Phim Trường Thoát Hiểm

Chương 12: Cái Giá Của Cuộc Sống Vĩnh Hằng






Cái gì? Chẳng lẽ...!
Tiền Thương Nhất liếc mắt nhìn lại.

Dưới bầu trời xám xịt, những bóng đen ẩn hiện trong đống đồ đạc đang dần ló đầu ra, hệt như quỷ mị của muôn hướng.

Bóng đen cũng không đuổi theo họ, mà lại nở ra nụ cười đáng sợ như trước đó.

Trông có vẻ, bọn chúng đang giễu cợt thái độ không biết tự lượng sức của hai người.

Thấy vậy, Tiền Thương Nhất cảm thấy lạnh lẽo toàn thân, ngay cả hô hấp cũng trở nên nặng nề hơn một chút.

“Đến khu vực sau núi thôi.” Nói xong, Mắt Ưng cũng buông tay ra.

“Tôi vừa đi vừa đọc.” Tiền Thương Nhất gật đầu, giọng hơi run.

Nhà của Lý Thần Hi khá gần với khu vực phía sau ngọn núi.

Cả hai đã có thể nhìn thấy con đường dẫn ra sau núi, nhưng phải mất một khoảng thời gian để chạy bộ đến đó.

“Bóng đen không tấn công chúng ta, e là muốn đợi mặt trời lặn hẳn.” Tiền Thương Nhất rất lo lắng.

Vào tháng 6, mặt trời lặn vào khoảng 6:30 tối.


Tuy nhiên, hiện tại thì những đám mây đen trên bầu trời làng Vũ Khê đang bao phủ khắp mọi nơi, khiến quang cảnh đã chuyển sang sắc thái nhá nhem rồi.

Dù mặt trời chưa lặn, nhưng đến khoảng 6:00 tối thì cường độ sáng sẽ không khác gì ban đêm.

Chưa kể đến việc có thể tìm ra dấu vết của bóng đen giữa đêm tối hay không, mà trời tối còn ảnh hưởng đến việc đi lại nữa.

Hai người bọn họ còn lại khoảng 1 tiếng đồng hồ tương đối an toàn, và 1 tiếng 30 phút là giới hạn sống sót của cả hai.

“Không còn nhiều thời gian cho chúng ta nữa.” Mắt Ưng quay lại nhìn bầu trời, tỏ mặt cực kỳ nghiêm túc.

Tiền Thương Nhất lập tức mở quyển bút ký ra.

Trang bìa có ghi tên của Lý Thần Hi.

[Để lại cho người hữu duyên, những ai cũng mong có một cuộc sống vĩnh hằng.]
[Lúc mới bắt đầu, tôi cứ nghĩ Hiến tế sẽ chỉ ảnh hưởng đến một mình mình.

Nhưng không ngờ, nó lại ảnh hưởng đến toàn bộ làng Vũ Khê.]
[Tuy có chút đáng tiếc, nhưng cũng không tệ.

Đã như vậy, tôi sẽ không cô độc sau khi đạt được cuộc sống vĩnh hằng.]
[Rốt cuộc, con người sống để làm gì?]
[Trong mấy năm qua, tôi đã suy nghĩ mãi về đáp án cho câu hỏi này.]
[Nhắc đến trường sinh bất lão, nhiều người sẽ nghĩ đến việc các hoàng đế thời cổ đại cho người đi tìm thuốc trường sinh, sau đó là đủ loại tin đồn xuất hiện.]
[Tuy nhiên, tôi rất tò mò, rằng có phải một người bình thường sẽ không hề có hứng thú với cuộc sống vĩnh hằng hay không?]
[Rõ ràng là không, ngay cả những người lớn tuổi bình thường cũng hy vọng bản thân có thể sống lâu hơn.]
[Từ đó có thể thấy được, mục đích cơ bản của mọi người đều là muốn sống lâu hơn.

