Phiêu Miểu – Cầm đèn
Tác giả: Bạch Cơ Quán
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Quyển 3: Trúc Phu Nhân
Chương 2: Tâm tuyến
Ở phòng bên trong, bên cạnh bức bình phong hoa mẫu đơn.
Trên bàn đá ngọc xanh, hộp mực đen bóng được đặt ở trung tâm, bên cạnh là một chồng giấy đay và một cây bút lông tím.
Nguyên Diệu nhỏ nước sạch vào phần lõm của nghiên mực, cầm thỏi mực và bắt đầu mài. Khi mực tan ra, không khí tỏa ra một mùi hương nhẹ nhàng.
Hoài Tú ngồi bên cạnh bàn thanh ngọc, cầm bút lông tím nhúng đầy mực và bắt đầu viết trên giấy mây.
“Chờ đã.” Bạch Cơ mỉm cười ngăn lại.
“Sao vậy?” Hoài Tú ngạc nhiên hỏi.
“Thiền sư Hoài Tú, xin hãy đưa tay phải ra, ta muốn xem ngón tay của ngài.” Bạch Cơ cười nói.
Hoài Tú do dự một lát rồi cũng đặt bút xuống và đưa tay phải ra.
Nguyên Diệu nhìn vào tay phải của Hoài Tú. Các ngón tay của Hoài Tú thon dài, móng tay sạch sẽ, không có gì lạ. Tuy nhiên, khi tay của Bạch Cơ lướt qua tay của Hoài Tú, Nguyên Diệu thấy một cảnh tượng kỳ lạ. Trên tay của Hoài Tú quấn đầy những sợi chỉ mỏng như tóc, những sợi chỉ này quấn chặt năm ngón tay của hắn thành năm cái kén. Nguyên Diệu khó mà tưởng tượng những ngón tay như vậy lại có thể viết chữ được.
Bạch Cơ lại lướt tay qua tay của Hoài Tú, dùng móng tay nhỏ cắt đứt một sợi chỉ trên ngón trỏ của Hoài Tú. Sợi chỉ ấy như có sinh mệnh, cảm nhận được nguy hiểm lập tức rút lại với tốc độ mắt thường có thể thấy.
Chỉ trong chớp mắt, năm cái kén lớn biến mất, ngón tay của Hoài Tú trở lại bình thường.
Nguyên Diệu chăm chú nhìn tay của Hoài Tú, phát hiện những sợi chỉ rút từ cánh tay, vai, xương đòn của Hoài Tú, biến mất vào ngực hắn.
Hoài Tú và Vi Ngạn dường như không thấy gì, hoàn toàn không nhận ra.
“Được rồi, xin mời Thiền sư Hoài Tú viết chữ.” Bạch Cơ cười nói.
“Nguyện ta khi đạt đến Bồ Đề, thân thể như lưu ly, trong ngoài sáng suốt, sạch sẽ không tì vết.” Hoài Tú cầm bút viết xuống một câu trong kinh “Dược Sư Lưu Ly Quang Như Lai Bản Nguyện Công Đức”, nét chữ thần diệu, mực nhuộm vàng. Hoài Tú rất ngạc nhiên, vì đây là lần đầu tiên gần đây hắn có thể viết được kinh văn.
Bạch Cơ cười: “Thiền sư có hài lòng với nghiên mực này không?”
Hoài Tú hoàn hồn, đặt bút xuống, chắp tay: “A Di Đà Phật, bần tăng rất hài lòng, bần tăng sẽ mua nghiên mực này.”
Bạch Cơ cười nói: “Cổ ngữ nói rằng, vàng có giá, bảo vật khó tìm, nghiên mực này là một báu vật hiếm có trên đời…”
Vi Ngạn cắt lời Bạch Cơ: “Thiền sư Hoài Tú là người xuất gia, ngươi đừng có mưu mô cắt cổ quá, coi chừng Phật tổ cho ngươi xuống địa ngục.”
Bạch Cơ cười nói: “Không, không, ta không lấy tiền nghiên mực của Thiền sư Hoài Tú.”
Vi Ngạn ngạc nhiên, Nguyên Diệu càng ngạc nhiên hơn, con buôn gian trá này rõ ràng là một con quỷ thà xuống địa ngục cũng không làm ăn lỗ vốn, sao đột nhiên lại trở thành Bồ Tát thế?
