Trần Mục Dương đồng ý thì Tô Cách trốn không nổi, cho nên đạo diễn rất kho4i trá quyết định quay cảnh X cảnh hai người. Đương nhiên sẽ không đưa vào bản chiếu đại trà mà là nhét vào DVD cho fan thưởng thức.
Trước khi quay phải làm không ít công tác tư tưởng. Mà đạo diễn là ma mới, nên gan to bằng trời, dám cho cả Trần Mục Dương lẫn Tô Cách nud3 vì thiên nhiên. Đương nhiên sẽ chỉ có vào staff quan trọng tham dự vào set quay này
Mà trường quay trông cũng thật mờ ám.
Action…
Tô Cách đứng lên, run rẩy bắt đầu “thoát y”, đi tới trước mặt Trần Mục Dương. Anh ngồi trên ghế, kéo cậu ngồi lên đùi mình, để tay cậu ôm lấy cổ mình.
Mặt anh đột nhiên tới gần, dưới ánh đèn mờ ám, cậu vẫn có thể rõ ràng đôi ngươi đen sáng rực của anh. Trên người đối phương vãn còn áo, mà quần ngủ của cậu đã bị c0itừ lúc nào.
Tô Cách xấu hổ cọ cọ trên đùi anh một chút, không ngờ bị nghe mắng: “Đừng động đậy!”
Dứt lời, Trần Mục Dương cúi xuống ngậm lấy môi cậu. Tô Cách cảm giác rõ ràng đầu lưỡi anh với vào trong miệng cậu, khuấy đảo, một chốc thì buông lỏng rồi tiếp tục chiếm đóng, buông ra. Tô Cách bị kỹ thuật hôn điêu luyện của ai kia làm cho mờ mịt, trong đầu chỉ có một suy nghĩ: “Diễn hôn hít kiểu này cũng thật quá liều mạng đi!”
Qua hồi lâu, Trần Mục Dương thở phì phò, buông Tô Cách ra: “Em có thích không?”
Cậu đỏ mặt, may mà tối tăm nên không thấy rõ, gật đầu.
Trần Mục Dương xoay người đặt cậu lên sopha, lại cúi đầu hôn đối phương, tay bắt đầu “tàn sát” bừa bãi trên thân thể Tô Cách. Nếu bảo cậu cứ thản nhiên tiếp nhận là giả dối đấy, dù gì cũng là bị “partner” đàn ông ve vuốt thân thể mà.
Mà Tô Cách tự khẳng định mình không thích người đồng giới, nhưng động tác của Trần Mục Dương quá mức k1ch thích, khiến cậu sinh phản ứng.
Trần Mục Dương quan sát biểu cảm của người dưới thân, cái gì cũng không nói, chỉ nghiêng người, dùng thân thể của mình che những bộ phận nhạy cảm của cậu khỏi ống kính máy quay.
“Anh… A…” Một khắc kia, cậu thực sự rất muốn bỏ chạy khỏi trận chiến.
Đây chính là lâm trận rồi còn muốn buông vũ khí, k1ch thích lại đến thêm một lần nữa, chẳng bằng cho cậu ch3t tươi đi cho nhẹ lòng.
Trần Mục Dương quay người Tô Cách để cậu đối lưng với mình, nâng m0ng cậu lên, từ phía sau đâm vào, cậu phối hợp hét thảm một tiếng. Trên thực tế thì hai người cái gì cũng không làm, chẳng qua mấy chỗ nhạy cảm tiếp xúc với nhau khiến Tô Cách cứ cảm thấy bộ phận kia của Trần Mục Dương thực sự đang ma xát, gương mặt cậu hồng hơn cả gan lợn, mồ hôi chảy ròng ròng.
Cuối cùng, Tô Cách không biết mình đã hoàn thành cảnh này thế nào, bởi vì toàn bộ quá trình là do Trần Mục Dương dẫn dắt, còn cậu sắm vai giả ch3t trong đại đa số thời lượng.
Có lẽ, đây là sự trái ngược trong nhiệm vụ giữa tiểu công và tiểu thụ đi… Tô Cách 囧囧 nghĩ.
Hoàn thành set này, đạo diễn liền cho cả đoàn về nhà quây quần ăn Tết với gia đình. Nhưng tiến độ vẫn tương đối gấp gáp, nghỉ một ngày phí không ít shot cùng tiền, nên chỉ that người có ba ngày. Nhưng kể cả thế, ai cũng vui, bởi mọi người đều đã chuẩn bị tinh thần mất tất niên mà, nên người nào người nấy hoan hoan hỉ hỉ thu dọn đồ đạc chuẩn bị về quê.
