Mùa xuân ở Tân Kinh tuy đẹp nhưng ngắn ngủi. Cây cỏ bắt đầu đâm chồi, vạn vật hồi sinh tràn đầy sức sống. Nhìn ra xa, ngay cả dải cây xanh cũng rực rỡ đủ màu sắc, những cành liễu non xanh mềm mại đung đưa theo làn gió nhẹ.
Trước ngày Quốc tế Lao động, có một kỳ thi toàn thành phố. Lưu Diễm dù xếp hạng ba toàn trường nhưng trên danh sách tuyển thẳng lại không có tên cô.
Dù thất vọng nhưng cũng nằm trong dự đoán. Lưu Diễm không quá bận tâm vì tuyển thẳng không chỉ dựa vào thành tích. Nếu có khiếu nại lên trường, sẽ có đủ lý do để từ chối, như hoạt động xã hội, năng lực tổng hợp - những khái niệm khó đo lường một cách khách quan.
Trước bảng thông báo đông đúc, Ngô Khương đứng ngoài đám đông một lúc mới tìm thấy tên mình, xếp hạng 321 toàn trường. Dù đã nỗ lực rất nhiều nhưng vẫn tụt 50 hạng so với lần trước.
Có lẽ vì sắp đến kỳ thi đại học, không khí trong lớp cũng khác hẳn. Căng thẳng, gấp gáp, ngay cả Từ Tiệp vốn luôn gây rối cũng trở nên yên tĩnh do bố mẹ cảnh cáo. Trên mỗi bàn học chất đầy tài liệu, người thì chăm chỉ làm bài, người thì qua loa đối phó.
Ngô Khương thuộc kiểu người chăm chỉ, nỗ lực và tập trung. Vì thế cô ấy chuyển vào ký túc xá trường, đời sống riêng tư vốn đã ít nay càng giảm. Cát Nghị không phải là người thích nói chuyện điện thoại, vài câu là cúp máy.
Lưu Diễm sau đó cũng tìm thấy tên Ngô Khương trên bảng xếp hạng, khẽ mím môi vì cả hai đều không như ý.
Ngô Khương lùi lại vài bước, nói: "Đi thôi."
Hai người bước đi, một lát sau, Lưu Diễm an ủi: "Thi cử là như vậy, có người thi tốt, có người thi kém. Lần này nhiều người thi tốt hơn nên cậu không nổi bật."
Ngô Khương gật đầu: "Nhiều người như mình cần kỳ thi đại học để tiến lên."
Lưu Diễm tìm hiểu nguyên nhân: "Do hiệu suất hay có lo lắng nào không?"
Ngô Khương hít một hơi thật sâu: "Mình đã cố gắng lắm rồi. Cậu đến nhà mình sẽ thấy, mình là niềm tự hào của bố mẹ. Nhưng niềm tự hào đó có ý nghĩa gì? Từ một trường trung học nhỏ bé lên trường Tân Trung, dĩ nhiên mình không có nền tảng tốt như các cậu."
Đó thực sự là một lý do.
"Còn nữa, cậu hỏi mình có lo lắng gì không," Ngô Khương vừa đi vừa nhìn cây ngô đồng phía xa, ánh mắt chạm đến bầu trời xa xăm, cô ấy nói, "Thực ra có, mình không muốn làm bố mẹ thất vọng." Trong không khí tĩnh lặng, tâm sự tuôn trào, "Bố mình trọng nam khinh nữ, trước đây mẹ mình sinh liên tiếp hai đứa con gái, bố còn muốn mẹ sinh con trai, mẹ rất phản đối, bà ấy cảm thấy con gái cũng có thể thành đạt, nên không đồng ý, tự mình đến bệnh viện triệt sản!"
Cô ấy cười cười, "May mà bố cũng không làm gì được mẹ, bà ấy tự có thu nhập, ngày ngày đi sớm về muộn mở quán ăn, rất vất vả, mỗi tháng kiếm được một hai nghìn tệ, nuôi mình và em gái."
