Đạo diễn phim Hàn Vũ làm diễn viên chính tương đối vừa lòng với Tô Cách, trẻ trung, đơn giản, non nớt, rất phù hợp hình tượng nhân vật.
Tô Cách ngoan ngoãn đi sau Hàn Vũ chào đạo diễn, anh liền quay lại cười gian: “Ui cha, đệ đệ~”
“Đệ đệ gì chứ, anh đừng có nhận bừa.” Tô Cách vẫn một lòng tin tưởng Hàn Vũ nhất định không phải người tốt, chắc chắn là phần tử gian dối.
“Không phải cậu diễn vai đệ đệ hả? Tôi gọi thử để làm quen thôi.” Hàn Vũ có lý do rất chính nghĩa chiếm tiện nghi.
Nếu đàm phán ổn thỏa, sẽ lập tức đi vào giai đoạn sản xuất, hình thức quay linh động, vừa quay vừa chiếu, cũng là phương pháp mới đài truyền hình đang thử nghiệm.
Kênh lên sóng cũng đã quyết định, vẫn là đài N, cùng đài “Lọ lem vườn trường”, vào kì nghỉ hè, cũng là thời điểm vàng.
Vì thế đài truyền hình nọ trực tiếp rót tiền, xem ra muốn tự nhào nặn cái bánh của mình.
Vì thế tiền biên tập khá dư dả, đồng thời cũng khiến diễn viên gặp không ít áp lực. Khi người còn đang on set thì trên mạng đã bắt đầu bàn tán, cho dù mặt có dày đến mấy cũng không thể giấu nốt ruồi đen trước cư dân mạng.
Cho nên Tô liền dốc lòng nghiên cứu vai diễn, ngay cả lúc nhắn tin với Trần Mục Dương cũng nhiễm ít nhiều phong cách cổ trang.
May mà anh hiểu ý, thi thoảng sẽ nhắn lại vài câu nho nhã khiến cậu phải tra từ điển mới hiểu nghĩa.
Nghe nói còn có mấy cảnh đấu võ, thấy tay cậu có chút nhỏ, đạo diễn cố ý dặn dò chăm chỉ tập luyện, tăng cười sức khỏe. Tô Cách cũng tự nhận mình chân yếu tay mềm, mỗi lần làm chuyện kia với Trần Mục Dương đều bị gây sức ép đến ch3t đi sống lại, không ngừng khóc lóc cầu xin tha thứ, lại càng khiến đối phương kho4i chí làm ác hơn.
Cho nên trong giai đoạn chuẩn bị, phải chăm chỉ luyện tập.
Tô Cách lại không muốn đến phòng tập, vừa hay nhà Trần Mục Dương có máy chạy. Cậu âm thầm cảm thán có tiền đúng là tốt, nhà to để cái gì cũng được.
Đang lúc nghiên cứu cái máy thì chuông cửa đột nhiên vang lên.
Tô Cách quên đây là nhà của Trần Mục Dương, cũng quên nơi này chưa từng đón khách tới nhà, kể cả Lậu Phong cũng không có diễm phúc…
Cửa mở ra, đứng ngoài là một cô gái xinh xắn, cô ả vừa giương lên nụ cười, ngay lúc thấy Tô Cách, nụ cười liền đông cứng.
“Anh là ai?” Khẩu khí của cô ta mười phần không tốt.
“Tôi…” Cậu không biết nên trả lời thế nào, cảm thấy cô gái này có chỗ quen mắt, chắc chắn là cậu đã từng gặp qua rồi: “Xin hỏi cô tìm ai?”
“Tôi tìm Trần…” Cô ả im bặt rồi thay đổi xưng hô: “Tôi tìm anh tôi, Trần Mục Dương.”
Bây giờ Tô Cách mới nhớ ra mình đã từng đụng phải cô nàng khi đi ăn sinh nhật với Trần Mục Dương.
Lúc ấy sắc mặt anh rất khó chịu, cậu vẫn còn nhớ rõ anh từng bảo không có em gái, như vậy nên làm gì với cô gái mới nhảy ra đây?
Tô Cách còn đang do dự thì Trần Giai Giai đã đẩy cậu sang một bên, tự tiện đi vào nhà.
Trần Mục Dương luôn không thích người khác đi vào địa bàn của mình, huống chi đây là cô em gái không rõ ràng nữa.
“Bây giờ Trần Mục Dương không có ở nhà, không thì cô gọi cho anh ấy đi.”
