Lưu Diễm quá mệt mỏi, ngủ một mạch đến tận 6 giờ sáng. Bên ngoài vẫn tối om, cô xem điện thoại rồi vào phòng tắm rửa mặt. Cửa phòng tắm đột ngột mở ra rồi lại đóng sập. Cô ngồi trên bồn cầu dụi mắt, ngơ ngác hồi lâu.
Quán tính lặp lại, ra khỏi cổng khu chung cư là có quầy bán bánh rán sữa đậu nành ngô luộc. Chu Sâm bước chân chậm nhưng dài, vừa ngáp vừa dừng lại ở quầy bánh rán, dặn người bán không cho thêm rau thơm.
Trong túi Lưu Diễm chỉ có ba đồng tiền lẻ, cô mua ngô luộc ở quầy bên cạnh. Hai món gần như cùng lúc đưa ra, Lưu Diễm nhắm mắt đi theo sau cậu, một cái miệng to cắn bánh rán, một cái miệng nhỏ cắn miếng ngô.
Khi qua đèn xanh đèn đỏ, Chu Sâm gãi cái ót, quay đầu lại nhìn, mắt lim dim hỏi, "Cậu đi theo tôi làm gì?"
Lưu Diễm cười mỉa, chỉ tay về phía trường học, "Trùng hợp ghê, cùng đường."
Đối diện trường cấp ba có một con phố nhỏ dày đặc các cửa hàng. Trên đỉnh ngã tư là một sạp báo nhỏ, bên trong có một bà cụ lưng còng. Con chó già trước đây của bà được tìm thấy khi đã chết, bữa thịt chó đó kéo dài được một thời gian. Sau đó, bà lại nhặt được một con chó nhỏ màu xám xấu xí, thấy người là sủa, nên bà cụ xích nó trong sạp báo, thỉnh thoảng mới thả ra cho hít thở không khí.
Sáng sớm, bà cụ bưng ấm trà vào sạp báo, tay cầm đầu dây xích đang quấn trên cổ con chó. Bà kéo rèm lên, duỗi người, con chó đột nhiên giật mạnh dây xích lao về phía trước.
Lưu Diễm ở khá xa phía sau, hét lớn, "Này! Chu Sâm!"
Chu Sâm quay đầu lại, hoảng hốt né tránh cú nhảy nhiệt tình của con chó xù xì. Bà cụ nghe tiếng chó sủa cũng vội vàng chạy ra, giơ tay như muốn đánh, nhưng con chó cứ nhảy lên nhảy xuống vui vẻ. Bà cụ vừa đuổi theo vừa la "Chó hư! Chó hư!"
Ánh bình minh hôm nay rực rỡ như màu nước đậm đà, trải dài trên bầu trời vô tận, cuốn theo gió và những chiếc lá úa tàn.
Bên cạnh còn có cửa hàng tôm hùm, quán cơm bình dân, quán lẩu cay, cửa hàng văn phòng phẩm, quán ăn Tứ Xuyên, tiệm vá xe truyền thống, cửa hàng đồng giá, siêu thị Tô Quả và lớp học thêm. Lớp học thêm nằm khá khuất ở tầng hai, ngoài các lớp nghỉ đông và nghỉ hè, còn có các lớp buổi tối và cuối tuần.
Hai bóng người mảnh khảnh đi ngược sáng, một cao một thấp, trông thật hài hòa.
Lưu Diễm tâm trạng rất tốt, vừa gặm ngô vừa tiến lại gần cậu, cười không rõ lý do.
Chu Sâm nhặt nửa cái bánh rán bị rơi dưới đất ném vào thùng rác, Lưu Diễm cố ý đi theo, "Sợ chó à?"
Chu Sâm ừ một tiếng, nhìn cô một cái, nhàn nhạt nói: "Không sợ."
"Không sợ gì?"
Lưu Diễm xem đi xem lại bức ảnh vừa chụp. Trong ảnh, Chu Sâm khép hai chân, mặt nghiêng có chút ngạc nhiên, tay có động tác lúng túng, trông càng thêm buồn cười.
Chu Sâm nghe thấy tiếng cười phá lên của Lưu Diễm phía sau mà không hiểu tại sao.
Cao Xuyên ngồi xổm ở cổng trường hút thuốc, thấy Chu Sâm và Lưu Diễm đi cùng nhau thì ngạc nhiên, cười bước tới, hỏi Lưu Diễm, "Tay cậu bị sao thế?"
Lưu Diễm giơ hai tay lên lắc lắc trước mặt cậu ta, "Ngã thôi."
"Mới mấy ngày không đến trường mà cậu đã ngã rồi, biết tầm quan trọng của mình rồi chứ gì."
Lưu Diễm gật đầu, "Vâng, cậu là quan trọng nhất."
