Cuộc đàm phán kết thúc, Khâu Chính Đạo chủ động đề nghị chở Lưu Diễm đến bệnh viện để làm thủ tục chuyển viện cho Lưu Nhất.
Đầu óc Lưu Diễm trống rỗng, cô ngẩn người, nói không cần.
Lưu Diễm bước ra khỏi khu chung cư một cách vô định, Khâu Chính Đạo cứ lặng lẽ đi theo sau cô. Ngay khi cô đưa tay ra gọi taxi, hắn bắt lấy tay cô.
Hắn lạnh lùng nói, "Không phải tôi muốn đưa cô đi, Chu Sâm đã dặn dò, cậu ta bảo tôi đưa cô ra khỏi Tân Kinh, cậu ta chắc đã nói trước với cô rồi chứ."
Khâu Chính Đạo vẫy tay với chiếc taxi, chiếc taxi chửi thề một tiếng rồi phóng đi.
Khâu Chính Đạo lại nói, "Chuyện này còn lâu mới kết thúc, theo tôi thấy, bây giờ muốn Chu Sâm toàn mạng rút lui vẫn còn rất khó, cậu ta để cô đi là vì sự an toàn của cô, cô còn có một đứa em trai phải không?"
Lưu Diễm cười, nhưng nhanh chóng trở nên điềm tĩnh.
Cô không thể che giấu được, chỉ nói lời thật lòng, "Những gì anh nói bây giờ Chu Sâm đã cảnh báo tôi rất nhiều lần rồi, tôi sẽ không tùy hứng vì tôi không có năng lực cũng không có vốn liếng để tùy hứng."
Khâu Chính Đạo tán thành "Ừ" một tiếng.
Lưu Diễm hỏi, "Quý Trung Châu này, có ích gì cho Chu Sâm?"
"Chỉ có Quý Trung Châu mới có thể đối đầu với Phinh Ngưng, bây giờ không thể nói là giúp đỡ hay không giúp đỡ, chỉ có thể nói là mục tiêu giống nhau, chỉ cần Phinh Ngưng sụp đổ, dù là dưới hình thức nào, đối với cô, đối với tôi, đối với Chu Sâm đều là tin tốt. Nhưng nói thật, bản thân ông ta và Phinh Ngưng cũng chẳng khác gì nhau, chuyện qua cầu rút ván cũng không ít, cho nên, tốt nhất là càng tránh xa những người này càng tốt."
Khâu Chính Đạo bổ sung, "Yên tâm đi, Phinh Ngưng sẽ không còn sống tốt nữa, cùng lắm là giằng co thêm một thời gian."
Lưu Diễm gật đầu.
Khâu Chính Đạo cười, khen ngợi, "Hôm nay cô làm rất tốt, Chu Sâm không nhìn nhầm cô, đúng là một con hổ cái."
Thực ra trước đó đã có sự chuẩn bị, chỉ cần quyết tâm, việc rời đi chỉ mất vài tiếng đồng hồ.
Chiếc xe thuê hôm qua đến đúng giờ trước cổng bệnh viện, Lưu Diễm đưa Lưu Nhất lên xe, sau đó quay lại chỗ ở lấy hành lý còn lại không nhiều.
Khâu Chính Đạo lái xe theo sau họ, cho đến khi họ an toàn rời khỏi ranh giới Tân Kinh, hắn mới huýt sáo một điệu đơn giản và lắc lư quay trở lại.
Ghế ngồi trong xe thuê có thể điều chỉnh, Lưu Nhất ngủ một giấc rồi tỉnh dậy, cậu bé ngây người hỏi, "Anh Chu Sâm đâu? Không đi cùng em sao?"
Lưu Diễm lắc đầu, "Anh ấy còn có chút việc, đợi thêm một thời gian nữa."
Lưu Nhất chớp mắt, cậu bé hỏi, "Đó là bao lâu?"
Lưu Diễm mím môi, "Chính là rất nhanh thôi."
Chân Ngắn nằm trên ghế nghe thấy tiếng động liền "Gâu gâu" theo sau, rồi cuộn tròn lại trên ghế như đang làm nũng.
Lưu Diễm thở dài một hơi, ôm con chó nhỏ vào lòng.
