Phiêu Miểu - Quyển Cầm Đèn

Chương 22: Mưa xuân




Phiêu Miểu – Cầm đèn

Tác giả: Bạch Cơ Quán

Dịch: Quá khứ chậm rãi

Quyển 4: Cây Vô Ưu

Chương 2: Mưa xuân

Ngày hôm sau, không có Ly Nô nấu bữa sáng, Nguyên Diệu đành phải đến phường Quang Đức mua một cân bánh nhân thịt cừu về ăn sáng với Bạch Cơ. Nguyên Diệu vừa nhai bánh vừa hỏi: “Bạch Cơ, bữa trưa và bữa tối phải làm sao đây? Cũng ăn bánh nhân thịt sao?”

Bạch Cơ đang suy nghĩ thì một con hạc giấy bay vào Phiêu Miểu các, rồi dừng lại trước mặt Bạch Cơ. Nguyên Diệu ở Phiêu Miểu các đã lâu nên cũng không thấy lạ. Con hạc giấy này không phải là thư của phi nhân nào đó gửi đến, thì là của người có đạo hạnh gửi đến.

Bạch Cơ đang ăn vui vẻ, không muốn đặt bánh xuống: “Hiên Chi mở ra xem, đọc cho ta nghe.”

Nguyên Diệu đành phải đặt bánh xuống, cầm hạc giấy lên mở ra xem, trên đó viết một dòng chữ tiểu khải xinh đẹp: “Ba tháng mưa, kết giới thưa, đêm khó an giấc, mong đến phủ Thái Bình. Lệnh Nguyệt kính bái.”

Bạch Cơ rơi vào trầm tư.

“Lệnh Nguyệt là ai?” Nguyên Diệu tò mò hỏi.

“Công chúa Thái Bình.” Bạch Cơ nói.

“Ồ, hóa ra danh hiệu của công chúa Thái Bình là ‘Lệnh Nguyệt’?” Nguyên Diệu ngạc nhiên. Hoàng tộc công chúa, đặc biệt là công chúa cao quý như công chúa Thái Bình, người thường không thể biết tên thật của nàng.

Bạch Cơ trầm ngâm một lúc, rồi cười với Nguyên Diệu: “Hay là hôm nay đi Thái Bình phủ đi. Đầu bếp của Thái Bình phủ tay nghề tuyệt đỉnh, chúng ta ăn chay lâu như thế, giờ có thể đến đó ăn một bữa thỏa thích rồi.”

“Được. Nhưng Bạch Cơ, công chúa Thái Bình có việc cần nhờ chứ có phải mời ngươi ăn tiệc đâu?”

Bạch Cơ cười: “Có gì đâu, làm xong việc thì sẽ được ăn tiệc thôi.”

“Công chúa Thái Bình nhờ ngươi làm gì thế?”

“Sửa chữa kết giới.” Bạch Cơ nói.

Nguyên Diệu không hiểu, cũng không hỏi thêm nhiều.

Tháng ba nhiều mưa, không biết từ lúc nào, mưa xuân bên ngoài đã bắt đầu rơi dày đặc.

Bạch Cơ nói với Nguyên Diệu: “Hiên Chi, lên lầu lấy hai chiếc dù tre tím xuống đây.”

“Được.” Nguyên Diệu đáp, rồi lại nói: “Hai chiếc dù? Giờ Ly Nô huynh đệ không ở đây, nếu tiểu sinh đi với ngươi đến Thái Bình phủ thì ai sẽ trông coi cửa hàng?”

Bạch Cơ chợt nhận ra: “À, ta quên Ly Nô đi vượt thiên kiếp rồi.”

Bạch Cơ suy nghĩ một lúc rồi nói: “Vậy, chỉ còn cách nhờ người khác trông coi cửa hàng thôi. Không biết hôm nay hắn có ở đây không. Hiên Chi lên lấy dù trước, ta đi mời người đến trông coi cửa hàng.”

“Được.” Nguyên Diệu đáp, lên lầu lấy dù.

Bạch Cơ bước vào sân sau.