Cao Xuyên khoác vai Chu Sâm, cười hỏi, "Lưu Diễm có phải rất ngốc hay không?"
Lưu Diễm không nghi ngờ gì khi nghe thấy Chu Sâm trả lời "Đúng vậy", không khỏi thầm "A" lên một tiếng.
Lưu Diễm thích nhẫn nhịn cho yên chuyện, nên chưa từng thực sự đắc tội với ai. Từ Tiệp tuy thỉnh thoảng gây sự, nhưng không thực sự làm hại cô. Lần này cũng vậy, giống như nhiều lần trước, chẳng có gì lạ.
Thay đổi duy nhất là, Lưu Diễm coi Chu Sâm như người quen.
Nhưng đáng tiếc là, Chu Sâm không nghĩ vậy.
*****
Buổi tập bóng rổ kết thúc, trong nhà thi đấu rộng lớn chỉ còn lại hai người. Trương Viện đang định đi, Lưu Diễm tiến lại gần, nhanh một bước đóng cửa sắt lại.
Trương Viện sững sờ, có chút sợ hãi nhưng vẫn lớn giọng, nhìn Lưu Diễm chắn trước mặt, hỏi: "Làm gì đấy?"
Lưu Diễm mỉm cười, lấy khăn lau mồ hôi trên tay, để lộ vết sẹo nhỏ nhưng rõ ràng: "Không có gì, chỉ muốn nói chuyện với cậu chút thôi." Cô xoa xoa tay, nói, "Lần trước Từ Tiệp chặn đường tôi, là cậu cố ý ngáng chân tôi phải không?"
Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.
Trương Viện lùi lại một bước.
Lưu Diễm nhếch mép, trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo, cô cười cười, "Chỉ nhắc nhở cậu thôi, ai cũng có lúc lạc loài một mình."
Có người thích náo nhiệt trong đám đông, Trương Viện chính là loại người đó. Cô ta nuốt một ngụm nước miếng, hỏi: "Cậu muốn gì?"
"Tôi đi phòng khám hết hai trăm tệ, cậu trả đi."
Trương Viện đứng im, rồi bất ngờ trợn mắt định chạy ra cửa. Lưu Diễm nhanh tay giữ cổ tay cô ta lại, cô ta giơ tay lên định tát cô.
"Bốp" một tiếng giòn tan, là tiếng Lưu Diễm tát cô ta.
Trương Viện không thể tin được nhìn cô, lúc này lại như chú thỏ con đáng thương.
Thực ra, cô ta trông cũng khá dễ thương.
Lưu Diễm cao 1m7, hơn cô ta, thể lực cũng tốt hơn hầu hết nữ sinh trong lớp. Hồi bé cô có học chút Taekwondo, đối phó với cô gái này dễ như trở bàn tay. Lưu Diễm siết chặt cổ tay cô ta hơn, cô ta cười khẩy, châm chọc nói: "Mày cũng chỉ có thế thôi à, không dám động vào Từ Tiệp, nên động đến tao?"
"Phải, tao động đến mày đấy, Từ Tiệp có giúp mày không?"
Trương Viện ngơ ngẩn, Lưu Diễm nói tiếp, "Kẻ hèn có cách của kẻ hèn. Tuy không đối phó được Từ Tiệp, nhưng tao trị được mày. Tụi mày nên biết thân biết phận, đừng tưởng dính tí cứt chó đã là chó thật, bắt nạt người khác cũng đừng có quá đáng. Con thỏ nóng nảy còn cắn người, sao mày biết được một ngày nào đó tao không đánh trả?"
"Dù không đánh lại Từ Tiệp," Lưu Diễm nói, "Nếu mày còn tiếp tay, tao sẽ không tha cho mày đâu."
Lưu Diễm ghét bỏ ném cổ tay cô ta ra. Sau một hồi giằng co, Trương Viện miễn cưỡng móc hai trăm tệ trong túi đưa cho cô, rồi chạy thục mạng ra khỏi sân bóng rổ.
Lưu Diễm thở dài, cảm thấy thật vô vị.
Nhưng ít nhất sau vụ này, những kẻ không biết nặng nhẹ sẽ phải dè chừng.
*****
Quán bar của Cao Xuyên trang hoàng không có gì đặc biệt, thế mà cậu ta lại ồn ào đón tiếp một nhóm người ra ngoài tụ tập.
Mới có một học kỳ không đến quán bar mà Lưu Diễm thấy số người mình quen biết ít đi, đa số là những gương mặt xa lạ. Khói thuốc mịt mù, cô nhíu mày bước vào, tìm một góc khuất ngồi xuống chơi điện thoại.
Cô biết có người ngồi bên cạnh, nhưng mãi đến khi chơi xong một ván Vương Giả Vinh Diệu, ngẩng đầu lên mới nhận ra đó là Chu Sâm.
