Phiêu Miểu - Quyển Cầm Đèn

Chương 15: Phần 3: Trúc phu nhân - Chương 1: Không Sắc




Phiêu Miểu – Cầm đèn

Tác giả: Bạch Cơ Quán

Dịch: Quá khứ chậm rãi

Quyển 3: Trúc Phu Nhân

Chương 1: Không Sắc

Trường An. Ngoại ô. Khúc Giang. Vườn Phù Dung.

Vào giữa xuân, gió xuân dịu nhẹ, bên bờ Khúc Giang có nhiều du khách đi dạo ngắm hoa. Trong một ngôi đình bát giác xinh đẹp, vài vị công tử mặc y phục hoa lệ đang ngâm thơ, ngắm hoa, nói cười vui vẻ. Trong số họ, một thư sinh ăn mặc giản dị và một nhà sư mặc áo trắng nổi bật hơn cả.

Thư sinh là Nguyên Diệu, hôm nay hắn đến nhà họ Vi đưa bí hương của Tây Vực mà Vi Ngạn đã mua, sau đó Vi Ngạn kéo hắn cùng đi ngắm hoa ở vườn Phù Dung.

Nguyên Diệu thở dài, biết rằng khi trở về Phiêu Miểu các, Ly Nô sẽ mắng hắn lười biếng.

Vi Ngạn uống một ngụm rượu ngon trong ly, cười nói với Nguyên Diệu: “Hiên Chi, cảnh sắc trước mắt đẹp như thế, sao ngươi lại thở dài?”

Nguyên Diệu nhỏ giọng đáp: “Tiểu sinh sợ về sẽ bị mắng.”

Vi Ngạn xòe quạt, nhăn mày: “Bạch Cơ đúng là khắc nghiệt, dù ngươi đã bán mình làm nô lệ, thì nàng cũng không thể suốt ngày sai bảo ngươi, không có một ngày nghỉ như vậy chứ?”

Vi Ngạn dường như hoàn toàn quên rằng chính hắn đã bán tiểu thư sinh vào Phiêu Miểu các.

Ở bên kia, vài vị công tử mặc y phục hoa lệ đang xem nhà sư mặc áo trắng viết chữ. Nhà sư rất trẻ, dung mạo anh tuấn, khí chất thoát tục. Nguyên Diệu cũng bước tới xem, thấy chữ của nhà sư mạnh mẽ, phiêu dật, phong cách thanh tú, thì trong lòng không khỏi khen ngợi.

Nhà sư tên là Hoài Tú, là trụ trì của chùa Thanh Long*, cũng là nhà sư có tu vi cao nhất trong thành Trường An. Nghe nói, từ nhỏ ông đã xuất gia, thông minh hơn người, tám tuổi đã đọc hết kinh điển, mười tuổi đã hiểu thấu Phật lý, mười ba tuổi đã tham gia biện luận Phật pháp khiến các vị cao tăng đắc đạo khác đều nín lặng. Mười lăm tuổi, ông đã trở thành trụ trì của chùa Thanh Long. Ông có lòng từ bi, hành động đoan chính, mọi người đều yêu mến ông. Ông thông tuệ, kiến thức uyên bác, ai ai cũng kính trọng ông.

* Chùa Thanh Long: Nằm trong phố Tân Xương, cửa Duyên Hưng của thành Trường An thời nhà Đường, trên núi Lạc Du. Chùa Thanh Long được xây dựng vào năm thứ hai Khai Hoàng của Văn Đế nhà Tùy, ban đầu gọi là “Chùa Linh Cảm”. Trong thời gian Quang Trạch của Võ Hậu trong câu chuyện, ngôi chùa này được gọi là “Chùa Quan Âm”, đến năm Cảnh Vân thứ hai của Đường Duệ Tông, đổi tên thành chùa Thanh Long. Chùa Thanh Long là nơi sư tổ của Mật Tông Đường là Huệ Quả cư trú lâu dài. Sư Không Hải nổi tiếng của Nhật Bản đã học đạo tại đây và trở thành tổ sư sáng lập Tông Chân Ngôn của Nhật Bản. Trong số tám vị đại sư nhập Đường nổi tiếng, sáu người (Không Hải, Viên Hạnh, Viên Nhân, Huệ Vận, Viên Trân, Tông Duệ) đã học đạo tại chùa Thanh Long.

