Sáng sớm Tô Cách đã bị mẹ kéo đi mua thực phẩm, vì mua đồ ở chợ sáng thì sẽ tươi hơn nên bà Tô đã dậy từ rất sớm, nấu đồ ăn sáng rồi đi.
Mãi mới được nghỉ hè, còn không phải đi quay phim, bắt Tô Cách dậy đúng là khó hơn lên trời, nhưng bà vẫn có cách.
Cậu ngáp ngáp đi sau mẹ, mặt cũng không rửa, vừa ngáp vừa xách một đống túi.
Bà Tô vội vàng mua bán, cò kè mặc cả, Tô Cách đi qua, không cẩn thận đụng phải một cô gái trẻ: “Xin lỗi bạn”.
Cô gái nhìn Tô Cách, trong mắt có chút nghi ngờ, lại không dám tin, nhìn thật lâu mới cẩn thận hỏi: “Anh… anh có phải là Tô Cách không?”
Cậu chân chừ một chút rồi phủ nhận: “Tôi không phải Tô Cách, xin lỗi bạn nhận lầm người rồi.”
Đang nói thì bà Tô đã gọi: “Tô Cách, con đi mau lên!”
“Anh chính là Tô Cách!” Mắt cô sáng lên: “Em thật sự rất hâm mộ anh, còn cả Trần Mục Dương nữa! Anh có thể ký tên cho em được không? À không! Có thể chụp ảnh được không ạ?”
Tô Cách bị giữ chặt tay, lắc đến rụng rời.
Cô vẫn chưa vừa lòng, lớn tiếng gọi bạn bè: “Các cậu! Tô Cách ở đây! Tô Cách này!”
Có ba cô gái đứng ở gần đó nghe tiếng liền chạy tới, Tô Cách vừa thấy không ổn liền quay đầu muốn chạy, giãy giục tránh đi.
“Tô Cách! Anh đừng chạy mà!” Cô hô to tên cậu, đuổi theo.
Tô Cách chạy chối ch3t, người kia vẫn kông bỏ cuộc, như thể nếu không theo được cậu thì sẽ không cam lòng.
Thật sự hết cách, Tô Cách phải trốn sau đuôi xe, nhìn đám con gái chạy qua mới thở d0c. Bấy giờ cửa sổ chiếc xe Tô Cách đang núp chợt kéo xuống, cậu né một chút rồi chuẩn bị xách túi đi.
Chợt nghe thấy có người kêu mình từ đằng sau: “Tô Cách?”
Cậu quay đầu, nhìn thấy một người phụ nữ trung niên khá đoan trang, gương mặt mang theo ý cười ôn hòa, cậu chưa từng gặp người này.
Bà đi lên, hỏi cậu: “Cháu có phải là Tô Cách không?”
“Vâng, cho hỏi cô là ai ạ?”
Người phụ nữ cười nhạt, nhưng không trả lời câu hỏi, cậu liền thấy nụ cười của người kia trở nên chói mắt, rồi thấy vài bóng người lờ mờ.
Sau đó cậu bất tỉnh nhân sự.
Bà Tô mặc cả một lúc mới mua được một con gà mái, định hầm canh bồi bổ cho con trai. Vừa quay đầu đã không thấy người đâu.
Bà đi vài bước nhìn xung quanh, vẫn không có bóng dáng.
Còn tưởng Tô Cách đã về trước, bà lải nhải vài câu, xách gà về. Về đến nhà chỉ thấy mình ông Tô ngồi xem TV liền hỏi con trai đâu.
Ông Tô lắc đầu.
Bà Tô vẫn không cam tâm nhìn xung quanh, thầm nghĩ có phải là cậu lén đi gặp Trần Mục Dương hay không mới nấu đồ ăn rồi đi làm.
Còn lại mình ông Tô, vợ vừa đi chưa được bao lâu thì chuông cửa vang, vội chạy ra mở cửa.
Trần Mục Dương đứng bên ngoài, mỉm cười: “Con chào chú.”
“Cậu là?” Ông Tô đã sớm quên mất anh rồi.
“Con là Trần Mục Dương, bạn của Tô Cách.” Trần Mục Dương biết trí nhớ của ông không tốt, liền giới thiệu lại bản thân.
“Ồ ồ, cậu là bạn của Tiểu Cách à, nhưng mà nó lại không ở nhà rồi.” Ông Tô nói.
“Em ấy đi đâu ạ?”
