Trần Nhược Khát vào đoàn trước, đạo diễn gửi kịch bản cho cậu. Trong túi còn nhét cả một bọc hạt cà phê, bên trên dán một tờ "súp gà tâm hồn" viết: Hạt cà phê phải xay nhuyễn ra thì mới có tác dụng.
David đến đón Trần Nhược Khát đi gặp cố vấn tâm lý, gặp xong bọn họ lại chạy ra sân bay tới phim trường. Có fan ở sân bay không ngại ngần gì mà đưa cho Trần Nhược Khát mộc món đồ chơi lông nhung, là một con ngỗng ngốc nghếch. Thế nên Trần Nhược Khát túm cổ con ngỗng kia mang lên máy bay.
Xe của đoàn phim đến cổng đón họ, đưa họ đến một quán cơm lâu đời. Trước mắt quán cơm vẫn đang bán hàng bình thường. Trần Nhược Khát đeo kính râm, đi xuyên qua đại sảnh đông người nhốn nháo, đi vào gian phòng riêng ở tầng một. Đạo diễn đứng bên cửa sổ không biết đang nhìn cái gì.
Trần Nhược Khát gọi ông: "Anh Nhạc."
Đạo diễn vẫy tay với cậu, Trần Nhược Khát đi tới, bên ngoài cửa sổ chỉ là một con ngõ nhỏ. Đạo diễn nói ông đã tính xong việc lắp góc máy ở chỗ nào rồi. Ông dẫn Trần Nhược Khát đi một vòng quanh tiệm cơm ấy.
Trong kịch bản, cậu con trai kia mỗi tuần đi làm sẽ đến đây ăn cơm hai lần, đều ngồi ở vị trí cố định ngoài sảnh lớn. Vị trí đó không dựa vào cửa sổ cũng không dựa cửa, là góc tiện nhất cho phục vụ mang thức ăn đến. Đạo diễn dẫn cậu lên tầng hai, nhìn từ tầng hai xuống có thể thấy sảnh tầng một. Mỗi bàn đều được phủ tấm khăn trải hoa vuông sạch sẽ, trên mặt bàn có một cái đèn pha lê nhỏ, giống như một quán ăn gia đình ấm áp.
Lúc Trần Nhược Khát lên xe đến khách sạn để đồ, nhìn từ cửa sổ ra, thấy biển hiệu đã cũ kĩ của quán, Quán cơm Bách Hảo. Ch𝘂yê𝙣 𝙩𝘳a𝙣g đọc 𝙩𝘳𝘂yệ𝙣 # T𝘳U𝓂T𝘳𝘂y𝗲 𝙣﹒VN #
_
Gần đây Hà Tiểu Mãn cứ hay ốm. An Sở Sở thật sự không xin nghỉ được, chỉ có thể nhờ cậy vào Hà Gia Hảo. Hà Gia Hảo bế Hà Tiểu Man chen chúc trong khoa khám nhi đông người, đi nộp phí lấy thuốc. Hà Tiểu Mãn ốm yếu tựa đầu vào vai cậu, cứ như một con cá không cần thận mắc cạn bị thương. Hà Gia Hảo xót lòng lắm.
Cậu ôm Hà Tiểu Mãn đi vào quán từ cửa bên, lúc đi qua hành lang tầng một, Hà Tiểu Mãn kêu một tiếng. Hà Gia Hảo dừng bước, hỏi con bé: "Con thấy đau ở đau hả?"
Hà Tiểu Mãn quay đầu nhìn vào một phòng riêng nào đó. Hà Gia Hảo nhìn theo, thấy trên bàn trong phòng có một món đồ chơi hình con vịt. Hà Gia Hảo cầm lên, nhét vào tay Hà Tiểu Mãn: "Chắc là khách để quên đấy, Tiểu Mãn cầm chơi một lúc, khi nào tìm thấy chủ thì trả người ta nhé."
Hà Tiểu Mãn ngoan ngoãn gật đầu.
Hai ngày sau, đoàn phim chuẩn bị xếp chỗ ở bắt đầu quay. Hà Gia Hảo sắp xếp quán cơm trước, đến lúc đó một phần nhân viên sẽ được nghỉ, phần còn lại đến làm diễn viên quần chúng. Bếp đằng sau vẫn mở như thường, cần phải cung cấp đồ ăn cho đoàn phim.
