Lưu Diễm hai tay ôm chặt ba lô, dừng lại một lúc lâu, rồi quay đầu chỉ vào ly rượu: "Rượu này tôi có thể uống, nhưng làm sao tôi biết rượu của các người không bỏ thứ gì vào trong?"
Cô gái mặc đồng phục y tá định làm dịu không khí, nhưng người đàn ông kia siết chặt bắp đùi trắng nõn của cô ta, ghé vào tai cô ta bảo đừng xen vào chuyện người khác.
Cô gái mặc đồng phục y tá im lặng.
"A," một cô gái trong phòng cười nhạo, "Biết cũng nhiều đấy, yên tâm," nói rồi người đó khui một chai rượu mới, "Thế này được chưa?"
Lưu Diễm nắm chặt góc áo: "Uống bao nhiêu các người mua bấy nhiêu?"
"Không lừa trẻ con đâu cô bé."
Lưu Diễm nuốt khan, tiến đến cái bàn lộn xộn đổ tất cả mọi thứ trong ba lô ra.
Cô sảng khoái uống cạn ly đầu tiên, có người ném tiền cho cô.
Cô lại uống ly thứ hai, thứ ba, thứ tư, thứ năm, thứ sáu...
Trong phòng vệ sinh, Lưu Diễm nôn rất lâu. Cô gái mặc đồng phục y tá thay quần áo xong đi vào, Lưu Diễm rửa mặt súc miệng bằng nước lạnh, tóc ướt đẫm dính vào trán, lạnh lẽo và cô đơn.
Cô tuỳ tiện lấy tay áo lau sơ mặt, lấy tiền trong ba lô ra, tổng cộng có một nghìn tệ, đưa cho cô gái mặc đồng phục y tá ba trăm tệ coi như chia phần trăm.
"Thế này thì tốt hơn được bao nhiêu."
Lưu Diễm không nói gì, cô gái mặc đồng phục y tá biết mình cũng chẳng giúp được gì nên bỏ đi.
Còn lại 700 tệ, trừ chi phí, một đêm kiếm được 500.
Không tồi.
*****
Mấy năm gần đây, Tân Kinh phát triển ngành giải trí, Trường Than quy mô còn lớn gấp đôi trung tâm thương mại Vạn Đạt, nhưng bị chia nhỏ cho các thương gia khác nhau. Những người làm trong quán bar tương đối phức tạp, nên tạo phúc cho dân cư khu này, lại phá sản khu khác, có khi người trong một nhà không cùng một thế giới, tranh chấp cũng không ít.
Người bên ngoài không được hưởng phúc như người địa phương, chỉ có thể thuê mặt bằng với giá cao, nhanh chóng làm các ngành nghề liên quan, một con phố ăn vặt nhộn nhịp ngày đêm nhanh chóng hình thành.
Lưu Diễm đi qua con phố ăn vặt đầy dầu mỡ, len lỏi qua đám đông. Có một hai hộ kinh doanh kê bàn ghế nhựa ra ngoài, không ảnh hưởng đến việc buôn bán của nhau, chỉ là nhìn nhau không vừa mắt nói bóng gió vài câu.
Quán bánh bao, quán tôm hùm, quán ăn khuya, phòng xông hơi, massage, tạp hóa, cửa hàng dán màn hình gia truyền, nhà hàng Nhật Bản...
Đêm khuya, trạm xe buýt đông nghịt người, có thể thấy hơi thở phả ra thành sương mù. Lưu Diễm đứng ở cuối hàng, xe buýt số 1 vắng người, cô bỏ một đồng xu vào hộp, ngồi ở ghế cuối cùng.
Như một kiếp phù du.
*****
Chu Sâm dựa vào ghế lơ đãng chơi điện thoại, trước mặt cậu là tách trà thơm thoang thoảng, không gian yên tĩnh.
Động tác trà sư chậm rãi, mặt không biểu cảm rót nước sôi vào ấm tử sa, tách công đạo, tách ngửi hương, tách uống trà để làm ấm chúng. Sau đó, ông ta cho lá trà vào dụng cụ, lại có vài bước rửa trà, rót trà vào tách ngửi hương đầy bảy phần, cuối cùng cung kính cúi đầu dâng trà.
