Diệp Khai nhìn Phó Hồng Tuyết càng cúi càng gần, lông mi run rẩy, trong mắt toát ra ý hoang mang. Chờ tới khi Phó Hồng Tuyết chỉ còn cách hắn có một thước, ý hoang mang trong mắt càng đậm.
Phó Hồng Tuyết mấy ngày nay vì Diệp Khai mà bi thương cực độ. Giờ phút này Diệp Khai rốt cuộc tỉnh lại, trong lòng vui mừng khó có thể diễn tả bằng lời. Chỉ là y trước giờ vẫn luôn trầm mặc băng lãnh, hỉ nộ bi phẫn nếu chưa đạt tới cực điểm, sẽ không thể hiện trên nét mặt. Ngay cả cảm xúc kích động long trời lở đất, cũng sẽ không nói ra miệng.
Y thấy hiếu kì trong mắt Diệp Khai dần chuyển thành hoang mang, nghĩ Diệp Khai lại đang lo lắng cho mình. Ta khổ sở như vậy, Diệp Khai nhìn nhất định rất đau xót, ta tuyệt không thể lại khiến hắn đau khổ, lo lắng vì ta.
Y không biết Diệp Khai tuy trọng tình trọng nghĩa, nhưng bản tính lại vui vẻ tiêu sái, tính cách hoàn toàn trái ngược với y. Diệp Khai hai lần tỉnh lại đều thấy y vô sự, lại biết đại trận phòng hộ của Vô Gian Địa Ngục không thể phá vỡ, đã yên lòng.
Diệp Khai hiếu kì y vì sao lại đẩy Liễu Thiên, còn hoang mang là bởi y vì cái gì lại dựa vào gần như vậy, chứ giờ này khắc này xác thực không phải đang lo lắng cho Phó Hồng Tuyết.
Phó Hồng Tuyết một tay đỡ phía sau mái tóc dài của Diệp Khai, chầm chậm cúi xuống.
Môi bị hàm trụ, hô hấp của Phó Hồng Tuyết đầy ngập xoang mũi. Diệp Khai cả người sợ tới nhảy dựng, toàn thân run mạnh. Hắn bị thương nặng tới cực điểm, gân mạch đứt đoạn, một cái run mạnh này trong mắt Phó Hồng Tuyết kì thực chỉ là chút ít run rẩy nhỏ nhoi khó có thể phát hiện.
Diệp Khai lúc này ngay cả khí lực nháy mắt cũng thừa nhận không nổi, ngay cả run rẩy cũng đã đau tới không chịu được. Đau đớn bao trùm toàn cơ thể, khổ sở không nói nên lời. Hắn nhắm chặt mắt lại, chờ đau đớn chậm rãi rút đi.
Chờ khi đau đớn rốt cuộc như thủy triều rút đi, Diệp Khai đã thấm ra một tầng mồ hôi lạnh. Cảm giác đau đớn tra tấn cơ thể hết sức rõ ràng, nhắm mắt lại, lại càng rõ ràng hơn gấp nhiều lần.
Môi đang bị nhẹ nhàng tách ra, đầu lưỡi Phó Hồng Tuyết lướt qua răng hắn, chậm rãi xâm nhập, tham tiến vào sâu trong khoang miêng. Phó Hồng Tuyết sợ hắn chịu không được, toàn bộ động tác đều làm thực chậm.
Diệp Khai bị động thừa nhận, trong lòng vừa sợ vừa nghi hoặc, tư duy cơ hồ đều đình trệ.
Hắn biết Phó Hồng Tuyết sinh trưởng tại Vô Gian Địa Ngục, hàng ngày đều ở cạnh một mẫu thân tràn ngập cừu hận cùng một thị nữ Ma giáo Băng nhi luôn bên người mẫu thân.
Tri thức Phó Hồng Tuyết sở hữu cơ hồ đều đến từ tàng thư vị ẩn sĩ kiến tạo nên Vô Gian Địa Ngục lưu lại. Thư bổn tuy đều là tri thức tổng kết từ thế gian, nhưng chung quy vẫn không phải thế giới chân chính. Một người không có bạn đồng trang lứa cùng lớn lên, tự nhiên không hiểu đạo lý đối nhân xử thế.
