Phim Giả Tình Thật

Chương 69




Phải đến mấy ngày sau Tô Cách mới tìm được cảm giác với Tô Kiều, quá trình quay cũng thuận lợi hơn.

Lậu Phong gật đầu liên tục: “Ban đầu tôi còn nghĩ phải khổ hơn cơ, không ngờ nhóc thối hoà nhập nhanh lắm! Không sai, chính là cảm giác này!”

Tô Cách ăn ngủ đều nghiên cứu kịch bản, tự nhiên sẽ lạnh nhạt với Trần Mục Dương.

Cho dù bên ngoài anh không có biểu hiện, nhưng giây phút nào cũng công khai chủ quyền, Tô Cách đọc kịch bản thì ôm riết không rời.

Tô Cách đi qua đi lại, tay cũng phải khoác vai mới chịu, còn thừa cơ lén hôn cậu ở chỗ không người.

Toàn bộ tâm trí của Tô Cách đều dồn hết vào công việc nên không để ý, có lần bị staff bắt gặp, người ta là con gái da mặt mỏng, hét toáng lên rồi ôm mặt chạy đi.

Cậu tránh khỏi ma trảo của đối phương: “Anh làm gì thế? Doạ bạn ấy rồi đó!”

Trần Mục Dương chẳng thèm để tâm: “Thì có làm sao, chúng mình cũng công khai rồi mà.”

Tô Cách lập tức sinh ảo giác, sau khi hai người công khai thì hình như Trần Mục Dương chẳng thèm nể ai, cứ thế thoải mái bung lụa?

Đời diễn viên thật sự rất khổ, nhưng vì có Trần Mục Dương bên cạnh, lại làm việc với đoàn đội Lậu Phong đã quen mặt, cảm giác áp lực của Tô Cách gần như bằng không, chỉ một chốc là hết.

Khoảng thời gian này trừ những ảnh chụp hậu trường, Tô Cách cùng Trần Mục Dương gần như là ở ẩn.

Mấy đại ngôn trước đó đều đã huỷ hợp đồng sau khi hai người come out, bây giờ ngoại trừ tập trung diễn xuất, trên căn bản chính là không có việc gì khác. Liệu Tô Cách còn có thể tiếp tục nghiệp diễn, hay nghiêm trọng hơn là có thể trở mình được hay không đều dựa hết vào dự án này.

Trần Mĩ Linh bị buộc thôi việc, vị trí quản lý phải chuyển qua cho người chuyên nghiệp hơn. Hỏi nguyên nhân thì chỉ thấy cô hận đến nghiến răng ken két.

Không có câu trả lời, Tô Cách cứ tò mò mãi, cọ tới cọ lui bên người Trần Mục Dương, mãi mới moi móc được thông tin: “Trần Mĩ Linh có em bé.”

“Có em bé?!” Tô Cách không ngờ đến, che miệng nhìn bụng Trần Mĩ Linh, nhìn đến nỗi sắp thủng hai lỗ trên bụng người ta.

Trần Mĩ Linh bị nhìn đến mất tự nhiên, trừng mắt: “Nhìn cái gì mà nhìn? Chưa thấy bao giờ hay sao? Phụ nữ có em bé không phải là rất thường à? Chính ra bây giờ bụng nhóc mà có thêm cục thịt mới độc lạ đấy!”

Tô Cách lập tức che bụng, cậu hoàn toàn không muốn có “ấy ấy”!

Nhưng sau đó cậu lại nhận ra mình là con một, Trần Mục Dương cũng thế, mà hai người ở bên nhau thì đồng nghĩa với việc gia đình hai bên đều tuyệt hậu ư?

Có phải… hơi ích kỷ không…

Nghĩ vậy, Tô Cách liền cảm thấy buồn khổ…

Trần Mục Dương nhìn nét mặt cậu, đương hiện đọc được suy nghĩ, bỏ điện thoại xuống kéo người vào lòng, trầm giọng nói: “Em đừng nghĩ lung tung, không phải ai cũng muốn trong nhà có trẻ con. Chúng mình không có con vẫn sống tốt.”

Trần Mĩ Linh nghe thành Trần Mục Dương cố tình khích bác mình, giận dữ nói: “Mấy đứa tưởng cô muốn có con à? Không phải vì tên khốn kia… uy hiếp nếu dám bỏ đứa bé thì xong đời…”

Tô Cách nghe Trần Mĩ Linh muốn bỏ con, vội vàng khuyên nhủ: “Mĩ Linh, ngàn vạn lần xin đừng bỏ bé, đứa nhỏ là sinh linh vô tội. Cô nghĩ mà xem, chúng cháu muốn có con còn không được, sao cô lại nỡ lòng không cần?”

