[Trong phòng tư vấn tâm lý].
Một bác sĩ tâm lý trung niên đang làm liệu pháp trị liệu bằng thôi miên cho một người phụ nữ đang ngồi trên ghế sofa đơn.
"Hãy nhìn chăm chú vào chiếc đồng hồ trước mặt cô, đợi đến khi tôi đếm đến 10, cô hãy nhắm mắt lại".
Cô ấy cầm một chiếc đồng hồ bỏ túi trong tay, rồi đung đưa trước mặt người phụ nữ.
"1,2,3......."
Khi bác sĩ tâm lý đếm đến 10, người phụ nữ liền nhắm mắt lại, rồi cô ấy hỏi, "Cô nhìn thấy gì?"
"Một căn phòng".
"Căn phòng như thế nào?"
"Có chút lộn xộn".
"Trong phòng có ai không?"
"Có".
"Cô có quen biết không?"
"Có quen".
Người phụ nữ ngồi trên ghế sofa đơn đột nhiên ưỡn người.
Bác sĩ tâm lý khẽ nắm lấy tay cô ấy, "Sao vậy?Là người cô sợ sao?"
"Không, là người tôi yêu".Đường Cổ lộ ra nụ cười dịu dàng."Anh ấy đang hôn tôi".
Bác sĩ tâm lý khẽ thở dài một cái.
Cô ấy là bác sĩ tâm lý 8 năm trước đã trị liệu cho Đường Cổ, chuyên gia Lương Hữu Cầm.
Lúc này đây, cô ấy không thể không thừa nhận một chuyện, chính là...cô ấy không chữa nổi cho Đường Cổ.
Đường Cổ ngồi ưỡn người trên ghế sofa, trong thế giới thôi miên của cô ấy. Người đàn ông đang luồn tay ra sau lưng cô, trước mặt bác sĩ tâm lý, hung bạo tiến vào bên trong cơ thể cô.
Anh ta hôn rất mãnh liệt và nóng bỏng,
nó như thiêu đốt cô ấy.
Bàn tay anh ta thô ráp, mạnh mẽ, những ngón tay thô ráp đang sờ nắn núʍ ѵú mẫn cảm của cô ấy, sau đó lại luồn xuống giữ lấy eo cô ấy, trong lúc cô đang mở rộng chân ra thì đẩy mạnh vào một cái.
Đường Cổ ngồi trên ghế sofa thở hổn hển.
"Dư Trì Bắc..."Cô ấy khẽ rêи ɾỉ lên một cái tên, khi người đàn ông bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào trong người cô ấy, phần bụng dưới của cô ấy co lại và cô ấy lên đỉnh.
Sau khi lên đỉnh, Đường Cổ khẽ mở mắt ra, chỉ nhìn thấy một tấm rèm cửa màu xám, Lương Hữu Cầm đưa khăn giấy ra trước mặt cô ấy.
Cô ấy nhận lấy, gương mặt vẫn như bình thường lấy khăn lau phần qυầи ɭóŧ ướt đẫm của cô ấy.
Rồi cô ấy nhận lấy, gương mặt vẫn như bình thường lấy khăn lau phần qυầи ɭóŧ ướt đẫm của cô ấy.
Rồi cô ấy đứng ngay dậy, nói với Lương Hữu Cầm, "Cảm ơn cô, tuần sau tôi sẽ lại đến".
Lương Hữu Cầm thở dài, "Đường Cổ, không cần đến đâu".
Chỉ thấy bà ấy nói: "Cô không bị bệnh, cô rất bình thường".
Đường Cổ mỉm cười: "Cảm ơn".
Khi cô ấy đẩy cửa ra, trên ghế ngoài hành lang có một cô bé tầm 6-7 tuổi, rất xinh xắn, mắt to, mũi nhỏ, da trắng nõn.
Cô bé mặc chiếc váy công chúa, nhìn như một con búp bê vậy.
Nhưng Lương Hữu Cầm lại nhìn thấy bóng dáng của người đàn ông đó qua cặp lông mày của cô bé.
"Đường Bắc".
Đường Cổ gọi cô bé, "Về nhà thôi".
"Dạ, tạm biệt dì Lương". Cô bé lễ phép vẫy tay chào Lương Hữu Cầm, rồi cầm tay Đường Cổ rời đi.
Lương Hữu Cầm nhìn bóng lưng của hai người họ, suy nghĩ hồi lâu.
"Cắt".
Từ Đạo hét lên.
Diệp Phù lo lắng nhìn Từ Đạo.
Cảnh vừa rồi là cảnh cuối phim, vậy mà, cô đã quay tới 5 lần rồi.
Vì trong quá trình thôi miên, Ảnh Đế muốn ở trước mặt bác sĩ tâm lý "làm" với cô.
Diệp Phù là lần đầu tiên có người phụ nữ khác nhìn cảnh giường chiếu của cô và Ảnh Đế gần như vậy, cho nên cứ không thả lỏng được.
Nhưng ngược lại với cô, Ảnh Đế lại rất thả lỏng.
Diệp Phù còn chưa chuẩn bị xong, anh đã đè cô xuống và hôn cô rồi, cứ hôn thẳng vào môi cô, khi cô đang run rẩy, anh đã cởi đồ của cô ra, cúi đầu ngậm lấy núʍ ѵú của cô.
Diệp Phù căng thẳng, khi mở mắt ra, thấy Vương Khả diễn vai Lương Hữu Cầm đang ở ngay bên cạnh.
Từ Đạo thấy cô căng thẳng, ngừng lại cho cô ít thời gian.
Lần thứ 2, Ảnh Đế xé rách qυầи ɭóŧ của cô, bộ ρᏂậи sinh dục áp sát vào giống như tiến vào trong người cô.
Rõ ràng là đang diễn, nhưng anh diễn quá thật, khiến cho Diệp Phù kinh hãi mở to mắt, sợ Vương Khả ở bên cạnh nhìn thấy.