Lưu Chính lần này lại mang tiền đến, mở cốp xe tải ra, mỗi tháng có vài chục nghìn tiền lãi, nếu thực sự biết chi tiêu thì đã không đẩy con gái vào cảnh khốn cùng và bất an như vậy.
Giáo huấn quá nhiều cũng vô dụng, Lưu Diễm từng thề sống chết sẽ giữ lại số tiền này. Cô đã nghĩ Lưu Chính muốn đối xử tốt với họ, nhưng ông ta còn có những mối bận tâm khác: anh em, sĩ diện, những người phụ nữ khác... Quá nhiều tham vọng đã dẫn đến một kết quả duy nhất khi Lưu Diễm cố ngăn cản: Cô bị thương đầy mình.
Báo cảnh sát cũng chẳng ích gì, chỉ thêm bi thương và cô độc.
Chu Sâm nghe thấy tiếng động, hé cửa nhìn ra thì thấy một xấp tiền.
Lưu Diễm bảo Lưu Nhất về phòng, cậu bé do dự rồi cũng nghe lời. Chu Sâm đợi cửa đóng lại, định lên tiếng thì bị ra hiệu im lặng.
Lưu Chính ngồi trên ghế, vênh váo sai Lưu Diễm pha trà.
Không còn trà trong nhà, cô đành rót cho ông ta cốc nước sôi.
Lưu Chính rõ ràng không hài lòng, nhấp một ngụm rồi phun ra, ném mạnh cốc xuống đất vỡ tan.
Hành động thô lỗ khiến người ta rùng mình.
"Cái gì thế này? Tao liều mạng cả đời mà ngay cả cốc trà cũng không có uống?!"
Lưu Diễm nhặt những mảnh vỡ lên, "Trà hết lâu rồi, lần trước bố bảo không cần mua nữa, tốn tiền."
"Tao bảo tốn tiền?" Lưu Chính đập bàn, không thể tin nổi, "Tao bảo tốn tiền? Lúc tao có tiền toàn bộ Trường Than cũng phải nể mặt tao! Ngay cả bây giờ sa cơ, người ta vẫn xếp hàng mời tao ăn, tao đi là con mẹ nó nể mặt lắm rồi. Ngay cả tứ gia Trường Than cũng phải nể tao vài phần, tao nắm đầy nhược điểm của người ta, tao bảo tốn tiền? Tao chỉ cần nằm đây cũng có người ném tiền vào mồm!"
"Máy giặt hỏng hết rồi, tiền nhà cũng sắp đến hạn, bác sĩ Hồ còn bảo..."
"Đủ rồi!" Lưu Chính lộ vẻ mặt bất lực cùng thất bại, đứng dậy, "Ông đây dù sao cũng là bố mày, ngoài xin tiền ra mày còn biết gì nữa?"
"Không còn gì nữa," Lưu Diễm lơ đãng bị miếng thủy tinh cứa vào tay, cô ném mảnh vỡ vào thùng rác rồi quay lại nhìn ông ta, ánh mắt sắc bén, "Ông cho tôi và Lưu Nhất đường sống nào? Tôi nói cho ông biết, ông không cần rối rắm, tôi không cần tiền của ông, Lưu Nhất cũng không cần. Sống kiểu này chẳng tốt đẹp gì, tôi là thần giữ của, không thể nhìn tiền cứ thế bị cướp mất."
"Mày mà ngăn được..."
"Tôi không ngăn được, ông cũng biết. Ông suốt ngày ăn chơi, bạn bè đầy ra, sĩ diện hão, cứ phải mời hết người này đến người khác!"
"Bốp!" một tiếng, cái tát như trời giáng vào má trái Lưu Diễm, tức khắc đỏ ửng một mảng.
Đây là lần đầu tiên Lưu Chính đánh con gái khi tỉnh táo. Ông ta từng tự hào về cô, nụ cười đầu tiên, tiếng nói đầu tiên, bước đi đầu tiên... Mọi khoảnh khắc đều rõ mồn một, nhưng đã thay đổi từ khi nào? Cô cảnh giác, sợ hãi, lơ đi rồi căm ghét ông ta, oán trách ông ta bất tài vô dụng. Cô bắt đầu thấy mọi thứ là lẽ đương nhiên.