*****
Yêu cầu xét xử hai vụ án cùng lúc của Chu Sâm đã bị bác bỏ, nhưng hai ngày sau, thông qua sự dẫn dắt của Đới Lập Công, cuộc điều tra về cái chết bất ngờ của Lưu Chính trong vụ tai nạn xe hơi đã bắt đầu. Mục tiêu điều tra tạm thời chỉ bao gồm tài xế xe tải và Triệu An lái chiếc Audi.
Chu Sâm bị tạm giam, và trong phiên tòa thứ hai một tuần sau đó, cậu bất ngờ nhìn thấy Phinh Ngưng.
Dường như ả đã hốc hác đi đôi chút, khóe mắt vốn sáng bóng đã xuất hiện những nếp nhăn nhỏ, đeo một chiếc kính râm, ngồi bất động trên ghế nguyên đơn.
Sau khi phiên tòa bắt đầu, ả mới tháo kính râm, đôi mắt đó lạnh lẽo như muốn lột da róc xương cậu.
Sau khi hoàn thành các thủ tục tố tụng ban đầu, thẩm phán gõ búa, "Tòa án hiện tại tóm tắt điểm tranh chấp của vụ án này: Bị cáo là thuê bán băng cassette hay tống tiền bán băng cassette?"
Phinh Ngưng vặn ngón tay, luật sư thì thầm với ả, Phinh Ngưng gật đầu, sau đó, luật sư đứng lên, "Báo cáo tòa án, nguyên đơn có thể cung cấp các bằng chứng sau đây để xác định sự thật nêu trên: 1. Lời khai của nguyên đơn. 2. Tài liệu nghe nhìn. 3. Lời khai của nhân chứng Tiết và Thôi. 4. Hồ sơ chuyển khoản."
Chu Sâm dựa người ra sau, nghe thấy thẩm phán nói, "Vậy thì, nguyên đơn lần lượt trình bày bằng chứng, bị cáo tiến hành đối chất."
Phinh Ngưng đan hai tay vào nhau, lời nói giống hệt luật sư đại diện, thêm mắm thêm muối vào sự việc xảy ra ngày 5 tháng 6 năm 2017, thậm chí còn bao gồm cả những chi tiết bị đe dọa.
Ả đã miêu tả bản thân như một người phụ nữ si tình và chính nghĩa, nói rằng sau cái chết của Vạn Xương, ả gần như đã đảm nhận vai trò người giám hộ của Chu Sâm, nhưng Chu Sâm bản tính khó thuần hóa, thích đánh nhau, thậm chí nhiều lần đánh người khác phải nhập viện. Để cậu hối cải, ả buộc phải đau lòng cắt đứt quan hệ với cậu, nhưng không ngờ rằng cậu lại lấy oán báo ân, dùng cách đe dọa để lấy đi 29 vạn.
Ả nói ả đã cố gắng tha thứ cho cậu, nhưng sau khi suy nghĩ lại, làm như vậy chỉ là tiếp tay cho cái ác, vì vậy ả thà để danh tiếng của Tứ gia bị tổn hại, ả cũng phải nói ra sự thật.
Ả lạnh lùng nói, "Chưa bao giờ có chuyện bán băng, vì bản thân tôi cũng không biết sự tồn tại của cuốn băng, làm sao có thể thỏa thuận giá cả với cậu ta trước? Hơn nữa, cậu ta còn trẻ, nếu có chuyện quan trọng cấp bách như vậy, làm sao tôi có thể để một cậu nhóc mới vào nghề nhúng tay được? Về mặt logic, điều này cũng không hợp lý."
Ả nói năng mạch lạc, sau khi nói xong, gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, mắt lạnh nhìn Chu Sâm.
Khán giả trên khán đài bắt đầu xì xào bàn tán, thẩm phán lên tiếng trầm thấp, hô to, "Trật tự."
Sau đó, luật sư đại diện lần lượt mời nhân viên phục vụ Tiết và Thôi của hội sở lên bục nhân chứng, lời khai của họ giống hệt Phinh Ngưng, hoàn hảo đến mức đáng kinh ngạc, nhằm mục đích chứng minh những gì Phinh Ngưng nói đều là sự thật.
