"Chị Phù, quay xong rồi chị thấy vui không?" Tiêu Hiểu Hồng cười hỏi.
"Vui".Diệp Phù nheo mắt cười, "Rất vui".
Tiêu Hiểu Hồng cười đưa cô lên ghế sau, "Chị đợi lát nữa sẽ càng vui hơn".
Diệp Phù gật gật đầu, "Vui".
Tiêu Hiểu Hồng thấy vẻ mặt say rượu của cô, bộ dáng híp mắt ngây thơ đáng yêu, nhịn không được nở nụ cười, "Chị Phù, chị đẹp quá".
Diệp Phù lại lắc đầu, nghiêm trang nói, "Ảnh đế rất đẹp".
"Ha ha ha, đúng, ảnh đế đẹp". Tiêu Hiểu Hồng cười to ra tiếng.
Cô ấy lái xe đến bãi đỗ xe dưới lầu khách sạn, xe của Sầm Loan cũng đi theo phía sau. Sau khi xuống xe, Tiêu Hiểu Hồng còn chưa cởi dây an toàn ra, Sầm Loan đã đi tới mở cửa sau, ngồi vào.
"Say rồi?" Anh vươn tay sờ sờ khuôn mặt đỏ bừng của Diệp Phù, ôm người vào trong ngực.
Trong bữa tiệc hai người ngồi đối diện, Diệp Phù toàn bộ quá trình cũng không dám nhìn anh, lo lắng bị người ta nhìn ra cái gì, chỉ rũ mắt thật cẩn thận nhìn bàn tay anh đặt trên bàn.
Trong lòng Sầm Loan bị ánh mắt giống như mèo của cô làm ngứa ngáy, ngay cả đạo diễn Từ bên cạnh nói gì cũng không nghe thấy.
Diệp Phù thấy anh, ngọt ngào nở nụ cười, "Ảnh đế".
Sầm Loan cúi đầu hôn lên môi cô, "Ừm, là anh".
Tiêu Hiểu Hồng cách gương chiếu hậu nhìn thấy một màn này, vội vàng rụt đầu, mặt đỏ tai hồng đóng cửa xuống xe
A a a a, ảnh đế thật dịu dàng!
Người bình thường cô ấy nhìn thấy quả thực là hai người!
Sau khi xuống xe cô ấy thấy Hồ Tùng Vũ đeo khẩu trang và kính râm, lén lút đứng ở một bên.
Tiêu Hiểu Hồng đi tới túm lấy tay áo anh ta, "Anh làm gì vậy?"
Hồ Tùng Vũ chỉ vào cô, "Mau đeo khẩu trang, bị người ta nhận ra liền xong rồi"
Tiêu Hiểu Hồng chỉ chỉ anh ta, "Anh trai à, anh bịt kín như vậy càng khiến người ta chú ý hơn có được không?"
Hồ Tùng Vũ: "..."
Trong lúc hai người đang nói chuyện, Sầm Loan đã ôm Diệp Phù xuống xe.
Tiêu Hiểu Hồng chỉ chỉ Sầm Loan, "Thấy chưa, rất thoải mái, người đàn ông như vậy đẹp trai biết bao!"Cô ấy nhìn Sầm Loan, lại nhìn Hồ Tùng Vũ bên cạnh, "Anh xem anh kìa, một chút cũng không ra dáng đàn ông chút nào".
Sầm Loan ôm Diệp Phù một đường đến trước cửa khách sạn, mới buông người xuống.
Diệp Phu mông lung nhìn căn phòng, mơ hồ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, trên thảm tất cả đều là cánh hoa màu đỏ, cô hoảng hốt cảm thấy mình hình như đang nằm mơ, cười cười với ảnh đế phía sau, "Ảnh đế. Trên mặt đất hình như có hoa..."
Sầm Loan nắm tay cô, thấp giọng nói: "Ừm".
Diệp Phù đi vào liền phát hiện, trên giường cũng có cánh hoa, trên bàn đặt hơn mười bó hoa hồng đỏ rực rỡ, cô nhìn thấy trên hoa hồng có một tấm thiệp, liền lắc lư bước chân đi tới, cầm lấy tấm thiệp.
Nó là một dòng chữ viết tay.
[ Chúc mừng em. ]
Bên dưới là một từ: Sầm
Diệp Phù che miệng, cười cười, hốc mắt có chút chua xót.
Cô xoay người, nhìn ảnh đế một lát, lắt lư đi tới chỗ anh, khẽ choàng tay ôm cổ anh, "...Cám ơn anh." Cô ấy sụt sịt,"Như đang mơ vậy".
Đây là lần đầu tiên cô hoàn thành một bộ phim và có ai đó tặng hoa cho cô.
Hơn nữa người này, còn là ảnh đế.
Một người mà cô không bao giờ dám nghĩ đến.
Sầm Loan dùng ngón tay lau nước mắt cho cô, nâng cằm lên, hôn lên môi cô, hôn đến khi hai người thở hồng hộc, lúc này mới thấp giọng hỏi: "Thích không?"
Diệp Phù gật gật đầu, "Thích".
Sầm Loan lại hôn cô, giọng nói từ giữa hai hàm răng đi ra, khàn khàn lại lưu loát: "Tôi hỏi, em có thích anh không?"