Tô Cách nhớ tới nỗi buồn hôm nay mình phải chịu, lòng lại càng không phục, anh không cho em càng làm, nên cậu giãy dụa mạnh hơn.
Trần Mục Dương đặt cằm lên trán cậu, cất giọng trầm thấp: “Đừng quậy nữa, anh sẽ nói em nghe…”
Tô Cách lập tức dừng lại, Trần Mục Dương im lặng một chút, nói tiếp: “Tất cả những chuyện em muốn biết, anh đều nói hết.”
Cậu lẳng lặng nằm trong nguc anh, gì cũng đáp, mà anh thì bắt đầu chậm rãi: “Ba tháng trước biến mất, xin lỗi em, là do xảy ra sự cố ngoài ý muốn nên phải nghỉ ngơi, anh không muốn em lo lắng nên mới giấu.”
“Sự cố gì cơ?” Tô Cách lập tức căng thẳng thốt lên.
“Tai nạn xe.” Trần Mục Dương nói: “Không sao, chỉ gãy xương chân trái, gãy ngón tay, phải nằm giường bệnh ba tháng.”
Tô Cách không bị ngốc, lập tức nhớ chân trái đi lại không bình thường của anh: “Cho nên chân anh kỳ cục là vì lý do này?”
“… Đúng vậy.” Vốn Trần Mục Dương muốn giấu nhẹm, mong bản thân sẽ bảo vệ cậu, cho dù có là giới giải trí hỗn loạn vẫn sẽ phát triển đơn thuần. Nhưng lại quên rằng đối phương không thể lúc nào cũng trong tầm mắt mình, nên dạy cậu cách bảo vệ bản thân mới là tốt nhất.
Tô Cách giãy người, kéo ống quần chân trái của anh lên, đập vào mắt là một vết sẹo rất sâu, xấu xí, chỉ nhìn thôi đã đau biết bao nhiêu. Vậy mà cho đến bây giờ đều không để ý, chẳng trách anh cứ mặc quần dài suốt.
“Sao lại không nói sớm hơn hả?” Cậu nhẹ nhàng sờ lên vết thương, mũi cay cay: “Bây giờ còn đau không?”
Anh đặt tay lên tay cậu, thản nhiên nói: “Không đau.”
Tô Cách ngẩng đầu, đối diện với tầm mắt của người kia: “Chỉ cần có em ở cạnh, anh sẽ không đau.”
Tô Cách nhào vào lòng Trần Mục Dương, mặt dán lên nguc anh nói: “Sao em có thể rời xa anh được, em mãi mãi sẽ không làm thế. Em xin lỗi, Trần Mục Dương…”
Trần Mục Dương cảm thấy nguc mình phập phồng, nâng mặt cậu lên, quả nhiên người kia nước mắt lưng tròng. Thật ra đây là cảnh anh không muốn nhìn nhất, nên mới lựa chọn ôm hết về bản thân.
Anh xoa mặt cậu, nhẹ nhàng lau nước mặt: “Đúng là dễ khóc như con gái, phụ lòng chờ mong.”
Tô Cách tức giận đấm nguc anh rồi mạnh mẽ lau mặt: “Nước mắt của em đều là dành cho anh, thế mà anh chẳng biết ơn chút nào…”
Trần Mục Dương vỗ đầu Tô Cách: “Được rồi, anh biết ơn được chưa? Trước đây anh sợ nhất em biết sẽ đau lòng, nhưng sự đã vậy, em có buồn thì cũng chẳng thay đổi được. Ngược lại làm anh đau lòng.”
Tô Cách chọc chọc nguc Trần Mục Dương: “Cho nên anh muốn giải nghệ cũng là vì vụ tai nạn này?”
Cậu biết tính chất vô cùng nghiêm trọng, anh còn phải nghỉ ngơi ba tháng, nhất định chưa hồi phục hoàn toàn. Tuy bình thường đi lại không nhìn ra điểm khác thường, nhưng gặp người tinh mắt sẽ nhận ra ngay.
Huống chi khi diễn xuất sẽ rất nhiều cảnh quay khó, nếu xử lý không khéo còn khiến tình trạng chuyển xấu.
Trần Mục Dương ngừng một chốc liền nói: “Chỉ là một lý do thôi.”