“Hẳn là đang ở trường đi, lâu lắm rồi không về…” Ông Tô lắc đầu.
Lòng Trần Mục Dương nặng nề, lấy điện thoại gọi điện cho Tô Cách, chuông thì đổ, nhưng người không nghe.
Ông Tô chẳng để tâm, quay lại sopha xem phim. Trần Mục Dương cảm thấy không ổn, gọi Lậu Phong: “Alo, không thấy Tô Cách, anh giúp tôi định vị điện thoại của em ấy.”
“Please… tôi mở công ty điện ảnh và truyền hình chứ không phải công ti IT, cậu cho tôi là toàn năng à?” Lậu Phong suýt thì phun ra một búng máu.
“Tôi biết anh không, nhưng người khác thì có.” Trần Mục Dương không nhiều lời: “Tôi cảm thấy không ổn, nhanh giúp tôi tra đi!”
Dù là đi nhờ vả thì Trần Mục Dương cũng chẳng nói nổi câu: “Cảm ơn”, mà Lậu Phong đã bị dìm thành thói quen, im lặng trong một chốc rồi nói: “Biết rồi, có tin sẽ báo.”
Đợi khoảng mười lăm phút, Trần Mục Dương nhận được cuộc gọi: “Vị trí của Tô Cách…có hơi kỳ lạ…”
“Ừm?”
“Vị trí đang trên đường cao tốc, hình như là đi về hướng Bắc, cũng là hướng đi thành phố B.”
Bên kia không nghe thấy tiếng Trần Mục Dương, Lậu Phong sốt ruột gọi mấy câu, anh mới lên tiếng: “Tôi nghĩ mình biết em ấy đang ở đâu.”
“Ồ? Cậu có ý gì?”
Trần Mục Dương không nhiều lời, cúp điện thoại khiến Lậu Phong tức giận đến giơ chân: “Alo? Alo!”
Nói với ông Tô một tiếng, Trần Mục Dương ra khỏi nhà họ Tô đến thẳng sân bay.
————
Bà Trần vừa về đến nhà liền gặp được đứa con lâu rồi chưa thấy mặt.
“Mục Dương, sao về nhà mà không báo với mẹ một tiếng?” Bà vui mừng đứng lên, giữ chặt tay con trai.
“Tô Cách đang ở đâu?” Trần Mục Dương lạnh lùng nhìn mẹ mình, chẳng hề dịu dàng thân thuộc, so với người thường còn lạnh nhạt hơn.
Bà Trần ngập ngừng: “Cái gì?”
Trần Mục Dương nắm cổ tay bà, nhấn từng chữ: “Tô Cách… đang ở đâu?”
Bà giãy khỏi xiềng xích của anh, cười lạnh: “Đây là thái độ với mẹ ruột sao? Mẹ còn tưởng con có chuyện gì nên mới bất chợt về nhà, hóa ra là vì thằng kia à?”
Trần Mục Dương không quan tâm: “Nếu không giả vờ nữa thì trả Tô Cách cho con. Con có thể coi như chuyện này chưa từng xảy ra.” Đây là sự tha thứ tốt nhất rồi.
“Cho con?” Bà Trần ngồi xuống sopha: “Mẹ chính là vì không muốn hai đứa ở bên nhau, sao có thể trả Tô Cách cho con được.”
“Mẹ muốn thế nào thì mới thả Tô Cách?” Trần Mục Dương chắc chắn cậu bị đưa đến thành phố B.
“Rất đơn giản, con đi Mỹ du học, mẹ sẽ đặt vé máy bay, lấy thành tích của con thì trường nào cũng nhận.” Trần Mục Dương vẫn là niềm tự hào của bà.
“Bây giờ không phải thời gian để xin nhập học, mẹ nghĩ có thể dễ dàng nhét con vào?” Trần Mục Dương châm chọc khiêu khích.
“Vậy cứ qua làm quen môi trường, mẹ sẽ thay con ổn định mọi thứ.” Bà Trần nhẹ giọng, thật ra bà chẳng bao giờ đoán được con mình đang nghĩ gì, nếu không phải bị chọc đến điên thì bà cũng chẳng dùng cách này.
“Mục Dương à, làm như vậy cũng là muốn tốt cho con thôi. Con không thích Giai Giai, mẹ có thể bảo nó ra ngoài sống, mẹ chỉ có mình con…”
Trần Mục Dương cười lạnh, anh vẫn luôn biết sự máu lạnh của mình là di truyền từ ai. Chính là từ mẹ đẻ, một người để đạt được mục đích thì có thể hi sinh mọi thứ.