Bởi vì chỉ có sống, mới có thể đạt được những thứ khác.]
[Sống, mới là gốc rễ của mọi thứ.]
[Tôi muốn sống, nhưng tôi mắc phải một căn bệnh bất trị.

Bác sĩ nói rằng, đó có thể là một căn bệnh di truyền, và tôi cần phải ra nước ngoài để được kiểm tra kỹ càng hơn.]
[Ha ha.]
[Chỉ đi khám bệnh ở bệnh viện thôi, mà tôi đã hầu như tiêu sạch mớ tiền tiết kiệm rồi.

Đi nước ngoài? Chắc chờ kiếp sau vậy.]
[Không thể làm gì hơn, tôi chỉ có thể ngồi yên tại làng Vũ Khê, chờ tử vong giáng xuống.]
[Những người khác trạc tuổi tôi đều đã lang bạt khắp cả trời Nam đất Bắc.

Còn tôi thì khác, tôi đang chờ chết.]
[Nhưng tôi không muốn chết, tôi muốn sống.]
[Mỗi lần trước khi đi ngủ, tôi đều đọc thầm câu này.]
[Trước đây, tôi luôn cười nhạo những kẻ cầu trời khẩn Phật.

Nhưng hiện tại, tôi cảm thấy bản thân có chút đáng thương.]
[Nếu tôi cũng giống bọn họ, ít nhất thì tôi vẫn còn một chỗ dựa tinh thần vào lúc này.


Dù bị lừa dối, tôi cũng thà bị gạt gẫm.]
[Rốt cuộc, tôi không thể chịu đựng được nỗi sợ hãi của cái chết.

Nó giống như một con giòi trong xương, gặm nhấm đầu óc tôi suốt cả ngày, khiến đầu tôi như muốn nứt ra.]
[Cho đến hai ngày trước, chính là ngày 09/6, và bắt đầu từ ngày này, mọi thứ đã trở nên khác đi.

Hôm ấy, tôi tình cờ tìm thấy một tấm bia đá màu đen ở khu vực phía sau núi.]
[Tấm bia không lớn lắm, hình chữ nhật, cao ngang một cái ghế bình thường.

Thứ đó dày cỡ một ngón tay cái, trên thân có khắc những ký hiệu kỳ lạ, và khoảng cách giữa mỗi ký hiệu đều bằng nhau.

Các ký hiệu ấy rất tối nghĩa, tôi cũng chưa bao giờ thấy qua, giống như những sợi tơ bện chặt vào nhau vậy.]
[Tôi mang tấm bia đá về nhà, chuẩn bị nghiên cứu kỹ hơn.

Dù gì đi nữa, tôi cũng chẳng có chuyện gì để làm.]
[Đêm đó, tôi nằm mơ, một giấc mơ rất kỳ quái.

]
[Trong giấc mơ, tôi cưỡi gió mà đi, ngao du bốn biển.

Cuối cùng, tôi đến một ngôi làng.

Sau khi người trong làng gặp tôi, họ đã chào đón tôi rất nồng nhiệt.]
[Trên bàn ăn, tôi nhận ra là chẳng có dân làng nào động đũa cả, chỉ ngồi xung quanh nhìn tôi ăn.]
[Hỏi qua mới biết, bọn họ đã đạt được cuộc sống vĩnh hằng rồi.

Họ không cần ăn uống hay ngủ chi cả.

Họ vẫn vui vẻ và vô tư mỗi ngày.]
[Tôi đột nhiên tò mò, hỏi thăm dân làng làm thế nào để đạt được cuộc sống vĩnh hằng như họ.

Thế là, dân làng bèn dẫn tôi đi đến từ đường của họ.]
[Trong từ đường có treo một tấm bảng, ghi dòng chữ “Đền Hiến tế”.

Nơi đây cũng không thờ cúng bất cứ một vị tổ tiên nào cả, mà thờ phụng một tấm bia đá màu đen.]
[Dân làng nói với tôi rằng, tấm bia đá đen ấy tên là “Bia Hiến tế”.