Trên thực tế, việc khiến anh quyết tâm giải nghệ chính là khi đón Tô Cách xuất viện bị paparazzi bắt được. Anh nhận ra nếu họ đều là tiêu điểm trong mắt đại chúng, thì tình cảm này sẽ bị lên án, mãi mãi bị người đời đánh giá.
Đây không phải mong muốn của anh, hơn nữa Tô Cách có thể không chịu nổi áp lực. Tô Cách thích diễn xuất, anh không thể bắt ép cậu lựa chọn, chỉ cần Tô Cách có thể làm việc mình thích, thì anh sẵn sàng buông tay một số chuyện.
Trong khoảng thời gian này Trần Mục Dương dần đổi hướng sang lĩnh vực anh theo đuổi từ đầu, thành lập công ty đầu tư, tiêu hết khoản tiền tích góp, trước mắt đang ở giai đoạn khởi nghiệp nên có chút vất vả.
“Là vì scandal của chúng ta ư?” Tô Cách rất thông minh lập tức đoán được lý do còn lại.
Trần Mục Dương không đáp.
“Nếu là thế, em không thể để anh rút luo một mình, em cũng…”
Trần Mục Dương che miệng cậu: “Anh không muốn nghe em nói vậy? Em thích diễn xuất, nên anh mong em vẫn có thể làm điều mình thích.”
“Nhưng em cũng muốn được ở bên anh, em thích diễn xuất, nhưng quan trọng hơn cả là em yêu anh.” Tô Cách nói ra lời trong lòng.
Đôi mắt sâu thẳm của Trần Mục Dương dán Tô Cách. Anh vẫn nghĩ rằng cậu rất đơn giản, không rành chuyện đời, giống một đứa trẻ ngốc nghếch, nhưng giờ anh đã thấy mặt khác của cậu. Trên thực tế, cậu còn mạnh mẽ hơn người bình thường rất nhiều.
“Không…” Anh lắc đầu: “Anh hi vọng em có thể làm được tất cả những điều mà em thích.”
————
Lời tỏ tình của Trần Mục Dương với Tô Cách rất nhanh đã lan truyền trên mạng, một đám fans cảm thán rốt cuộc mộng đẹp thành thật rồi, cuối cùng hai người đã ở bên nhau.
Mà truyền thông cũng đưa tin, dù hôm đó không có phóng viên nhưng fancam thì nhan nhản. Đây là lần đầu tiên có sao nam come – out, lại còn là người có độ nổi tiếng nhất định, làm sao mà không kích động cho nổi.
Nên sáng hôm sau, điện thoại công ty đổ chuông liên tục, là các toà soạn hẹn phỏng vấn, mà đều bị từ chối.
Vốn hôm sau sẽ lên máy bay về thành phố H, nhưng Trần Mục Dương lại xách Tô Cách sang HongKong luôn.
Lậu Phong không có ý kiến, chỉ phất tay hào phóng nói: “Đi đi, đừng quên tuần sau về thành phố C làm fan meeting.”
Lên máy bay, Tô Cách hỏi: “Chúng mình đi HongKong làm gì?”
“Nghỉ dưỡng.”
“…”
Đúng là đi nghỉ dưỡng mà.
Nhưng đợt nghỉ dưỡng này lại không thuận lợi như cậu nghĩ, vừa mới xuống tới nơi thì nhận điện thoại của mẹ.
Trong lòng đã có dự cảm từ trước, nhưng hôm qua Trần Mục Dương đã cho cậu dũng khí, anh vì cậu mà bỏ lỡ rất nhiều thứ, thì cậu cũng sẽ thể vì anh mà dũng cảm đối diện với bố mẹ.
“Alo mẹ ạ?” Giọng cậu không có gì khác thường.
Bà Tô chần chừ hỏi: “Tiểu Cách, con đang ở đâu vậy?”
Người ở cạnh bà bây giờ là dì hai, bà đọc tin cậu yêu đàn ông trên mạng suýt té ngã, không nói hai lời liền vội vàng chạy tới hỏi bà Tô.
Không ngờ bà Tô lại chẳng biết gì.
Bà Tô sống ch3t không tin, dì hai liền bảo bà mau gọi điện hỏi rõ ràng.