Nguyên Diệu lấy hai chiếc dù tre tím xuống, trong đại sảnh xuất hiện một nam nhân mặc áo xám. Nam nhân có lông mày đẹp, mắt sáng, dáng vẻ anh tuấn, nhưng đôi môi mỏng hơi rộng. Hắn đứng thẳng tắp, dáng vẻ oai phong, mang lại cảm giác hào sảng nghĩa hiệp.

Nguyên Diệu kinh ngạc: “Vị huynh đài này là…”

Bạch Cơ nói: “Vị này là họ hàng xa của ta, Thẩm công tử.”

“Tại hạ họ Thẩm, tên Lâu.” Nam nhân áo xám chắp tay nói.

Nguyên Diệu cúi đầu chào: “Hóa ra là Thẩm huynh. Tiểu sinh họ Nguyên, tên Diệu, tự Hiên Chi.”

“Ủa? Không phải ngươi họ mọt tên sách sao?” Thẩm Lâu ngạc nhiên.

“Thẩm huynh nói gì vậy?” Nguyên Diệu ngơ ngác.

“Tại hạ nghe con mèo đen đó suốt ngày gọi ngươi như vậy mà.”

“À, lẽ nào Thẩm huynh cũng sống ở Phiêu Miểu các ư?” Nguyên Diệu ngạc nhiên, sao chưa từng thấy Thẩm Lâu.

“Cũng xem như là vậy. Tại hạ và Bạch Cơ là họ hàng xa, chỉ là khách ở nhờ thôi.”

Nguyên Diệu và Thẩm Lâu vừa gặp đã như quen thân, còn muốn trò chuyện nhiều hơn. Nhưng Bạch Cơ không vui, giục: “Đi thôi, Hiên Chi, chậm trễ nữa sẽ đến gần trưa đấy.”

Nguyên Diệu đành dừng lại: “Đợi tiểu sinh trở về, sẽ trò chuyện với Thẩm huynh sau.”

Thẩm Lâu chắp tay: “Mọt lão đệ, à không, Nguyên lão đệ đi thong thả.”

Bạch Cơ quay lại nói: “Hôm nay nhờ Thẩm quân trông coi Phiêu Miểu các nhé.”

Thẩm Lâu chắp tay nói: “Bạch Cơ yên tâm, tại hạ chắc chắn sẽ trông coi Phiêu Miểu các, dù phải vào nước sôi lửa bỏng cũng không từ nan.”

“Cảm ơn Thẩm quân.” Bạch Cơ gật đầu rồi quay người rời đi.

Mưa khói mịt mờ, màu xanh của liễu giống như khói. Bạch Cơ che chiếc dù tre tím đi trên đường phố Trường An, Nguyên Diệu đi sau lưng nàng. Áo trắng, dù tre, thành cổ hoa bay, cùng với mưa khói mờ ảo tạo nên một bức tranh cô tịch mà thanh nhã.

Bạch Cơ và Nguyên Diệu đến phủ Thái Bình, hai thị nữ mặc cung trang đã chờ sẵn ở cửa, họ cúi chào Bạch Cơ: “Công chúa đã chờ từ lâu, mời theo nô tỳ vào phủ.”

Bạch Cơ gật đầu: “Xin mời dẫn đường.”

Bạch Cơ và Nguyên Diệu theo hai thị nữ vào phủ công chúa. Nguyên Diệu rất ngạc nhiên, hai thị nữ dù đi dưới mưa nhưng y phục và tóc lại không hề bị ướt chút nào.

Trong phủ Thái Bình, các gian phòng gió thổi, lầu cao lấm tấm sương, đài cao cây thơm, rừng hoa ao nhỏ, khiến Nguyên Diệu hoa cả mắt. Lời đồn công chúa Thái Bình xa hoa vô độ quả không sai.

Quanh qua một rừng trúc phượng đuôi xanh ngọc, hai thị nữ dẫn Bạch Cơ và Nguyên Diệu đến một căn nhà bên nước. Trước mắt là một thác nước trắng như lụa, những giọt nước nhảy múa tạo ra những vầng sáng dịu nhẹ.