Ông ta khựng lại, im lặng một lúc rồi đi vào phòng vệ sinh, nhìn thấy một chiếc áo khoác nam trong đó. Như tìm lại được chút lý do và tôn nghiêm, ông ta chỉ vào chiếc áo khoác, nói: "Nhìn xem, mới tí tuổi đầu đã vội tìm trai, áo này ở đâu ra? Còn nhỏ mà đã giấu trai, đúng là giống hệt mẹ mày, đê tiện!"
Lưu Diễm tức giận, cố giằng lại chiếc áo, hét lên, "Ông nói bậy bạ gì thế?"
"Tao nói bậy bạ gì? Tao nói mày với mẹ mày đều là đồ đê tiện! Mẹ mày là ai? Một đứa nhà quê thấy tao có nhà là bám theo, giả làm vợ hiền mẹ đảm. Rồi lúc tao phá sản thì sao?"
Ông ta cười như điên dại, "Lúc tao phá sản thì cô ta đi đâu? Cô ta cuỗm tiền! Còn cuỗm cả tiền của anh em tao!"
"Không phải!" Lưu Diễm khóc nức nở. Cô không yếu đuối, nhưng nhắc đến mẹ, cô chỉ biết tự an ủi mình rằng sự thật không phải như vậy, dù cô không rõ chân tướng.
Lưu Nhất ngồi trên giường đáng thương nhìn Chu Sâm, nước mắt lưng tròng rồi trào ra.
Cậu bé nhỏ giọng trách cứ, "Cứ thế này, lần nào bố đến cũng mắng chửi người ta."
Chu Sâm bất lực không biết cách an ủi người khác, bởi vì cậu cho rằng nỗi buồn là thứ phải tự mình tiêu hóa, không nên thể hiện ra trước mặt người khác.
Truyện được edit cả hai nơi tại https://www.wattpad.com/user/frenalis và facebook Frenalis. Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.
Cậu lúng túng vỗ lưng Lưu Nhất: "Rồi sẽ qua."
Lưu Nhất khóc oa oa thành tiếng, rồi lại nghẹn ngào như thể vừa chịu uất ức lớn.
Lưu Chính chẳng ở lại bao lâu, tiền vung vãi khắp sàn. Chu Sâm giúp nhặt lên để trên bàn.
Lưu Diễm lau nước mắt, cười đưa áo cho Chu Sâm, tự giễu hỏi: "Đến nhà tôi chơi vui chứ?"
*****
Kỳ kiểm tra thể lực hằng năm, nam nữ có nội dung khác nhau, đường băng phân ra. Sân nhựa màu xanh lục chia ra các khu như: nhảy xa, gập bụng, hít xà, ngồi vươn người, chạy bền...
Sân vận động ồn ào đông đúc. Chu Sâm và Cao Xuyên cùng chạy hai ngàn mét, sau đó ngồi nghỉ trên khán đài đá thở dốc.
Mồ hôi thấm ướt tóc chảy xuống mặt, cổ, thấm vào ngực áo. Chu Sâm mặc áo mỏng thoáng khí, hơi thở phả ra như sương khói.
Tôn Kỳ vẫy tay với Cao Xuyên từ xa, Cao Xuyên cười cười chỉ về phía cô ấy, rồi quay đầu cười tủm tỉm đếm, "Một... hai mươi..."
Chu Sâm nhìn theo, Lưu Diễm đang gập bụng, hai chân bị Tôn Kỳ giữ, cô nghiến răng cong lưng lên như một thước phim quay chậm. Chu Sâm vô thức đếm theo trong đầu.
Cuối cùng, lưng Lưu Diễm rời khỏi mặt thảm lạnh như băng, từng chút, từng chút một dùng sức. Máy báo kết quả "50".
Cô cười rạng rỡ, tóc bay trong gió có chút hỗn loạn, gương mặt ánh lên vẻ mãn nguyện, khóe môi cong lên thành một đường hoàn mỹ.
Bỗng nhiên, cô quay đầu, thấy hai người ngồi trên khán đài.
Cao Xuyên đứng lên vẫy tay, còn Chu Sâm thì ngồi cạnh một cô gái, tay cầm chai nước khoáng cô ta đưa, ngửa cổ tu ừng ực.
Lưu Diễm mím môi, đi về khu vực kiểm tra tim phổi.
Cô gái bên cạnh ngại ngùng nhìn Chu Sâm uống nước, rồi run rẩy lấy ra một phong thư.
Còn chưa kịp đưa, điện thoại trong túi áo khoác của Chu Sâm reo lên. Cậu nhìn số rồi tắt máy, tâm trạng rõ ràng sa sút.