Tô Cách nhanh nhẹn xếp quần áo bỏ vào balo, còn Trần Mục Dương nhàn nhã đọc sách, cứ như không phải chuyện của mình.
Những người khác đều lục đục rời khỏi.
Nhớ đến shot quay vừa nãy, mặt cậu đỏ lựng.
Cậu đến trước mặt đối phương, hỏi: “Anh không đi sao?”
“Ừ.” Anh thản nhiên trả lời.
“Vậy…” Tô Cách cũng không biết nói gì: “Tôi đi trước nhé!”
“Đợi đã.” Trần Mục Dương gập sách đứng dậy: “Tôi đưa cậu về.” rồi ra ngoài.
Tô Cách đeo balo đi theo anh.
“Anh chỉ cần đưa tôi ra bến xe thôi, tôi đi xe đường dài về.” Người nhà Tô Cách không sống ở thành phố H mà là ở thành phố A bên cạnh, đi xe bus cũng phải tiếng rưỡi.
Trần Mục Dương gật gật đầu, ngồi vào ghế lái. Tô Cách sang ghế bên cạnh, thắt dây an toàn.
“Thật ra anh không phải khách sáo đâu, chắc hẳn anh cũng sốt ruột về nhà mừng năm mới đi? Nếu không tôi…”
Xe đã nổ máy, anh liền ngắt lời cậu: “Giờ cậu có thể xuống luôn.”
Tô Cách ngoan ngoãn ngậm miệng.
Anh mở nhạc, toàn là mấy bài hát tiếng nước ngoài, có nhạc nhẹ, có cả sôi động. Nhưng ngoại chính là khắc tinh với Tô Cách, cậu có thể nghe được mấy bài tiếng Anh đã là khá lắm rồi, huống chi là một đống ngôn ngữ như kiểu thổ dân chui vào tai như này.
“Trần Mục Dương.” Cậu nghĩ rồi mở miệng gọi anh.
Anh không trả lời, nhưng Tô Cách biết người kia đang nghe.
“Anh thích dạng con trai thế nào?”
“Sao, cậu muốn trở thành ứng cử viên?”
“Không phải!” Tô Cách vội vã lắc đầu, đến chính cậu còn không rõ vì sao mình lại muốn hỏi vấn đề này, rõ ràng cậu không nên hỏi mới đúng!
“Cho dù tôi muốn thì anh tốt như thế, còn đẹp trai, sao có thể để ý tới tôi chứ?” Cậu tự giễu nói.
“Cậu có thể thử.”
Tô Cách lập tức ngây người, ý của anh là gì? Ý bảo cậu có cơ hội sao? Nhưng mà, thích con trai và vân vân những thứ khác, điều đầu tiên cần đến chính là dũng khí.
Mà Tô Cách nhát gan lắm, cậu không dám.
Xe chậm chậm đi về phía trước, không khí trong xe im lặng, chỉ có nữ ca sĩ hát ca khúc “Uch” với tiếng đàn guitar…
“If I love you…
Anh hỏi em có yêu anh hay không…
My reply…
Em như nghẹn lại không thể trả lời…
I’stly…
Thà để em là người chịu thương tổn…
Than mislead you with a lie…
Cũng không nguyện lừa dối anh…
Judge you…
Thật sự em là ai…
On what you say or do?
Dựa vào cái gì có thể phán xét chuyện của anh?
I’the real you…
Em chỉ vừa cảm nhận con người thật của anh…
Uch…
Có đôi khi em chạm vào anh….
Sly’much…
Chân thật đến nỗi em không thể thừa nhận…
Close my eyes and hide…
Em không thể không nhắm mắt để che dấu suy nghĩ của mình…”
(Z: Bài này ai kiếm được thì giúp Z nhé ;A; chứ Z kiếm mòn con mắt bên baike, baidu đủ kiểu mà nó không có ;A; dịch lời thảm gần tiêu luôn, vì mấy từ tiếng Anh nó dính vào nhau kiểu chả hiểu thế nào ;A;)
............
“Tới rồi.” Trần Mục Dương thản nhiên mở miệng.
Tô Cách lấy lại tinh thần, tháo đai an toàn, tay đang định mở cửa xuống thì dừng lại, quay đầu cười nhẹ với Trần Mục Dương: “Cảm ơn anh, à, năm mới vui vẻ, Trần Mục Dương.”