Khán đài bắt đầu xôn xao, thậm chí có hai ba phóng viên, rõ ràng là người quan sát khách quan, cũng thở dài vì Chu Sâm.
Một loạt bằng chứng sắc bén ập đến, cuối cùng luật sư đại diện nộp lên là bằng chứng chuyển khoản 29 vạn và một đoạn video ghi lại cảnh Chu Sâm xuất hiện tại văn phòng của Phinh Ngưng.
Truyện được edit cả hai nơi tại https://www.wattpad.com/user/frenalis và facebook Frenalis.
Trong video, Phinh Ngưng bước vào phạm vi ống kính, có chút khó xử, một lúc sau, ả hỏi, "Nói đi, cậu muốn gì?"
"Hai mươi chín vạn."
"Cậu đã nghe rồi phải không?"
Chu Sâm gật đầu: "Xứng đáng với giá này."
Phinh Ngưng thản nhiên, "Tống tiền?"
Chu Sâm bình tĩnh hỏi, "Bà muốn tôi nói gì?"
"Cậu chỉ cần nói có hay không?"
Chu Sam trả lời, "Có lẽ vậy."
Từ đó, hình ảnh một cậu thiếu gia ăn chơi trác táng, vô phương cứu chữa hiện lên ba chiều trong tâm trí thẩm phán.
Tạm dừng một chút, thẩm phán hỏi, "Mời bị cáo đối chất."
Nhưng có gì để đối chất đâu, thậm chí cậu còn biết sự tồn tại của đoạn video này, cậu đã tự nguyện nhảy vào cái bẫy, cậu cần 29 vạn này.
Im lặng ngắn ngủi, Phinh Ngưng lạnh lẽo ngẩng đầu nhìn Chu Sâm, khóe miệng nở một nụ cười chế giễu đầy thù hận, chế giễu sự tự cao tự đại của cậu.
Chu Sâm ngồi thẳng dậy, Phinh Ngưng nghe thấy cậu nói, "Tôi không có gì để đối chất, Phinh Ngưng là chủ sở hữu của hội sở Trường Than, bà ta nói gì thì là vậy, nhân viên phục vụ bên dưới nghe theo là chuyện bình thường."
Tại tòa án, những lời này giống như là sự ủng hộ và thỏa hiệp với vấn đề của nguyên đơn.
"Nhưng," cậu nói, "vấn đề này rất đơn giản, nếu đây là một vụ tống tiền, vậy thì lý do tống tiền bà ta vẫn chưa giải thích rõ ràng, không có lý do thì không thể kết tội tống tiền, đúng không?"
Phinh Ngưng nắm chặt ngón tay, luật sư đại diện bên cạnh đứng dậy phản bác, "Báo cáo tòa án, vì liên quan đến sự riêng tư của người đã khuất, nguyên đơn xin phép tránh né."
Thẩm phán phán quyết, "Yêu cầu không được chấp nhận, mời nguyên đơn trình bày bằng chứng, nếu không sẽ không thể làm rõ sự thật của vụ án."
Phinh Ngưng yêu cái đẹp, trước khi ra tòa đều phải trang điểm và phối đồ kỹ càng. Từ sau khi Vạn Xương qua đời, ả luôn cố gắng sống kiêu hãnh không có khuyết điểm, thậm chí còn được người khác ngưỡng mộ.
Thẩm phán lại nói một lần nữa, "Cuốn băng ghi âm được đề cập trong vụ án liệu có tồn tại hay không, nếu có, mời nguyên đơn thuật lại nội dung tương ứng và trình bày bằng chứng."
Chu Sâm đã dự đoán kết quả lý tưởng nhất là Phinh Ngưng vì thể diện hoặc danh dự mà không thể trình bày bằng chứng, do đó thua kiện, kết quả tồi tệ nhất là cả hai cùng chết.
Tuy nhiên, Phinh Ngưng lại làm ngược lại.
Ả bình tĩnh nhìn Chu Sâm, nói, "Nếu bị cáo không biết hối cải, tôi sẵn sàng trình bày bằng chứng."
Nhân viên thu thập bằng chứng nhận lấy cuốn băng từ tay Phinh Ngưng, sau đó trình bày tại tòa, đặt vào máy ghi âm.
