Đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói vết thương của Tô Cách không phải vấn đề lớn, chỉ cần bôi thuốc mỡ rồi nghỉ hai ngày là được.
Nhưng Tô Cách không có nhiều thời gian nghỉ ngơi như thế, vẫn còn đang trong quá trình quay, biên kịch đã sắp xếp xong, không thể chậm trễ thêm một ngày.
Cậu không muốn trở thành gánh nặng của cả đoàn phim, hơn nữa lần bị thương này cũng là do cậu bất cẩn.
Tô Cách lì lợm đòi trở lại phim trường, trợ lý là người của Triển Dương, không chỉ chăm lo mặt cuộc sống, ăn uống, mà quan trọng nhất là người lo lắng cho an toàn của cậu.
“Mấy cảnh tiếp theo sẽ có không ít màn võ thuật, bây giờ chân cậu đang bị thương, chắc chắn sẽ không quay được.” Lời của người ta cũng là thật.
Tô Cách biết trợ lý lo cho mình, nhưng cậu cũng biết hiện tại cậu tuyệt đối không thể rời khỏi. Chỉ chậm một ngày sẽ kéo đến hệ quả không thể ra mắt phim đúng hạn, phí tiền vốn, trách nhiệm này ai cũng không dám nhận.
Nếu bây giờ xin rút, đổi diễn viên khác, quay lại những cảnh đã thực hiện hay đổi kịch bản, cậu là người mới, làm vậy thì tai hoạ sẽ ập đến.
Triển Dương cũng là công ty mới, không có nhiều ô dù bảo vệ Tô Cách, nếu chuyện này mà truyền ra thì sau này sẽ không có kịch bản.
Cho nên bây giờ biện pháp an toàn nhất đó là cậu cố gắng hoàn thành.
Trợ lý vẫn cứ do dự, muốn hỏi ý quản lý: “Để tôi hỏi chị Mĩ Linh.”
“Không cần.” Tô Cách ngăn cản, cậu biết câu trả lời, mà bây giờ đã quyết tâm, nhất định sễ không thay đổi, càng không muốn bị người khác lay chuyển: “Tôi phải quay lại.”
“Bác sĩ.” Tô Cách quay đầu nói với bác sĩ: “Xin bác kê cho tôi chút thuốc bôi, cố gắng nhiều một chút để dùng dần. Còn nữa, nếu được thì kèm thêm ít thuốc giảm đau.”
Tự giảm đau cho cả thể xác và tinh thần, đây là biện pháp cố gắng của cậu.
“Cậu cho rằng thuốc giảm đau thích là uống? Sau này có thể khiến thần kinh bị ảnh hưởng, mà mắt cá chân của cậu không thể dùng thuốc giảm đau!” Bác sĩ nói rất khí khái, đại khái cũng là nghe được đối thoại của hai người, biết cậu là diễn viên, bây giờ mắt cá chân bị thương còn muốn lì lợm quay cảnh hành động, cũng không thể trách được: “Đừng trách tôi không nhắc, trật mắt cá giờ chỉ là chuyện nhỏ, nếu không dưỡng thương tốt về sau có thể thành bệnh. Đừng khinh thường, trời trở lạnh sẽ đau, người bị nặng thậm chí còn không thể đi bình thường. Rốt cuộc bên nào nặng bên nào nhẹ thì cậu tự hiểu.”
Tô Cách cúi đầu suy nghĩ trong chốc lát, liền ngẩng lên kiên định nói: “Tôi đã nghĩ rất kỹ rồi, bác sĩ, mong bác kê đơn giúp tôi.”
Bác sĩ thật sự hết cách: “Vậy đợi chút, tôi sẽ giúp cậu chườm nóng thêm một lần, tránh tụ máu. Nhớ về nhà không chỉ bôi thuốc mỡ, còn phải thường xuyên dùng khăn nóng đắp lên.”
“Vâng, tôi biết rồi, cảm ơn bác.” Tô Cách cực kỳ cảm kích.
Sau khi chườm nóng, nắn gân, trở lại trường quay đã là nửa đêm, đoàn phim vẫn đang on set cảnh đêm. Đạo diễn đi tới hỏi thăm vết thương, đối với việc cậu trở lại thì đương nhiên là tốt với lập trường chung.
“Hôm nay cứ nghỉ ngơi đi, rồi mai sẽ quay phần của cậu.” Đạo diễn cũng lo cho hiệu quả lên hình, vẫn bảo cậu cố gắng nghỉ ngơi nhiều một chút.
Đạo diễn đuổi Tô Cách về khách sạn cách trường quay không xa, nhưng cậu vẫn cà nhắc cà nhắc.
