Lưu Diễm thấy tiền sáng mắt, thắng được mấy trăm tệ, vui quá nên uống hơi nhiều.
Trước cửa quán bar đỗ rất nhiều xe, Lưu Diễm lảo đảo dựa vào cửa, vẫn còn chút tỉnh táo cô kéo góc áo Ngô Khương, nói: "Đợi lát nữa mình đi cùng xe nhé."
Ngô Khương nhấp môi, Cát Nghị liếc mắt nhìn qua, rồi dang rộng cánh tay cường tráng ôm cô ấy vào lòng.
Ngô Khương cúi đầu thấp đến gần ngực, vẻ mặt ngọt ngào như muốn tan chảy.
Lưu Diễm sặc một tiếng, cô cũng không biết là tốt hay xấu, chỉ xua xua tay, "Hai người đi trước đi."
Tôn Kỳ sau đó bước ra, Lưu Diễm hỏi, "Cát Nghị vẫn luôn đưa đón Ngô Khương à?"
Tôn Kỳ mỉm cười, "Không tốt sao, Cát Nghị ở đó, Từ Tiệp nào dám động đến Ngô Khương?"
Lưu Diễm ừ một tiếng, cơn say ập đến, cô không kịp suy nghĩ gì thêm.
Cuối cùng, cô bị nhét vào một chiếc xe, đầu óc choáng váng dựa vào ghế ngủ thiếp đi. Bên ngoài xe, mọi người chào hỏi nhau rồi chiếc xe lao đi trong màn mưa phùn kéo dài.
Trong cơn mơ màng, cô thấy mình đang dựa vào vai ai đó, toàn bộ trọng lượng đè lên người kia. Lưu Diễm đương nhiên cảm thấy dễ chịu, cô có thói quen ôm gối khi ngủ, vô thức gối lên đùi người bên cạnh. Hơi ấm từ cặp đùi lan tỏa, cô nhắm mắt lại vùi mặt vào giữa hai chân, tay trái quấn lấy bắp chân cậu.
Chu Sâm cảm thấy chân mình tê dại, cậu cố tránh ra nhiều lần nhưng không được. Cuối cùng, đành bất động không phản kháng nữa.
Ánh đèn thủy tinh bên ngoài càng thêm rực rỡ sáng lạn trong đêm mưa. Chiếc xe lao vun vút, Chu Sâm dựa vào ghế, suy nghĩ miên man rồi nhắm mắt lại.
Cậu ngoan ngoãn không nhúc nhích, Lưu Diễm tự nhiên cũng được ngủ ngon lành.
Khóe miệng cậu thoáng hiện một nụ cười, như có như không.
******
Tỉnh dậy sau khi say, còn khó chịu hơn cả lúc say.
Lưu Diễm lười biếng duỗi người, nằm trên giường xem điện thoại một lát, rồi mới miễn cưỡng ngồi dậy. Cô vỗ vỗ cái đầu nặng trĩu, chớp mắt vài cái rồi lê dép xuống giường, loạng choạng vịn vào tủ đầu giường.
Cô vào phòng tắm đánh răng rửa mặt, sữa rửa mặt cuốn trôi đi lớp dầu mỡ và mệt mỏi sau một đêm say.
Lưu Nhất mặc áo ngủ chạy đến cửa phòng tắm, dụi mắt nói: "Chị ơi, em cũng muốn rửa mặt."
Lưu Diễm rửa sạch mặt, bê chiếc ghế nhỏ đến bên cạnh bồn rửa, cố hết sức bế cậu bé lên.
Hai chị em đứng song song, Lưu Nhất tự mình lấy kem đánh răng nhưng bóp mãi không ra. Lưu Diễm thấy vậy, cầm lấy tuýp kem cắt ra, lấy bàn chải quẹt qua quẹt lại rồi đưa cho Lưu Nhất.
