Phiêu Miểu – Cầm đèn
Tác giả: Bạch Cơ Quán
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Quyển 1: Hương Phản Hồn
Chương 7: Đế Ất
Thời gian trôi nhanh, xuân qua hạ đến, chớp mắt đã là giữa hè tháng sáu. Tiểu thư sinh chăm chỉ làm việc vặt trong Phiêu Miểu các, chịu sự sai khiến của một chủ một tớ, trong lòng ấm ức cũng không dám phản kháng, chỉ có thể đào một cái hố trên cây liễu ngoài Phiêu Miểu các để giãi bày lúc đêm khuya không người.
Đối với hắn thì công danh đã vô vọng rồi. Theo lời của Bạch Cơ: “Hiên Chi không có số giàu sang, nếu cố cầu thì chỉ e sẽ gặp tai họa. Cứ sống một đời bình thường sẽ có thể an nhiên đến cuối đời.”
Vì những gì đã xảy ra với cha mình nên tiểu thư sinh cũng không còn h@m muốn công danh, không muốn tham gia thi cử gì nữa. Tuy nhiên, hắn vẫn thường cầm sách đọc, trong Phiêu Miểu các có không ít cuốn sách cổ quý giá, hắn trở thành một con mọt sách. Thỉnh thoảng, hắn cũng sẽ cũng ngâm nga hai bài thơ, hoặc là tỏ chí lớn chưa thành, hoặc là thương xuân bi thu, khiến Ly Nô lườm nguýt chế nhạo không thôi.
Từ mùa xuân đến mùa hạ đã xảy ra không ít chuyện. Vào giữa mùa xuân, Vi Đức Huyền lịch sự mời tiểu thư sinh đến Vi phủ, quanh co cả buổi rồi lại rơi vài giọt nước mắt, tiểu thư sinh mới hiểu Vi gia muốn hắn hủy hôn ước với Vi Phi Yên. Bởi vì tiểu thư Vi gia đã hứa gả cho người khác và ngày cưới đã cận kề.
Tiểu thư sinh tuy đau lòng nhưng vẫn đồng ý.
Ông ta thề thốt: “Nguyên thế chất, mặc dù hôn ước đã bị hủy bỏ nhưng tình nghĩa giữa Vi gia và Nguyên gia vẫn còn mãi.
Vi Đức Huyền còn tặng cho tiểu thư sinh nhiều vàng bạc: “Coi như là chi phí hành trình của thế chất ở Trường An.”
Tiểu thư sinh khách khí khéo léo từ chối.
Vào tháng tư mùa xuân ấm áp, khi hoa nở rộ khắp thành Trường An, thì nhị tiểu thư Vi gia – Vi Phi Yên đã xuất giá, lấy Đại tướng quân Phiêu Kỵ Võ Hằng Hào. Tiểu thư sinh ẩn cư tại Phiêu Miểu các nên không biết tin tức này.
Mùa hè, dưới bóng cây rợp mát, mặt trời như chiếc ô lửa trên không, tiếng ve kêu vang từ cây liễu ngoài Phiêu Miểu các càng làm nổi bật sự tĩnh lặng và oi bức của buổi trưa hè. Ly Nô lười biếng nằm dài trên quầy, không có chút tinh thần, đến món cá mà hắn thích nhất cũng không có hứng thú.
Nguyên Diệu cầm chiếc chổi lông gà quét bụi cho một chiếc bình sứ cao ngang người. Trên bình sứ được vẽ cảnh mười dặm sen xanh, Nguyên Diệu dường như có thể ngửi thấy hương sen thơm ngát khi đến gần bình hoa, cảm nhận được một làn gió hè mang theo hơi nước mát lành, cả người cảm thấy thoải mái vô cùng.
Tiểu thư sinh thấy thoải mái bèn lúc lắc đầu ngâm một bài thơ: “Ngàn dặm sen xanh ngọc bích lạnh, hồng liên tàn hết bạch liên sinh. Mười mẫu hồ khói sông trong đẹp, một mùi hương sen tịnh tâm đăng.”
Ly Nô nghe thấy thế thì mắng: “Ngươi đúng là đồ mọt sách, không chịu làm việc lại lười biếng ngâm thơ. Chậc chậc, thơ gì mà dở ẹc, chua chết đi được!”
