Trans: Z – Beta: Jung.
“Ái tình” rốt cuộc cũng được kiểm duyệt, thời gian ra mắt rất vi diệu, đúng ngày mùng một tháng tư, cá tháng tư. Nhưng để giành được ngày công chiếu đặc thù như thế thì đạo diễn đã phải rất liều mạng.
Cho nên mọi người bắt đầu dốc toàn lực quảng bá trước, suất chiếu của “Ái tình” không được nhiều, đặc biệt là những rạp lớn không muốn chiếu bộ phim dạng thế này.
Nhưng Lậu Phong vẫn vô cùng ổn, bộ phim điện ảnh này chỉ là chuột thí nghiệm thôi.
“Lọ lem vườn trường” cũng dùng thời gian ngắn nhất để biên tập, rất nhanh sẽ phát hành. Mấy loại kịch bản não tàn thì tốc độ biên tập cũng nhanh, nhưng mà toàn là mấy thủ pháp hồi vốn nhanh của công ty.
Dùng kinh phí thấp nhất để sản xuất, kiểu đúng là “bình mới rượu cũ” chẳng khác nào những bộ phim cùng thể loại, mời rất nhiều tiểu thịt tươi cùng gương mặt mới, một khi đã nâng thì nâng cả loạt hoặc một người trong đó, công ty sẽ lại có vốn đầu tư nhiều phim não tàn khác, sau đó kiếm thêm tiền.
Hình thức này lưu hành rất tốt trong giới giải trí, tuy Tô Cách không thích mấy bộ phim truyền hình kiểu này, nhưng cậu chẳng có danh tiếng, người chọn kịch bản không phải bản thân, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ mà nhận vai.
“Lọ lem vườn trường” lên sóng, thu được ít tiếng tăm, được một đài truyền hình của tỉnh nọ mua bản quyền, có thể nói người được hưởng tiếng nhất chính là Trương Tiêu Nhiên.
Trước đó công ty cũng tung vài scandal, như là Trương Tiêu Nhiên và Chu Chỉ Huyên phim giả tình thật, sắp công khai. Hay là Trương Tiêu Nhiên, Trịnh Diệc Hiên và Chu Chỉ Huyên xảy ra tam giác tình cảm. Tóm lại tin gì cũng có, suy cho cùng đều là muốn cho nghệ sĩ của mình sớm hồng, thật thật giả giả, không động đến cũng chẳng sao.
Tô Cách và Dương Dương là nam ba làm nền, không có gì đáng bàn, bình thường chỉ đề cập qua loa.
Để tuyên truyền thì công ty sản xuất đã nhận cho đoàn phim tham gia chương trình giải trí. Bên đó liên lạc cho Trần Mĩ Linh nói cô phối hợp về thời gian.
Bây giờ Tô Cách cũng rảnh rỗi, sắp xếp thời gian xong xuôi liền mua vé máy bay đến khách sạn bên kia sắp xếp.
Lúc cậu đi, Trần Mục Dương đang ở chỗ khác thu âm, cậu liền gọi báo anh rồi bay tới tỉnh N thành phố C.
So với bộ phim máu chó này của cậu, thì phim Trần Mục Dương tham gia có thể nói là rất có tâm, kịch bản hay, diễn viên thực lực, đạo diễn cũng giỏi, tất cả đều ổn áp, cũng không cần phải dùng đến scandal của nam nữ chính tạo chú ý.
Giá trị nhan sắc của Trần Mục Dương cao như thế, Lục Phàm cũng đương hồng, Weibo của Trần Mục Dương tăng fan đều. Nhưng weibo của anh chỉ theo dõi một người, là Tô Cách.
Fan cũng chú ý tới điều này, tiện tay follow Tô Cách luôn.
Sau khi đã biết Tô Cách và Trần Mục Dương bắt cặp trong phim đồng tính sắp được công chiếu, đa số fan vẫn giữ follow. Tô Cách cảm thấy việc weibo của mình nổi lên công lớn là nhờ Trần Mục Dương.
Chương trình Tô Cách tham gia có tỉ suất người xem ổn định, có thể coi đây là cơ hội tốt. Nhưng lần đầu tiên lên sóng TV, lại còn là show quy chuẩn, trong lòng có chút lo lắng.
Cho nên lúc ngồi trước bàn trang điểm trong phòng nghỉ, cậu không nói gì.
Dương Dương tích cực hơn, ra chụp ảnh với người này, lúc sau lại nhảy ra nói chuyện với người khác, lại còn bắt đầu dùng mấy kiểu xưng hô “anh”, “chị”, còn điên cuồng up ảnh chụp lên weibo, như thể quan hệ với họ vô cùng tốt.
