Trans: Z – Beta: Jung.
Nửa tháng sau, nếu Tô Cách không ở trường quay thì cũng phải lên lớp, bận như con quay, cũng chẳng còn thời gian liên lạc với Trần Mục Dương.
Chờ đến đêm không có ai, Tô Cách mới gọi cho anh, còn chưa nói được mấy câu đã ngủ vì mệt gần ch3t, chỉ có anh yên lặng cúp điện thoại.
Đạo diễn “Ái tình” gọi Tô Cách, báo rằng đã biên tập xong, chuẩn bị chuyển lên cục điện ảnh xét duyệt.
Đến lúc đó sẽ phải tuyên truyền, có thể Tô Cách và Trần Mục Dương sẽ cùng tham gia chương trình, còn dặn hai người hãy tương tác với nhau trên Weibo nhiều hơn để tạo đà.
Tô Cách bảo: “Weibo của Trần Mục Dương không phải toàn để người khác quản lý sao?”
“Lần này không giống thế, tương tác với cậu thì tôi nghĩ cậu ta sẽ tình nguyện hơn.” Đạo diễn nói xong, vội vàng cúp điện thoại: “Được rồi, không nói nhiều nữa, nhớ là phải tương tác nhiều vào!”
Vì thế lúc nghỉ ngơi, Tô Cách đành phải mở Weibo lâu lắm không có lên.
Cậu phát hiện có người đăng ảnh hôm rồi mình đến thăm Trần Mục Dương, hình như bị mấy fan nữ phát hiện.
[Chuyên tâm rắc muối ba trăm năm: Trời ạ! Vốn đến trường quay stalk Hàn Vũ thì kết quả thấy ai đây? Cách Cách với Trần Suất! Trời ơi trời ơi! Hai người cùng xuất hiện ở trường quay đó, chẳng lẽ quay phim mới hả? Cầu giải đáp! @Tô Cách @Trần Mục Dương [hình ảnh].]
Rất nhiều fan tag cậu với Trần Mục Dương, nhưng cả hai đều không reply, lâu ơi là lâu, thật là thất vọng…
Nhưng lực chú ý của Tô Cách không đặt lên cái này, mà là Hàn Vũ kia kìa, có phải chính là chàng trai lần trước cậu đụng mặt không?
Xem ra Hàn Vũ đúng là một ngôi sao, nhưng Tô Cách cũng chẳng quan tâm anh ta là ai, nếu đạo diễn bảo tương tác thì cậu tương tác thôi.
Vì thế cậu liền tag tài khoản weibo kia, thêm cả Trần Mục Dương nữa.
[Tô Cách: Tôi đến thăm @Trần Mục Dương đó! Cảm ơn mọi người quan tâm. @Chuyên tâm rắc muối ba trăm năm]
Đăng xong, cậu liền gọi điện cho anh: “Nè, đạo diễn bảo chúng ta phải tương tác trên weibo nhiều hơn đó, nếu anh rảnh thì nhớ reply em nha.”
“Ừ.” Trần Mục Dương xoa xoa thái dương, phải quay liên tục làm anh có chút mệt.
“Nhớ đấy, đừng có mà quên nhé!” Tô Cách đặc biệt cường điệu dặn dò.
“Ừ, biết rồi.” Tô Cách nghe ra trong giọng anh có vài phần mệt mỏi, nhịn không được mở miệng hỏi: “Sao thế, có phải mệt lắm không?”
“Bình thường.” Trên thực tế để có ngày nghỉ với cậu vài ngày, Trần Mục Dương liều mạng quay những phân cảnh của mình trước.
“Tô Cách.”
“Vâng?”
“Ngoài việc diễn xuất, em có việc nào cực kỳ muốn làm không?”
“Cực kỳ muốn làm?” Cậu không hiểu ý anh lắm
“Đại loại là em có chuyện gì muốn làm, vô cùng muốn?”
Tô Cách nghe ngữ khí nghiêm túc của anh, vì thế cũng trịnh trọng nghĩ: “Nếu là như thế, việc em muốn làm nhất là…”
“Tô Cách! Đến cậu rồi!”
“Vâng! Tôi đến ngay đây!” Tô Cách nói với Trần Mục Dương ở bên kia điện thoại: “Em phải đi rồi.”
————
“Mục Dương, vết thương của anh không sao chứ?” Trợ lý lo lắng nhìn vết thương trên cánh tay Trần Mục Dương.
Anh nhìn vết thương được băng bó cẩn thận, đáp: “Không sao.”