Dưới thác nước là một hồ nước xanh biếc như một viên ngọc cổ trơn nhẵn. Bên cạnh hồ là một cỗ xe nước khổng lồ đang quay, bên cạnh xe nước là một căn nhà sang trọng xây trên nước.

Từ xa nhìn lại, trong căn nhà sang trọng, có một tấm màn trắng ngọc bị gió xuân thổi tung, phía sau bức bình phong vẽ tranh thủy mặc thấp thoáng một bóng dáng cao quý và thanh nhã. Nguyên Diệu đoán đó là công chúa Thái Bình.

Tám thị nữ chải tóc búi Lạc Du đứng chầu trên hành lang của căn nhà. Bạch Cơ và Nguyên Diệu bước lên hành lang, Bạch Cơ thu dù lại, Nguyên Diệu cũng thu dù, hai thị nữ nhận dù rồi lui ra.

Bạch Cơ và Nguyên Diệu tiếp tục theo thị nữ dẫn đường đi trên hành lang.

Vừa bước vào căn nhà sang trọng, hai thị nữ bỗng biến thành hai người giấy mỏng nhỏ bằng lòng bàn tay, rồi rơi xuống đất. Nguyên Diệu ngạc nhiên, nhìn kỹ lại thì thấy người giấy được làm từ giấy dầu không thấm nước, hèn gì mà không bị ướt.

“Công chúa ngày càng tinh thông đạo thuật.” Bạch Cơ cười nói.

“Tự Nhân quá khen rồi.” Từ xa, công chúa Thái Bình nói vọng qua bức màn.

Bạch Cơ tiến về phía công chúa Thái Bình, Nguyên Diệu đi theo sau, hai người quay qua bức bình phong vẽ tranh thủy mặc thì thấy công chúa Thái Bình.

Công chúa Thái Bình mặc một bộ cung trang gấm lụa màu son, trên váy đỏ thêu chín mươi chín bông mẫu đơn tinh tế, có bông nở, có bông khép, mỗi bông đều mang dáng vẻ khác nhau. Áo yếm màu hồng đào tôn lên thân hình thon thả của nàng, tấm khăn vàng mờ ảo trong suốt bao lấy cánh tay trắng nõn và lưng thon. Trên tấm khăn dài kéo lê trên đất, thêu vô số những con bướm bay lượn bằng chỉ lửa mịn.

Công chúa Thái Bình ngồi trên đệm gấm, cúi đầu tỉ mỉ thêu một bức tranh thêu dài khoảng hai thước.

Công chúa Thái Bình không ngẩng đầu, vẫn tỉ mỉ thêu: “Tự Nhân, cuối cùng ngươi cũng đến.”

Bạch Cơ cười, không nói gì.

Tự Nhân? Tự Nhân là ai? Nguyên Diệu ngạc nhiên, lẽ nào tên thật của Bạch Cơ là Tự Nhân? Bạch Cơ luôn nói rằng phi nhân không được phép nói tên thật, tại sao công chúa Thái Bình lại biết tên nàng?

Công chúa Thái Bình ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua Nguyên Diệu sau lưng Bạch Cơ: “Ngươi là thư sinh lần trước…”

Nguyên Diệu vội cúi đầu chào: “Tiểu sinh tham kiến công chúa Thái Bình.”

“Ngươi tên là gì?”

“Tiểu sinh họ Nguyên, tên Diệu, tự Hiên Chi.”

“Nguyên Diệu?” Công chúa Thái Bình cười: “Quả là cái tên định duyên với yêu quái.”

Nguyên Diệu không dám phản bác.

“Người đâu, ban ghế, dâng trà.” Công chúa Thái Bình ra lệnh.

“Vâng. Công chúa.” Hai thị nữ búi tóc song ốc nhận lệnh rời đi.

Không lâu sau, thị nữ mang đệm gấm tới, dâng trà thơm lên. Bạch Cơ và Nguyên Diệu ngồi xuống uống trà. Bạch Cơ nói: “Mới đầu mùa mưa, công chúa đã gọi Tự Nhân đến để sửa kết giới, có phải là quá sớm rồi không?”