“Nói nhảm vậy, nhóc là con trai thì có kiểu gì?” Trần Mĩ Linh lườm cậu.

Tô Cách giàn dụa nước mắt, vì khuyên can mà phải ném mặt mũi đi, khổ thân tôi quá…

————

Lâm Kiều đứng ở đầu hẻm tờ mờ tối, trên người mặc áo phông trắng cùng quần jeans đơn giản, đây là phong cách y chưa từng ăn vận sau khi tới chỗ này.

“Cậu thật sự muốn đi?” Chủ quầy bar hỏi: “Cậu đang là người ăn khách nhất, sao không tranh thủ lúc còn trẻ kiếm thêm đi?”

“Không cần đâu.” Lâm Kiều lắc đầu cười nhạt, ý đã quyết.

“Lâm Kiều, cậu phải biết rằng kể cả cậu có rời đi thì Tô Nham cũng sẽ không trở lại.” Gã không tin một người đã lăn lộn ở giới này như Lâm Kiều lại tin tưởng lời hứa gió thoảng mây bay và kì tích.

“Chính vì người không về nên tôi sẽ đi tìm.” Lâm Kiều nhìn về nơi xa, không có tiêu điểm.

“Cậu tìm ở đâu?”

“Không biết nữa.” Đúng là y không biết Tô Nham đang ở chỗ nào, thậm chí sống ch3t cũng chẳng rõ.

“Thế giới rộng lớn, tìm bừa sao được? Huống chi… kể cả có tìm được thì có lẽ người ta đã sớm kết hôn, quên cậu từ tám đời rồi, cậu cần gì phải khổ thế?” Ông chủ thật lòng mong Lâm Kiều đừng mãi u mê.

Lâm Kiều vẫn nhìn về nơi xa, một lòng nói: “Kể cả không thể thì tôi vẫn phải đi, ít nhất cũng yên lòng phần nào, nếu không sống chẳng còn ý nghĩa.”

Ông chủ muốn nói lại thôi, nhìn bóng lưng gầy yếu dần khuất bóng, trong một chốc nghẹn lời.

“Qua!” Lậu Phong nhìn chằm chằm máy quay, kích động gào lên.

Đây là cảnh cuối cùng, “Oán ca” chính thức đóng máy.

Tô Cách về vị trí ban đầu, staff đi tới tặng hoa. Dù cậu là con trai, không nhất thiết phải tặng nhưng đây cũng là hình thức tri ân ý nghĩa.

Tiếp theo là lịch sự cảm ơn.

Trần Mục Dương đã hoàn thành từ tuần trước, phải về thành phố H trước do vướng công chuyện, chỉ còn mình Tô Cách ở lại, cuối cùng cũng có thể nghỉ xả hơi rồi.

Hai ngày trước bà Tô còn gọi điện, bảo con trai khi rảnh nhớ phải về, còn lo cậu vẫn ám ảnh chuyện của Trần Mục Dương, kín đáo dặn nếu được có thể dẫn bạn theo, đây không phải là đương ám chỉ anh hả?

Còn là tín hiệu ngầm đồng ý của bà, đúng là tin vô cùng tốt!

Lúc ấy Tô Cách vui đến lắp bắp, hận không thể lập tức bê Trần Mục Dương về gặp phụ huynh, vui đến điên lên được, chờ không nổi ý!

Mà Trần Mục Dương cũng rất bận, hôm nào cũng khuya khoắt mới về nhà, sáng sớm lại ra cửa.

Phim đóng máy, không có lịch trình cá nhân, Tô Cách lại đi học đầy đủ.

Trước đó bận quảng bá, về sau gặp nhiều chuyện nên đã rất lâu rồi không lên lớp.

Mặc dù cậu là hệ nghệ thuật, dùng các tác phẩm làm báo cáo tốt nghiệp thì vẫn phải giữ tỉ lệ đến lớp ở mức ổn định, nếu không sẽ dễ bị giáo viên đưa vào tầm ngắm.

Tìm một vị trí, Tô Cách cũng cảm nhận được ánh mắt khác thường của bạn học, trước đó là nghi ngờ không biết cậu có phải gay hay không. Giờ hiện tại đã come out, đại đa số đều biết cậu thích đàn ông, ánh mắt càng thêm kỳ cục.

Tô Cách cũng chẳng thèm quan tâm, mấy ánh mắt như thế cậu nhận cũng nhiều rồi, chẳng làm sao. Cuộc đời còn dài, nếu cứ mãi lo lắng người khác nghĩ mình thế nào thì sao có thể thành công.

Thầy giáo vào lớp, Tô Cách vô cảm, giữ nét mặt bình tĩnh.

Nhớ mình còn đồ ở ký túc, không thể bỏ chúng ở đấy mãi, sau này cậu cũng không ở đó nữa, phải mang hết đi thôi.