Tiểu thư sinh vừa vung chổi lông gà vừa biện hộ: “Tiểu sinh vừa quét bụi vừa ngâm thơ chứ đâu có lười biếng? Thơ của tiểu sinh có mùi hương của hoa sen, sao lại có mùi chua được chứ?”
Ly Nô tức tối: “Bớt lắm mồm đi, gia nói ngươi lười biếng thì ngươi lười biếng. Gia nói thơ của ngươi có mùi chua thì thơ của ngươi có mùi chua!”
Ly Nô luôn tỏ ra ngoan ngoãn lễ phép như một nô tài trước mặt Bạch Cơ và khách hàng, nhưng trước mặt tiểu thư sinh thì lại phách lối, trở thành “gia”. Tiểu thư sinh không dám chống đối “đại gia Ly Nô” nên đành phải nhẫn nhịn, im lặng quẹt bụi.
“Leng keng leng keng …” tiếng chuông vang lên từ bên ngoài Phiêu Miểu các. Nguyên Diệu quay đầu nhìn thì thấy một con chim mắt như ngọn lửa có màu lông sặc sỡ bay vào Phiêu Miểu các, trên cổ đeo một chiếc chuông nhỏ.
Con chim màu sặc sỡ bay một vòng trong đại sảnh rồi bay thẳng vào phòng trong. Nguyên Diệu lo lắng con chim sẽ làm đổ đồ ngọc và đồ cổ, bèn cầm chổi lông gà định đuổi đi, nhưng bị Ly Nô ngăn lại: “Quay lại, ngươi đánh nó làm gì? Nó đến đưa tin cho chủ nhân đấy.”
“Đưa tin cho Bạch Cơ? Truyền tin bằng chim? Đây là loài chim gì? Tiểu sinh chưa từng thấy loài chim này.”
“Đây là chim Chu Bàn, là chim cưng của Công tử Tất, chắc chắn là công tử Đào Ngũ lại gây chuyện rồi…”
“Công tử Tất? Công tử Đào Ngũ? Họ là ai?” Tiểu thư sinh tò mò hỏi.
“Công tử Tất, công tử Đào Ngũ đều là cháu của chủ nhân, chủ nhân có chín người cháu. Cứ cách mười năm chín công tử sẽ mang đủ loại bảo vật từ Đông Hải đến Phiêu Miểu các một lần. Nhưng công tử Đào Ngũ vừa lên bờ là lại gây chuyện…”
Ly Nô chưa nói hết câu, Bạch Cơ đã xoa trán bước ra khỏi phòng, mặt mày u sầu. Chim Chu Bàn đậu trên vai nàng, cúi đầu dùng mỏ chải bộ lông màu sặc sỡ.
“Hiên Chi, xảy ra vài chuyện, ta và Ly Nô phải đến Lạc Dương vài ngày. Ngươi ở lại Phiêu Miểu các một mình có được không?”
Tiểu thư sinh cảm thấy không yên tâm, cũng không dám ở lại một mình trong Phiêu Miểu các kỳ lạ này: “Hay là tiểu sinh cùng hai người?”
Ly Nô bĩu môi dọa tiểu thư sinh: “Ngươi mà đi có khi lại bị yêu quái ở Lạc Dương ăn không còn xương. đó”
Tiểu thư sinh rùng mình.
Bạch Cơ nói: “Hiên Chi vẫn nên ở lại Phiêu Miểu các là tốt nhất.”
Tiểu thư sinh đành nói: “Vậy… được thôi.”
—
Bạch Cơ và Ly Nô rời khỏi Phiêu Miểu các vào chiều hôm đó, để lại tiểu thư sinh trông cửa hàng.
Ngày hôm ấy trời nóng bức, tiểu thư sinh lười biếng học theo Ly Nô nằm lên quầy. Một loạt tiếng bước chân vang lên, là có khách đến. Tiểu thư sinh bất ngờ ngẩng đầu lên, xoá sạch vẻ mệt mỏi cười nhiệt tình: “Khách quan muốn mua gì ạ?”
Công tử áo hoa bước vào Phiêu Miểu các giật mình, mở quạt xếp rắc vàng che nửa mặt cười: “Hiên Chi, xem ra ngươi đã quen với cuộc sống bây giờ rồi nhỉ. Ta cứ nghĩ ngươi mất đi nhân duyên, lại mất tự do, chắc chắn sẽ chán nản, uể oải không phấn chấn chứ.”