Những lời này của Tô Cách khiến toàn bộ lớp ngụy trang vô tội của Trần Giai Giai bay biến, gương mặt xinh đẹp có thể so với người nổi tiếng trở nên dữ dằn, hai tay vòng trước nguc, đặt m0ng ngồi xuống sopha, dùng ánh mắt ngạo mạn nhìn cậu: “Rốt cuộc anh là ai mà lại ở trong nhà của anh tôi?”
Ấn tượng về cô gái này của cậu lập tức kém đi, nhưng con trai không nên so đo với con gái, cậu vẫn tốt tính trả lời: “Tôi là bạn của anh cô, anh ấy ra ngoài quay phim, tôi giúp anh ấy trông nhà.”
Lời nói của cậu nửa thật nửa giả.
“Thật không?” Trần Giai Giai cười lạnh, nhìn cậu: “Chắc trong nhà không mất đồ đâu nhỉ?”
Lời này của cô ả đang ám chỉ cậu là kẻ trộm?
Tô Cách cũng không vui vẻ gì: “Cô có ý gì?”
Cô ả mất kiên nhẫn phẩy tay: “Trông anh như nhà nghèo kiết xác mà là bạn của anh tôi â? Tôi thấy anh là tên mặt trắng quấn lấy anh tôi thì có. Được rồi, anh cút đi.”
“Vì sao tôi nghe lời cô? Trần Mục Dương gọi tôi tới, nếu phải đi, thì cũng chỉ có mình anh ấy mới có quyền.” Tô Cách càng để ý hơn, cô gái này còn trẻ mà tính đã ác liệt như Trần Mục Dương, không, còn khủng b0 hơn anh nữa.
“Anh có đi hay không?” Trần Giai Giai lập tức bật dậy: “Nếu không tôi sẽ báo công an rằng anh đột nhập trái phép.”
“Bạn này, cô phải rõ ràng rằng người nào mới là người đột nhập trái phép.” Tô Cách cũng lập tức nổi giận, tuy tính cậu hiền, nhưng không có nghĩa là có thiể bị người khác bóp nát như quả hồng.
Ngay lúc hai người đang tranh chấp thì Trần Mục Dương mở cửa đi vào.
Tô Cách nhớ ra chiều nay Trần Mục Dương không có cảnh quay, hẳn là về nhà.
Trần Giai Giai vừa thấy anh, lập tức thu lại gương mặt kiêu ngạo kia, một bộ thiên thần hiền lành chào: “Anh, anh về rồi.”
Thật giống như một người em gái đợi anh trai đã lâu chưa về.
Sắc mặt Trần Mục Dương lập tức không tốt: “Sao cô lại ở đây?”
“Đã mấy tháng anh không về nhà rồi, mẹ lo cho anh bảo em tới thăm, tiện đường chăm sóc hàng ngày.” Cô ả hiền lành cười.
“Tôi không về nhà là bình thường.” Trần Mục Dương châm chọc cười: “Hơn nữa cũng không phiền cô chăm sóc, tôi không muốn ngộ độc ch3t sớm.”
Mặt Trần Giai Giai xanh lét, liền đổi tầm chú ý lên người Tô Cách, ả đương nhiên nhớ lần trước đụng phải hai người đi ăn với nhau: “Đúng rồi, anh Tô Cách cũng rất săn sóc em, còn bảo em vào nhà chờ anh. Em muốn lát nữa nấu một bữa tiệc lớn cho hai người.”
Não Tô Cách lập tức xoay mòng mongg, này là sao, người này biết tên cậu? Đổi trắng thay đen lưu loát quá đi, làm cậu cũng chẳng hiểu rốt cuộc ban nãy đã xảy ra chuyện gì nữa.
“Anh, em nghĩ anh nhất định anh sẽ cho em ở lại mà. Vừa nãy em nói chuyện với anh Tô Cách rất vui, còn biết nhiều chuyện của cả hai.” Trần Giai Giai rất thoải mái nói ra những lời này.
Tô Cách nghe không hiểu, mà Trần Mục Dương lại hiểu.
Anh cũng không sợ, nhưng anh biết thủ đoạn của ả, anh sợ cậu bị tổn thương. Ngừng lại một lúc, Trần Mục Dương nói: “Tô Cách, em về trước đi.”