Công chúa Thái Bình vừa thêu vừa nói với Bạch Cơ: “Thực ra ta gọi ngươi đến, không hoàn toàn vì việc sửa kết giới. Gần đây có một việc kỳ lạ khiến ta bất an.”

Bạch Cơ vừa uống trà vừa hỏi: “Việc gì vậy?”

Công chúa Thái Bình ngẩng đầu lên: “Gần đây, ta cảm thấy tâm trạng rất vui vẻ hân hoan.”

Nguyên Diệu phun một ngụm trà, tâm trạng vui vẻ không phải là chuyện đáng mừng sao? Tại sao công chúa Thái Bình lại cảm thấy bất an?

Công chúa Thái Bình nói: “Chuyện vui làm ta vui vẻ; chuyện buồn cũng làm ta vui vẻ. Dù là chuyện gì, ta cũng không kìm được mà muốn cười, cười lớn. Vài ngày trước, một phi tần yêu quý của Hiển ca ca qua đời, ta vào cung an ủi Hiển ca ca. Không biết tại sao, ta lại cười lớn trước mặt Hiển ca ca đang mặt đầy nước mắt, Hiển ca ca rất giận. Mẫu hậu cũng gọi ta vào trách mắng vài câu. Ta nghĩ chắc chắn là có yêu quái tác quái, chắc chắn là có ác quỷ muốn đến ăn ta rồi.”

Bạch Cơ nói: “Trong thành Trường An, không có ác quỷ nào có thể xâm nhập vào kết giới của ta. Nếu kết giới của phủ Thái Bình bị phá hủy thì ta ở Phiêu Miểu các cũng sẽ biết.”

Công chúa Thái Bình nói: “Nếu không phải ở phủ Thái Bình, liệu có phải là gặp yêu nghiệt ở bên ngoài không? Đầu năm, ta theo lệnh mẫu hậu đến chùa Cảm Nghiệp ăn chay cầu phúc, phải chăng đã gặp yêu ma ở đó?”

Bạch Cơ hỏi: “Ngươi vẫn đeo ngọc bội ta tặng ngươi chứ?”

Công chúa Thái Bình gật đầu: “Vẫn luôn đeo trên người, chưa hề tháo xuống.”

“Vậy thì không thể là ác quỷ, yêu ma tác quái được.”

Bạch Cơ nhìn thoáng qua công chúa Thái Bình, khẽ nhíu mày: “Hôm nay nhìn kỹ, dường như ngươi có hơi khác trước.”

Công chúa Thái Bình ngạc nhiên: “Có gì không giống? Mẫu hậu, Từ Soái, Cao Giản và các thị nữ hầu hạ ta cũng nói ta khác trước.”

Bạch Cơ nhẹ nhàng nói: “Ngươi có thể cười vui vẻ.”

Công chúa Thái Bình sững người.

Bạch Cơ cúi đầu nhìn bức thêu của công chúa Thái Bình: “Đây là gì vậy?”

Bức thêu của công chúa Thái Bình vừa bắt đầu, chưa có đường nét rõ ràng, chỉ mới phác thảo ra chút hình dạng, như hoa, như cây, lại như chim thú.

Công chúa Thái Bình nói: “Gần đây ta thường mơ thấy một cái cây, cảm thấy rất đẹp nên muốn thêu nó ra.”

“À, thêu thêm một bức tặng ta nhé.” Bạch Cơ cười nói. Nàng bắt đầu tính toán bức thêu của công chúa Thái Bình có thể đạt tới giá nào trên thị trường.

“Đừng hòng.” công chúa Thái Bình nói. Sao nàng không hiểu được ý đồ của tên gian thương này chứ.

“Hôm nay đã đến đây rồi nên ta sẽ sửa lại kết giới. Để tránh phải đến một lần nữa vào tiết xuân phân.” Bạch Cơ nói.

Công chúa Thái Bình gật đầu: “Chỉ khi kết giới được sửa chữa thì ta mới có thể yên tâm.”