Người đến không ai khác là Vi Ngạn, người đã bán tiểu thư sinh vào Phiêu Miểu các.
Nguyên Diệu nói: “Hóa ra là Đan Dương huynh, lâu rồi không gặp.”
Vi Ngạn lại đến săn bảo vật mới, tiếc rằng Nguyên Diệu không hiểu sở thích kỳ lạ của Vi Ngạn, đề cử vài thứ nhưng Vi Ngạn đều không hài lòng. Biết Bạch Cơ đã đi xa, Vi Ngạn bèn khăng khăng kéo tiểu thư sinh về Vi phủ uống rượu ôn chuyện. Tiểu thư sinh không từ chối được sự nhiệt tình của hắn, bị hắn lôi lên xe ngựa.
Vi phủ, lầu Nhiên Tê.
Vi Ngạn và Nguyên Diệu uống từ chiều đến tối, trò chuyện rất ăn ý. Từ lời Vi Ngạn, Nguyên Diệu biết được người Vi Phi Yên lấy là Võ Hằng Hào, Nguyên Diệu cảm thấy không đúng, tiếp đó là nỗi sợ trỗi dậy. Hắn còn nhớ hôm mùa xuân đó, Ý Nương xương trắng áo đỏ mua Hương Phản Hồn từ Phiêu Miểu các. Đêm bách quỷ dạ hành, hắn và Bạch Cơ thấy cảnh Võ Hằng Hào và Ý Nương quấn quýt yêu thương ở biệt viện Võ gia ở phường Phong An. Võ Hằng Hào quyết tâm dùng Hương Phản Hồn để tái hợp, sống bên nhau mãi mãi cùng Ý Nương, làm sao hắn lại cưới Vi Phi Yên chứ?
Tiểu thư sinh dò hỏi: “Tiểu thư Phi Yên, không, Võ phu nhân hiện giờ sống có tốt không?”
Vi Ngạn xòe quạt xếp ra, có vẻ không hài lòng: “Phu thê hòa thuận, ân ái đằm thắm. Hiện tại, cả thành Trường An đều đồn thổi thành câu chuyện đẹp, nói rằng phu thê Võ thị tình sâu đến mức đi đâu cũng cùng nhau như hình với bóng. Ban đầu, ta còn định xem trò cười của Phi Yên, nhưng giờ nó như biến thành người khác, gặp mỹ nam trên đường cũng kéo rèm xe tránh xa ba bước. Tháng năm, nhị nương bệnh nặng nó về thăm. Kỳ lạ là nó dường như biến thành một quý phụ hiền thục, nhã nhặn, phong thái cao quý, ta gần như không nhận ra, thực sự không giống với Phi Yên bướng bỉnh kia chút nào.”
Trong đầu Nguyên Diệu hiện lên lời Bạch Cơ khi đưa hương Phản Hồn cho Ý Nương: “Một nén hương đưa đến u minh, năm phương đồng tử dẫn hồn về. Vì hương Phản Hồn là d ục vọng của ngươi nên ta sẽ đưa nó cho người. Từ lúc ngươi nhập vào thân thể đó, ba nén Hương Phản Hồn, cách bảy ngày đốt một nén, sau hai mươi mốt ngày, ngươi sẽ tái sinh trong thân thể đó.”
Hương Phản Hồn, Ý Nương, Tiểu thư Phi Yên… chẳng lẽ, Ý Nương dùng hương Phản Hồn để nhập hồn vào thân thể Phi Yên? Nếu thật như vậy thì hồn phách của Tiểu thư Phi Yên đã đi đâu? Chẳng lẽ… đã tiêu tan rồi…
Nguyên Diệu không dám nghĩ tiếp. Dù nhà họ Vi tham quyền thế thất hứa hủy hôn, nhưng hắn không trách họ, cũng không có ác cảm với Vi Phi Yên, hắn mong nàng được hạnh phúc.
Nhìn trời đã tối Nguyên Diệu bèn cáo từ ra về. Vi Ngạn khăng khăng giữ hắn ở lại một đêm rồi đi, Nguyên Diệu không từ chối được sự nhiệt tình của Vi Ngạn, cũng lo đi nửa đường sẽ bị giới nghiêm gây rắc rối nên ở lại. Nhớ lại cảnh ngộ bi thảm của con thỏ xám già chở hắn khi mới đến Trường An, hắn không lo lắng ai đó sẽ trộm cắp đồ của Phiêu Miểu các. Nếu có kẻ trộm lẻn vào Phiêu Miểu các trộm bảo vật thì theo lời Bạch Cơ, đó cũng là một loại duyên phận.