Phinh Ngưng thổi nhẹ móng tay, bưng tách trà lên nhấp một ngụm, tò mò hỏi: "Đại sư trà đạo các người cả đời lặp đi lặp lại một động tác, không thấy nhàm chán sao?"
Trà sư khiêm tốn lắc đầu: "Trà đạo là tín ngưỡng của tôi."
"Tôi cũng đã uống trà của ông hơn hai mươi năm, coi như mua triết lý sống của ông hơn hai mươi năm," giọng nói trêu chọc, "Nhưng kỳ lạ là tín ngưỡng của ông nhạt nhẽo đến mức không có cả hương vị."
Phinh Ngưng năm nay 42 tuổi, nhờ chăm sóc tốt nên trông trẻ trung xinh đẹp, nhưng nếp nhăn trên khóe mắt vẫn lặng lẽ xuất hiện.
Bà ấy có ba anh em cùng cha khác mẹ, nhưng khi Tứ gia sắp mất, đã để lại toàn bộ tài sản cho bà.
Phinh Ngưng cho trà sư đi ra ngoài, chống hai khuỷu tay lên bàn hỏi Chu Sâm đang ngồi đối diện: "Nghe nói cậu cho Chu Thế An một số tiền?"
Chu Sâm thờ ơ "ừ" một tiếng.
Phinh Ngưng cười nhạt, nói đầy ẩn ý: "Cậu ba Vạn Xương của cậu chết không nhắm mắt cũng là vì ông ta."
Chu Sâm không trả lời, Phinh Ngưng vẫn giữ nụ cười điềm đạm, tiếp tục nói: "Tất nhiên, đây là chuyện gia đình của cậu, tôi sẽ không can thiệp, chỉ là không ngờ cậu đi theo cậu ba cậu lâu như vậy mà vẫn còn do dự không quyết đoán như thế."
Chu Sâm uống cạn tách trà, tự giễu nói: "Dù sao cũng là bố ruột, cho ông ta một cơ hội cũng không quá đáng."
Phinh Ngưng gật đầu, mặt nước trà gợn lên những làn sóng nhẹ nhàng. Bà ấy nhấp một ngụm: "Ừ, không quá đáng."
Sau khi Chu Sâm rời đi, Phinh Ngưng ngồi yên lặng một lúc lâu, rồi đứng dậy thắp một nén nhang cho Vạn Xương đang mỉm cười trên bàn thờ.
Chu Sâm vừa ra khỏi câu lạc bộ, gió lạnh buốt thổi vào cổ. Cậu hà hơi vào lòng bàn tay, điện thoại bỗng đổ chuông.
Đầu đường Trường Than mỗi ngày đều có đánh nhau, mấy năm trước các băng nhóm khác nhau làm loạn, sau khi bị dẹp yên thì tình hình có cải thiện đôi chút.
Giữa tiếng cãi vã ồn ào, Chu Sâm bình tĩnh đi qua đám người, bắt máy điện thoại. Một trận âm thanh dồn dập như quỷ khóc sói gào, Chu Sâm suýt chút nữa đã ném điện thoại đi.
Chờ đầu dây bên kia bình tĩnh lại, Chu Sâm hỏi: "Sao em biết số của anh?"
Lưu Nhất nức nở, vừa lau nước mũi vừa nói: "Chị có."
"Em nói chị gái em mất tích?"
Lưu Nhất sửng sốt, nói: "Vâng."
"Nhưng liên quan gì đến anh?"
Lưu Nhất bĩu môi, ngây thơ gọi một tiếng: "Anh."
Chu Sâm nghĩ, dù Lưu Nhất và Lưu Diễm có lạc giữa biển người, cậu cũng có thể nhận ra ngay mối liên hệ huyết thống giữa hai người này, vì gen mặt dày vô sỉ này chắc chỉ có ở Lưu Diễm.
Truyện được edit cả hai nơi tại https://www.wattpad.com/user/frenalis và facebook Frenalis. Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.