Nhấn nút bắt đầu, ban đầu là tiếng xào xạc của băng chạy, sau đó, một người đàn ông già nua đang nói, không phải là cuốn băng mà Chu Sâm đã đưa cho Phinh Ngưng.
Nội dung trong băng không liên quan đến Phinh Ngưng, là Tứ gia đang bàn giao công việc hậu sự với người thân tín tại một nơi hẻo lánh.
Phinh Ngưng giống như một nạn nhân, nhìn chằm chằm vào Chu Sâm, không kiêu ngạo cũng không nóng nảy, sự bình tĩnh của ả khiến mọi người chỉ tin vào sự thật của ả.
Cuối cùng ả nói, "Tứ gia quả thật đã làm một số việc phi pháp khi mới khởi nghiệp, tôi cũng mới biết gần đây. Đối với gia đình nạn nhân, tôi đã bồi thường cho họ vài ngày trước, họ cũng đã bày tỏ sự tha thứ. Còn bây giờ, tôi chỉ muốn đưa một đứa trẻ lầm đường lạc lối, không biết hối cải trở về con đường đúng đắn, xin tòa án hãy phán quyết công bằng."
Tòa án nhất thời im lặng, thẩm phán hỏi, "Bị cáo, còn cần đối chất gì nữa không?"
Chu Sâm dựa vào ghế, không nói nên lời.
Tiếng búa gỗ vang lên, thẩm phán nói, "Tòa tuyên bố tạm nghỉ, thời gian tuyên án sẽ được thông báo sau."
(Chu Sâm chỉ là một thiếu niên 17t, làm sao đấu lại với một cáo già 42t đã lăn lộn trong hắc đạo mấy chục năm chứ, truyện làm khúc này là hợp lý, mặc dù bức xúc quá)
*****
Sau khi rời tòa, Phinh Ngưng vội vã đến sân bay. Từ khi Triệu An và những người khác bị bắt, ả đã cảm nhận được mọi chuyện đang đi theo chiều hướng phức tạp khó kiểm soát, nhưng trước khi rời đi, ả quyết định tiễn Chu Sâm một đoạn cuối cùng, vì sự phản bội của cậu.
Ả luôn biết rằng, thà phụ người chứ không để người phụ mình mới là quy luật chân thật nhất.
Trong quá trình thu thập chứng cứ lần thứ hai cho vụ án Lưu Chính bị sát hại, Đới Lập Công vì lý do địa phương đã rút lui về tuyến sau. Vì bằng chứng rõ ràng, cộng thêm sự hỗ trợ và thúc giục của bốn người nhà họ Quý, cuối cùng sau một tháng đã hoàn thành việc khám xét toàn diện Vương Tiêu và các nhân viên khác của hội sở Trường Than, đồng thời Viện kiểm sát quận Phổ Ninh đã đệ đơn lên tòa án đề nghị truy tố nhóm người Phinh Ngưng.
Cộng thêm vụ truy tố này, Phinh Ngưng phải đối mặt với tổng cộng ba vụ kiện, trong đó có một vụ tranh chấp thừa kế dân sự, trên sổ sách chỉ còn lại năm trăm triệu nhân dân tệ, và một vụ là hối lộ giám đốc điều hành của Kỳ Trụ tại Tân Kinh và đánh cắp bí mật thương mại.
Tuy nhiên, phần lớn tài sản của Phinh Ngưng không ở trong nước, hiện tại ả đang ở Singapore và không có mặt để hầu tòa. Do các điều khoản dẫn độ, tòa án không thể cưỡng chế đưa ả về nước.
Ba vụ kiện cùng lúc rơi vào tình trạng khó xử.
*****
Kết quả phiên tòa của Chu Sâm được công bố mười ngày sau: Tòa án Nhân dân quận Phổ Ninh, thành phố Tân Kinh đã ra phán quyết hình sự số 387 vào ngày 7 tháng 8 năm 2017, với bị cáo Chu Sâm phạm tội cưỡng đoạt tài sản, kết án 5 năm 6 tháng tù giam. Sau khi phán quyết có hiệu lực pháp luật, tiến hành thi hành án.