Đêm đó, Nguyên Diệu ngủ trong phòng từng ở trước đây. Nửa đêm, hắn đang mơ màng ngủ thì cửa sổ chợt mở ra. Vì trời mùa hè nóng bức nên trước khi ngủ Nguyên Diệu không khóa cửa sổ. Hắn tưởng là gió đêm thổi vào cửa nên cũng không quan tâm mà trở mình ngủ tiếp.
Bất chợt, có một thứ mềm mại, lông xù nhẹ nhàng chạm vào mặt hắn. Nguyên Diệu tưởng là muỗi bèn xua tay, nào ngờ lại chạm vào một con vật lông xù.
Nguyên Diệu bất ngờ mở mắt ra.
Trong bóng tối, có hai đốm sáng xanh biếc.
Cơn ngái ngủ của Nguyên Diệu bay hết lên chín tầng mây, cảm giác ấm áp trên tay cho biết thứ to lớn trước mắt là một con vật.
Mặt trăng trườn ra khỏi đám mây đen, rải xuống nhân gian một tia sáng trong. Dưới ánh trăng, vật nằm bên đầu giường Nguyên Diệu đang dùng chân vỗ mặt hắn hiện ra, đó là một con hổ lớn trắng có vằn đen trên trán. Thân hình nó khỏe mạnh, đôi mắt sáng như đèn, miệng thở ra hơi nóng tanh tưởi, làm người ta rùng mình. Nguyên Diệu nhận ra nó: “Đế Ất… a a a…”
Tiếng hét sắp bùng nổ của Nguyên Diệu bị Đế Ất dùng chiếc chân lông xù chặn lại: “Nguyên công tử đừng kêu, ta không có ác ý đâu.”
Con hổ biết nói tiếng người, là một giọng nữ dịu dàng?! Giọng này hắn dường như đã nghe ở đâu đó rồi, Nguyên Diệu chợt ngạc nhiên: “Tiểu thư Phi Yên?!!”
Con hổ buông Nguyên Diệu ra rồi nằm bên giường khóc nức nở: “Nguyên công tử còn nhớ ta, ta cảm động quá, ta cứ tưởng trên đời này không còn ai nhớ đến ta nữa chứ…”
Nguyên Diệu vừa mới bình tĩnh lại nghi ngờ: “Chuyện gì đã xảy ra thế, vì sao tiểu thư Phi Yên lại biến thành Đế Ất?”
Con hổ càng khóc đau lòng hơn, đôi mắt đẫm lệ: “Không phải ta biến thành Đế Ất mà là hồn phách nhập vào người nó. Chuyện này kể ra dài lắm. Ta hơi sợ bóng tối, Nguyên công tử thắp đèn lên đi, chúng ta vừa thắp đèn vừa nói chuyện.”
Hồn ma cũng sợ bóng tối ư?! Nguyên Diệu ngồi dậy thắp đèn. Hắn ngồi xếp bằng trên giường, con hổ co đuôi cụp tai, nằm bên giường, một người một hổ bắt đầu câu chuyện kỳ lạ đêm hè.
Chuyện kỳ lạ xảy ra vào ngày thứ bảy trước khi Vi Phi Yên xuất giá.
Đêm hôm đó, Vi Phi Yên như thường lệ ngủ trong phòng thêu. Trước khi đi ngủ, nàng đang ngồi trước gương đồng chùi lớp trang điểm thì nàng bất ngờ nhìn thấy trong gương có một bộ xương trắng. Nàng sợ đến mức đầu óc trống rỗng. Đột nhiên có giọng nói của nữ nhân vang lên bên tai: “Thiếp thân mượn thân xác của tiểu thư một lát, việc bất đắc dĩ, xin đừng trách.”
Vi Phi Yên chưa kịp trả lời thì đã mất đi ý thức.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, cơ thể của Vi Phi Yên không có gì khác lạ, suy nghĩ cũng bình thường. Chỉ là, trong phòng tràn ngập một mùi hương kỳ lạ, không phải hương hoa, không phải hương thuốc, cũng không phải hương mực, mà là một mùi hương không thể nói rõ. Vi Phi Yên phát hiện sau bình phong màu mực nước có một bộ xương trắng bọc trong bộ đồ màu đỏ, bộ xương vừa thấy ánh sáng thì hóa thành tro bụi, chỉ để lại một chiếc áo đỏ rực như máu.