*****
Lưu Nhất mở sách bài tập ra, vô tội nói: "Chị thật sự mấy hôm nay không có về nhà," rồi đặt bút vào tay Chu Sâm, "Là anh nói chị mất tích, không phải em, chị thường xuyên không về nhà mà, anh đừng lo, không sao đâu."
Chu Sâm mím môi, trong lòng cố kiềm chế, cố kiềm chế. Cậu không muốn hỏi tại sao cậu bé lại khóc lóc như vậy, cũng không muốn hỏi tại sao cậu bé lại gào thét lên khi gọi điện thoại cho cậu. Cậu tự an ủi mình, so đo với trẻ con làm gì.
Chu Sâm nhìn Lưu Nhất, mắt cậu bé sưng đỏ, chắc là đã khóc rất lâu.
Lưu Nhất hỏi: "Sao lâu rồi anh không đến?"
Chu Sâm lãnh đạm nói: "Chúng ta mới gặp hai lần, đừng có làm thân với anh."
"A." Lưu Nhất sụt sịt, "Vậy bài này làm thế nào?"
Chu Sâm nhìn qua, "Đây là đề tính toán, em thông minh thế sao không làm được?"
Lưu Nhất lại sụt sịt: "Em nghĩ đã."
Rồi cậu bé nói: "Hình như em biết rồi."
Thật ra Lưu Nhất chỉ muốn có người bầu bạn, hơn nữa mấy hôm nay Lưu Diễm lạnh nhạt với cậu bé khiến cậu tủi thân. Ấn tượng của cậu về Chu Sâm rất sâu sắc, giống như Lưu Diễm có thiện cảm tự nhiên với Chu Sâm vậy, không cần nói cũng biết.
*****
Men say tràn lên, Lưu Diễm cảm thấy mặt nóng bừng, cô lảo đảo đi về nhà. Cô khi say rượu cũng không tệ, suốt đường đi không nói lời nào, chỉ thỉnh thoảng nấc cụt.
Cô vỗ vỗ mặt, thấy đèn trong nhà còn sáng trưng, hơi nghiêng đầu như đang suy nghĩ điều gì. Hứa Diễm sẽ không về, Lưu Chính mà về thì nhà cửa đã long trời lở đất rồi, Lưu Nhất chắc là đang ngủ.
Cô không nghĩ ra lý do gì mà đèn còn sáng, đi một bước nghỉ một phút trên con đường nhỏ. Đèn cảm ứng sáng lên rồi tắt, cô lại bước thêm một bước mạnh, đèn lại sáng.
Lưu Diễm cười ngây ngô, chơi thật vui.
Cuối cùng cũng đến cửa nhà, nhìn cái nắm cửa như cây kẹo mút mãi không mở. Cô vỗ vỗ cửa lẩm bẩm: "Chìa khóa, chìa khóa."
Lưu Nhất không khoá cửa chỉ để cửa hé mở, Lưu Diễm đụng vào cửa mở ra khiến cô lảo đảo suýt ngã. Cô đứng im một lúc, chậm rãi dựa vào cạnh cửa, nheo mắt, thấy hai bóng người một lớn một nhỏ.
Bóng dáng lớn hơn cúi người, không kiên nhẫn nói: "Thầy cô dạy kiểu gì mà em còn không hiểu bài này? 15 cộng 18 chẳng phải là 18 cộng 15 sao, sao lúc nãy em tính ra thế kia? Cứ nghĩ đơn giản thôi, bài này tính nhẩm được mà, chẳng qua là 15 cộng 15 rồi thêm 3." Dừng lại một chút, cậu nói thêm, "Sao mà dốt thế?"
Lưu Nhất cười hì hì: "Em vẫn không hiểu."
Lưu Diễm đỏ mặt, trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp. Cô đá tung cửa nhà rộng ra loạng choạng bước vào, ba lô rơi xuống đất, từ bên trong văng ra một hộp đồ.
Cô cười nói: "Sao cậu có thể dạy thằng bé như vậy chứ? Nó còn nhỏ, làm sao hiểu được?"
