Gió thu lành lạnh thổi qua ban công, làm tung bay vạt áo đồng phục rộng thùng thình của Lưu Diễm, khiến cô trông nhỏ bé hơn. Cô nheo mắt từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt có chút hoảng hốt, dường như nhìn rất xa mà không có tiêu điểm.
Tôn Kỳ chống tay lên lan can thấp bé rỉ sét, đầu tựa vào đó, hai chân lười biếng đung đưa. Cô ấy ngửa đầu ngáp dài một cái, ánh chiều tà vừa rực rỡ lại vừa lạnh lẽo. Vô tình, cô ấy nhìn thấy một đám đông tụ tập ở tầng giữa của khu dạy học đối diện. Cô ấy tò mò quan sát một lúc, liền rõ ràng tình hình.
Một lát sau, Tôn Kỳ khịt mũi, thờ ơ nói: "Từ Tiệp mẹ nó lại gây ra chuyện rồi. Con bé kia mới vào lớp, trông cũng xinh xắn, hôm qua bị dìm trong nhà vệ sinh, thế là hôm nay không dám đi học vì sợ bốc mùi."
Lưu Diễm nhìn theo hướng cô ấy chỉ, thấy mấy nữ sinh vây thành một nhóm, để lại bóng lưng lười nhác, cô ngồi thẳng dậy. Quả nhiên, Từ Tiệp đang đá mạnh vào thứ gì đó. Dù không nhìn rõ mặt, nhưng thấy cả người cô ấy lảo đảo vì dùng sức quá mạnh, người bên cạnh phải vội vàng đỡ lấy.
Cô gái bị vây bắt run rẩy đứng lên dưới những tiếng quát tháo. Cái eo vốn thẳng tắp giờ đây đầy thương tích, tóc tai rối bù. Cô gái vừa khóc lóc xin tha vừa nức nở, cuối cùng nghe lời quỳ sụp xuống đất. Có vật chắn tầm nhìn, Lưu Diễm không có hứng thú tìm hiểu thêm.
Tôn Kỳ lại nhìn lơ đãng về phía cổng trường. Cô ấy và Lưu Diễm ở lại vì trực nhật, rồi lại vì lười mà lên sân thượng. Lúc này trường đã vắng người, nên mấy nam sinh ở cổng trường dễ dàng thu hút sự chú ý của cô ấy.
Họ đi thành từng nhóm, dáng người cao lớn mặc đồng phục. Cùng là học sinh lớp 12, Tôn Kỳ nhận ra hầu hết, nhưng có một người luôn cúi đầu, có vẻ là học sinh mới.
Lúc này, Lưu Diễm đứng lên, phủi bụi trên người.
Tôn Kỳ ngẩng đầu nhìn cô: "Sao, về luôn à?"
Lưu Diễm "ừ" một tiếng: "Còn có việc ở nhà."
Tôn Kỳ bĩu môi, đứng lên theo cô, cũng phủi quần áo rồi thân mật khoác tay cô, hỏi: "Lớp 12 lại có người chuyển đến hả?"
Hai người một trước một sau đi xuống cầu thang tối om như mực, Lưu Diễm nói không biết.
Tôn Kỳ vui vẻ đi theo sau, cười nói: "Cũng phải, cậu khác mình, cậu là người có chí tiến thủ."
Lưu Diễm nghe ra giọng điệu chế nhạo trong lời nói của cô ấy, nhưng không dừng bước.
Lưu Diễm và Tôn Kỳ cùng nhau đạp xe về nhà. Trên đường, họ gặp Cao Xuyên đang ngậm điếu thuốc đợi ở cổng trường. Lưu Diễm cất tiếng chào, cả hai dừng lại.
Cao Xuyên kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay, nhả ra một vòng khói, cười nói: "Chào gì mà chào," rồi ôm chầm lấy Tôn Kỳ, "Không dẫn theo bạn trai à?"
Tôn Kỳ vỗ nhẹ vào mặt cậu ta, cười cười: "Có chứ, sao lại không. Tên hiếu tử như anh không cần về mừng sinh nhật bố à?"
Cao Xuyên lắc đầu: "Hai ông bà già đang làm ầm lên đòi ly hôn, phiền phức lắm, không muốn về." Nói rồi, cậu ta nhìn sang Lưu Diễm, "Còn cậu, hôm nay không đi làm thêm à?"
Lưu Diễm lắc đầu, nhấc chân trái lên bàn đạp, "Mình đi đây, khi khác tụ tập nhé."
Con dốc từ cổng trường đổ xuống, Lưu Diễm đạp xe nhanh thoăn thoắt, một cú ngoặt rồi biến mất khỏi tầm mắt hai người.
Cao Xuyên tà mị ôm eo Tôn Kỳ, giọng có chút trách móc: "Mấy hôm nay không tới tìm anh, tối nay bù nhé."
Tôn Kỳ thu lại ánh mắt, nhìn thẳng vào mắt Cao Xuyên. Ánh mắt họ chạm nhau trong im lặng, khiến Cao Xuyên có chút không thích ứng được.