Khi đạo diễn phim điện ảnh tìm đến Hà Gia Hảo để thương lượng việc mượn địa điểm, hai người họ đã đi hết một vòng từ trên xuống dưới. Hà Gia Hảo cũng từng xem phim của đạo diễn này rồi, đều là những bộ phim văn nghệ được giới phê bình khen nhưng lại ít người xem. Đạo diễn đẩy mắt kính, cười nói: "Không sao, tôi là phú nhị đại mà. Nhà có tiền không có chỗ tiêu." (=))))))))))))))
Hà Gia Hảo suýt thì bật cười.
Tóm lại là một ngày trước, đạo diễn đã liên lạc với cậu, mấy ngày này đoàn phim sẽ đến quay. Hà Gia Hảo bảo được, cậu đã dừng nhận lịch từ trước rồi.
Đến tối, An Sở Sở đi xe điện vội vàng đến đón Hà Tiểu Mãn, Hà Tiểu Mã đã ôm con ngỗng ngốc kia ngủ say rồi. Hà Gia Hảo nhìn cô có ý đồ kéo Hà Tiểu Mãn lên xe điện thì cạn lời. Hà Tiểu Mãn tỉnh ngủ, cắn cái miệng con ngỗng.
Cuối cùng vẫn là Hà Gia Hảo lái xe chờ hai mẹ con về nhà. An Sở Sở xuống xe, giật con thú bông trong tay Hà Tiểu Mãn xuống ném lại vào ghế phụ, phất tay nói với Hà Gia Hảo: "Cảm ơn nha, bọn tớ đi đây."
Hà Gia Hảo ngồi bên dưới ngẩn ngơ thêm vài giây, xong mới nổ máy về nhà. Cậu đi ngang qua tiệm bánh mì hay mua, mua một ít bánh mì gối để ăn sáng mai. Lúc Hà Gia Hảo xuống xe, một tay thì cầm túi bánh mì, một tay xách con ngỗng kia vào thang máy.
_
Tầng một của quán cơm đổi hết thành phòng hoá trang hoặc phòng đạo cụ. Trần Nhược Khát nhắm mắt, thợ trang điểm đang trang điểm cho cậu. David đứng bên cạnh uống trà sữa đá. Bên ngoài đã bày rất nhiều máy quay. Trần Nhược Khát đi ra ngoài, ngồi vào chỗ mà cậu trai trong kịch bản hay ngồi nhất.
Cậu cúi đầu nhìn tấm khăn trải bàn hình hoa cam, trên khăn còn thêu chữ "nhất hảo bách hảo". Trần Nhược Khát ngẩng đầu, nhìn vào điểm đỏ nho nhỏ trên máy quay. Thư ký trường quay đánh nhịp: "Con Hàu", cảnh một, lần quay thứ nhất. Xung quanh toàn là máy quay, tất cả đều đang đợi cậu đọc thoại. Trần Nhược Khát ngẩn ngơ ở đó, lại một lần nữa cảm giác như nước bẩn đang trào lên từ dưới chân, cậu ở dưới đáy một cái bể cá bằng thuỷ tinh, nước xung quanh gợn sóng, mọi người cứ như đang nhìn cậu chậm rãi chìm xuống.
Nỗi sợ ấy không có tên gọi, Trần Nhược Khát cảm thấy mình rất buồn nôn, nhưng cổ họng giường như bị rêu tảo lấp kín, cậu cảm thấy khổ sở quá. Trần Nhược Khát cuối cùng cũng không chịu nổi, bước vội ra khỏi đại sảnh. Đạo diễn tháo tai nghe đứng lên xem cậu.
Cậu đụng vào một người ở hành lang, người kia hỏi cậu: "Có phải cậu thấy không khoẻ ở đâu không?"
Trần Nhược Khát không quan tâm gì, ôm lấy người trước mắt. Cậu nhắm mắt lại, đặt trán lên vai người kia. Mùi cỏ xanh, mùi nước giặt hoa quả, ngửi mà thấy yên tâm vô cùng. Trần Nhược Khát như thể đã tìm thấy một cái phao, cuối cùng cũng bò được lên bờ. Rồi ở bên bờ, cậu gặp được Hà Gia Hảo.
_
Editor: Chú đạo diễn mắc cười quá =)) Còn tên phim này nó là "Con hàu" thiệt á, mấy chương đằng sau tác giả cũng đặt tên là con hàu luôn, tôi biết là liên tưởng hơi bậy bạ nên tính đổi sang tiếng Anh, nhưng mà nghĩ Oyster cũng cũng vẫn vậy nên thôi =))))