Lưu Diễm hỏi: "Thế em gái cậu đâu?"
"Nó khá nổi loạn, chưa học xong cấp ba đã bỏ học, suốt ngày lêu lổng, chưa đến tuổi lao động."
Gần đến nhà ăn, Ngô Khương cười chua chát: "Lần trước Tôn Kỳ hỏi mình có phải ham tiền của Cát Nghị không, giờ mình thấy có lẽ mình thực sự để ý đến tiền của anh ấy. Cậu biết không, người có tiền trong mắt người nghèo có hào quang, mình chưa trải sự đời, nhưng đôi khi lại tự ái nghĩ rằng mình không nên thực dụng như vậy, mình vẫn cảm thấy mình không phải người thực dụng."
Thực ra trong giọng nói của Ngô Khương chất chứa sự tự vấn đầy lo lắng. Cô ấy có nghĩ đến việc chia tay với Cát Nghị, cô ấy cân nhắc xem mình có thể chịu đựng được nỗi đau chia tay hay không.
Lưu Diễm cảm nhận được sự phức tạp trong đó, nhưng không hỏi thêm. Với cô, đây là chuyện riêng tư của người khác, cô không muốn tò mò.
Lưu Diễm cũng không biết tại sao mình lại thân thiết với Ngô Khương đến vậy.
Cô đoán, có lẽ là do tình bạn xa cách với Tôn Kỳ.
Ngô Khương ăn ít, một phần cơm, một bát canh miễn phí và một đĩa rau, tổng cộng ba tệ. Cô ấy đặt khay lên bàn rồi đi lấy đũa, dường như nhìn thấy Tôn Kỳ, vẫy tay, nhưng Tôn Kỳ làm như không thấy.
Lưu Diễm cũng thấy phản ứng của Tôn Kỳ, không lấy làm lạ. Dạo này thậm chí họ đã lơ là cả những chuyện bình thường.
Ban đầu cô nghĩ chỉ là tạm thời, nhưng tình bạn nào rồi cũng sẽ phai nhạt dần.
Lưu Diễm theo sau cũng đặt khay lên bàn ăn, gật đầu với Ngô Khương: "Chúng ta ăn thôi."
Cô dùng bát riêng để lấy cơm, gắp một miếng gà bỏ vào khay của Ngô Khương, mỉm cười: "Cậu ăn giúp mình nhé, mình ăn không hết."
Không có gì phải khách sáo giữa bạn bè, Ngô Khương vui vẻ ăn miếng gà.
*****
Ông ngoại tuổi đã cao, tim không tốt, Chu Sâm nhiều lần xin nghỉ về quê chăm sóc ông. Lần này cậu quay lại Tân Kinh là trước buổi liên hoan.
Vì hai lớp tình cờ chọn cùng một nhà hàng, Cao Xuyên ngồi cùng bàn với Lưu Diễm. Trên đường đi, Lưu Diễm nhận được điện thoại của Chu Sâm, cô bảo Cao Xuyên giữ chỗ, còn mình thì đi đón người.
Chu Sâm trở về mệt mỏi, mặc áo phông ngắn tay, đứng dưới ánh đèn mờ ảo bên kia đường, cúi đầu nghịch điện thoại, ngón tay liên tục lướt trên màn hình.
Bầy thiêu thân tụ tập quanh ánh đèn hình quả trứng, con bay lên, con bay xuống, nhỏ bé nhưng náo nhiệt.
Ánh sáng của những ngọn đèn đường khác nhau khiến bóng cậu lúc đậm lúc nhạt, đan xen lẫn nhau.
Truyện được edit cả hai nơi tại https://www.wattpad.com/user/frenalis và facebook Frenalis.
Có lẽ cậu quá tập trung, Lưu Diễm vẫy tay từ xa mà cậu không thấy.