Tôn Kỳ cười nhạt, nhón mũi chân hôn nhẹ lên khoé môi cậu ta. Những thứ chìm nổi mà người đời khinh bạc cùng ngạo mạn nhất thời không thấy bóng dáng.
*****
Khu dân cư cũ kỹ này đã tồn tại từ lâu nên tường nhà loang lổ, ẩm mốc vì mưa gió. Những mảng rêu xanh tươi của mùa hè đã trở thành những vết sẹo xấu xí. Con hẻm sâu hun hút, càng vào sâu càng tối tăm, có một căn nhà với những cây hoa tigon um tùm leo kín tường.
Lưu Diễm đóng cánh cổng sắt lại, những giọt nước mưa rơi xuống quần áo cô. Đèn cảm biến mới lắp có chút tác dụng, soi sáng lối đi lên cầu thang.
Tầng hai bên trái có hai căn hộ. Sau khi bàn bạc, họ đã lắp thêm một cánh cửa sắt rỉ sét bên ngoài, lấy từ một công trình phá dỡ. Lưu Diễm mở cửa sắt rồi đi vào, lại đi thêm hai bước nữa mới đến căn hộ của mình, gần lối thoát hiểm. Cô tra chìa khóa vào ổ, một âm thanh kim loại nhỏ vang lên.
"Cạch", cửa mở ra, dường như bên trong còn lạnh hơn bên ngoài.
Cô bật đèn, đặt chiếc cặp sách cũ kỹ màu xám lên giá, xắn tay áo lấy một gói mì ăn liền từ trong bếp, mở ra cho vào bát sứ, đổ nước sôi, thêm gia vị.
Lưu Nhất bảy tuổi từ trong phòng ngủ đi ra, tóc tai bù xù, tinh thần không được tốt.
Cậu bé chậm rãi ngồi vào bàn, nhìn chằm chằm vào bát mì nóng hổi, nuốt nước miếng thèm thuồng.
Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.
Lưu Diễm kéo rèm cửa phòng cậu ra, vừa quét dọn vừa lẩm bẩm: "Không phải bảo muốn phơi nắng sao, lại đóng cửa sổ không chịu ra ngoài hít thở gì cả. Chị nói như gió thoảng bên tai cơ mà."
Không có tiếng trả lời trong căn phòng khách chật chội. Lưu Diễm đi ra, lấy bát mì từ tay Lưu Nhất, thành thạo đưa vào miệng. Mùi thơm phức, nhưng không ngon.
Lưu Nhất mếu máo. Lưu Diễm không nhìn cậu, đổ phần mì còn lại vào thùng rác, đặt bát lên bồn rửa mặt. Lau tay xong, cô tìm thấy một chiếc hộp nhựa và một túi nguyên liệu thô trong góc bếp.
Cô ngồi xổm xuống, khóa van nước, lấy ra một túi nilon màu đỏ từ balo, bỏ tất cả đồ vào đó rồi mới đứng lên.
Máy giặt đã ngâm quần áo ướt dầm dề cả một ngày. Lưu Diễm cởi đồng phục phơi trên lan can, xắn tay áo vớt đống quần áo dày nặng trong máy ra, cho vào chậu nhựa. Chiếc máy giặt cũ kỹ kêu ầm ầm, nước chảy ra từ ống xả.
Ống xả cũ kỹ đã bị hỏng, Lưu Diễm tìm một chiếc kìm, cắt ống PPR mới mua làm đôi, rồi lấy súng bắn keo từ trong túi đồ nghề ra, hơ nóng hai đầu ống. Cảm nhận được độ nóng trên tay, một lúc sau, cô cắt dây nguồn, lắp đầu nối vào vị trí cũ.
Mở van nước, cho quần áo vào máy giặt, nhấn nút nguồn và nút khởi động. Nước chảy ào ào vào máy.
Lưu Nhất dựa vào cửa, lấy một miếng băng cá nhân từ ngăn kéo bên trái của giá sách. Đợi Lưu Diễm dọn dẹp đồ vào góc xong, cậu bé mới ngoan ngoãn đến bên cạnh cô, cầm ngón trỏ cô thổi nhè nhẹ rồi dán băng cá nhân lên.
Cậu ngửa đầu nhìn cô, cảm giác thành tựu tràn ngập trong lòng.
Lưu Nhất xin nghỉ một ngày, có cô bạn học gần nhà mang cặp sách đến cùng cậu làm bài tập. Hai đứa nhỏ ngồi trên chiếc ghế cao cao, vui vẻ đu đưa chân, vừa ôn lại bài học sáng nay.
"Vương quốc động vật sắp tổ chức đại hội, hổ giao cho chó sói thông báo mọi người. Chó sói dùng loa hét lớn: "Chú ý, chú ý, vương quốc động vật sắp tổ chức đại hội, mời mọi người tham gia!", liên tục mười lần như vậy..."