Bạch Cơ đứng dậy đi đến bên lan can của thủy tạ, dưới lan can là nước biếc sóng sánh. Trong màn mưa khói mịt mờ, nước sông trông như tranh vẽ, Bạch Cơ đưa tay rút chiếc trâm cài tóc ra, đâm vào ngón tay. Một giọt máu xanh nhỏ từ đầu ngón tay trắng như ngọc xuống nước, tạo thành những gợn sóng lan tỏa. Chỉ trong chớp mắt, nước trong hồ như bị đun sôi, sóng nước cuộn trào. Bỗng nhiên, mặt nước rách toạc ra, bốn con rồng trắng khổng lồ bảy từ dưới nước vọt lên trời. Rồng trắng mở rộng nanh vuốt, bay lượn trên không trung, toàn thân chúng được một ngọn lửa xanh băng bao phủ, móng vuốt rắn chắc sắc bén như núi, sừng rồng cong vút như lưỡi liềm. Bốn con rồng trắng bay lượn trên bầu trời rồi biến mất vào bốn hướng đông, nam, tây, bắc.

Nguyên Diệu kinh ngạc nhìn lên trời, kết giới bao quanh phủ Thái Bình hiện ra, kết giới mềm mại như nước, trên đó có những chữ và ký hiệu kỳ lạ đang di chuyển rất nhanh, ánh sáng trong trẻo. Bốn con rồng trắng bay lượn trên kết giới, rồi dần dần hòa vào các chữ và ký hiệu, sau đó biến mất.

Chỉ trong khoảng thời gian uống một chén trà, kết giới biến mất. Bên ngoài thủy tạ, trong rừng hoa cây cảnh vẫn là những gian lầu cao ẩn hiện trong màn mưa khói mịt mờ. Bạch Cơ cười nói với công chúa Thái Bình: “Kết giới không bị tổn hại nhiều, xem ra yêu quái tấn công ngươi năm ngoái đã giảm đi.”

Mặt công chúa Thái Bình tái nhợt, cắn chặt môi: “Chỉ là giảm đi nhưng chúng vẫn sẽ không ngừng đến. Từ khi sinh ra đến bây giờ, ta chưa có một ngày yên ổn, một ngày bình an.”

“Đó là số mệnh của ngươi, không thể thay đổi được.” Bạch Cơ nói.

Công chúa Thái Bình nhìn Bạch Cơ, hỏi: “Tự Nhân, ngươi sẽ luôn bảo vệ ta cho đến khi ta chết chứ?”

Bạch Cơ nói: “Công chúa yên tam, ta sẽ tuân thủ lời hứa, ta sẽ không để bất kỳ phi nhân nào làm hại ngươi suốt đời.”

“Vậy thì ta yên tâm rồi.” công chúa Thái Bình nói.

Công chúa Thái Bình tổ chức yến tiệc chiêu đãi Bạch Cơ và Nguyên Diệu. Trên bàn tiệc, các món ăn ngon miệng, như kim nhũ tô, ngọc lộ đoàn, kim tề ngọc khoái, sinh dương khoái, phi loan khoái, hồng cầu phủ, phượng hoàng thai, hoàng kim kê, ngạc ngư chích, tích lũ kê, cúc hương tề, đà phong chích, ly ngư ức, v.v. Bạch Cơ ăn rất vui vẻ, Nguyên Diệu cũng ăn rất vui vẻ. No say xong Bạch Cơ và Nguyên Diệu từ biệt, ngồi xe ngựa do công chúa Thái Bình chuẩn bị trở về Phiêu Miểu các.

Trong xe ngựa, Nguyên Diệu nói với Bạch Cơ: “Tiểu sinh cảm thấy chúng ta giống như những kẻ lừa đảo đi lừa ăn lừa uống vậy.”

Bạch Cơ cười: “Làm kẻ lừa đảo cũng thú vị mà.”

“Tại sao công chúa Thái Bình luôn lo lắng, sợ hãi yêu quái ăn thịt nàng thế? Chẳng lẽ nàng đã từng làm sai điều gì sao?” Nguyên Diệu tò mò hỏi.

Bạch Cơ lắc đầu: “Không, công chúa Thái Bình không làm gì sai, nàng đang gánh chịu ‘nghiệp’ của mẫu thân mình.”

“Thái hậu ư?” Nguyên Diệu kinh ngạc.