Vi Phi Yên kinh hãi, vội vàng kể chuyện này cho Vi Đức Huyền và Vi Trịnh Thị nghe. Vệ phu nhân không tin, chỉ cho rằng nàng sắp xuất giá, tâm trạng căng thẳng nên sinh ra ảo giác.
Bảy ngày sau vào ngày cưới. Sau tiệc cưới, Võ Hằng Hào và Vi Phi Yên cùng về phòng tân hôn. Vi Phi Yên ngồi bên giường, Võ Hằng Hào đứng bên lư hương, không bao lâu sau, trong phòng tràn ngập một mùi hương kỳ lạ, không phải hương hoa, không phải hương thuốc, không phải hương mực, mà là một mùi hương không thể diễn tả bằng lời, không thuộc về trần gian. Hương thơm lan vào phổi khiến Vi Phi Yên mất đi ý thức, trong khoảnh khắc mất ý thức, nàng nghe thấy Võ Hằng Hào gọi mình: “Ý Nương…”
Bảy ngày sau khi cưới, Vi Phi Yên lúc tỉnh lúc mơ, lúc nào cũng mơ hồ, thường mất đi ý thức vô cớ. Khi mất ý thức, có lúc nàng thấy mình đi trong một vùng hỗn độn, đi trên một con đường không có điểm cuối, không biết hôm nay là ngày nào. Có lúc lại thấy mình trôi nổi trên không trung, có thể nhìn thấy “mình” và Võ Hằng Hào yêu thương hòa hợp như đôi chim liền cánh.
Ngày thứ bảy sau khi cưới, Võ Hằng Hào lại đốt hương, Vi Phi Yên lại ngửi thấy mùi hương kỳ lạ, không phải hương hoa, không phải hương thuốc. Lần này, nàng không mất ý thức mà rời khỏi cơ thể mình. Giống như lột xác hóa thành cánh bướm rời khỏi thân xác mình nhưng không chết. Điều kỳ lạ hơn là “Võ phu nhân” không có nàng vẫn sống bình thường, mọi người xung quanh không nhận ra là nàng đã biến mất.
Linh hồn rời khỏi cơ thể, Vi Phi Yên hơi sợ cũng hơi buồn bã, nàng không hiểu chuyện gì đã xảy ra, chỉ biết mỗi ngày mỗi đêm trôi theo gió, không ai nhìn thấy nàng, cũng không có nơi cố định.
Một ngày nọ nàng trôi đến Giang Thành Quán, tình cờ gặp lại tiểu đạo sĩ trẻ từng đến Lạc Dương ngắm mẫu đơn với nàng. Tiểu đạo sĩ là đệ tử của Lý Thuần Phong, có chút pháp thuật trừ yêu diệt quỷ, có thể nhìn thấy cô. Nghe câu chuyện của Vi Phi Yên xong tiểu đạo sĩ rất đồng cảm, cũng nhớ tình cũ nên quyết định giúp Vi Phi Yên tìm một nơi cho linh hồn trú ngụ. Tình cờ ngày hôm sau, Vi Ngạn và một nhóm công tử quý tộc đi săn bắn, có đi qua Giang Thành Quán nghỉ chân. Vi Phi Yên nhờ tiểu đạo sĩ giúp nàng nhập vào thân thể của ca ca, tiểu đạo sĩ đồng ý rồi nhưng đáng tiếc, tiểu đạo sĩ là người hay lơ đễnh, khi niệm chú chuyển hồn đã quên mất vài câu nên Vi Phi Yên không thể vào thân thể của Vi Ngạn, mà lại vào thân thể của Đế Ất đang nằm cạnh Vi Ngạn.
“Dù sao ngươi cũng không cần phải trôi nổi nữa, có thể về Vi phủ…” Tiểu đạo sĩ vỗ đầu Đế Ất, an ủi con hổ đang nhe răng nhăn nhó.
Vi Phi Yên trở thành Đế Ất rồi trở về Vi phủ. Chuyện là như vậy.
