Điện thoại của Lưu Diễm để chế độ im lặng, sáng lên nhiều lần rồi tự động tắt vì không có người trả lời.
Một lúc sau, điện thoại của Cao Xuyên cũng đổ chuông. Cậu ta nhìn tên trên màn hình, ánh mắt tối sầm lại, không nhúc nhích.
Lưu Diễm gối đầu lên tay, cựa mình rồi ngồi dậy, nhìn Cao Xuyên
Cao Xuyên bất đắc dĩ bắt máy.
Giọng Chu Sâm vang lên: "Lưu Diễm có ở chỗ cậu không?"
Cao Xuyên lại uống một ngụm rượu, hờ hững đáp: "Sao, Lưu Diễm không có ở nhà à?"
Lưu Diễm ngẩn người, dụi mắt, nhận lấy điện thoại, ậm ừ một tiếng vừa tủi thân vừa chán nản: "Em đang ở quán bar của Cao Xuyên," nước mắt lưng tròng, cô nói: "Chu Sâm, em say rồi."
Đầu dây bên kia vang lên tiếng chó con vui vẻ sủa, có vẻ như nó đang đói.
Chu Sâm nói đã biết: "Đừng có chạy lung tung, anh đến đón em."
Cao Xuyên nhận lại chiếc điện thoại đã tắt, nhìn Lưu Diễm chằm chằm, như muốn nhốt cô vào một góc.
Cậu ta không hiểu, cậu ta đang tự hỏi cô đã nghe được bao nhiêu lời mình nói, hay là cô đã nghe hết nhưng lại cố tỏ ra mạnh mẽ, hay là, đối với Chu Sâm, cô vẫn không thể nào buông bỏ.
Ánh sáng mờ dần, sự náo nhiệt xung quanh dường như không thuộc về họ.
Ngập ngừng một chút, cậu ta tiến lại gần cô, gần như áp sát tai cô, gọi tên cô.
Lưu Diễm cau mày, ngẩng đầu lên, nhìn thấy ở khoảng cách gần vẻ mặt nghiêm túc hiếm hoi của cậu ta. Cô chợt nhớ ra, Cao Xuyên vui vẻ, bất cần đời dường như đã biến mất từ lâu.
Trong khoảnh khắc yếu đuối, ngay cả lời nói mớ cũng mang theo vẻ nũng nịu, Lưu Diễm lim dim mắt, thắc mắc "Hửm?" một tiếng.
Yết hầu Cao Xuyên chuyển động, cậu ta nghe thấy giọng nói của mình, mạnh mẽ hòa cùng nhịp tim, trầm thấp và khàn khàn. Bao năm qua, khoảnh khắc mất kiểm soát này như thể đã bị kìm nén quá lâu.
"Lưu Diễm," cậu ta cố tỏ ra nhẹ nhàng, trêu chọc: "Mọi người đều nói chúng ta đẹp đôi, hay là chúng ta đến với nhau đi?"
Lưu Diễm ngã phịch xuống ghế sô pha, bỗng tỉnh táo thốt lên: "Cậu nói nhăng nói cuội gì vậy?!"
Cao Xuyên vén tóc mái của cô, lặp lại: "Tôi nói chúng ta đến với nhau đi," cậu ta nói, "Cậu không thấy chúng ta rất đẹp đôi sao? Chúng ta quen nhau từ nhỏ, tuy ban đầu không hòa hợp lắm, nhưng cũng coi như thanh mai trúc mã, hiểu rõ nhau, cũng đã qua giai đoạn toan tính, mài giũa, so đo. Tôi nghĩ nếu chúng ta ở bên nhau, chắc sẽ rất thoải mái."
Do tác dụng của rượu, Lưu Diễm cảm thấy tay mình trở nên mềm nhũn, cô cố hết sức đẩy cậu ta ra, sự ngạc nhiên và bàng hoàng cuộn trào trong lòng, mặt mày tái mét.
Cô nhìn chằm chằm cậu ta, trong mắt Cao Xuyên, đó là sự khó tin, là chế giễu, cũng là sự viển vông.
Cao Xuyên trong phút chốc cảm thấy thất vọng, dần dần buông cô ra.
Bất chợt cảm thấy hụt hẫng, vì sự hấp tấp của chính mình.
Cậu ta cúi đầu, mái tóc ngắn rủ xuống che trán, đưa tay xoa mạnh lên mi tâm. Cậu ta nghĩ, cậu ta luôn như vậy, làm việc gì cũng bốc đồng, chỉ vì muốn tìm chút mới mẻ. Edit: FB Frenalis
Nhưng rõ ràng là không thể, vậy mà suýt chút nữa đã đánh mất người bạn này.
Cười nhạo một tiếng, cậu ta nhìn Lưu Diễm, xin lỗi: "Lưu Diễm, cậu nói cậu say rồi, vậy chắc cậu cũng biết tôi say rồi đúng không?"