Bạch Cơ gật đầu: “Thái hậu.”

Nguyên Diệu không dám bàn luận về chuyện của Võ hậu, bèn ngậm miệng.

Bạch Cơ cười nói: “Nói ra thì, công chúa Thái Bình và Hiên Chi rất giống nhau.”

“Hả? Giống chỗ nào đâu?” Nguyên Diệu kinh ngạc.

“Các ngươi đều có duyên với phi nhân. Tuy nhiên, công chúa Thái Bình gặp phải nghiệp báo của Võ hậu, bên cạnh nàng toàn là ác quỷ oán hận, hoặc là để trả thù, hoặc là để trút giận, muốn giết nàng, hành hạ nàng. Còn Hiên Chi có lẽ do có cái tên là Nguyên Diệu nên mới có duyên với yêu quái.”

“À, điều này liên quan gì đến tên của tiểu sinh? Nhưng công chúa Thái Bình thật đáng thương, phải chịu đựng vì mẫu thân mình nhiều như thế. Không ngạc nhiên khi người ta đồn rằng nàng luôn u sầu, không vui vẻ.” Nguyên Diệu thương cảm nói. Từ nhỏ đến lớn, luôn có một đám ác quỷ đáng sợ vây quanh, chực giế t chết mình, hành hạ mình, sống trong sự lo sợ, từng bước kinh hoàng như ở địa ngục A-tỳ, chỉ nghĩ thôi đã đủ làm người ta sợ hãi. Không ngạc nhiên khi công chúa Thái Bình luôn u sầu, không thể vui vẻ như thế.

Bạch Cơ thở dài: “Công chúa Thái Bình cũng coi là người mạnh mẽ rồi. Nàng không hề oán hận gì mẫu thân mình, mẫu thân nàng cũng mang đầy cảm giác tội lỗi với nàng, muốn bảo vệ nàng, bù đắp cho nàng. Vì vậy, Võ hậu và ta đã định ra một khế ước. Ta quen biết công chúa Thái Bình đã hai mươi năm rồi, chưa bao giờ thấy nàng cười thoải mái, nàng là một đứa trẻ không biết cười.”

Nguyên Diệu nghĩ, nếu đổi lại là hắn ở vào hoàn cảnh của công chúa Thái Bình thì có lẽ hắn cũng không thể cười. Một người luôn sống cùng sự sợ hãi, cái chết và sự ám ảnh thì làm sao có thể cười được?

Nguyên Diệu nói: “Nhưng hôm nay công chúa Thái Bình đã cười mà!”

“Vì vậy nên ta mới hơi lo lắng. Chính nàng cũng cảm thấy bất an…” Bạch Cơ trầm ngâm, tự nói: “Điều này, dường như không giống dấu hiệu của yêu quái làm loạn.”

Trong xe ngựa rơi vào im lặng.

Nguyên Diệu dường như vẫn còn điều muốn hỏi, Bạch Cơ nhìn thấu suy nghĩ của hắn: “Hiên Chi, có gì muốn hỏi thì cứ nói đi.”

“Bạch Cơ, Tự Nhân là tên của ngươi sao?”

Bạch Cơ sững lại, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, đánh trống lảng: “Ôi, mưa tạnh rồi kia Hiên Chi ơi.”

“Bạch Cơ, hóa ra tên ngươi là Tự Nhân? Tên hay lắm.”

“Tối nay chúng ta ăn gì vậy Hiên Chi?”

“Ơ, chẳng phải vừa mới ăn tối xong sao?”

“Sáng mai ăn gì?”

“Ngày mai hẵng nói. Tự Nhân…”

“Đừng gọi tên ta nữa!”

“Tại sao? Tên Tự Nhân nghe hay mà!”

“Vì ta ghét bị gọi bằng cái tên đó.”

“Tại sao?” Nguyên Diệu ngạc nhiên.

“Không được hỏi nữa! Nếu không thì ngày mai ta sẽ dùng ngươi làm bữa sáng đấy.” Không biết có phải chủ nào tớ nấy hay không mà giọng điệu của Bạch Cơ đột nhiên trở nên rất giống Ly Nô.