Trước khi chương trình bắt đầu, MC và khách mời duyệt qua kịch bản, trước khi lên hình đã có sự sắp xếp, ai là người có cơ hội thể hiện nhiều hơn. Trong cả hội, Trương Tiêu Nhiên, Tô Cách và Dương Dương đều là người mới, lần đầu tiên được tham gia gameshow.
Cho nên MC vẫn có thiên hướng nghiêng về Trịnh Diệc Hiên và Chu Chỉ Huyên. Trương Tiêu Nhiên là nam chính, tỉ lệ lên hình đương nhiên cao, mà Tô Cách và Dương Dương chỉ có thể dựa vào việc máy quay lia tới để chiếm được cảm giác tồn tại.
Lúc bắt đầu, Tô Cách và Dương Dương không phải những người ra cuối cùng, mà là đứng hai bên, khiến người ta xem nhẹ.
Đây là show mang tính hài hước, có rất nhiều trò chơi xen giữa. Tô Cách hơi m0ng lung, cho nên không tích cực tham gia, chỉ thản nhiên đứng một bên nhìn những người còn lại trêu đùa, cười giỡn với nhau.
Dương Dương lại không như thế, gần như mỗi trò chơi cậu ta đều muốn góp mặt. Nhưng cậu ta chỉ là một diễn viên phụ, làm gì có chuyện được cho nhiều đất lên sóng như thế?
MC rất nhiều lần trực tiếp xem nhẹ cậu ra, không gọi Trương Tiêu Nhiên thì cũng là Trịnh Diệc Hiên. Dây thần kinh vận động và đầu óc của Trương Tiêu Nhiên khá tốt, mỗi lần chơi đều hoàn thành rất tốt. Còn Chu Chỉ Huyên chỉ cần đứng một bên phụ trách vấn đề đẹp là được.
Tuy Dương Dương không được máy quay lia tới nhiều, nhưng mỗi lần Trương Tiêu Nhiên hay Trịnh Diệc Hiên đang nói chuyện thì cậu ta sẽ tận dụng nói một hai câu khiến MC á khẩu. Tô Cách đứng ở một góc, thấy sắc mặt người ta đã có chút biến sắc rồi.
Thừa lúc quảng cáo, MC và khách mời đồng loạt xuống nghỉ ngơi.
MC liền nói thẳng với Dương Dương: “Cậu là khách mời, nhưng sao còn nói nhiều hơn cả MC? Nếu như thế thì cho cậu lên làm MC đấy!”
Dương Dương bị thoá mạ điên cuồng, sắc mặt liền trở nên tái nhợt: “Không ạ… xin lỗi.”
“Vẫn là người mới mà không biết phải trái, cũng không nghĩ mình là ai. Đúng là… chỉ là diễn viên thôi!” MC hùng hổ tránh đi.
Dương Dương thì vẫn đứng tại chỗ.
Chu Chỉ Huyên lôi kéo Trương Tiêu Nhiên và Trịnh Diệc Hiên đi uống nước nghỉ ngơi, cô nàng rất hưởng thụ việc được chiều như trăng như sao, nhưng không phải ai cũng chiều cô nàng như trăng như sao.
Tô Cách muốn an ủi Dương Dương, nhưng lại không biết nên nói gì, chỉ ngẩn người, cảm thấy mình cái gì cũng nên giả ngu thì tốt hơn.
Chương trình tiếp tục, Tô Cách lại im lặng làm nền. Đến phiên cậu nói thì lắp bắp vài ba câu, còn những lúc khác thì chỉ đứng một góc.
Dương Dương tém lại so với ban nãy không ít, nhưng vẫn là tranh thủ từng phút một lên màn hình, chốc chạy bên này, lát chạy bên kia, mục đích là để bản thân có thể lên hình nhiều hơn một giây.
Tô Cách nhìn bóng người bận rộn của Dương Dương, thật không hiểu cậu ta đang nghĩ gì.
Sau khi quay xong, MC mời mọi người đi ăn trưa. Tô Cách đến từ sáng sớm, quay tới tối, thật sự mệt ch3t rồi, liền từ chối muốn về khách sạn nghỉ, chiều hôm sau còn phải lên máy bay nữa.
Trương Tiêu Nhiên cũng cười bảo muốn về khách sạn, thế là đi cùng Tô Cách.
Dương Dương chắc chắn là muốn đi ăn khuya. Vì thế Dương Dương, Chu Chỉ Huyên, Trịnh Diệc Hiên ba người này cùng đi với MC.
