, thậm chí lúc có khí lực còn có thể phối hợp thừa nhận.
Lần này vào trong miệng không phải tư vị đắng chát kia nữa, một tia ngọt lành thanh mát theo đầu lưỡi Phó Hồng Tuyết tràn ngập khoang miệng, thơm ngào ngạt, thấm vào tận gan ruột.
Diệp Khai giờ khắc này quên hết mọi đau khổ, chỉ mong hương vị ngọt lành này đừng rời đi. Phảng phất như được nếm rượu ngon hảo hạng, không, cho dù là loại rượu ngon nhất cũng không thể say lòng người tới vậy.
Nội tạng Diệp Khai bị thương tổn nặng nề, Liễu Thiên không cho hắn ăn cơm. Mỗi ngày ngoài uống thuốc ra còn phải uống đủ loại chất dinh dưỡng nấu thành nước, trong miệng không phải đắng thì là chát, nay tư vị thay đổi, cảm thấy quỳnh tương ngọc lộ cũng bất quá chỉ đến thế này mà thôi.
Này kỳ thực vẫn là một loại dược, chỉ là Phó Hồng Tuyết cố ý dặn Liễu Thiên điều phối, hôm nay lần đầu tiên ngao chế thành công. Y nghĩ Diệp Khai nhất định sẽ kinh hỉ, chờ mong thấy tiếu ý trên mặt Diệp Khai. Giúp Diệp Khai uống xong quay lại nhìn, đã thấy Diệp Khai chìm vào giấc ngủ.
Phó Hồng Tuyết sợ hắn cảm lạnh, dùng áo choàng bọc hắn lại, lẳng lặng ngồi một bên nhìn hồ nước. Diệp Khai tới chiều thì tỉnh lại. Phó Hồng Tuyết thay hắn phủi cánh hoa vương trên tóc, tính toán ôm hắn trở về, lại thấy hai hàng lông mi thật dài chớp a chớp, mở to mắt.
Diệp Khai từ sau khi bị thương tới giờ chưa từng tỉnh lại vào lúc này, ánh chiều tà phủ lên đôi mắt hắn, hai tròng mắt trong sáng, hắc bạch phân minh, khiến người nhìn vào tâm đều như được sưởi ấm.
Phó Hồng Tuyết lại cảm thấy Diệp Khai có chút không đúng. Diệp Khai vì trọng thương mà hai má vẫn luôn tái nhợt, giờ lại nhiễm chút huyết sắc, ánh mắt Diệp Khai nhìn y phức tạp khó hiểu. Tựa hồ có chút kinh hoảng, lại mang theo nôn nóng cùng xấu hổ.
Sau một lúc lâu, sắc mặt Diệp Khai đỏ bừng, khép mắt lại, thân thể khẽ run. Phó Hồng Tuyết bỗng nhiên hiểu ra, nhẹ nhàng nâng Diệp Khai dậy ôm vào trong ngực, khiến gò má hắn tựa vào đầu vai mình, một tay cởi vạt áo Diệp Khai. Tay mới vừa chạm tới Diệp Khai, Diệp Khai đã muốn run rẩy càng thêm lợi hại.
Phó Hồng Tuyết biết hắn thực xấu hổ, dừng tay lại, chần chờ một lát mới nói, “Ta đi thỉnh Băng Di đến?”
Diệp Khai tự nhiên không thể trả lời, chỉ càng phát run.
Phó Hồng Tuyết nói, “Diệp Khai, trên đời này người nằm trên giường bệnh đều như vậy cả.” Y sợ Diệp Khai khó chấp nhận, không cùng Diệp Khai nói chuyện nữa, chỉ lẳng lặng chờ Diệp Khai ngừng run rẩy. Chờ một lúc liền trực tiếp vươn tay giải khai vạt áo Diệp Khai.
Diệp Khai lúc còn mê man phương diện này đều là y chiếu cố, nhưng thanh tỉnh vẫn là lần đều tiên. Y vốn muốn chờ cho Diệp Khai bình phục cảm xúc, nhưng vô luận chờ bao lâu, vẫn cứ phải làm. Phó Hồng Tuyết làm người xưa nay đều rành rọt như vậy. Một khi đã phải làm, có chần chừ cũng chẳng được gì.