Trước đó phài quay một cảnh tương đối nặng, bởi vì hoạt cảnh chuẩn bị qua loa nên Trần Mục Dương không cẩn thận bị thương. Lúc đưa đến bệnh viện băng bó, bác sĩ nói miệng vết thương khá lớn, có thể dễ bị nhiễm trùng nên anh phải nghỉ ngơi nhiều một chút.
“Em thấy anh nên nghỉ ngơi vài ngày, nếu không bị nhiễm trùng thì sẽ rất phiền.”
“Không cần.” Trần Mục Dương thả ống tay áo che đi vết thương, đứng dậy tiếp tục làm việc.
Trợ lý nhìn bóng lưng cao gầy của anh, có cảm giác anh vì chuyện gì đó mới cố ý o ép thời gian của mình đến vậy.
————
Lúc Tô Cách hoàn thành xong cảnh quay thì đã là khuya, mấy người Trương Tiêu Nhiên vẫn đang làm việc, vì thế cậu liền thu dọn đồ đạc rời đi trước.
Xe bus giờ này đã hết, trường quay lần này cách trường nghệ thuật Z không xa, chỉ cần đi qua mấy con đường là được.
Xe cộ trên đường rất ít, dù sao cũng là khu của trường học nên đêm khuya yên lặng, taxi cũng không đón khách đoạn này, Tô Cách vẫy mấy lần mà chẳng có xe nào chịu dừng.
Chờ không nổi nữa, cậu tự mình đi bộ.
Ban đêm có chút tiêu điều, còn nổi gió. Rõ ràng thành phố H đã sang xuân, nhưng mùa đông vẫn không cam lòng bỏ đi, còn phải nấn ná thêm một đợt lạnh nữa.
Tô Cách trùm mũ áo, cố nén cái lạnh, từng bước một đi về phía trước.
Đột nhiên, Tô Cách nhận ra có người theo sau mình, ban đầu cậu không có để ý, còn tưởng rằng đó là sinh viên về muộn nên cứ đi thẳng, dần dần cậu nhận ra có chút không đúng, người kia hình như cố tình đi theo từng bước của cậu.
Lúc Tô Cách đi nhanh, hắn cũng đi nhanh, cậu đi sang bên trái, hắn cũng bước sang bên trái.
Ý thức được rất có thể kẻ này đi theo mình, Tô Cách nhịn không được rảo bước nhanh hơn, ý đồ cắt đuôi.
Không ngờ vừa mới đi nhanh hơn thì kẻ đó giống như đọc được suy nghĩ của cậu, chạy nhanh lên, một phát giữ lấy tay Tô Cách, kéo cậu vào trong ngõ nhỏ bên cạnh.
“Ông… ông làm cái gì thế?” Cậu giãy dụa, không nghĩ rằng khí lực của hắn lại lớn như thế, hơn nữa trên người cũng toả ra mùi rượu gay mũi, là một tên nát rượu!
“Đêm hôm khuya khoắt mà còn lang thang ngoài đường, hẳn là cưng cũng cô đơn đúng không? Có cần anh đây an ủi cưng không?” Gã đàn ông ăn nói rất tục tĩu, mở miệng phả ra mùi rượu.
Gã say không hiểu sao lại khoẻ như thế, Tô Cách không thể giãy ra nổi, gã giữ chặt cậu rồi đặt lên tường: “Đừng sợ, rồi cưng sẽ cảm thấy kho4i nhanh thôi.”
Mắt thấy gã sẽ hôn mình, cái miệng hôi mùi rượu ngày càng lại gần, Tô Cách liền bất chấp tất cả, huých vào chỗ hiểm của gã một cái. Gã đau đến phải buông cậu ra, ngã xuống đất k3u rên, Tô Cách liền lợi dụng cơ hội chạy đi.
Trước đây cậu toàn nghe tin các cô gái về nhà giữa đêm bị cướp sắc, không ngờ cậu đường đường là một đứa con trai lại suýt nữa bị cướp sắc, đúng là một nỗi nhục mà!
Cực kỳ mất tôn nghiêm! Bước chân của Tô Cách nhanh hơn, dọc một đường cực kỳ căm giận nghĩ.
Đêm đó cậu gặp ác mộng, trong giấc mộng đó toàn bộ đều là gã đàn ông cao lớn, miệng sặc mùi rượu đó, rồi thất thần dậy đi học.
Học xong liền chạy tới trường quay.
Tô Cách đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng lắm. Cái không đúng này hình như là nhắm lên người cậu, tất cả các staff đều làm như vô tình mà cố ý nhìn cậu.