Phòng nghỉ chỉ còn Trương Tiêu Nhiên và Tô Cách.
Cậu chậm rãi thu dọn đồ đạc, Trương Tiêu Nhiên đã dọn xong hết, còn chưa đi, rõ ràng là đang đợi cậu.
Cậu đành phải nhấc balo cùng hắn ra ngoài.
Trương Tiêu Nhiên sờ bụng: “Anh hơi đói, em có muốn đi ăn rồi mới về khách sạn không?”
Tô Cách không thể từ chối, đành gật đầu.
May mà Trương Tiêu Nhiên không đi xa, chỉ đến một quán trà gần đài truyền hình.
“Ở đây mọi người thích ăn cay, anh sợ em không quen đi.” Đây là nguyên nhân Trương Tiêu Nhiên chọn quán này.
Tô Cách gật đầu: “Ừm, nhưng nếu anh muốn ăn thì cũng không sao.”
“Không cần, anh cũng không ăn nhạt được, chúng ta là người cùng một nơi mà, em quên sao?” Trương Tiêu Nhiên nháy mắt mấy cái với cậu.
Khoé miệng Tô Cách run run, cậu đã quen với mặt than Trần Mục Dương rồi, đối với mấy người có biểu cảm phong phú thật không quen.
Thành phố H lấy cơm ăn là chính, Tô Cách cũng thích ăn mỳ phở, cậu liền gọi một bát mỳ.
Trương Tiêu Nhiên gọi cơm, hai người không giao tiếp nhiều, vùi đầu ăn. Tô Cách thực sự đói, xuống máy bay liền chạy đến khách sạn, cất đồ xong lại lao tới đài truyền hình.
Đây là nỗi đau của người mới, không ai ngó ngàng, cũng không được luận tội bất kỳ ai.
Trương Tiêu Nhiên thì khác, hắn là đối tượng được công ty push, nghe nói sau này còn định hướng lấn sân ca hát, làm MC, có gì làm hết cái nấy.
Mấy thứ này Tô Cách cũng không hâm mộ, cậu biết khả năng mình tới đâu, làm tốt nhất một thứ là được.
Ăn mỳ xong, Trương Tiêu Nhiên cũng đã xong từ lâu, ngồi ở đối diện cười cười nhìn cậu. Tô Cách có chút mất tự nhiên thả đũa, nói: “Ừm… đi được rồi.”
“Ừ.” Trương Tiêu Nhiên gật đầu, đứng dậy đi trả tiền.
Tô Cách lấy tiền đưa cho hắn: “Lần trước anh đã mời rồi, lần này để tôi mời đi.”
Sắc mặt của Trương Tiêu Nhiên lập tức thay đổi, điều này làm Tô Cách cảm thấy không biết mình có quá phận hay không, chân tay liền luống cuống.
“Tô Cách.” Trương Tiêu Nhiên nhẹ nhàng gọi tên cậu: “Cho dù em không thích anh, thì có thể đừng xa cách anh như thế được không?”
Tô Cách không biết nói gì.
“Coi như bây giờ chúng ta là bạn bè, anh không thể mời em bữa cơm?”
Tô Cách hoàn toàn không thể phản bác, nếu từ chối thì lại thành không cho Trương Tiêu Nhiên mặt mũi. Cậu chẳng muốn làm căng, về sau mà gặp thì rất xấu hổ.
Lúc đứng chờ Trương Tiêu Nhiên ở cửa, Tô Cách nhận được điện thoại của Trần Mục Dương, việc này khiến cậu cảm thấy thoải mái hơn không ít.
Cậu rất nhanh nghe điện: “Alo, sao thế ạ?”
“Em tới nơi rồi?”
“Vâng, em đến từ lâu rồi. Sáng nay bay mà, không phải đã nhắn tin cho anh rồi sao.”
“Ừ.” Trần Mục Dương nhịn không được ho khan hai tiếng: “Vậy bao giờ em về?”
Tô Cách cười xấu xa: “Ồ~ hoá ra anh cũng quan tâm lịch trình của em à, bây giờ nghe như thẩm tra ấy.”
Trần Mục Dương bị hai từ “thẩm tra” làm cho 囧, cũng cảm thấy mình đúng là động kinh mới hỏi vấn đề này.
Lúc này, Trương Tiêu Nhiên đi tới, thấy Tô Cách đang gọi điện thoại, rất tự nhiên hỏi: “Điện thoại của ai vậy?”
Sau đó Trần Mục Dương liền nghe thấy giọng đàn ông ở đầu bên kia…
- -----oOo------