Phó Hồng Tuyết đặt một nụ hôn lên mắt Diệp Khai, hắn cũng không lưu tâm. Người luôn cần có thân tình an ủi. Phó Hồng Tuyết dù có cường đại tới đâu, cũng vẫn là người, hơn nữa còn là một người sớm phải quen với cô tịch, càng cần nhận được quan tâm chân thành.
Diệp Khai lúc này chỉ cảm thấy khí lực trên người cơ hồ đều tiêu thất, cảm giác vô lực càng lúc càng mãnh liệt. Hơn nữa hắn thân chịu trọng thương, cơ thể đúng thực không chút sức lực, cả người đều như nhũn ra, sương mù dần bao phủ tâm trí, ý thức cũng phảng phất như sắp mất đi.
Động tác Phó Hồng Tuyết hết sức ôn nhu thong thả, răng nanh Diệp Khai bị khai mở một khe hẹp, nước thuốc đắng chát chậm rãi khuynh nhập. Cảm giác đắng chát khó tả, Diệp Khai ý thức sắp bị sương mù bao phủ cũng bị kéo trở về. Hắn rốt cuộc cũng hiểu được Phó Hồng Tuyết đang làm gì.
Nước thuốc đắng ngắt, Diệp Khai thầm nghĩ muốn một ngụm nuốt vào, nhưng hoàn toàn không khống chế được cơ thể mình. Hắn nhắm chặt mắt, cảm nhận vị thuốc đắng nghét tới cực điểm tràn ngập khoang miệng. Phó Hồng Tuyết cố gắng đẩy thuốc vào sâu trong miệng hắn, lại lần lượt chảy trở về. Đợi tới khi nuốt thành công ngụm nước thuốc này, chân mày Diệp Khai đã nhíu chặt.
Phó Hồng Tuyết đút xong ngụm nước thuốc cho Diệp Khai, ngẩng đầu nhìn hắn. Khi nãy lông mi Diệp Khai không ngừng run rẩy, cọ trên mặt y nhột nhạt.
Thuốc này y đã uy năm ngày, so với Diệp Khai còn hiểu rõ mùi vị hơn. Thật vất vả uy hết một ngụm, xem Diệp Khai nhíu mi chịu khổ, đáy lòng thực không nỡ, nhưng cũng không có biện pháp gì khác.
Y cùng Diệp Khai từ nhỏ đều được tiếp xúc với võ công bậc cao nhất, có nội công hộ thể, rất hiếm khi nhiễm bệnh. Mà có một thân võ công như vậy, thụ thương lại càng hiếm. Y bị Hoa Bạch Phụng dùng roi quất, tất cả đều là ngoại thương, cũng chưa tới mức phải uống thuốc. Chính vì vậy, đối với vị thuốc đắng chát Liễu Thiên điều chế này chính y cũng cảm thấy khó có thể chịu được.
Y không dám đụng vào Diệp Khai, sợ làm hắn đau đớn, nhưng lại muốn an ủi Diệp Khai, vươn tay khẽ vuốt mái tóc dài xõa tung trên gối của Diệp Khai. Diệp Khai nhíu mi một lát mỡi giãn ra, một lần nữa mở to mắt, trước nhìn xuống chân Phó Hồng Tuyết, rồi mới trên mặt lộ ra thần sắc cảm tạ.
Lần này Phó Hồng Tuyết lập tức lĩnh hội ý tứ của hắn. Hắn nhìn xuống chân Phó Hồng Tuyết, là chỗ vừa nãy Phó Hồng Tuyết ngáng chân Liễu Thiên.
Diệp Khai là thân sinh huynh đệ của Phó Hồng Tuyết, mấy lần đồng sinh cộng tử, Phó Hồng Tuyết mớm thuốc cho hắn, hắn có thể nhận. Nếu đổi lại là Liễu Thiên làm, tuy cũng không phải chuyện lớn, nhưng dù sao vẫn cảm thấy xấu hổ.
Phó Hồng Tuyết đợi hắn bình tĩnh lại, lại hớp một ngụm, cúi người hàm trụ môi Diệp Khai.