Hoài Tú nói: “Điều này… sao có thể được? Nghiên mực này đáng giá bao nhiêu tiền, bần tăng chắc chắn phải trả đủ.”
Bạch Cơ che miệng cười: “Tai không lấy tiền của Thiền sư Hoài Tú, chỉ muốn nhờ thiền sư viết giúp hai bức thư pháp. Lấy thư pháp đổi nghiên mực là việc nhã nhặn, cần gì đến những thứ tầm thường như vàng bạc.”
Hoài Tú cười nói: “Vậy bần tăng sẽ viết một đoạn kinh văn tặng thí chủ.”
Bạch Cơ nhếch đôi môi đỏ, ánh mắt tinh nghịch: “Thiền sư chỉ cần viết bốn chữ là được rồi.”
Hoài Tú hỏi: “Bốn chữ gì thế?”
Bạch Cơ che mặt bằng quạt tròn: “Chuẩn nhập, chuẩn xuất.”
Hoài Tú tuy thắc mắc nhưng vẫn cầm bút viết xuống giấy mây.
“Cảm ơn thiền sư.” Bạch Cơ cười nhận lấy bức thư pháp, bảo Nguyên Diệu đặt nghiên mực vào một hộp gỗ để Hoài Tú mang đi.
Khi Hoài Tú đi qua đại sảnh, lại lướt qua giá hàng, nhìn chăm chú vào giá đỡ tay tre màu xanh biếc: “Giá đỡ tay này đẹp thật…”
Bạch Cơ đôi mắt đen lấp lánh, cười sâu: “Nếu thiền sư thích giá đỡ tay này, ta sẽ tặng nó cùng với nghiên mực.”
Hoài Tú không từ chối: “A Di Đà Phật, đa tạ thí chủ.”
Nguyên Diệu nghĩ rằng hôm nay chắc mặt trời mọc từ phía tây, nữ nhân gian trá tham tiền này lại làm hai vụ mua bán lỗ vốn liên tiếp.
Sau khi Vi Ngạn và Hoài Tú rời đi, Bạch Cơ rất vui vẻ, nàng chia bức thư pháp của Hoài Tú thành hai nửa, một nửa là “Chuẩn nhập”, một nửa là “Chuẩn xuất”, rồi đặt cả hai vào trong tay áo.
Nguyên Diệu không nhịn được hỏi Bạch Cơ: “Sợi chỉ trên tay Thiền sư Hoài Tú là gì vậy?”
Bạch Cơ nói: “Đó là sợi chỉ kéo dài từ tâm của hắn, là tâm tuyến của hắn.”
“Tại sao tâm tuyến của hắn lại buộc ngón tay, không cho hắn viết kinh văn vậy?”
Bạch Cơ cười nói: “Điều đó phải hỏi tâm của hắn.”
Nguyên Diệu không hiểu gì cả.
Bạch Cơ che miệng cười: “Hiên Chi, Trúc phu nhân đã được Thiền sư Hoài Tú mang đi rồi, đêm nay chắc ngươi sẽ cô đơn lắm đây.”
“Trúc phu nhân? Nữ quỷ áo xanh đêm qua? Nàng ấy đi cùng Thiền sư Hoài Tú khi nào thế?” Nguyên Diệu ngạc nhiên.
“Trúc phu nhân là giá đỡ tay mà.”
“Cái gì? Nàng ta sẽ ăn mất Thiền sư Hoài Tú mất thôi? Sao ngươi có thể đưa nữ quỷ cho thiền sư được chứ?”
“Thiền sư Hoài Tú thích nên ta mới đưa cho hắn mà. Hơn nữa, Trúc phu nhân chỉ là một chiếc gối tay thôi mà.” Bạch Cơ cười.
Nguyên Diệu cảm thấy lạnh sống lưng.
Chớp mắt đã qua năm ngày. Sáng hôm đó, lại trong lúc nhàn rỗi vô sự, Bạch Cơ treo bức tranh Hòa Tú tặng Nguyên Diệu lên để thưởng thức, Ly Nô dựa vào quầy ăn khô cá, Nguyên Diệu ngồi một bên đọc sách.
Ly Nô thấy Nguyên Diệu rảnh rỗi thì không vui nói: “Này, đồ mọt sách, sàn nhà bẩn rồi, đi lấy một thùng nước đến lau đi, đừng có suốt ngày lười biếng không làm việc.”