Cậu vẫn còn giữ chìa khoá, hết giờ học liền đi về ký túc xá, dọc một đường đều có rất nhiều người chỉ trỏ đều bị cậu bỏ lơ.

Cửa phòng ký túc xá khép hờ, hình như có người ở trong. Không biết là ai nên Tô Cách hơi do dự, vẫn đẩy cửa.

Rèm cửa kéo xuống làm phòng tối om, Tô Cách đi vào, lờ mờ thấy giường bên trái có người, lặng lẽ đi qua, giường này là của Dương Dương, nên người đang ngủ là cậu ta. Nhưng sao lại phải kéo rèm, một mình trong phòng? Bị bệnh hay sao vậy?

Tô Cách vốn không muốn xen vào chuyện của người ta, chỉ định dọn đồ đi luôn, trước đó cậu xô xát với Dương Dương, chung quy ngại chung đụng.

Cậu nhanh nhẹn dọn đồ, cũng chẳng có bao nhiêu, chỉ cần dùng một cái balo là chứa được hết.

Lúc dọn dẹp có tạo tiếng động, nhưng Dương Dương vẫn bất động làm Tô Cách hơi nghi ngờ. Cậu không nhịn được ngó qua, thấy Dương Dương trùm kín chăn, rõ là không lạnh lắm, nhưng đắp kín chăn lại không nóng à?

Tô Cách nhìn kĩ hơn, chỉ thấy mặt cậu ta trắng bệch, môi run run, hai mắt nhíu chặt. Xem ra là bị bệnh, liền nhẹ giọng gọi: “Dương Dương… Dương Dương?”

Cậu ta không phản ứng.

Tô Cách nghĩ Dương Dương bất tỉnh rồi, đặt tay lên trán cậu ta sở thử, nóng bừng bừng. Cậu nhanh chóng quyết định đưa người tới bệnh viện.

Cậu xốc chăn, phát hiện Dương Dương chỉ mặc áo phông, người nhễ nhạt mồ hôi. Cậu còn thấy những vết xanh tím trên cơ thể cậu ta, là người có kinh nghiệm, Tô Cách có thể đoán được nguyên nhân tạo ra chúng, nhưng mà Dương Dương…

Cơ thể cậu ta bắt đầu run lẩy bẩy, Tô Cách liền quyết đoán gọi xe cấp cứu.

Cậu tính cõng người xuống dưới chờ, nhưng nhìn vết thương thương chằng chịt liền mặc thêm chiếc áo khoác, giấu hết chúng rồi mới cõng đối phương lên vai.

Lúc xe cấp cứu đến, bác sĩ yêu cầu nhất định phải có người đi cùng, giống như lo bị bùng tiền thuốc men vậy. Tô Cách đành bó tay, trèo lên xe cùng đi bệnh viện.

Trong lúc đó thì nhận được điện thoại của Trần Mục Dương: “Lúc nào em mới về?”

“Em đang gặp chút chuyện, lát mới về được.” Tô Cách không tiện nói rõ, chỉ có thể ấp úng bảo đảm với anh.

“Năm phút nữa sẽ đến bệnh viện.” Y tá nhắc.

Tô Cách gật đầu, đang tính nói thêm thì phát hiện bên kia không còn tín hiệu, nhìn xuống thì điện thoại hết pin. Sớm không hết muộn không hết, lại nhè đúng lúc này, chỉ lo Trần Mục Dương sẽ hiểu lầm nên Tô Cách đành mượn điện thoại của y tá.

Cô khó hiểu nhìn cậu, nói: “Tôi không mang theo.”

Tô Cách ỉu xỉu, xe cấp cứu rất nhanh đã tới bệnh viện, Tô Cách xuống xe định tìm bốt điện thoại gọi anh thì lại bị y tá túm chặt: “Trời ơi! Cậu đi đâu đấy? Bệnh nhân còn chưa thăm khám, cần người nhà ở cạnh!”

Tô Cách không nhịn nổi nữa: “Không phải chị cần người nhà à? Tôi đi tìm người nhà cho chị!”

Y tá sợ hết hồn, ánh mắt nhìn cậu như nhìn đồ dở hơi: “Thế cậu gọi đi, không phải người thân sao không nói sớm? Quát cái gì mà quát! Từ đầu đã chả rõ ràng!”

Tô Cách không muốn đôi co, chạy đi tìm bốt điện thoại.

Nhưng ở đây lại không giống trường học, ở đó còn có mấy cái dành cho sinh viên nhớ nhà, bây giờ ai cũng dùng di động, bới đâu ra bốt điện thoại công cộng?

Mà Tô Cách cũng bị nhiều người nhìn chằm chằm, hình như là nhận ra cậu nên nhanh chóng trốn vào sảnh trong.