Dòng xe cộ tấp nập, Lưu Diễm đợi một chút, rồi nhanh nhẹn chạy sang bên kia đường. Khi đến gần cậu, cô gọi to tên cậu.
Một chiếc xe lao vút qua, dừng lại cách Lưu Diễm chưa đầy một centimet. Chu Sâm nghe tiếng theo bản năng đưa tay ôm lấy cô, trái tim như ngừng đập, vừa lo lắng vừa bực bội.
Chưa kịp để cậu mở miệng, Lưu Diễm đã nhào vào người cậu, ôm chặt cổ cậu không buông. Chu Sâm bất lực vòng tay ôm lấy eo cô.
Không nhịn được, cậu vỗ mạnh vào mông cô, cảnh cáo: "Xe thế mà không nhìn thấy à? Không muốn sống nữa hả?"
Lưu Diễm phì cười, hôn lên mặt cậu: "Em thấy rồi, anh yên tâm đi," rồi cô ngả đầu ra sau, "Em vẫy tay anh còn không thấy, anh đang mải mê gì thế?"
Cô cười ranh mãnh: "Hay là đang nhắn tin với cô bồ nào đấy?"
Chu Sâm đặt cô xuống, mặc cho cô ôm cánh tay mình không buông, thuận theo cô nói: "Ừ, cô bồ hiểu chuyện hơn em nhiều, không khóc không nháo không bám người."
Lưu Diễm liếc cậu, gật đầu: "Ừ, đáng học hỏi." Cô nghiêm túc hỏi: "Có số liên lạc không, để em đi dạy dỗ cô ta?"
Chu Sâm liếc nhìn cô, nhàn nhạt nói: "Chút nữa anh sẽ gửi thông tin liên lạc vào điện thoại em."
*****
Chu Sâm và Lưu Diễm ngồi xuống bàn một cách tự nhiên. Cả hai đều không phải người thích phô trương, Chu Sâm lại càng ít nói, trong mắt người ngoài họ thậm chí có phần xa cách.
Một lát sau, Lưu Diễm mở điện thoại, Chu Sâm quả nhiên đã gửi cho cô hàng loạt thông tin liên lạc, từ WeChat đến số điện thoại, không thiếu thứ gì, nhưng lại không kèm một lời nào.
Lưu Diễm nhìn thông tin liên lạc của mình, bật cười. Chính cô còn không nhớ rõ ràng đến thế.
Lưu Diễm nhắn lại cho cậu: "Tiểu tam này không thể đánh."
Tôn Kỳ là người đến cuối cùng, lúc này mỗi bàn gần như đã kín chỗ. Lưu Diễm đứng dậy vẫy tay, cô ta bước tới cũng không để ý gì.
Cho đến khi nhìn thấy Cao Xuyên.
Đã lâu không gặp, thoáng nhìn nhau vội vã, cả hai đều tỏ ra không được tự nhiên.
Bên cạnh Cao Xuyên còn có chỗ trống, Lưu Diễm hỏi cô ta: "Có muốn ngồi đó không?"
Tôn Kỳ nhìn về phía Cao Xuyên, cậu ta từ đầu đến cuối vẫn không nhìn cô ta lấy một cái, tay cầm đôi đũa gắp thức ăn một cách thờ ơ với mọi thứ xung quanh.
Trước đây họ đã từng trò chuyện rất vui vẻ.
Tôn Kỳ cười lạnh, bước đến phía đối diện Cao Xuyên, vỗ vai một cậu con trai bên cạnh, lịch sự nói: "Nhường chỗ cho tôi được không, bên kia có bàn trống."
Người nọ do dự một chút, những người trên bàn không biết chuyện thì cười cợt. Dường như bất kỳ sự tiếp xúc nào giữa nam và nữ đều có thể trở thành chủ đề bàn tán của họ.
Có người nói: "Mỹ nữ bảo nhường thì nhường thôi, dài dòng làm gì."
Cũng có người phụ họa. Tôn Kỳ có khoảnh khắc tận hưởng sự chú ý phù phiếm này, bởi vì nó đủ để khiến Cao Xuyên ngẩng đầu lên.