Lưu Nhất cẩn thận đánh răng, Lưu Diễm đã lau khô mặt, thoa nước hoa hồng. Sắc mặt cô nhợt nhạt, quầng thâm mắt hiện rõ.
Lưu Nhất vừa đánh răng vừa nhìn chị, hỏi: "Chị, có cần gọi anh ấy dậy không?"
Lưu Diễm ngẩn người: "Anh nào?"
"Anh đã cõng chị lên lầu tối qua."
Lưu Diễm nhìn vào gương, trong lòng dấy lên chút gì đó. Cô dặn Lưu Nhất đánh răng cẩn thận rồi đi sang phòng cậu bé.
Cánh cửa kẽo kẹt mở ra, người nằm trên giường không ai khác chính là Chu Sâm.
Lưu Diễm quỳ một chân xuống mép giường, cúi xuống nhìn cậu. Có lẽ giường hơi nhỏ so với cậu nên cậu nằm nghiêng ngả, chân thò ra ngoài chăn, đầu thì trùm kín mít.
Lưu Diễm kéo chăn ra, không phải lần đầu cô thấy cậu ngủ. Sống mũi cậu hơi phập phồng, mày nhíu lại như đang có điều lo lắng.
Lưu Diễm cố ý ho khan nhưng Chu Sâm lần nữa kéo chăn trùm lên đầu.
Lưu Diễm mím môi, đứng dậy.
Cô ra khỏi phòng, đóng cửa lại không một tiếng động.
Lưu Nhất có chút nghịch ngợm giống chị gái, quấn khăn tắm quanh cổ, cẩn thận trèo xuống ghế.
Lưu Diễm nhỏ giọng hỏi cậu: "Sáng nay muốn ăn gì? Trong nồi còn một chút canh sườn."
Lưu Nhất lẩm bẩm: "Em không muốn ăn canh sườn, ngày nào cũng ăn..."
Lưu Diễm hiếm khi không cằn nhằn, cô xoa đầu cậu bé: "Sáng không ăn thì trưa ăn, nhớ bổ sung canxi."
Chu Sâm bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, cậu nhìn xung quanh đại não có chút trì độn, thẳng đến khi nghe thấy tiếng Lưu Diễm qua kẹt cửa truyền vào: "Chào buổi sáng."
Chu Sâm ngáp dài một cái: "Chào buổi sáng."
Trên bàn là sữa đậu nành, quẩy và bánh mè Lưu Diễm vừa mới mua. Lưu Nhất quay lại nói: "Anh, lại đây ăn sáng."
Miệng Lưu Nhất dính đầy dầu mỡ, Chu Sâm đứng yên tại chỗ.
Lưu Diễm lên tiếng: "Lại đây ăn đi, làm như ở nhà không có đồ ăn sáng ấy."
Chu Sâm kéo ghế ngồi xuống giữa Lưu Diễm và Lưu Nhất.
"Hôm qua sao cậu không về?"
Chu Sâm khẽ nhướng mày, nhàn nhạt giải thích: "Cậu nôn hết lên người tôi... Xe cũng đã đi, không về được."
Lưu Diễm không thấy xấu hổ thản nhiên "Ồ" một tiếng, mới để ý cậu đang mặc áo phông của Lưu Chính. Cô hỏi: "Cậu đánh răng chưa?"
Chu Sâm lắc đầu: "Chưa."
Lưu Diễm cười trêu chọc: "Vậy chắc bánh nướng sẽ ngon hơn đấy nhỉ?"
Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.
Chu Sâm nuốt nước miếng, yết hầu không ngừng lên xuống, giọng buổi sáng có chút khàn khàn nhưng lại ôn hoà lạ thường: "Cũng tạm."
"Ăn xong đi đánh răng nhé, vừa hay hết kem đánh răng rồi."
Chu Sâm ngẩng đầu liếc nhìn cô, nụ cười của Lưu Diễm thật nhẹ nhàng.
Tiệm tạp hóa trong khu chung cư khá xa, Lưu Diễm đi tới đi lui cũng mất mười lăm phút.