Nguyên Diệu đành phải đặt sách xuống, đi ra giếng múc một thùng nước, xắn tay áo lên bắt đầu lau sàn nhà.
Có người bước vào Phiêu Miểu vác, Nguyên Diệu quay đầu nhìn lại, là Vi Ngạn. Vi Ngạn thấy Nguyên Diệu đang lau sàn nhà thì xòe quạt gấm ra, cười nói: “Hiên Chi thật siêng năng.”
Nguyên Diệu rơi nước mắt.
Bạch Cơ quay đầu, cười nói: “Hôm nay Vi công tử lại đến tìm bảo vật à?”
Vi Ngạn cười nói: “Không phải, ta nhận lời mời của thiền sư Hoài Tú, đến đưa thiệp mời hội Vô Già cho nàng. Thiền sư Hoài Tú nói, nhờ ơn nàng tặng nghiên mực và gối tay, hắn mời nàng ngày mai đến chùa Thanh Long nghe hội Vô Già, còn muốn tặng cuốn kinh sách do hắn tự tay sao chép cho nàng. Ngày mai tại hội Vô Già, Thiền sư Hoài Tú sẽ tranh luận về Phật pháp với thiền sư Hư Không của chùa Từ Ân, chắc chắn sẽ rất đặc sắc.”
“Được, ngày mai ta chắc chắn sẽ đến.” Bạch Cơ nhận thiệp mời, cười nói.
“Còn nữa, hôm nay cho ta mượn Hiên Chi một ngày nhé.” Vi Ngạn cười nói.
Bạch Cơ nhướn mày: “Ngươi mượn Hiên Chi làm gì?”
“Ta và mấy người bạn muốn đến vườn Phù Dung tổ chức hội thơ, người hơi ít nên kéo hắn đi cho đủ số.”
Bạch Cơ cười nói: “Không vấn đề gì, mượn Hiên Chi một ngày, mười lạng bạc.”
Vi Ngạn giật giật khóe miệng: “Mười lạng bạc? Sao nàng không đi cướp đi?”
“Khụ khụ, Vi công tử nói đùa rồi. Hiên Chi đọc nhiều sách vở, bác học đa tài, mười lượng bạc một ngày đã rất rẻ rồi. Hơn nữa, ngươi để hắn làm vài bài thơ trong hội thơ, chẳng phải sẽ kiếm lại được rồi sao?”
“Được rồi, được rồi, coi như nàng giỏi, bạc ghi vào sổ của ta, ta dẫn Hiên Chi đi.” Vi Ngạn kéo Nguyên Diệu đi ngay.
Bạch Cơ mỉm cười vẫy tay: “Hiên Chi phải làm nhiều thơ cho Vi công tử đấy.”
Ly Nô nhìn thùng nước, giẻ lau trên sàn, mặt méo xệch nói: “Mọt sách đi rồi thì ai lau sàn đây?”
“Tất nhiên là ngươi lau rồi!” Bạch Cơ vươn vai, ngáp một cái rồi đi vào phòng trong, chuẩn bị lên lầu ngủ trưa.
Ly Nô quỳ trên sàn lau nhà, vừa nguyền rủa tên mọt sách lười biếng, vừa hối hận vì bắt tên mọt sách lau sàn.
Nguyên Diệu và Vi Ngạn ngồi xe ngựa đến vườn Phù Dung, lại đến đình Bát Giác lần trước. Một đám công tử con nhà quyền quý, nhà thơ, nhà văn đã đến trước, Vi Ngạn nói mấy câu “đến muộn rồi, xin lỗi” rồi kéo Nguyên Diệu hòa vào.
Thời tiết mùa xuân tháng ba. Ánh nắng tươi đẹp, hoa phù dung rực rỡ, mọi người uống rượu, ngâm thơ, trò chuyện, cực kỳ vui vẻ, hân hoan. Trong cuộc vui này, chủ đề không tránh khỏi đi vào những câu chuyện tình ái nơi đầu đường cuối ngõ, có một công tử mặc áo hoa sống gần chùa Thanh Long nói: “Nghe nói, mấy ngày gần đây, chùa Thanh Long có nữ quỷ quấy nhiễu, mỗi đêm đều có nữ quỷ quấn lấy Thiền sư Hoài Tú để cầu hoan đấy!”
Mọi người đều tò mò hỏi chuyện gì xảy ra.