Bà Tô do dự một chốc nhưng vẫn cầm máy lên.
Dì hai ngồi bên cạnh giục giã: “Chị mau hỏi đi…”
“Con đang ở HongKong.” Tô Cách đáp.
“Ừm…” Dưới ánh mắt sốt ruột của dì hai, bà Tô mới lắp bắp hỏi: “Con đang yêu đương à?”
Dì hai suýt nữa thì trợn trắng cả mắt, hỏi cái kiểu gì thế này?
Tô Cách hít một hơi: “Mẹ, mẹ muốn hỏi có phải con yêu đàn ông đúng không?”
Không ngờ cậu lại thẳng thừng như vậy, trong lòng bà Tô bắt đầu xao động, như thể nghi ngờ trở thành sự thật.
“Mẹ, bây giờ con sẽ về nói rõ ràng với mẹ, được không?” Tô Cách nói qua điện thoại thì rất cứng miệng, nhưng cậu sợ tai tra lọt tai phải khiến bà nghĩ linh tinh, chẳng bằng về nhà ba mặt một lời luôn.
Cúp đện thoại, Tô Cách nói với Trần Mục Dương: “Em phải về nhà một chuyến.”
Anh cũng nghe ra sự tình, gật đầu: “Anh sẽ đặt chuyến bay sớm nhất.”
Hai người còn chưa rời khỏi sân bay liền lập tức bay về. Tô Cách ngồi trên ghế, đầu óc trống rỗng, còn anh thì kéo tay, cậu cười cười: “Em không sao.”
Về đến thành phố H đã là đêm khuya. Trần Mục Dương nói với Tô Cách: “Giờ tìm khách sạn nghỉ ngơi, rồi sáng mai hãng về nhà.”
Tô Cách nhìn đồng hồ, gật đầu theo anh ra khỏi sân bay.
Một đêm dài vô tận, sáng sớm hôm sau, Tô Cách lên xe về nhà, Trần Mục Dương hỏi có cần anh về cùng không, cậu nghĩ một lúc rồi lắc đầu: “Không cần đâu, em về trước, nếu cần sẽ gọi cho anh.”
Về đến nhà, sắc mặt bà Tô không tốt lắm, ông Tô vẫn ngây ngốc xem TV, nhìn thấy Tô Cách liền hỏi: “Cậu là ai vậy?”
Tô Cách dịu dàng đi tới trước mặt ông, nói: “Bố, con là Tiểu Cách, sao bố lại quên con chứ?”
“Ừ, Tiểu Cách của bố tan học rồi à?”
“Vâng ạ.” Cậu gật đầu.
Bà Tô đi tới, đẩy ông qua một bên, ngồi cạnh con trai, lại không biết mở lời thế nào: “Tiểu Cách…”
“”Mẹ muốn hỏi gì thì cứ nói, con sẽ nói hết.” Cậu nói, ánh mắt bình tĩnh.
Điều này khiến bà Tô có chút hoảng hốt, xoa tay: “Mẹ nghe nói con đang yêu một người đàn ông. Thật ra mẹ không tin, chỉ là…”
“Đúng thế ạ.”
Lời bà còn chưa hết thì cậu đã ngắt lời, bà Tô lập tức sững sờ: “Con nói cái gì?”
Tô Cách bình tĩnh: “Con đang yêu một người đàn ông.”
“Con!” Bà Tô tức đến xanh mặt bật dậy: “Con nói lại lần nữa xem?”
“Mẹ, nói đi nói lại thì đều giống nhau, mẹ nghe không sai, con yêu một người đàn ông. Con thương anh ấy, sẽ mãi mãi ở bên anh ấy.” Tô Cách nhìn sắc mặt bà, trong lòng cũng là không nỡ, nhưng không không thể lùi bước, nếu không sẽ là lừa mình dối người. Trên thực tế, từ khi xác định mối quan hệ với Trần Mục Dương, cậu đã không còn đường lui.
Bà Tô im lặng nửa ngày mới nói: “Quả nhiên… không nên cho con vào giới giải trí. Đứa con của tôi đang yên lành, tại sao đột nhiên lại biến thành cái dạng này?”