Cậu không ngờ người bị hạ lệnh tiễn khách là mình, khó tin nhìn anh, cậu cảm thấy mối quan hệ của anh với Trần Giai Giai có chỗ kỳ lạ, không giống bình thường, chắc chắn là có gì khác.
“Nghe anh nói chưa? Em về trước đi.” Anh giục cậu.
Tô Cách ngây ra nhìn anh, giống như xác định lại rằng anh bảo cậu đi, lòng cậu hơi lạnh, lại có chút đau.
Cuối cùng cậu vẫn nhẹ giọng nói: “Vậy anh cứ nghỉ ngơi đi, em về.”
Tô Cách quên lấy balo, chạy trối ch3t.
Chờ đến lúc xuống tầng một, Tô Cách mới nhớ ra mình quên balo, nhưng điện thoại trong túi rồi, cái balo cũng không có gì quan trọng, tạm thời không có cũng chẳng sao.
Rồi cậu liền lẻ loi quay về trường.
Trần Mục Dương lạnh mặt nhìn Trần Giai Giai: “Không cần giả vờ, cô về đi, đừng để tôi nhìn thấy cô nữa.”
“Anh không muốn gặp em ư? Không đơn giản vậy đâu, em chính là em gái anh đấy.” Cô ả vẫn cười hì hì.
“Tôi đã nói nhiều lần, tôi không có em gái, không ngờ cô cứ cắn lấy, da mặt dày thật.” Tô Cách không có ở đây nên Trần Mục Dương càng không bận tâm, càng nói càng ác độc.
Trần Giai Giai đã không nhịn được nữa: “Trần Mục Dương, chẳng lẽ anh nhất định phải nói em như vậy? Anh đối xử với em thế này, có nghĩ tới mẹ không?”
“Không cần lấy mẹ tôi ra uy hiếp, cô bò lên bà như nào thì càng rõ hơn tôi.” Trần Mục Dương lạnh lùng xoay người: “Cô đùa giỡn trước mặt bà tôi lười vạch trần, nhưng đừng có làm trò hề trước mặt tôi, tôi không muốn thấy cô.”
Ánh mắt Trần Giai Giai trở nên ác độc: “Anh không muốn nhìn thấy em, nhưng muốn nhìn thấy gã đàn ông kia sao?” Trần Giai Giai nhấn thật mạnh vào hai từ “đàn ông”.
Trần Mục Dương nheo mắt, ánh mắt sắc như đao: “Không liên quan đến cô.”
“Sao lại không liên quan đến em, con trai của mẹ em, anh trai tốt của em lại đi thích dàn ông?! Anh nghĩ khi bố mẹ biết chuyện thì sẽ thế nào? Trần Mục Dương, anh nên sớm chia tay đi, anh không thể bảo vệ anh ta được đâu.” Cô ả đột nhiên lớn tiếng, cười đến nỗi nước mắt chảy ra.
Người đàn ông ả cầu không được, người đàn ông ả nghĩ đến mơ cũng đau mà lại có người yêu, lại còn là một người đàn ông khác.
Châm chọc hài hước cỡ nào, hài hước đến mức nào cơ chứ!
Trần Mục Dương bình tĩnh nhìn cô ả cười như điên như dại: “Nếu cô dám động vào Tô Cách, tôi cam đoan cô sẽ phải trả cái giá cô không tưởng được.”
“Thật ư?” Trần Giai Giai đi về trước, si ngốc nhìn gương mặt đẹp trai của Trần Mục Dương, vươn tay muốn chạm vài thì lại bị anh vô tình né đi.
Gương mặt xinh đẹp của cô ả bắt đầu vặn vẹo biến hình: “Trần Mục Dương, không có được anh, em đã ở địa ngục rồi.”
Trần Mục Dương vững như núi, cong môi phun ra một câu tàn nhẫn: “Thật sao? Vậy cô đi xuống địa ngục cũng không có nổi đâu. À cô quên rồi? Cô là em-gái-ngoan của tôi mà.”
Trần Giai Giai bị câu này đánh về thực tại, đúng rồi, ả là người không có tư cách đến với anh nhất, không đúng sao? Em gái, thật vô sỉ, chắc chắn không thể có gì với anh được.
Nhưng ngay cả như thế, Tô Cách, một tên bình thường như vậy, ngu ngốc như thế, não cũng chẳng có, lại có tư cách ở bên Trần Mục Dương?
Ả không có được, thì Tô Cách, hay bất kỳ ai cũng đừng mong!
- -----oOo------