Lưu Nhất ăn nhanh, buông đũa nhìn Chu Sâm với vẻ thích thú.
Chu Sâm mím môi, cố tránh ánh mắt quá nhiệt tình của cậu bé nhưng không được. Cuối cùng, cậu đành nói: "Đừng nhìn anh nữa."
Lưu Nhất chống tay lên bàn, cười tủm tỉm ngẩng lên nhìn cậu.
Chu Sâm không được tự nhiên dọn dẹp bát đũa, lấy khăn lau qua loa mặt bàn.
Lưu Nhất lẽo đẽo theo cậu vào bếp, im lặng đứng trong góc.
Chu Sâm thoăn thoắt rửa bát bằng nước rửa chén, giũ giũ bọt nước trên tay. Giọng Lưu Nhất non nớt vang lên: "Anh, máy giặt nhà em lại hỏng rồi."
Chu Sâm không đáp, Lưu Nhất bám riết không tha.
Lưu Diễm tay cầm tuýp kem đánh răng màu đen bước vào, đứng ngơ ngác vài giây khi thấy phòng khách trống trơn.
Lưu Diễm thắc mắc, cho đến khi nghe thấy tiếng Lưu Nhất ồn ào phát ra từ phòng tắm.
Cô nhẹ nhàng đi tới, thấy Chu Sâm đang quay lưng về phía mình và Lưu Nhất. Sàn phòng tắm vốn đã không sạch sẽ, giờ lại càng lấm lem hơn.
Chu Sâm lôi thôi lếch thếch quỳ một gối cúi đầu sửa chữa. Chiếc áo phông rộng thùng thình che đi tấm lưng vạm vỡ, sườn mặt nghiêm túc không một chút cẩu thả.
Lưu Nhất ngồi xổm bên cạnh. Từ nhỏ cậu bé không có nhiều cơ hội tiếp xúc với Lưu Chính nên thiếu vắng hình ảnh người cha. Điều đó khiến cậu bé tò mò và có thiện cảm với những người đàn ông trưởng thành. Lưu Diễm thở dài, đặt tuýp kem đánh răng lên bồn rửa mặt rồi ngồi xổm xuống bên cạnh Lưu Nhất.
Chu Sâm quay lại thấy hai khuôn mặt giống hai con chó mặt xệ đang ngồi, cậu im lặng vài giây, nghe thấy Lưu Diễm hỏi: "Có phải vấn đề ở van xả không? Sao cậu lại đổ nước vào ống thế kia?"
"Không phải." Cậu đột ngột đứng dậy, khiến hai người bên cạnh ngước nhìn theo.
Đầu gối quần cậu lấm lem, hai tay phủi phủi, hỏi: "Sao nhà cậu có hai van nước, cái nào khóa bên này?"
"À," Lưu Diễm vừa nói vừa đi vào bếp, "Có một cái hỏng rồi." Cô vặn chặt van nước rồi nói vọng ra: "Đóng rồi đấy, cậu xem thử đi."
Chu Sâm mở vòi nước, quả nhiên không có nước. Lưu Nhất nhảy cẫng lên reo: "Không có nước rồi!"
Chu Sâm lau tay, ấn van khóa xuống, nước chảy vào ống chia rồi tách ra. Cậu nới lỏng đinh ốc.
Vài sợi tóc rơi xuống trán, Lưu Diễm đưa cho cậu chiếc tua vít, tiện thể vén tóc cậu ra sau tai.
Chu Sâm dùng tua vít điều chỉnh, nhanh chóng lắp vòi nước vào để lộ đai ốc nhựa. Cậu siết chặt đinh ốc trên ống dẫn nước, mất hơn mười phút, máy giặt lại hoạt động bình thường.
Chu Sâm phủi tay đứng thẳng người, hỏi: "Máy giặt cũ quá rồi, sửa mãi thế này, sao không mua cái mới?"
Lưu Diễm đang đứng đó ngẩn ngơ.