“Mẹ, chuyện đó không liên quan với nhau.” Tô Cách cũng đứng dậy, nhìn thẳng bà: “Con yêu Trần Mục Dương không vì lý do gì, chỉ là yêu anh ây mà thôi.”
“Tô Cách!” Bà lớn tiếng quát khiến ông Tô ở bên cạnh hoảng sợ vỗ tay bà: “Lâm Phượng, bà sao vậy, sao lại mắng Tiểu Cách?”
Bây giờ bà mới bình tĩnh, hít sâu: “Con có biết mình đang nói gì không? Tại sao lại có thê vô liêm sỉ mà đi yêu một thằng đàn ông? Không biết xấu hổ! Mẹ làm sao mà có mặt mũi đi gặp người khác?!”
“Yêu đàn ông thì thế nào? Con một không phạm pháp, hai không hãm hại, lừa đảo. Con chỉ yêu một người mà trùng hợp người ta là đàn ông, vậy có làm sao?” Tô Cách thật sự không hiểu, chẳng qua cậu chỉ yêu một người thôi, tại sao người ngoài lại không chấp nhận.
“Thích đàn ông thì làm sao à?” Bà Tô cười lạnh: “Con xem ngoài kia có mấy thằng đàn ông yêu nhau. Bố con cũng chỉ có một đứa, chẳng lẽ con muốn nhà họ Tô tuyệt hậu?”
“Nếu con là con gái thì cũng sẽ tuyệt hậu!”
“Chát!”, cái tát vang dội vang tiếng. Chờ đến lúc bà Tô phản ứng thì tay trái đã nóng lên, nhìn Tô Cách nghiêng mặt, máu mũi chậm rãi chảy.
Bà quá tức giận nên cái tát này không biết có bao nhiêu mạnh.
Tô Cách cũng cảm thấy mũi mình có hai dòng chất lỏng ấm áp tuôn ra, đưa tay lên lau, đỏ sậm.
Bà có chút hối hận, đưa tay định giúp con nhưng bị tránh đi. Tô Cách nghiêng mặt,trong mắt vẫn tràn sự khó hiểu: “Mẹ, con là con của me, vì sao lại không thể làm những việc bản thân muốn mà phải để ý đến ánh mắt người ngoài?”
Bà Tô lập tức cứng họng, không thể phủ nhận khi vừa nghe thấy cậu thừa nhận, suy nghĩ đầu tiên của bà chính là người ta sẽ đánh giá gia đình bà thế nào, sau này sẽ bị người ta chỉ trỏ.
Cho nên khi bị cậu hỏi, bà Tô dừng lại theo bản năng, không phản bác.
Cậu cười thảm: “Mẹ, cho tới giờ con vẫn mong mẹ con ta sẽ không phải xung đột vì Trần Mục Dương. Bởi vì bố mẹ và anh ấy là những người quan trọng nhất với con, không thể đánh mất bất kì ai, cũng chẳng thể đặt lên bàn cân so sánh, mãi mãi không có kết quả.”
Bà Tô đột nhiên cảm thấy mình chẳng hiểu gì về con mình nữa.
Tô Cách chưa từng nhìn bà với ánh mắt như vậy, sẽ không dùng những lời kiên định như thế lên án, nhưng bà có làm gì sai? Tuy bà cũng để ý mặt mũi của mình, nhưng không phải là vì cậu? Cậu đã không hiểu được lại còn dùng ánh mắt xa lạ đối chất với mẹ.
Ông Tô đứng dậy, đau lòng vuốt bên mặt bị đánh sưng của Tô Cách, khó hiểu nhìn vợ mình: “Lâm Phượng à… sao bà lại đánh Tiểu Cách? Cho dù thằng bé làm gì, thì miễn con nó vui vẻ là được rồi mà? Hơn nữa tôi tin Tiểu Cách nói nó không sai thì nhất định sẽ không sai.”
Tô Cách xoay qua nhìn ông Tô.
Người bố với chỉ số thông minh có khi còn không bằng một đứa trẻ, nhưng lại nói những lời cậu mong được nghe nhất: “Chỉ cần con nói mình không sai, bố liền tin là con không có sai.”
Cho dù ông Tô có trở thành người như thế nào, vẫn là một người cha đặt toàn bộ niềm tin, bao dung cậu vô điều kiện.
- -----oOo------