Công tử mặc áo hoa nói: “Theo lời các tăng nhân chùa Thanh Long, khi Thiền sư Hoài Tú sao chép kinh văn, luôn có một nữ quỷ xinh đẹp mặc áo xanh ngồi bên cạnh, giúp hắn mài mực, dụ dỗ hắn gi@o hoan.”
Mọi người càng thêm tò mò: “Ồ, phản ứng của Thiền sư Hoài Tú thế nào? Hắn có bị dụ dỗ không?”
Công tử mặc áo hoa nói: “Thiền sư Hoài Tú là cao tăng đắc đạo, làm sao bị nữ quỷ dụ dỗ được chứ? Mỗi đêm hắn chỉ toàn tâm toàn ý chép kinh văn, không chút xao lãng. Nữ quỷ cảm thấy vô vị nên cũng lập tức rút lui.”
“Định lực của thiền sư Hoài Tú thật vững vàng, mỹ nhân ngồi đó mà lòng không loạn, đúng là cao tăng đắc đạo!” Mọi người đồng loạt khen ngợi.
Nguyên Diệu há hốc miệng, nữ quỷ xinh đẹp mặc áo xanh chẳng lẽ là trúc phu nhân? Bạch Cơ không phải đã nói trúc phu nhân chỉ là một chiếc gối tay thôi sao? Tại sao hắn lại nhìn thấy nữ quỷ mặc áo xanh, Thiền sư Hoài Tú và các tăng nhân chùa Thanh Long cũng nhìn thấy nữ quỷ mặc áo xanh?
“Hiên Chi, sao lại ngẩn ngơ như vậy?” Vi Ngạn khẽ đụng vào Nguyên Diệu.
Nguyên Diệu đáp bâng quơ: “Ta đang nghĩ về nữ quỷ áo xanh…”
Vi Ngạn mở quạt ra, cười nói: “Hoá ra Hiên Chi ngươi có sở thích này, thích nữ quỷ…”
Mặt Nguyên Diệu đỏ bừng, phân bua: “Đan Dương ngươi đừng nói bậy, ta không có thích nữ quỷ.”
Chạng vạng, Nguyên Diệu bước theo tiếng trống giới nghiêm quay trở lại Phiêu Miểu Các. Bạch Cơ và Ly Nô đã ăn tối trước, vì cả chiều phải lau sàn nên Ly Nô rất bực bội, chỉ để lại cho Nguyên Diệu hai cái đuôi cá.
Nguyên Diệu cầm đũa gắp đuôi cá, mặt buồn rười rượi: “Ly Nô huynh đệ ơi, đuôi cá thì làm sao ăn cơm được?”
Ly Nô vung tay, giận dỗi nói: “Ngươi đi chơi thoải mái, ngắm hoa uống rượu, ta ở Phiêu Miểu Các lau sàn cả chiều mệt mỏi lưng đau. Ta đã làm thay công việc của ngươi rồi, nên tất nhiên ta cũng ăn luôn bữa tối của ngươi, để lại cho ngươi đuôi cá là đối xử tốt với ngươi lắm rồi đấy!”
Tiểu thư sinh không dám phản bác, đành phải gặm đuôi cá, ăn hết hai bát cơm.
Buổi tối khi ngắm sao ở sân sau, Nguyên Diệu kể cho Bạch Cơ nghe chuyện Thiền sư Hoài Tú bị nữ quỷ quấy rối: “Ngươi không phải nói Trúc phu nhân chỉ là một chiếc gối tay sao? Sao nữ quỷ áo xanh lại xuất hiện ở Chùa Thanh Long, còn quấy rối Thiền sư Hoài Tú?”
“Thật sự xuất hiện sao?” Bạch Cơ cười, không trả lời nghi vấn của Nguyên Diệu, chỉ quay đầu nhìn bức họa của Hoài Tú trên tường: “Sắc tức là không, không tức là sắc. Hiên Chi, Trúc phu nhân thực sự chỉ là một chiếc gối tay ư.”
“Nhưng ta và Thiền sư Hoài Tú đều thấy nữ quỷ áo xanh.”
“Cảnh trước mắt là do tâm sinh ra.”
“Ý ngươi là gì?”
“Hiên Chi đi ngủ sớm đi, mai đi chùa Thanh Long tham gia Đại hội Vô Già. Ngươi nghe thiền lý, có lẽ sẽ hiểu được ý nghĩa của câu nói đó.”