Nhưng dù cậu ta có ngẩng đầu, ánh mắt đó cũng chỉ chứa đựng sự khinh thường và chê cười.
Lưu Diễm chậm rãi ăn trứng vịt bắc thảo trộn giấm, đặt trong miệng nhai qua nhai lại, rồi lại không khỏi nhìn về phía hai nhân vật chính.
Chu Sâm vẫn luôn liếc nhìn cô, cho đến khi cô nhận ra, lúc này mới dứt khoát thôi không xen vào chuyện người khác, ngay cả sự tò mò cũng bị Chu Sâm cảnh cáo cất đi.
Đồ ăn dần được mang lên, không khí trên bàn cũng dần sôi động, câu chuyện xoay quanh tốt nghiệp, sự nghiệp và tương lai.
Bỗng có người thốt lên: "Nhìn chúng ta khổ sở thế này, nào có sướng như Cao Xuyên, mới thành niên đã mở quán bar ở đoạn đường đẹp nhất Trường Than." Cậu ta cười nhạo: "Còn chúng ta, tốt nghiệp bao nhiêu năm mới mua được nhà đã là tốt lắm rồi, lại còn áp lực xin việc lớn như vậy, bắt buộc phải học lên thạc sĩ, tiến sĩ. Đến lúc đó Cao Xuyên đã thành công rồi, còn chúng ta chưa biết có tốt nghiệp được không."
Cao Xuyên không hề ngẩng đầu lên. Ngay cả Lưu Diễm cũng có thể nhận ra, sau một thời gian dài không gặp, cậu ta dường như trở nên trầm ổn hơn.
Truyện được edit cả hai nơi tại https://www.wattpad.com/user/frenalis và facebook Frenalis.
"Đúng là người với người khác nhau quá. Cậu ta mở quán bar mà chẳng có vấn đề gì, còn bố tôi cổ hủ quá, tôi mà đi quán bar là lông gà lông vịt bay đầy nhà."
Có người cười cậu ta: "Ồ, bố cậu vẫn nuôi cậu như con nít à?" Cậu ta lại hỏi đùa: "Bố cậu còn tưởng cậu ngây thơ lắm à, như kiểu thời trước, lớn thế này rồi mà còn nghĩ nắm tay là có thai sao?"
Có người lắc đầu: "Đúng là khác nhau!"
Dù cùng chung một mái nhà, người bố và con trai dường như cách biệt về tư tưởng, có những lúc khoảng cách ấy dường như không thể nào san lấp.
Chủ đề câu chuyện cứ lan man rồi lại vòng về Cao Xuyên. Cao Xuyên ngồi dịch lại gần, cố gắng nói vài câu bông đùa, thậm chí còn mang cả giọng điệu tự giễu.
"Ai bảo tôi quá như ý, muốn được như vậy....." cậu ta chỉ người vừa khơi mào câu chuyện, lạnh lùng nói, "Chúng ta đổi vị trí cho nhau đi? Cậu làm sếp cho tôi làm nhân viên, tôi còn được mấy ngày thảnh thơi."
Người kia không chịu thua, "Cậu nói thế mà được à, tôi có kinh nghiệm gì đâu? Chúng ta xuất phát điểm khác nhau."
Cao Xuyên lắc đầu, "Lời này học ở đâu đấy, bố cậu dạy à? Đúng là cùng một giuộc chẳng ra gì, suốt ngày chỉ biết đổ lỗi cho người khác."
Người kia tức giận, "Cậu nói chuyện kiểu gì thế?"
Cao Xuyên trừng mắt nhìn cậu ta, cố gắng kìm nén, "Ai thèm đôi co với cậu?"
Người kia cứng họng, im thin thít.
Tôn Kỳ quan sát màn đối đáp hài hước này, nhẹ nhàng hỏi, "Dạo này làm ăn khó khăn à?"