Cậu lạnh nhạt nói với cô gái, "Tôi không muốn yêu đương, cảm thấy nên nói rõ ràng với cậu."
Chu Sâm định đi, cô gái vội vàng níu chặt tay cậu, ánh mắt cậu tuy không đến mức lạnh lùng nhưng cũng đủ xa cách.
"Tại sao?" Cô gái ủy khuất nhéo vạt áo, giọng nói mềm mại lại nhu mì như muốn níu kéo.
Cậu vẫn lạnh nhạt như cũ, "Cậu không biết rõ tôi là người thế nào mà đã nói thích?"
Cô gái lập tức đáp lại, "Tôi biết."
Nhưng lại sửng sốt một chút, như thể ngoại trừ tên họ, cô ta chỉ bị thu hút bởi vẻ ngoài ngăn nắp sạch sẽ của anh, nghĩ rằng bên trong cũng không đến mức hư thối đồi bại.
"Tôi biết tuy không cụ thể, nhưng tôi biết cậu là người tốt."
Chu Sâm cười lạnh, véo má cô gái hơi đau, "Tôi là người tốt?"
Cậu nhếch mép, giọng nói mang theo một chút trào phúng: "Tôi còn chẳng biết mình có phải người tốt hay không."
Cô gái được nuông chiều từ nhỏ, luôn ngưỡng mộ Chu Sâm từ xa. Hiện tại dũng khí lấn át nỗi sợ hãi, cô ta lấy hết can đảm để thổ lộ thì Chu Sâm lại không cho cô ta cơ hội.
Chu Sâm bước nhanh rời đi, cô gái định đuổi theo thì bị Cao Xuyên chặn lại. Cậu ta cười tủm tỉm cố ý nắm tay cô gái, vén tóc cô ta ra sau tai, cười hì hì, "Hôm nay gió mẹ nó lớn thật đấy."
Cô gái lùi về phía sau, cậu ta không chút để ý lại tiến tới, "Cậu ấy không đồng ý thì tôi đồng ý, nếu cậu không chê thì..."
Lời còn chưa nói xong, lỗ tai Cao Xuyên đã bị Tôn Kỳ chạy tới nhéo lấy. Cậu ta kêu la "đau, đau, đau", thấy Tôn Kỳ giận dữ, vội vàng giải thích: "Anh đang học Lôi Phong làm việc tốt sao em lại túm tai anh?"
Tôn Kỳ trừng mắt nhìn cô gái kia chạy xa, mới nghiến răng nghiến lợi nói, "Làm việc tốt cái mẹ anh?"
Cao Xuyên hất tay cô ấy ra, giọng nói khó chịu, nói chuyện cũng không suy nghĩ: "Em là ai mà khoa tay múa chân với anh? Ông đây không phải không có em thì không thể, anh xem trọng em nên con mẹ nó mới nể mặt không so đo với em trước đám đông lôi lôi kéo kéo!"
Tôn Kỳ bị hất ra, sững sờ một hồi lâu. Trong lòng có một cỗ tức giận bị đè nén muốn bốc lên, cô ấy định nói gì đó nhưng lòng tự trọng không cho phép, bước chân lùi lại rồi quay người bỏ đi.
*****
Phòng dụng cụ của sân vận động vắng tanh không có ai. Chu Sâm khép hờ cửa đi vào phòng, lấy điện thoại ra gọi lại.
Cửa sổ nhìn ra một khoảng sân nhỏ, phía xa là những tòa nhà của khu học xá che khuất tầm nhìn. Chu Sâm nhìn lên bầu trời xanh lam, lắng tai nghe tiếng tút tút trong điện thoại.
Không thể kết nối được với bên kia, Chu Sâm đã quen rồi. Cậu lấy từ trong túi áo đồng phục ra một bao thuốc, ngậm một điếu vào miệng, tay trái che chắn, châm lửa. Đốm lửa nhỏ lóe lên.
Hít một hơi sâu, đầu lọc thuốc lá kẹp giữa ngón trỏ và ngón giữa, cậu ngửa đầu lên, nhả ra một vòng khói quen thuộc.
Tàn thuốc bị cậu vứt xuống đất, dẫm lên. Một lát sau, cậu mở điện thoại, đèn báo pin đỏ nhấp nháy liên tục.
Đó là một số điện thoại ở vùng núi xa xôi. Cậu lại gọi lần nữa.