Hà Gia Hảo đọc đến phần kết kịch bản viết: Độ cao tối đa mà bươm bướm có thể bay qua là 1000m, nên thật ra nó có thể bay qua đường băng tuyết. Cậu đóng cuốn kịch bản lại, trả lời chị Hoa: "Giờ em chỉ biết nấu ăn thôi, thật sự không muốn đóng phim nữa." (Đường băng tuyết là điểm mà trên đó tuyết và băng phủ quanh năm.)
Cậu cúp máy, ngồi xuống chiếc ghế xoay trong văn phòng. Sau đêm đó, cậu và Trần Nhược Khát không còn liên lạc với nhau nữa. Trần Nhược Khát không còn gọi điện đến, Hà Gia Hảo cũng không trả lời tin nhắn của cậu. Cậu tiếp tục lật kịch bản. Vốn dĩ vai phụ mà chị Hoa tìm cậu đóng cũng chỉ là một vai rất nhỏ, bạn đại học của nam chính, có ba bốn cảnh thôi. Hà Gia Hảo bỏ kịch bản vào ngăn kéo.
Bởi vì hôm đó không ăn sinh nhật cùng An Sở Sở. Hà Gia Hảo lại đặt một phòng KTV xa hoa khác đền bù cho cô. Cái bánh ga tô Maruko kia để đến hôm sau đã cứng ngắc. Hà Gia Hảo vẫn mua một cái khác mang đến. An Sở Sở lại gọi một đám bạn đồng nghiệp đến cùng. Hà Gia Hảo chen qua đám người trên ghế, đặt bánh kem trước mặt An Sở Sở.
Cậu vẫn không biết ăn sinh nhật ở KTV có gì tốt, tiếng thì ồn, nói chuyện cứ như cãi nhau. An Sở Sở giơ mic, gào thét mà hát. Cậu muốn lôi Hà Gia Hảo lên hát cùng, cổ áo Hà Gia Hảo bị cô túm lấy, An Sở Sở nhìn thấy ngay dấu hôn đỏ tím trên cổ Hà Gia Hảo, lại buông tay ra tự nhảy lên ca hát.
Đến đêm muộn, Hà Gia Hảo nói: "Tớ đi trước đây, bà cụ ở cửa hàng tiện lợi còn đợi tớ tan ca."
An Sở Sở uống say khướt dựa vào người cậu, ôm Hà Gia Hảo nói: "Hà Gia Hảo, có phải cậu đang hẹn hò không thế?"
Hà Gia Hảo sửng sốt: "Đâu có."
An Sở Sở lắc lư người cậu: "Ai có thể hẹn hò với cậu thì đó là phúc của người ta, biết không hả, bạn thân Hà Gia Hảo của tớ siêu siêu tốt."
Hà Gia Hảo gỡ tay cô ra, trong miệng An Sở Sở toàn mùi rượu, phả đầy mặt cậu. Hà Gia Hảo bất đắc dĩ để cô dựa vào, đôi mắt ngẩn ngơ nhìn chằm chằm vào cái MV xưa lắc chiếu trên màn hình lớn. Hà Gia Hảo đột nhiên nghĩ, cậu đúng là cũng nên hẹn hò thôi. Mấy năm tiếp quản quán cơm, hầu như đều bận rộn lo việc buôn bán, chưa từng nghiêm túc nghĩ đến việc mình có nên yêu đương hẹn hò không.
An Sở Sở lẩm bẩm hỏi: "Này, rốt cuộc cậu thích người thế nào?"
Trong đầu Hà Gia Hảo hiện lên gương mặt Trần Nhược Khát lúc mười chín tuổi, người vĩnh viễn là mối tình đầu của cậu, hai người họ đã trải qua tất cả những lần đầu tiên. Cậu thích kiểu người thế nào ư, là kiểu trầm mặc ít nói, đi theo cậu dạo khắp cả thị trấn nhỏ nhàm chán ấy sao?
Hà Gia Hảo nói: "Không biết."
_
Trần Nhược Khát nói: "Không biết."
Phòng làm việc đặt lịch trình quay chụp sắp tới trước mặt cậu. Bởi vì phần lớn việc quay "Bươm bướm không thể bay qua đường băng tuyết" cần phải thực hiện ở nước ngoài, nên sẽ làm ảnh hưởng rất nhiều hoạt động khác của Trần Nhược Khát. Người đại diện hỏi cậu: "Em có biết em không còn trẻ rồi không? Không xuất hiện liên tục thì sẽ bị cái giới này đảo thải bất cứ lúc nào đấy."
Trần Nhược Khát nhún vai, nói: "Không biết."
Cuối cùng, cả Trần Nhược Khát và phòng làm việc đều phải lui bước, lúc lịch trình sắp xếp xong, David nhìn thời gian biểu, hỏi Trần Nhược Khát: "Bọn họ tưởng 24 tiếng cậu không cần ngủ luôn à?"
Trần Nhược Khát nghĩ cũng tầm đó thôi, đúng là cậu không ngủ được. Việc quay "Bươm bươm đường băng tuyết" gần như cắm thẳng vào lịch trình mấy tháng sắp tới của Trần Nhược Khát. Thế nên lần nào cậu cũng chỉ kịp đến phim trường trước một giây, xong việc là chạy lấy người luôn.