Lưu Diễm đã ngồi dậy, đầu óc choáng váng, cố gắng giữ khoảng cách cảnh giác với cậu ta, không nói gì.
Cậu ta lại thở dài: "Lưu Diễm, tôi say rồi, nên những gì vừa nói đều là vô ý, cậu tin tôi đi."
Cơn say ập đến từng đợt, Lưu Diễm cố gắng chống lại cơn buồn ngủ: "Tôi hy vọng cậu biết bản thân muốn gì."
Chu Sâm đến hơi muộn, nhìn thấy Lưu Diễm say mèm ngủ gục bên cạnh và năm sáu chai bia trên bàn. Cậu không nói gì, chỉ liếc nhìn Cao Xuyên với ánh mắt khinh thường và cảnh cáo, khiến cậu ta không thể làm ngơ.
Cao Xuyên nhìn Chu Sâm cầm chiếc máy ảnh, cõng Lưu Diễm trên lưng đi qua sàn nhảy náo nhiệt, rời khỏi quán bar.
Sau khi họ rời đi, Cao Xuyên cảm thấy chán nản, loạng choạng đứng dậy, dặn dò người quản lý vài việc, rồi lẻ loi chuẩn bị bắt taxi về.
Vừa lên xe, Lưu Diễm đã cuộn tròn người trên ghế, ngủ không yên giấc.
Chu Sâm thở dài, nhấc cô khỏi ghế, cô liền quen thuộc ôm lấy eo cậu, gối đầu lên đùi cậu, im lặng ngủ suốt quãng đường.
Chiếc xe lao nhanh trong đêm tối, Chu Sâm nghe thấy Lưu Diễm đang lẩm bẩm điều gì đó.
Tiếng thì thầm dần rõ ràng hơn giữa tiếng gió rít bên tai, cô đang gọi: "Chu Sâm, Chu Sâm."
Chu Sâm mỉm cười, cúi xuống hôn lên má cô, bất đắc dĩ.
Sau đó, cậu cầm lấy chiếc máy ảnh mà Lưu Diễm luôn giữ khư khư bên mình.
Mở nguồn lên, hiện ra đúng bức ảnh cuối cùng, cũng là bức ảnh duy nhất chưa kịp xóa.
Trong bức ảnh, tại lễ hội té nước của người Thái, ngoài những giọt nước trong veo và khung cảnh mờ ảo xung quanh, trung tâm của bức ảnh là Phinh Ngưng ôm chặt cậu bé 14 tuổi là Chu Sâm vào lòng, nở nụ cười rạng rỡ.
Truyện được edit cả hai nơi tại https://www.wattpad.com/user/frenalis và facebook Frenalis.
******
Cao Xuyên loạng choạng đứng giữa đường trước quán bar, thế giới trước mắt cậu ta đầy màu sắc nhưng chao đảo. Cậu ta nheo mắt nhìn dòng xe cộ qua lại, liên tục vẫy tay, nhưng không có chiếc xe nào chịu dừng lại cho cậu ta đi.
Cậu ta bước lên một bước, tiếng phanh xe gấp gáp vang lên.
Cửa sổ xe nhanh chóng hạ xuống, người đàn ông trung niên có vẻ ngoài nho nhã gắt lên: "Mẹ kiếp, cậu không muốn sống nữa à? Muốn chết thì đi chỗ khác chết, đừng ở giữa đường gây họa cho người khác!"
Cao Xuyên không nói một lời, cứ đứng trước xe. Giữa tiếng còi xe inh ỏi, cậu ta tiến thêm một bước, rồi bất ngờ đạp mạnh vào đèn xe, khiến đèn pha vỡ tan tành.
Ở chiếc xe phía sau, cô gái chân dài đang nhai kẹo cao su, bên cạnh là một đại gia hào phóng, quẹt thẻ không chớp mắt. Đáng lẽ tối nay sẽ có một cuộc vui, nhưng vợ ông ta gọi điện đến, nói con gái đang du học ở nước ngoài hôm nay về nước, bảo ông ta dù bận đến mấy cũng phải về nhà ăn cơm.
Thế là, cuộc vui tan thành mây khói.
Trong xe vang lên tiếng nhạc du dương, cô ta và ông già này thực sự không có chuyện gì để nói, nên mở cửa sổ, nhìn ra khung cảnh náo nhiệt bên ngoài.
Cô ta đã biết từ trước sẽ đi qua quán bar của Cao Xuyên, nên không ngạc nhiên khi nhìn thấy cậu ta.
Cô ta thích thú quan sát một lúc, thấy Cao Xuyên im lặng đối đầu với người chủ xe hung hăng. Vì tắc đường, phía sau có nhiều tiếng phàn nàn, nhưng chủ xe thấy phiền phức khi báo cảnh sát, lại không dám đánh thiếu niên.
Người chủ xe chỉ có thể lải nhải không ngừng, cố gắng lấy khí thế để thắng, nói những lời khó nghe.