“Đây là lời hứa hẹn?”
“Hả?” Cậu không hiểu lắm.
Anh lắc đầu, đẩy cậu ra khỏi xe: “Thôi quên đi, cậu mau về nhà đi.”
Tô Cách nhìn bóng xe dần xa, vẫn chưa hiểu lời anh vừa nói. Cố gắng lắc lắc đầu, cậu chưa từng đoán được tâm tư của anh
Về đến nhà trời đã sẩm tối, Tô Cách đeo balo vào giữa nhà, hét lên: “Mẹ ơi!”
Bà Lâm Phượng đang tất bật trong bếp, ló đầu ra thấy con trai trở về, vui vẻ lau bàn tay ướt nước vào tạp dề rồi chạy ra: “Ôi trời! Sao con không báo trước để mẹ với bố con đi đón!”
Cậu bỏ balo xuống, nói: “Con muốn làm bố mẹ bất ngờ mà! À, bố đâu mẹ?”
“Mẹ bảo ông ấy ra ngoài mua chai xì dầu, sao bây giờ vẫn chưa thấy đâu?” Bà Tô bây giờ mới nhớ đến bố cậu, Tô Trường Viễn đã ra ngoài được lúc lâu, bà mải nấu cơm nên không để ý.
Cậu vỗ vai mẹ mình, nói: “Không sao đâu ạ. Để con đi tìm bố!”
Cậu mặc áo khoác, vội vã chạy ra ngoài.
Bà Tô nói chồng mình đi ra ngoài mua xì dầu, Tô Cách liền đi thẳng đến cửa hàng tạp hoá, chẳng mấy chốc đã thấy bố đang ngồi xổm cắm cúi nhìn xuống cống.
Cậu chạm rãi đi qua, ngồi xổm gheo, ông Tô đang chăm chú nhìn qua mấy cái lỗ trên nắp cống, cậu bèn hỏi: “Bố, bố đang làm gì thế?”
“Tiền mua xì đâu…” Ông vẫn cứ nhìn chằm chằm bên dưới: “Ông chủ trả tiền thừa nhưng tôi lại bất cẩn làm rơi…”
Tô Cách vội vàng sờ túi, may mà bên trong có mấy đồng tiền xu, đưa một đồng ra trước mặt ông, bảo: “Đâu có rơi đâu, bố nhìn này, con tìm được rồi!”
Ông Tô ngẩng đầu, nhìn đồng tiền trong tay cậu, mừng đến dậm dậm chân: “Đúng rồi, là đồng tiền này, cảm ơn cậu!”
“Không cần đâu ạ!”
“Phải rồi, trông cậu quen lắm, tôi gặp cậu ở đâu rồi hả?” Ông nghi hoặc hỏi.
“Bố, con là Tô Cách con bố, bố không nhớ con à?”
“Cậu là Tô Cách?” Ông Tô nhíu mày suy nghĩ: “Ừ, phải rồi, con là Tô Cách!”
“Con là con bố mà, sao bố có thể không nhận ra được? Con được nghỉ đấy hả, thi cuối kì thế nào rồi?”
“Dạ tốt ạ.”
Hai bố con cùng nhau trò chuyện, chậm rãi về nhà.
Tô Cách đã quen với cảnh mỗi lần về nhà sẽ giới thiệu bản thân với ông. Bởi ông Tô bị bệnh nên quên đi rất nhiều thứ, thậm chí còn quên luôn cả đứa con trai.
Tô Cách không biết hiện tại trong lòng ông, đứa con Tô Cách trên danh nghĩa này rốt cuộc có còn tồn tại không.
Bà Tô đã sớm chờ ở nhà, thấy Tô Cách đưa bố về, liền mắng: “Đi mua có chai xì dầu sao mà lâu vậy?”
“Ừ…” Ông Tô sờ sờ gáy, cười ngốc, quên luôn chuyện tiền thừa rơi xuống cống.
Tô Cách chen vào giữa hòa giải: “Mẹ à, đừng trách bố mà. Con đói lắm rồi, có đồ ăn chưa ạ?”
Bà Tô không giận chồng nữa, xoay người về bếp tiếp tục nấu ăn.
Còn ông Tô thì đã ngồi ngay ngắn trên sopha mở TV xem, chỉ vài cái quảng cáo nhạt nhẽo cũng có thể khiến ông cười ha ha không ngừng.
————-