Cảnh quay trong nước không nhiều lắm. Đoàn phim mượn một phòng học và thư viện của trường đại học nào đó làm điểm quay. Trần Nhược Khát xuống xe bảo mẫu, chen qua đám sinh viên muốn xin chữ kí, vội vàng chạy lên tầng. Nhân viên trang điểm dẫn cậu đi đổi đồ diễn. Lần này cậu đóng vai một sinh viên y sắp tốt nghiệp, bởi vì vô tình đọc được truyền thuyết về cô gái bươm bướm ở thư viện mà bắt đầu ngày ngày mơ thấy cô gái bươm bướm bay qua. Vì thế nên cậu sinh viên y lật xem hết các loại tư liệu văn hiến, bắt đầu nghiêm túc nghiên cứu con đường mà cô gái bươm bướm có thể bay qua.
Trần Nhược Khát cầm bộ đồ ngắn tay mà nhân viên đưa cho, nói: "Tôi không mặc cái này đâu."
Nhân viên sửng sốt. Trần Nhược Khát chỉ ngồi xuống vị trí của mình trong phòng, nói: "Tôi mặc quần áo bình thường của mình cũng được mà phải không? Thời gian khá gấp, đổi quần áo cũng tốn thời gian đấy."
Mọi người đều không dám ý kiến gì. Trần Nhược Khát mặc áo hoodie dài tay của mình, trông như cách ăn mặc của sinh viên bình thường.
Cậu sinh viên y điên cuồng cuối cùng cũng vẽ ra tuyến đường mà cô gái bươm bướm có thể đã bay qua, cô ấy đến Kenya, rồi đi dọc theo đường xích đạo về phía tây, qua Congo, xích đạo Guinea, đến quần đảo Canaria, cuối cùng có dừng lại ở phía tây Châu Âu không thì chưa rõ.
Trần Nhược Khát phải đảm bảo mình NG ít nhất có thể, rồi diễn xong đi tham gia hoạt động tiếp theo ngay. Lúc cậu đi qua hành lang bị sinh viên bao quanh, Trần Nhược Khát nhận lấy cuốn vở rồi kí. Sau giờ tan học, trên hành lang người người qua lại, cậu đứng ở phía cuối kí tên mình, kí đến sau cùng, thật sự phát chán cái tên ấy. Trần Nhược Khát quay đầu nói với David: "Tôi đi vệ sinh."
Cậu vội trốn vào nhà vệ sinh. Trần Nhược Khát dựa vào cánh cửa mà ngẩn ra, lấy một cái dao xếp Thuỵ Sĩ từ trong túi áo hoodie ra. Trần Nhược Khát từng nói với người cố vấn tâm lý: "Có ai từng có cảm giác thế này không, kiểu như trong cơ thể mình có một bọc mủ rất lớn, không chữa được cũng không chọc thủng được. Tôi muốn cắt vào nó, cắt xong quả thực thấy thoải mái hơn nhiều."
Trần Nhược Khát kéo tay áo bên trái của mình lên, bên trên có đầy những vết dao cứa mảnh như chỉ, có một số đã kết vảy, những vết mới thì vẫn còn đỏ, sau khi rạch xuống, miếng vết thương nóng lên, ứa máu, sau đó mới thấy đau. Đau đớn làm lòng người bình an.
Trần Nhược Khát lại rạch một vết nữa, kéo tay áo xuống, đi ra ngoài.
Cậu đi qua đám sinh viên ở ngoài của nhà vệ sinh, người đó kinh ngạc quay đầu nói: "Trần Nhược Khát!"
Trần Nhược Khát lễ phép cười, đi về hướng David đang chờ.
_
Hà Gia Hảo đỡ lấy An Sở Sở vừa ra khỏi nhà vệ sinh, hơi ghét bỏ nói: "Trên người cậu toàn mùi nôn thôi."
An Sở Sở giả bộ muốn nôn thêm, Hà Gia Hảo suýt thì định ném cô xuống đất. Người ở KTV hầu như đã đi hết, An Sở Sở nhất định phải đợi đến hết thời gian. Hà Gia Hảo ngồi bên bàn chọn bài hát, lật tới lật lui, lại chọn bài "Tình nhân tri kỉ". An Sở Sở híp mắt nói: "Đàn ông trung niên Hà Gia Hảo."
Hà Gia Hảo chỉ bật nhạc chứ không hát. Cậu và An Sở Sở lặng yên ngồi trên ghế dài. An Sở Sở bắt đầu rơi nước mắt, không biết khóc vì cái gì. Hà Gia Hảo hỏi cô không đầu không đuôi: "Nếu cậu thật sự rất thích người ta, vậy chỉ ở bên cạnh người ta làm một người bạn tốt thôi, có được không?"
An Sở Sở khóc nói: "Sẽ không đau khổ ư?"
Hà Gia Hảo lặng đi, nhún vai nói: "Không có lòng tham thì sẽ không đau khổ."
Tóc An Sở Sở rối bởi, son dính đầy mặt, nửa nằm xuống ngủ mất. Hà Gia Hảo cầm điện thoại, màn hình tắt rồi lại sáng. Cậu nhìn tin nhắn cuối cùng Trần Nhược Khát gửi cho cậu. KTV duy nhất trong thành phố nhỏ đã cũ lắm rồi, trong tiếng hát của Diệp Thiến Văn toàn tạp âm, Hà Gia Hảo ngồi trong căn phòng trang hoàng cầu kỳ mà qua loa, mở điện thoại ra gửi một câu: "Được chứ." Sau đó kèm theo một icon mỉm cười.
_
Editor: được là được sao hả con ơi, huỵch nhau xong sao bạn bè được 😢