Cao Xuyên im lặng một lúc rồi đáp "Ừ". Cậu ta nhìn về phía Tôn Kỳ, "Nhiều người điều tra quá, lại thêm mấy vụ lùm xùm ở quán bar, tụ điểm ăn chơi bị báo chí bêu xấu, suốt ngày bị làm phiền."
Tôn Kỳ mím môi, cùng Cao Xuyên cãi nhau có phần lỗi của cô ta, giờ lại chịu trò chuyện với cô ta, nỗi bực bội trong nháy mắt vơi đi ít nhiều. Cô ta xem đây là dấu hiệu hoà hảo tốt, bởi vì giận dỗi cô ta cũng chẳng dễ chịu gì.
Lưu Diễm hỏi, "Vừa bị điều tra, vừa bị kiện tụng, lại còn bị báo chí bôi nhọ, nghe cứ như một quy trình làm ăn ngầm bài bản vậy?"
Cao Xuyên gật đầu, nhìn về phía Chu Sâm một lúc lâu rồi mới chậm rãi nói, "Đúng là có kẻ đứng sau giật dây, nhưng là ai thì tôi chưa rõ."
"Bố cậu không giúp điều tra à? Chú ấy cũng có máu mặt ở Trường Than mà."
"Chẳng ăn thua gì, không điều tra ra được. Giờ đấu đá với ông ấy thì cả hai cùng thiệt."
Nhưng việc làm ăn khó khăn đã được dự đoán trước. Mẹ cậu ta muốn cả hai bên cùng thất bại, xem ra bà ấy đã đạt được mục đích.
"Thế còn dì thì sao?"
Cao Xuyên định nói gì đó rồi lại thôi, chỉ lắc đầu im lặng.
Nói sao đây, đúng là phụ nữ dù có già đi, vẫn bị ràng buộc bởi tình cảm và con cái. Vợ cũ của Cao Bân cặp kè với một anh chàng kém mình mười tuổi, giờ muốn giành lại việc kinh doanh.
Trước đây mọi thứ cân bằng vì ông bố nguyện ý để cậu ta kiếm tiền, còn bà mẹ thì lại chấp nhận thua lỗ. Nhưng một khi có tư tưởng cạnh tranh, chẳng phải là sẽ đấu đá đến cùng như kẻ thù sao?
Nói rồi, Cao Xuyên buồn bã nhìn về phía Chu Sâm, nhấp một ngụm rượu, "Nhớ lại ngày trước, đoạn đường đó một mình tôi đúng là không xoay sở nổi," cậu ta tò mò hỏi, "Chu Sâm, cậu làm thế nào vậy?"
Lưu Diễm nhìn về phía Chu Sâm, câu hỏi này khiến cô khó hiểu.
Cô vẫn nghiêng về phía Chu Sâm, hỏi thẳng thắn nhưng vẫn giữ thái độ khách khí, "Cao Xuyên, ý cậu là sao?"
Cao Xuyên nhún vai, "Không có ý gì khác, chỉ là cảm thán thôi. Chu Sâm là có ý tốt nhưng lại gây ra rắc rối, tôi không thể trách cậu ấy được."
Lời nói của cậu ta có ý khác, nhưng Lưu Diễm làm ngơ.
Chu Sâm vòng tay qua ghế của Lưu Diễm, đặt lên vai cô. Thấy cô kiên quyết nói: "Vậy cậu hỏi không đúng rồi. Lúc trước chẳng phải cậu chủ động tìm Chu Sâm sao, giờ lại trách anh ấy là sao?"
Cao Xuyên có chút thở không thông, "Lưu Diễm, cậu mới quen cậu ta bao lâu mà đã bênh vực thế kia?"
Không khí bỗng chốc căng thẳng. Tôn Kỳ thấy thất vọng, lạnh lùng nói, "Cao Xuyên, anh nhầm rồi. Chu Sâm mới là người Lưu Diễm nên bênh vực, anh là gì của cậu ấy?"