Cho dù Bành Thành có tâm cho Hàn Vũ phòng riêng thì cũng chẳng khác biệt hơn, đều giống phòng tiêu chuẩn của mọi người, mà Hàn Vũ còn từ chối đề nghị mua nhà gần trường quay của Bành Thành, cứng đầu đòi chui rúc với hội Tô Cách. Cũng may Tô Cách là nam ba, được ở riêng một phòng đơn, với cậu khá là ổn.
Trợ lý đưa Tô Cách về phòng rồi đi khỏi.
Tô Cách nằm trên giường, chân bị thương nên hoạt động bất tiện, nhưng chưa đến nỗi không thể tự vệ sinh cá nhân. Cậu nhớ lời bác sĩ dặn, phải chườm nước nóng.
Vì vậy cậu đứng lên, dùng cái chân lành lặn của mình nhảy lò cò lấy chậu nước ấm, nhúng khăn rồi đắp lên chân, rảnh rỗi lướt Weibo.
“Kiếm hiệp đan truyện” cũng có Weibo quảng bá, theo dõi Tô Cách, hơn nữa nay còn đăng ảnh set quay của cậu.
Tô Cách nhìn ảnh mình trường bào trắng, vạt áo đung đưa theo gió, gương mặt có chút non trẻ dưới ánh sáng, thanh tú cười ngây ngô. Fans đều cảm thán đây chính là Phù Tô trong lòng họ, tất cả đều khen Tô Cách thật mềm thật đáng yêu.
Tô Cách lần đầu tiên cảm nhận được sự độc lập. Fan từ “Ái tình” đều buộc chặt cậu với Trần Mục Dương, giống như nếu không có đối phương thì cậu sẽ không nổi tiếng như vậy.
“Lọ lem vườn trường” chính là một bộ phim máu chó, nên chẳng hút fans, có nổi thì cũng chỉ có nam nữ chính, trên cơ bản chẳng ai quan tâm Tô Cách, cùng lắm thì có thêm vài người thích vai qua đường. Nhưng Tô Cách là phản diện, đừng nói là team qua đường, có khi còn thêm cả đống anti kìa.
Ở phim này, Tô Cách như thấy được bản thân mình, vui vẻ, tươi trẻ, còn thêm cả sự non nớt ngây ngô. Cậu biết nếu sau này mình cứ buộc chặt với Trần Mục Dương thì không những không có thành tựu cá nhân, còn có nguy cơ kéo anh xuống.
Có lẽ cậu phải rời vòng luẩn quẩn, phải tự tạo dấu ấn riêng, phải khiến người ta nhìn nhận, phải khẳng định bản thân.
Tô Cách nghĩ vậy, xem Weibo của Trần Mục Dương, nửa tháng nay không thấy cập nhập, số người theo dõi đã hơn vài trăm vạn.
Tô Cách tìm tin tức về vai của đối phương, cũng chỉ có vài thông báo mới, không có lịch trình.
Lần cuối ra khỏi nhà anh, đã là hơn nửa tháng chưa liên lạc. Trước đấy lòng đầy ngổn ngang, sau lại bận rộn nên quên mất nỗi nhớ, bây giờ nhớ lại quãng thời gian trước kia, tự dưng Tô Cách nhận ra một điều cậu thì nhớ anh khắc cốt ghi tâm, mà người kia đã hối hận việc ở bên một đứa con trai?
Giống Hàn Vũ nói, nếu như người nọ không liên lạc thì hẳn là có người khác rồi? Chắc là người mới chăng?
Chẳng lẽ cứ thế bị Trần Mục Dương không tiếng không hình bỏ rơi? Không nguyên nhân, cũng không kết quả?
Tô Cách đau đớn, tắt điện thoại rồi nhắm mắt. Cậu gần như đã dùng hết mọi cách để tìm Trần Mục Dương rồi. Lậu Phong úp úp mở mở, Trần Mĩ Linh thì ra sức tránh né, như thể đều che giấu sự thật.
Trần Mục Dương biến mất.
Không rõ nguyên nhân.
Tô Cách nhắm mắt, tự ép bản thân mình không được suy nghĩ lung tung, cậu vẫn tin tưởng anh không thay lòng đổi dạ. Cho dù thế nào thì cậu vẫn sẽ chờ anh trở lại, cho cậu một đáp án mà cậu mong.
————
Sáng sớm hôm sau, trợ lý tới đón cậu ra trường quay.
Đạo diễn nói: “Nếu không quay nổi thì dùng diễn viên đóng thế, không sao.”
“Vâng.” Tuy là cậu gật đầu, nhưng nếu dùng diễn viên đóng thế thì sẽ khó quay cận, là bất với việc lên hình.
Trong lòng Tô Cách đã tính hết cả rồi.
Lại một cảnh hành động, mắt cá của Tô Cách băng một lớp gạc y tế cố định mắt cá, giảm lực tác động lên nó.
Tô Cách bị treo giữa không trung, quay cuồng một vòng, vung kiếm đánh nhau với kẻ thù.