Trần Giai Giai? Không phải bà vẫn thích cô ả sao? Mà giờ để thuyết phục anh, liền lấy làm điều kiện. Không biết Trần Giai Giai mà biết được điều này thì sẽ nghĩ gì đây.
Trần Mục Dương nhìn bà, lạnh lùng gằn từng chữ một: “Con sẽ không xuất ngoại, mẹ từ bỏ đi. Bây giờ con còn chút lý trí thì tốt nhất là mẹ nên thả Tô Cách, còn không, con có cách tìm em ấy.”
Bà Trần vẫn là có chút thủ đoạn nên không e ngại phản kích: “Thật ư? Vậy thử xem con có bản lĩnh… tìm người mẹ giấu không.”
Trần Mục Dương liếc bà, không muốn phí lời, xoay người ra ngoài.
Bà Trần muốn gọi anh quay lại, nhưng mặt không đủ dày, trơ mắt nhìn anh đi xa.
————
Tô Cách mơ hồ tỉnh lại do xóc nảy, miệng bị dán băng dính, tứ chi bị trói chặt không nhúc nhích nổi, trước mắt tối đen, nhưng vẫn có thể ngửi được mùi xăng thoang thoảng.
Xem ra cậu đang nằm trong cốp xe.
Đây không phải là cảnh hay xuất hiện trên TV, bị bắt cóc tống tiền hả? Chẳng lẽ bây giờ cậu đang tham gia chương trình camera ẩn? Tô Cách nhanh chóng gạt đi suy nghĩ này, đúng là làm diễn viên lâu nên lúc nào cũng nghĩ mình đang trong set quay
Tô Cách xoay đầu, cố gắng để mình tỉnh táo một chút.
Nghĩ tới nghĩ lui, hẳn là cậu bị người phụ nữ lạ mặt bắt cóc. Nhớ tới ngoại hình của người nọ có vài phần giống với Trần Mục Dương, cậu có thể phần nào đoán được thân phận của bà.
Còn có cả động cơ.
Nhưng sẽ không giống như trong phim Hongkong, lặng im không tiếng động diệt khẩu, khiến Trần Mục Dương không thể tìm ra rồi lãng quên cậu?
Tô Cách cảm thấy xác suất này khá lớn, mồ hôi lạnh tuôn ra đầy trán, muốn đứng dậy nhưng đầu đụng vào trần. Xem ra đúng là cốp xe, cậu không đề phòng bị đập cho đầy sao bay quanh đầu.
Tô Cách đành nằm xuống, cổ tay vặn vặn dây thừng, muốn làm nó nới rộng.
Nhưng dây buộc rất chặt, không cần biết giãy dụa thế nào, đau cả tay cũng không thể lỏng ra.
Không biết qua bao lâu thì xe ngừng, dừng xóc nảy.
Cốp xe mở ra, Tô Cách trong một chốc không thể quen với ánh sáng, cậu nheo mắt, ngẩng đầu nhìn ra ngoài.
Bên ngoài là một gã đàn ông không lớn tuổi lắm, lạnh mặt lôi Tô Cách ra khỏi cốp.
Người đàn ông này rất khỏe, Tô Cách choáng váng, người không còn sức, chỉ có thể bị người ta xách như con gà.
“Anh… anh là ai?” Tô Cách không còn hơi sức.
“Người Trần Mục Dương coi trọng hóa ra lại ngốc thế à.” Người nọ cười tà, đã thoáng nói đáp án cho cậu.
“Anh… anh quả nhiên là…” Tô Cách bị gã ném xuống đất, giãy giụa muốn đứng lên.
“Cậu bớt phí sức đi, cứ ở đây ngoan ngoãn một thời gian, cho Trần Mục Dương nóng sốt hai ngày.” Nói rồi, gã lắc lắc chìa khóa: “Đúng rồi, đừng hi vọng cậu ta nhanh chóng tìm ra. Điện thoại của cậu đã ra khỏi thành phố B, đi về thành phố J rồi.”
Người nọ chắc chắn biết Trần Mục Dương sẽ dùng định vị trên điện thoại, nên tương kế tựu kế bỏ nó sang xe khác.
Mà để xe kia đi thành phố B trước cũng là cho Trần Mục Dương manh mối, cũng không uổng giao tình hai người lớn lên từ nhỏ.
Gã đàn ông cười gian rồi xoay người đóng cửa ra ngoài.
- -----oOo------