Nếu không có bia Hiến tế, vậy sẽ không thể cử hành Hiến tế được.

Dĩ nhiên, bên trong Hiến tế ấy có chứa đựng bí mật của cuộc sống vĩnh hằng.]
[Hiến tế, ý bảo cúng tế cho cái chết; sau khi cử hành Hiến tế, sẽ không còn bị cái chết quấy nhiễu nữa, có thể sống mãi giữa thế gian.]
[Nghe dân làng nói xong, tôi vô cùng kích động, hỏi xem nên cử hành Hiến tế bằng cách nào?]
[Dân làng rất vui khi nghe lời thỉnh cầu của tôi.

Họ chuyện trò với tôi suốt ba ngày ba đêm, miêu tả kỹ càng về phương pháp Hiến tế, nên dù tôi có muốn quên cũng không được.]
[Trước khi rời khỏi, dân làng đã dặn đi dặn lại rằng, trong lúc cử hành Hiến té, bia Hiến tế rất mong manh, phải được bảo vệ cẩn thận.]
[Sau khi cảm ơn, ta cưỡi gió rời đi.]

[Khi tôi mở mắt ra, bầu trời ngày càng sáng dần.

Lúc ngồi dậy, tất cả những gì hiện lên trong đầu tôi đều là ký ức về phương pháp cử hành Hiến tế.]
[Chẳng lẽ là do bia Hiến tế báo mộng?]
[Tôi không biết đúng không, nhưng tôi đã quyết định cử hành Hiến tế.]
[Nến trắng, tiền giấy, một điệu nhảy kỳ lạ và một bài kinh kệ khó hiểu, cũng may là tôi nhớ tất cả.]
[Tôi đã mất cả một buổi sáng để chuẩn bị, nhưng như vậy cũng không phải là quá lâu.

Vào buổi chiều, tôi khiêng tấm bia Hiến tế kia đến bãi đất trống phía sau núi.

Cần có một nơi rộng rãi để cử hành Hiến tế, và tôi cũng không muốn bị dân làng Vũ Khê nhìn thấy.]
[Khu vực sau núi là một nơi rất sạch sẽ, thường là không có người.

]
[Sau khi mọi thứ chuẩn bị xong, tôi bắt đầu cử hành Hiến tế.

Đầu tiên, tôi đốt nến, đặt xung quanh bia Hiến tế; tổng cộng là 16 ngọn nến.

Sau đó, đốt tiền giấy rồi rãi lên không trung.]
[Tiếp theo, tôi vừa nhảy nhót quanh bia Hiến tế, vừa ngâm nga bài kinh kia, hoặc cũng có thể đó là một bài ca dao.]
[Lúc đầu, động tác của tôi hơi thô sơ.

Dù sao thì tôi cũng không có khiếu nhảy múa.

Nhưng sau hai phút, tôi thành thạo dần, tựa như đã luyện tập nhảy múa vũ điệu này qua vô số lần.

Ngay lập tức, tôi hiểu được.

Không phải tôi đang nhảy, mà là bia Hiến tế đang thao túng tôi nhảy.]
[Hiến tế...!đã bắt đầu!]
[Những dòng chữ kỳ lạ trên tấm bia màu đen bắt đầu rung mạnh, như thể chúng sắp nhảy ra khỏi tấm bia.

Một giây tiếp theo, những văn tự ấy thực sự nhảy ra khỏi tấm bia, lơ lửng trên không và lắc lư theo điệu nhảy.

Tôi chưa bao giờ nhìn thấy một cảnh tượng kỳ diệu như vậy.]
[Một sức mạnh đặc biệt nào đó đang chảy trong cơ thể tôi, giúp tôi tiếp tục nhảy.

Khoảnh khắc ấy, tôi cứ tưởng mình sẽ không bao giờ dừng nhảy được.].