Mắt cá chân bị thương không sử dụng nhiều lực, Tô Cách khó khăn làm chủ phương hướng và động tác của mình. May mà bạn diễn cũng nhìn ra sự khónkhanw nên đều lựa theo, vì vậy không nhiều áp lực.
Cảnh quay mãi mới hoàn thành, lúc Tô Cách hạ mình xuống đất thì trán đã chảy đầy mồ hôi lạnh.
Trợ lý đi tới đỡ, Tô Cách xua tay tỏ vẻ mình không sao.
Hàn Vũ đi lên quan tâm hỏi: “Không sao chứ? Chân cậu sắp tèo chưa?”
Tô Cách cố nén cơn đau, làm như mình rất khoẻ, đáp lại: “Tôi ổn.”
Cậu ngồi một bên chờ đến lượt mình, theo dõi Hàn Vũ cùng Tô Phỉ Phỉ. Tuy Hàn Vũ không phải diễn viên xuất thân chính quy, nhưng nhân khí cao, hot thì chính là nam chính. Tuy cũng có người không ưa cách diễn xuất của anh, nhưng trong mắt Tô Cách, cậu thấy anh rất cố gắng diễn tròn vai.
Nếu không thì dưới sự buồn nôn đáng sợ của Tô Phỉ Phỉ sao anh vẫn có thể diễn nét thâm tình vô cùng tận được.
Sau một ngày lăn lộn, Tô Cách cảm thấy mắt cá chân đau đến ch3t lặng, cậu bảo trợ lý mang khăn chườm đến. Vốn thời tiết hơn hai mươi độ, còn mặc đồ diễn cổ trang nặng nề, chân băng bó dày, mồ hôi trong người đã vã ra như tắm, gần như khiến lớp đồ lót bên trong ướt hết.
Ở nơi này nhiệt độ ngày đêm chênh lệch thật sự rất lớn, ban ngày trời nóng như đốt người, tối đến lại lạnh run rẩy. Tô Cách ôm cánh tay, dù có áo khoác nhưng vẫn không thể ngăn hơi lạnh xâm nhập.
Đầu cậu hơi choáng váng, trước mắt cũng có chút mờ mịt.
Tô Cách biết có thể mình bị sốt rồi, nhưng không thể than, cái chân bị trẹo đã gây phiền rồi, thêm bệnh thì ai chịu cho nổi, chắc chắn sẽ bị thay.
Trợ lý cũng thức đêm cùng Tô Cách, thấy còn lâu mới đến lượt cậu, mà nhìn sắc mặt cậu tái nhợt nên bảo: “Tô Cách có muốn ngủ một chút không, lúc nào đến phiên tôi sẽ gọi.”
Người trợ lý này đúng là tẫn trách, nhưng Tô Cách lại không muốn như mấy ngôi sao nổi tiếng khác, cái gì cũng phải trợ lý lo trước sau. Hầu như việc gì cậu cũng tự làm, cũng chẳng bao giờ làm giá. Điều này khiến cho trợ lý thụ sủng nhược kinh, cảm thấy Tô Cách là người rất tốt, đối xử chẳng khác gì người nhà, quan tâm săn sóc.
Trợ lý đắp chăn lông lên người Tô Cách, giục giã cậu nhanh nhắm mắt. Tô Cách nghĩ rồi gật đầu: “Được, tôi sẽ chợp mắt một tẹo, nhớ phải gọi tôi sớm một chút để đọc lại kịch bản.”
Ý thức cậu trở nên mơ hồ, Tô Cách cảm thấy mình như đang nằm trên giường, mà Trần Mục Dương đi đến bên lạnh lùng nhìn cậu. Ánh mắt không hề giống với trước đây, nhớ lại khi hai người mới quen thì anh cũng lạnh nhạt. Mà bản thân cậu trước giờ vẫn chẳng có gì đặc biệt.
Tô Cách vươn tay muốn nắm tay anh, nhưng cứ quơ quơ trong không trung, nhìn Trần Mục Dương chậm rãi biến mất, chỉ còn lại cậu với hư không.
Tô Cách bừng tỉnh, Hàn Vũ mặc áo khoác ngồi xổm bên cạnh quan sát cậu: “Cậu không sao chứ? Tôi thấy mặt cậu đỏ lắm, có phải sốt rồi không?” Nói rồi, anh định đưa tay sờ trán thì cậu giãy nảy: “Tôi không sao, chắc là bị bọc đến nóng thôi.”
Hàn Vũ liền khinh bỉ cậu không thôi.
Tô Cách đứng dậy, c0iáo khoác, đi ra trước máy quay.
Tiếp theo chỉ là cảnh múa hát, đạo diễn lo cho vết thương nên sắp xếp Tô Cách từ đứng thành ngồi.
- -----oOo------