Chu Sâm nhíu mày, trán đầy đường vạch đen, gọi thêm lần nữa cô mới hoàn hồn.
Lưu Nhất đứng cạnh Chu Sâm, thành khẩn kéo ống quần cậu, mắt long lanh hỏi: "Anh, hay anh ở lại nhà em đi?" Rồi cậu bé vội vàng nói thêm: "Chị em cũng tốt lắm đó!"
Chu Sâm bỗng thấy không khí quái dị. Lưu Diễm đang chống tường đứng dậy, có lẽ cũng cảm thấy Lưu Nhất hơi quá nên quát cậu bé. Cậu bé cảm thấy tủi thân òa khóc.
Qua một hồi lâu quần áo Chu Sâm vẫn nửa ướt nửa khô. Cậu đóng cửa phòng lại, gió lạnh lùa qua khe cửa sổ, len lỏi vào bên trong áo khiến lông tơ đều dựng đứng cả lên.
Thay quần áo xong, cậu vẫn nghe thấy tiếng Lưu Nhất đang mè nheo với Lưu Diễm bên ngoài.
Chu Sâm ngồi xuống mép giường. Trên tủ đầu giường là một cuốn sổ tay màu xanh đã mở, nét chữ trẻ con nhưng ngay ngắn. Cậu tò mò cầm lên xem, mỗi trang chỉ có vài chục chữ, mơ hồ khiến lòng người lạnh lẽo.
"12/3/16, trời nắng. Hôm nay thời tiết đẹp, tóc và quần áo chị dính đầy bùn đất. Em hỏi chị bị sao, chị nói chị bị ngã nhưng em không tin.
13/3/16, trời nắng. Cô giáo khen chữ em đẹp, em rất vui, muốn về nhà khoe với chị nhưng chị không về. Em chỉ có thể ăn canh sườn hầm, không ngon chút nào.
Chị đã về, không hiểu sao má chị bầm tím, chị không nói chuyện với em. Chị ngồi trên ghế, ngẩn ngơ như sắp khóc.
20/4/16, trời mưa. Hôm nay bố về, dẫn theo một người phụ nữ lạ. Không biết mẹ sẽ về lúc nào. Em hỏi chị mẹ đi đâu, chị nói không biết.
16/6/16, trời nắng. Hôm nay Giai Như muốn làm bạn với em, bạn ấy cho em một viên kẹo, em không nỡ ăn, mang về nhà nhưng lại đánh mất. Em rất buồn, chị mua cho em một cái khác. Em nhớ mẹ, tại sao bố mẹ người khác lại tốt như vậy, còn em thì không có. Em chỉ có chị thôi. Em phải ngoan ngoãn, chị nói em không ngoan chị sẽ không cần em nữa.
Nhưng em chỉ có chị thôi.
23/12/16, hôm nay phải nhập viện. Bác sĩ Hồ mắng chị, nói chị không biết chăm sóc em, rồi em lại phải nhập viện. Đây là lần thứ năm trong năm nay rồi, chị lại phải tốn rất nhiều tiền. Em xin lỗi chị, nhưng hôm nay chị hung dữ quá, chị lại mắng em, em quyết định không thích chị nữa.
24/12/16, trời nắng. Thật ra chị cũng tốt, chị rất tốt. Giá mà em lớn lên rồi, em sẽ bảo vệ chị. Chị mau lớn lên đi, Giai Như nói con trai con gái lớn lên là có thể cưới nhau. Chị mau lấy chồng đi, sẽ có người bảo vệ chị, hắc hắc..."
Bên ngoài phòng khách đột nhiên không còn tiếng động. Chu Sâm đặt cuốn sổ xuống chuẩn bị ra ngoài. Tay trái cậu đặt lên nắm cửa, nghe thấy tiếng bước chân khác với hai chị em ngoài kia, nặng nề lại kéo dài.
Quả nhiên, cậu nghe Lưu Diễm khẽ gọi: "Bố."