Chu Sâm thấy một hộp áo mưa rơi ra, sắc mặt cậu lập tức lạnh băng. Tránh để Lưu Nhất nhìn thấy thứ không phù hợp với trẻ con, cậu đem Lưu Diễm suýt ngã đặt lên chiếc giường nhỏ của cô, sau đó nhặt những món đồ dưới đất cho vào ba lô ném vào góc phòng. Quay lại nói với Lưu Nhất: "Chị em về rồi, anh đi đây."
Lưu Diễm oẹ lên một tiếng, suýt chút nữa thì nôn ra. Lưu Nhất ngoan ngoãn nói vâng, liền lon ton chạy đến cửa phòng chị, nghe thấy tiếng thở nhẹ của Lưu Diễm, biết chị đã về.
Lưu Nhất bất lực ngồi phịch xuống đất nhìn Lưu Diễm. Thấy Chu Sâm bước vào, cậu bé ngơ ngác nhìn anh, nghi hoặc hỏi: "Sao anh lại quay lại rồi?"
Chu Sâm kéo Lưu Diễm từ trên giường lên, bực bội nói: "Mình mẹ nó đúng là đầu óc bị rút gân rồi!"
Chắc chắn là đầu óc bị rút gân rồi, cậu không muốn quan tâm đến cô, đã bao nhiêu năm trôi qua, sao cậu vẫn có thể bị một cô gái bắt nạt như vậy chứ?
Nhưng đôi chân và cái đầu của cậu lại không đồng nhất với nhau.
Cậu đẩy mạnh cô vào phòng tắm, nhét tuýp kem đánh răng vào tay cô, ra lệnh: "Đánh răng."
Lưu Diễm cười ngây ngốc: "Không đánh."
"Có đánh không?"
Lưu Diễm đáp: "Nếu cậu bảo tôi đánh, tôi sẽ đánh thì chẳng phải mất mặt lắm sao?"
Chu Sâm bực bội vô cớ với chính mình, sau đó siết chặt tay cô đặt lên eo mình, nâng cằm cô lên, đổ nước vào miệng cô, rồi bóp cổ cô cho nước trôi ra. Hành động tuy có phần thô lỗ, nhưng hiệu quả rõ rệt.
Sau đó cậu đánh răng cho cô, trong miệng Lưu Diễm đầy bọt, mùi rượu dần tan đi, hơi thở trở nên thơm mát hơn hẳn.
Lưu Diễm ngủ mê mệt, hai tay vòng qua eo cậu, dựa vào ngực cậu ngủ tiếp.
Chu Sâm nhúng khăn mặt vào nước ấm. Cậu không quen chăm sóc người khác nên chà xát hơi mạnh lên mặt cô. Lưu Diễm ngoan ngoãn ngửa đầu ra sau, mỉm cười mãn nguyện chờ cậu lau khô.
Lưu Diễm từ đầu đến cuối cứ như con đỉa bám dính trên người Chu Sâm. Cậu bực mình bế cô lên, cô nàng chẳng những không sợ mà còn đổi tư thế quấn chân tay quanh người cậu, áp mặt vào cổ cậu thở phì phò trên làn da cậu.
Chu Sâm đẩy cửa phòng cô ra, đứng ở mép giường mà không biết nên làm gì tiếp theo.
Giọng cậu lạnh như băng nói: "Xuống dưới."
Lưu Diễm không nhúc nhích.
Cậu nửa khom lưng định thả cô xuống giường, nhưng không cẩn thận cả hai ngã nhào lên giường. Lưu Diễm vẫn bám chặt lấy cậu, trong lúc mơ màng bàn tay nhỏ lạnh ngắt của cô sờ loạn trên mặt cậu, móng tay vô tình cào vào lông mày cậu.
Chu Sâm không chịu được nữa, quát lên: "Này!"
Lưu Diễm trong cơn mơ màng thấy một mỹ nam tuyệt sắc đang cười với mình, liền hướng miệng Chu Sâm hôn một cái.
Lưu Nhất ở phòng bên cạnh nghe thấy tiếng kêu bất ngờ của Chu Sâm, sau đó nghe Chu Sâm hung tợn phun ra một câu: "Mẹ kiếp!"