Nguyên Diệu nghe xong câu chuyện thì sững sờ không nói nên lời. Ý Nương thực sự mượn xác nàng nương Phi Yên để hoàn hồn ư? Nàng tra và Võ Hằng Hào thực sự là tiên đồng ngọc nữ, đạt được nguyện ước, nhưng cô nương Phi Yên vô tội không có nơi nương tựa này thật là đáng thương.
“Cô nương Phi Yên, nàng đã có thể nói, lại ở Vi phủ, sao không kể rõ sự tình với Vi bá phụ và Vi phu nhân?”
Con hổ lại rơi nước mắt: “Cha ta ghét nhất những chuyện thần thánh quỷ quái, nếu ta nói với ông ấy thì chắc chắn sẽ bị đánh chết. Còn nương ta, giữa tháng năm ta có đến bà vào buổi tối để kể lể, nhưng vừa mở miệng nương đã sợ ngất xỉu. Ngày hôm sau nương ốm nằm liệt giường, cứ nói nhà có Hồ yêu, gọi rất nhiều hòa thượng đến niệm kinh, đạo sĩ đến đến vẽ bùa. Hu hu, ta không dám dọa nương nữa đâu…”
Nguyên Diệu thấy con hổ khóc lóc thảm thiết thì lòng trắc ẩn chợt trỗi dậy: “Thế còn Đan Dương huynh? Ngươi ở trong lầu Nhiên Tê hẳn là gần với huynh ấy nhất. Cổ ngữ có câu, trưởng huynh như cha, ngươi đã nói với huynh ấy chưa?”
“Hừ!” Con hổ hừ một tiếng, nói: “Dù cho có làm hổ suốt đời thì ta cũng không nói với hắn. Nguyên công tử không biết đó thôi, từ nhỏ chúng ta đã là đối thủ, luôn cười nhạo lẫn nhau. Nếu hắn biết ta biến thành hổ thì chắc chắn sẽ cười đến rụng răng, ta sẽ không bao giờ ngẩng đầu làm người được nữa… Hu hu…”
“Ừ!” Hai huynh muội kỳ lạ này rất khó nói.
“Nguyên công tử phải giúp ta đó…” Con hổ đột nhiên nhào vào người Nguyên Diệu.
Nguyên Diệu né tránh không kịp nên bị đè ngã xuống giường, tay chân vùng vẫy nói: “Được rồi, được rồi, cô nương Phi Yên hãy buông tiểu sinh ra trước đã…”
“Không, ngươi phải hứa giúp ta trước thì ta mới buông. Ta khó khăn lắm mới đợi được một người có thể giúp ta…” Con hổ cố chấp nói.
Tiểu thư sinh thở không ra hơi, đành nói: “Tiểu sinh đồng ý giúp cô nương…”
Hai mắt con hổ tỏa ra ánh sáng xanh: “Ngươi giúp ta kiểu gì?”
“Thưa, ta sẽ dẫn ngươi đến Phiêu Miểu cách tìm Bạch Cơ, chắc chắn nàng sẽ có cách giúp chúng ta.”
Con hổ nước mắt lênh láng: “Bạch Cơ của Phiêu Miểu các? Ta nghe Vi Ngạn kia nói rằng, nàng thực sự là một người rất kỳ diệu. Thì ra, chỉ có thể nhờ nàng giúp chúng ta thôi ư…”
Hai người lại trò chuyện thêm một lúc, không biết từ lúc nào phía đông đã dần sáng lên. Bất ngờ, con hổ nhảy lên rồi lao vào Nguyên Diệu đang ngủ gà ngủ gật. Nguyên Diệu không kịp né tránh mà té ngã: “Tiểu thư Phi Yên, ta đã hứa sẽ giúp ngươi rồi mà, ngươi còn tấn công ta làm gì?”
“Grrrrr…” Con hổ gầm lên một tiếng, giọng của Vi Phi Yên dần trở nên mơ hồ: “Lần này không phải ta đâu Nguyên Công tử, ta quên không nói với ngươi, vào ban ngày ta sẽ ngủ, Đế Ất sẽ tỉnh lại…”
Lần này, đến lượt Nguyên Diệu nước mắt lênh láng: “Tiểu thư Phi Yên, sao ngươi không nói sớm hơn… Cứu… cứu mạng a a a a…”
“Grrrrrrr….” Một tiếng kêu thảm thiết, xen kẽ tiếng hổ gầm vang vọng trên bầu trời sớm mai của Vi Phủ.