Không biết nói đến câu nào, Cao Xuyên tức giận túm lấy cổ áo đối phương, nhiều người xúm vào can ngăn.
Ông già kế bên sờ lên cặp đùi trắng nõn của cô gái chân dài: "Vậy mai anh qua đón em nhé."
Cô gái cười khẩy: "Vừa nãy nghe anh gọi điện, mai anh không phải đi công tác sao?"
Tay ông già bắt đầu sờ soạng bắp đùi trong của cô ta, mắt không rời khỏi dòng xe phía trước, cười nhạt: "Đó không phải là lừa vợ sao, em còn tin thật à."
Cô gái "ồ" lên một tiếng, khép hai chân lại, ngửa cổ, cơ thể bắt đầu co rút.
Ông già cũng không nhịn được nữa, tắt máy, ôm cô gái vào lòng, một tay xoa nắn, nói: "Tắc đường thế này chắc phải mất một lúc, chúng ta thư giãn trước đã."
Cao Xuyên cao ráo đẹp trai, rất khác với người đàn ông trung niên bụng phệ bên cạnh, nổi bật giữa đám đông. Cô gái chân dài có vẻ mặt quyến rũ, cố tỏ ra dè dặt lùi lại một chút: "Ở đây đông người, dù có thèm khát đến mấy thì thôi đi, kẻo bị vợ anh bắt được."
Ông già cũng nóng lòng, nhưng bình tĩnh lại, chỉ hôn lên mặt cô gái.
Sau khi được thả ra, cô gái chân dài chỉnh lại váy rồi nói: "Anh chỉ cần đưa em đến đây thôi, em xuống xe trước."
Người đàn ông ngẩn người, thấy cô gái cười quyến rũ, chỉ vào đống đồ hiệu phía ghế sau: "Việc nào ra việc đó, hôm nay không vui vẻ được, mấy thứ này em cũng không cần nữa, anh giữ lại hay tặng người khác cũng được."
Vừa nói, cô gái vừa nghiêng người hôn lên trán ông ta: "Nụ hôn này, tặng miễn phí."
Sau đó, cô gái cầm túi xách xuống xe, đôi chân dài trắng nõn khiến người ta hoa mắt.
Cô ta đi thẳng vào đám đông, đến bên cạnh Cao Xuyên, đỡ lấy cậu ta đang loạng choạng, nhìn người chủ xe thẳng thừng hỏi: "Một cái đèn xe, ông muốn bồi thường thế nào? Nói thẳng ra một con số đi."
Cao Xuyên nhìn cô gái một cách mơ màng, một lúc lâu sau mới chỉ vào cô ta nói: "Là cô à."
Cô gái "hừ" một tiếng, không để ý đến sự chần chừ cùng ghét bỏ trong lời nói của cậu ta.
Người đàn ông trung niên hét giá: "Cho tôi năm trăm là được."
Cao Xuyên say xỉn dựa cả người vào cô gái, cô ta phải rất khó khăn mới đỡ được cậu ta, "hừ" một tiếng: "Ông lừa ai đấy? Cái xe này của ông mà đi bảo hiểm cũng không bõ vì nó quá rẻ," cô ta nhìn quanh một lượt rồi nói, "Nhà tôi trước đây mở tiệm sửa xe, mọi người đều hiểu cả, cái đèn này của ông, cùng lắm là 260 tệ, trên Taobao có bán đầy, tự sửa cũng được."
Người chủ xe tặc lưỡi, còn định mặc cả, nhưng nghe thấy cậu thiếu niên say rượu chỉ vào mình, khinh khỉnh nói: "Một xu cũng không cho! Cho mẹ ông..."
Cô gái bất lực che miệng cậu ta lại: "Thế này đi, tôi đưa ông ba trăm, đừng mặc cả nữa, mất thời gian."
Đã có xe đi đường vòng, những người không đi đường vòng thì khuyên nhủ: "Nhanh lên đi anh bạn, chúng tôi còn phải về nhà nữa!"
Người chủ xe trung niên đành phải thỏa hiệp.
Cô gái xót xa lấy ba tờ tiền màu đỏ trong ví đưa cho ông ta, sau đó dìu Cao Xuyên ngồi xuống lề đường.
Dòng xe lại thông thoáng, đại gia đi qua liếc nhìn cô gái một cái, nhưng cô ta không ngẩng đầu lên.
Trường Than đầy những cám dỗ, trong một góc dưới gốc cây, cô gái mua cho cậu ta một cốc nước mơ.
Cao Xuyên uống ừng ực, cô gái chống cằm, cười hỏi: "Tôi đưa anh về nhé, anh muốn đi đâu?"
Cao Xuyên nói: "Về nhà."
Cô gái "ồ" lên một tiếng, rồi hỏi: "Nhà anh ở đâu?"
Cao Xuyên đặt cốc nước sang một bên, nắm lấy tay cô ta, viết từng nét địa chỉ nhà mình, vừa ngứa vừa rát, cô gái cố nhịn không lên tiếng.