Lưu Diễm huých khuỷu tay vào cậu, cười nói, "Trùng hợp ghê."
Lưu Diễm vừa cất điện thoại, Chu Sâm lại lấy ra nghịch cái gì đó. Cô nhẹ nhàng lấy điện thoại của cậu nhét vào túi áo, nói chuyện mà mặt không đổi sắc, "Khổ sở lắm mới ra ngoài chơi mà cứ cầm điện thoại làm gì."
Trước ghế sô pha màu hồng là một chiếc bàn dài, với Lưu Diễm thì không gian này khá thoải mái, nhưng Chu Sâm ngồi không được tự nhiên, hai chân dang rộng, cái đầu cao lớn vẫn có chút khom khom.
Cậu định đổi chỗ thì Cao Xuyên ném hai bộ bài xuống trước mặt họ. Chẳng mấy chốc, bốn người đã ngồi quanh bàn.
Cao Xuyên chào mời, "Vừa đủ bốn người, Lưu Diễm cậu ngại gì mà không ra chơi?"
Lưu Diễm lẩm bẩm, "Mình ngại gì đâu."
Chu Sâm định đứng dậy nhường chỗ, Lưu Diễm lại mỉm cười, "Thôi khỏi, tôi xem cậu chơi bài cũng được."
Người đối diện không có ý tốt cười hỏi: "Chu Sâm, có vấn đề à?"
Chu Sâm thầm nghĩ, vấn đề thì có đấy.
Lưu Diễm xem bài không nói gì, chỉ lặng lẽ ngồi một bên, Chu Sâm nhanh chóng quên mất sự hiện diện của cô. Trên bàn có mấy chục tờ một trăm tệ, Chu Sâm đặt cược nhiều, tiền mặt nhanh chóng được xóc lên xóc xuống. Ba người thua tiền xung quanh kêu la ầm ĩ. Lưu Diễm liếc nhìn Chu Sâm, trong lòng ngứa ngáy, đột nhiên nói nhỏ, "Tôi tài trợ cho cậu một ít, thắng chia đôi nhé."
Chu Sâm chưa kịp nói gì, Lưu Diễm đã đặt mấy trăm tệ trong túi lên bàn.
Nhưng mà sau đó, không biết là Chu Sâm cố ý hay vô tình, vận may của cậu thực sự không tốt, liên tục thua tiền.
Đến lúc cậu định ra bài, Lưu Diễm vội vàng giữ tay cậu lại, lòng bàn tay lưu luyến hơi ấm của đối phương. Cô bất ngờ đứng dậy, gượng cười với người làm cái: "Không ra lá này."
Trán Chu Sâm đối diện với bộ ngực nở nang của cô, yết hầu cậu chuyển động, vội vàng thu hồi ánh mắt, mặc cho Lưu Diễm đổi quân át chủ bài thành bốn con ba.
Ván này thắng, Lưu Diễm càng thêm hăng hái chỉ trỏ.
Tên đầu húi cua bên trái muốn ly nước sôi, vừa thua ba ván nên tâm trạng không tốt, vừa đưa tay ra vừa mải mê hát bài "Ngươi không phải chân chính vui sướng" với nhân viên phục vụ. Hai tay không khớp nhau, cái ly rơi thẳng xuống, dòng nước trắng nóng tung tóe. Lưu Diễm đứng dậy xáo bài, vô tình chắn trước Chu Sâm, nước nóng đổ hết vào người cô. Chu Sâm nhanh tay kéo cô ra sau, cả hai người đều bị bỏng đỏ một mảng.
Cái ly rơi xuống bàn, bắn lên những giọt nước nhỏ, Lưu Diễm cau mày, lại bị bắn thêm một lần nữa.
Hơi nóng gần như tan biến, chiếc áo thun ướt sũng dính sát vào ngực Chu Sâm. Lưu Diễm dùng một tay chống sau lưng cậu để giữ thăng bằng, lảo đảo một cái, tay trượt xuống vô tình chạm vào thân dưới của cậu.
Một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong bụng, như có gì đó cào cấu từ bên trong. Chu Sâm nhíu mày không dễ nhận ra, bình tĩnh đứng dậy khỏi người cô. Tên đầu húi cua trợn tròn mắt hỏi có sao không.
Mặt Lưu Diễm cũng đỏ bừng, lúng túng ngồi dậy, nhỏ giọng nói cảm ơn Chu Sâm.
Cả căn phòng mờ mịt khói thuốc, không ai để ý đến sự cố nhỏ này. Cao Xuyên có hỏi một câu có sao không, nhưng không ai trả lời.
Bên ngoài bắt đầu mưa lất phất, rồi dần nặng hạt, rơi trên những chiếc lá phong khô vàng thưa thớt, đập vào bụi đất.