Ngồi trên ghế nhìn đèn cấp cứu sáng lên, Tô Cách biết nếu giờ mình bỏ đi thì Dương Dương có thể bị dừng cấp cứu, ném qua một bên.

Không có người đóng tiền thì không được thăm khám, bệnh viện giờ là nơi thực tế vậy đấy.

Đèn cuối cùng cũng tắt, y tá đẩy Dương Dương ra, Tô Cách liền tiến đến hỏi thăm: “Cậu ấy sao rồi ạ?”

“Vết thương nhiễm trùng nên sốt cao, trên người có nhiều dấu vết bị bạo hành, hậu môn chảy máu lại không chịu đến bệnh viện, chắc chê mạng lớn.” Y tá cau mày, trong giọng nói mang theo mấy phần khinh miệt, chơi đến nỗi này thì chắc chắn không phải người đứng đắn.

Tô Cách gật đầu, không nói gì.

Y tá lại nói: “Cậu còn ngẩn người gì nữa? Nhanh đi làm thủ tục nằm viện, giờ giường bệnh quý lắm, nhất định phải nộp tiền mới có đấy.”

Sắc mặt với Dương Dương đã không tốt, tự nhiên cũng coi Tô Cách chung một giuộc, thái độ của cô nàng cũng có chút kiêu ngạo.

Tô Cách nhịn xuống, chạy đi làm thủ tục, nộp tiền xong xuôi, nhìn qua người ta một lúc mới rời khỏi.

Cậu đón xe về chung cư, Trần Mục Dương không ở nhà.

Cậu liền dùng máy bàn gọi cho anh, bên kia gần như nhận điện trong tích tắc: “Tô Cách?”

“À… vâng…” Giọng Trần Mục Dương hoảng hốt làm Tô Cách cũng hoảng theo: “Anh đang ở đâu thế? Em về mà không thấy anh?”

Trần Mục Dương im lặng một lúc mới đáp: “Anh về ngay, ở nhà chờ anh.”

Tô Cách liền đi tắm, vừa mới lau đầu đi ra thì thấy Trần Mục Dương mở cửa chính.

“Anh đã đi đâu thế? Vừa nãy em gọi mà điện thoại anh hết pin, vẫn cứ lo mãi, về đây cũng chẳng thấy người đâu.” Tô Cách phủ đầu trước.

Trần Mục Dương c0iáo khoác ném lên salon, xoa xoa mi tâm, hình như rất mệt mỏi.

Tô Cách nhận ra mình không nên chất vấn, có lẽ anh đương gặp vấn đề rất nan giải.

“Mục Dương… anh sao thế?”

Bỏ tay xuống, Trần Mục Dương mở mắt hỏi: “Hôm nay em đến bệnh viện à? Khó chịu ở đâu?”

“À, không phải em, là…” Lời đến khoé miệng, Tô Cách liền sửa từ: “Là bạn học đột nhiên bị bệnh, không liên lạc được với người nhà nên em đành phải đưa cậu ấy đi cấp cứu.”

Trần Mục Dương im lặng nhìn cậu, qua mấy giây mới bình tĩnh nói: “Bạn cùng phòng à.”

“…Vâng…” Nếu Trần Mục Dương đã đoán được thì cậu cũng chẳng giấu diếm: “Là Dương Dương.”

Anh gật đầu, không bình luận thêm, đứng dậy vào phòng tắm.

Tô Cách thấy đối phương mỏi mệt, vội vàng chân chó theo sau: “Có cần em đi xả nước nóng không? Ngâm bồn sẽ thư giãn lắm đó.”

Trần Mục Dương lắc đầu: “Anh dùng vòi hoa sen là được.”

Đợi người kia tắm xong, Tô Cách lập tức phủ khăn lên đầu anh như hầu vua: “Để em lau tóc cho.”

Trần Mục Dương đương nhiên không từ chối, cậu ngồi trên giường, còn anh ngồi thảm dưới đất, đầu tiên dùng khăn lau bớt nước, sau đó dùng máy sấy.

“Hôm nay điện thoại em hết pin, anh không liên lạc được rất lo lắng đúng không?” Tô Cách cẩn thận mở lời, chỉ sợ Trần Mục Dương sẽ tính sổ với mình.

“Em đừng nghĩ nhiều.” Trần Dương hờ hững đáp.

Hôm sau anh bỏ một cái sạc dự phòng nhỏ xinh vào balo của Tô Cách.

Tô Cách lập tức hiểu ngay, chắc chắn Trần Mục Dương để bụng vấn đề hết pin hôm qua nên mới chuẩn bị sạc dự phòng, phòng tránh trường hợp lại mất liên lạc vì vấn đề điện đóm.

- -----oOo------