Một người bình thường hay nói chuyện với cậu đi tới, hỏi: “Tô Cách, đêm qua ngủ không ngon à?”
“Vâng.” Cậu không muốn nhắc đến chuyện đêm qua.
“Vậy phải chú ý sức khoẻ đấy, ngàn vạn lần không nên quá sức, cũng không cần làm việc quá vất vả.” Staff dùng ánh mắt phức tạp nhìn cậu, vừa như đồng tình lại vừa giống khinh thị. Tóm lại là khiến Tô Cách thấy nó thế nào ấy.
Lúc này, Trương Tiêu Nhiên và Chu Chỉ Huyên đã xong việc, đi tới nhìn Tô Cách, ánh mắt cũng vô cùng khó hiểu.
Việc này khiến cậu không nhịn được tới trước mặt Trương Tiêu Nhiên hỏi: “Sao vậy? Vì sao mà mọi người nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ lạ như thế? Tôi có chỗ nào không đúng sao?”
Trương Tiêu Nhiên nhìn gương mặt bình tĩnh của cậu, cuối cùng vẫn là lắc đầu: “Không có chuyện gì, anh cũng không rõ nữa.”
Tô Cách không hỏi được, mà cũng không có cách ép hỏi.
Mắt thấy có hai nhân viên chỉnh ánh sáng ngẩng đầu nhìn cậu, sau đó lại cúi đầu nhìn điện thoại, hình như đang bàn tán gì đó.
Tô Cách cảm thấy cực kỳ lạ lùng, liền đi tới chỗ hai người kia.
Hai người kia đang hăng say bàn luận cho nên không để ý. Tô Cách thấy trên màn hình điện thoại là một bức ảnh, mà ảnh chụp kia không khác gì một đòn giáng vào cậu, lòng cậu như tẩm băng, lạnh thật lạnh.
Nhân viên xử lý ánh sáng quay đầu thấy Tô Cách, như có tật giật mình mà im miệng, vội vàng tắt điện thoại rời đi.
Tô Cách đứng sững ở nơi đó, sao có thể? Chuyện đêm qua bị người ta chụp, thực sự quá trùng hợp?
Đúng vậy, thứ mà hai người kia xem chính là ảnh đêm qua Tô Cách bị gã say tấn công. Trên ảnh, Tô Cách bị gã đặt trên tường, gã nghiêng về một bên giống như đang hôn cổ cậu, người bình thường không biết chuyện chỉ lướt qua nhất định sẽ hiểu nhầm.
Tô Cách nhớ hình như hai người kia mở Tieba, vì thế cậu cũng lấy điện thoại ra, mở trang Tieba của “Lọ lem vườn trường”.
Ngay đầu trang đã hiện lên một cái tiêu đề: “Chuyện động trời! Một diễn viên đóng vai nam ba của ‘Lọ lem vườn trường’ sau khi quay xong đã hôn nồng nhiệt một người đàn ông bên lề đường?!”
Nhấn vào bài post, người post tự xưng là fan của Trịnh Diệc Hiên, hôm qua tới thăm thần tượng, ở lại xem đến khuya, đang định về nhà thì thấy nam ba cũng đã quay xong phần của mình chuẩn bị về nhà thì đúng lúc bị chủ post bắt gặp, nửa đường bị một người đàn ông kéo vội vào trong một ngõ nhỏ hôn nồng nhiệt.
Bên dưới là ảnh cô ta chụp, người trong ảnh mặt bị ẩn vào bóng đêm, khiến người ta không biết thế nào mà lần.
Nhưng ngược lại vào thời gian đó, chỉ có mình Tô Cách rời khỏi trường quay. Mà những người biết cậu vẫn có thể loáng thoáng nhận ra một người trong đó là cậu.
Tô Cách cảm nhận được ác ý của chủ post, đến tột cùng là ai mà chụp được tấm ảnh này, không hề dựa theo sự thật mà đăng bài post thế này lên.
Toàn thân cậu bắt đầu run rẩy, Tô Cách chưa từng nghĩ tới mình sẽ bị phỉ báng như thế này, nhưng mà, cho dù cậu có nói ra sự thật, thì cũng sẽ chẳng có ai tin.
Mọi người toàn xem đây là một trò vui, dùng ánh mắt của mình tự tin vô vàn nhìn người ta, tự cho mình là đúng khi người ta lăn lộn trong vũng bùn còn mình thì thanh cao chính trực cỡ nào.
- -----oOo------