Mùi canh sườn thơm phức từ bếp bay ra, giọng đọc bài của hai đứa trẻ trong veo vọng qua khung cửa sổ. Lưu Diễm mỉm cười.
"Rầm!" Cửa sắt phòng khách bật mở, hai đứa trẻ ngừng đọc, nhìn nhau.
Lưu Nhất vẫn khá bình tĩnh, thở dài nhìn cô bé rồi tiếp tục lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
Lưu Chính vừa đi nhậu về, người nồng nặc mùi rượu. Ông ta vừa vỗ bụng bia, vừa đá mạnh vào cửa bếp.
Lưu Diễm bưng hai bát canh nóng vào phòng Lưu Nhất, đặt xuống giữa hai quyển sách. Lưu Nhất vốn xanh xao yếu ớt, cô xoa xoa đầu em trai, dặn dò cô bé: "Em để ý Nhất Nhất cho tốt nhé."
Cô bé gật đầu.
Lưu Diễm đóng cửa phòng, đi theo Lưu Chính đang nghiêng ngả lảo đảo vào phòng ngủ của mình. Cô tựa cửa, bình thản nhìn ông ta lục tung gối, chăn, tủ đầu giường, thùng rác, ngăn kéo... Khóe miệng Lưu Diễm thoáng nhếch lên tia cười khổ khi thấy ông ta lật chân giường. Quả nhiên, một xấp tiền rơi xuống đất.
Ông ta mơ mơ màng màng nhặt tiền nhét vào túi áo, đầu đập vào tường đánh "choang" một tiếng, tiền rơi vãi khắp phòng.
Lưu Diễm đóng cửa phòng lại, bật đèn, cúi xuống nhặt từng tờ tiền trên mặt đất.
Lưu Chính chắc nịch, thời trẻ từng phong độ tuấn tú, giờ tàn tạ vì rượu chè. Lưu Diễm chưa từng nhìn thẳng vào đôi mắt ông ta, một đôi mắt tử khí đùng đục.
Lưu Chính bò dậy, ôm đầu rên rỉ chửi thề.
Lưu Diễm không phản ứng lại, ông ta vẫn dùng sức kéo cô đi. Lưu Diễm liên tục gọi "ba ba" vài tiếng nhưng ông ta làm ngơ. Bàn tay chai sạn của ông ta như gọng kìm, nắm chặt lấy những đồng tiền cô đang cầm. Lực kéo mạnh cùng sức nặng cơ thể ông ta khiến những tờ tiền nhàu nát ngoan ngoãn nằm gọn trong lòng bàn tay ông ta.
Tiếng kèn xe inh ỏi phía dưới nhà vang lên vài lần, có vẻ rất sốt ruột.
Ông ta cúi xuống định nhặt thêm tiền, Lưu Diễm đỏ hoe mắt. Cô nhìn người đàn ông trung niên tiều tụy trước mặt, khóe miệng giật giật, nhẹ giọng nói, "Lưu Nhất ngày hôm qua lại ngã, phải đi khám bác sĩ."
Người nọ như không nghe thấy, một lúc sau mới mơ hồ lầm bầm trong hơi men không rõ oán giận, "Nó sống không được bao lâu nữa đâu, khám gì mà khám! Bao nhiêu tiền cũng không đủ cho nó tiêu hết."
Lưu Nhất đang uống canh thì nghe thấy tiếng loảng xoảng của thanh kim loại từ phòng bên cạnh, nước canh cũng bị sóng sánh.
Lưu Chính thấy Lưu Diễm nhặt cây gậy sắt dưới đất, không sợ hãi mà cười nhạt, dựa vào bức tường bong tróc.
"Tao không làm gì đâu, mày đánh chết tao thì tiền là của mày."
Ông ta cười khẩy: "Tao nói thật đấy, chết còn sướng hơn."
Lưu Diễm cất cây gậy sắt vào tủ, giọng đều đều giống như vừa rồi chưa từng mất khống chế: "Bác sĩ nói sức khỏe Nhất Nhất đang tốt lên, nếu được chăm sóc tốt thì sẽ ổn thôi."
"Nó không chừng là con hoang của con đĩ kia, tại sao tao phải nuôi?" Lưu Chính gằn giọng.
"Nó là con ba, Hứa Diễm đã bảo ba đi xét nghiệm rồi còn gì," Lưu Diễm vẫn điềm tĩnh, "Ba không dám thôi."
Lưu Chính khựng lại, tiếng cằn nhằn lại vọng lên từ dưới nhà. Ông ta xua tay thoả hiệp, "Tiền, tiền, tiền! Suốt ngày lúc nào cũng tiền tiền tiề. Mày có năng lực thì ra ngoài mà kiếm thêm tiền về đi!"
Lưu Diễm mím môi, rút ra mấy tờ trăm tệ rồi nhìn theo bóng dáng nghiêng ngả lảo đảo của Lưu Chính xuống lầu.
Dưới nhà, người đàn bà kia đang mắng xối xả, nhưng vừa thấy xấp tiền trong tay ông ta, bà ta vội vàng mở cửa xe cho ông ta vào.