“Được thôi.”
Ngày hôm sau, sau khi ăn sáng, Bạch Cơ dẫn Nguyên Diệu đi Chùa Thanh Long, Ly Nô ở nhà trông cửa tiệm. Vào thời Đường, khi quý tộc nữ tham gia hoạt động lớn thì thường mặc nam trang. Đó là mốt của xã hội thượng lưu lúc bấy giờ. Bạch Cơ búi tóc, thắt lưng ngọc, mặc bộ đồ chật tay thêu mây, trông như một chàng trai khôi ngô, tuấn tú. Tiểu thư sinh há hốc miệng, nửa ngày cũng không khép cằm lại được.
“Đi thôi nào Hiên Chi.” Bạch Cơ gọi.
“À, được.” Nguyên Diệu vội vàng đáp.
“Bạch Cơ, tại sao ngươi dù mặc nam trang hay nữ trang đều đẹp vậy?”
“Có lẽ là cùng lý do với việc dù Hiên Chi dù mặc nam trang hay nữ trang cũng đều xấu.” Bạch Cơ mở quạt ra, hờ hững mỉm cười.
“Ngươi đừng nói bậy, ta chưa từng mặc nữ trang!” Tiểu thư sinh tức giận phản bác.
Bạch Cơ và Nguyên Diệu ngồi xe ngựa đến Chùa Thanh Long, Chùa Thanh Long nằm trên Lạc Du Nguyên, bên trong phường Tân Xương của cửa Diên Hưng. Xe ngựa là một bó cỏ đèn lồ ng, ngựa là một con châu chấu, phu xe là một con kiến. Ngồi trong xe ngựa thoang thoảng mùi cỏ non, Nguyên Diệu lo lắng sợ pháp thuật của Bạch Cơ mất hiệu lực, xe ngựa biến trở lại hình dạng ban đầu trên phố đông đúc.
Lúc xe ngựa đến chùa Thanh Long thì đã giữa trưa. Trước chùa Thanh Long có rất nhiều xe ngựa sang trọng đang đỗ, nhiều vương công quý tộc của thành Trường An đến xem đại hội Vô Già. Ban tổ chức khác của đại hội là chùa Từ Ân, nơi này là chùa hoàng gia, tín đồ đa phần là nam nữ quý tộc hoàng gia.
Nguyên Diệu và Bạch Cơ vừa xuống xe ngựa, một mỹ nhân và nha hoàn từ xe ngựa khác bước xuống thấy họ, bèn gọi: “Nguyên công tử?”
Nguyên Diệu quay đầu, thấy mỹ nhân và nha hoàn thì cười nói: “Hoá ra là tiểu thư Phi Yên, không, Võ phu nhân và Hồng Tuyến Cô nương.”
Vi Phi Yên cười nói: “Nguyên công tử cũng đến nghe Đại hội Vô Già sao?”
Nguyên Diệu đáp: “Đúng vậy.”
Vi Phi Yên liếc nhìn Bạch Cơ mặc nam trang thì mắt sáng lên: “Vị công tử này là…”
Năm ngoái, trong vụ Hương Phản Hồn, Vi Phi Yên vì số mệnh đặc biệt nên không vào được Phiêu Miểu Các, suốt đời không thể vào Phiêu Miểu Các. Nàng và Bạch Cơ chỉ gặp nhau một lần vào đêm Bạch Cơ đến gọi hồn sau khi Ý Nương chết. Nhưng sau khi linh hồn trở về cơ thể thì nàng cũng quên mất hình dáng của Bạch Cơ.
Nguyên Diệu định trả lời, nhưng Bạch Cơ đã lên tiếng trước: “Ta họ Long, là bạn của Hiên Chi.”
Không biết vì sao, mặt Vi Phi Yên chợt ửng hồng: “Long công tử đúng là một mỹ nam hiếm có…”
Vi Phi Yên yêu thích mỹ nam. Nguyên Diệu thấy không ổn, không phải nàng coi Bạch Cơ là mỹ nam chứ?
Bạch Cơ lại không phản bác, mở quạt: “Cảm ơn Võ phu nhân khen ngợi.”
“Ôi…” Nguyên Diệu đột nhiên cảm thấy con yêu này ngoài lười biếng, tham tiền, gian trá ra thì còn rất tự mãn.