Hoài Tú viết chữ rất đẹp, người dân trong thành Trường An thường xin chữ của ông, vì dường như chỉ cần treo bút tích của ông trong phòng thì sẽ có thể ngộ ra được trí tuệ của thiền lý. Hôm nay, khi Vi Ngạn và các vị công tử đi dạo trong Vườn Phù Dung và tình cờ gặp Hoài Tú đi qua, mọi người bèn kéo ông lại xin chữ. Hoài Tú chưa bao giờ từ chối tạo thiện duyên, cứu độ chúng sinh, nên đã ở lại viết chữ cho mọi người.

“Định tuệ đẳng trì, ý trung thanh tịnh.” “Tịnh tâm thủ chí, đoạn dục vô cầu.” “Tu tâm bất nhị, tắc thiên khứ tư*.” “Hình hài phi chân, thiên địa dị ảo.” Hoài Tú lần lượt viết cho mọi người, đến lượt Nguyên Diệu là cuối cùng. Có lẽ đã hết ý tưởng, hoặc có lẽ đã mệt, Hoài Tú tùy ý viết xuống “Sắc tức là không, không tức là sắc” cho tiểu thư sinh, chữ viết liền mạch không ngừng.

*Tắc thiên khứ tư: Tuân theo thiên lý, loại bỏ lòng tư.

“Cảm ơn hòa thượng Hoài Tú.” Tiểu thư sinh nâng bút tích lên cảm tạ.

“Nam Mô A Di Đà Phật, thiện tai thiện tai.” Hoài Tú chắp tay đáp lễ.

Vi Ngạn nhìn thấy bút tích của Nguyên Diệu, xòe quạt cười nói: “Hiên Chi, đây là lời dạy của hòa thượng Hoài Tú cho ngươi, ngươi không thể bị sắc đẹp của Bạch Cơ mê hoặc, cẩn thận bị nàng ăn đến xương cốt cũng không còn.”

Nguyên Diệu mặt đỏ lên: “Đan Dương, đừng nói bậy!”

Đúng lúc đó, bên ngoài đình Bát Giác có hai cô nương xinh đẹp, yêu kiều bước qua, eo lưng thon thả, phong thái quyến rũ. Các lang quân tuổi trẻ không kìm lòng được mà ngoái đầu lại nhìn, thần hồn điên đảo, cho đến khi không còn thấy bóng dáng mảnh mai của họ, không nghe thấy tiếng cười trong trẻo của họ nữa, mọi người mới quay lại. Nguyên Diệu nhận thấy chỉ có Hoài Tú là không nhìn, ông đứng yên lặng như đang cúi đầu niệm Phật.

Nguyên Diệu không khỏi thầm khen ngợi phẩm chất và tu vi của Hoài Tú.

Bữa tiệc kéo dài đến chiều, khi Nguyên Diệu ôm bút tích kia trở về Phiêu Miểu các, trời đã chạng vạng. Từ lúc hoàng hôn đến khi trăng lưỡi liềm mọc, Ly Nô trách mắng tiểu thư sinh không ngớt lời. Tiểu thư sinh không dám cãi lại, chỉ có thể lặng lẽ chịu đựng.

Sau khi thắp đèn, Nguyên Diệu không có việc gì làm, bèn mở bút tích của Hoài Tú ra xem.

“Sắc tức là không, không tức là sắc.” Nguyên Diệu nhẹ nhàng đọc.

“Hi hi, Hiên Chi muốn xuất gia à?” Một giọng nữ thanh thoát vang lên từ phía sau, làm Nguyên Diệu giật mình. Nguyên Diệu quay lại, thấy Bạch Cơ cầm quạt tròn mỉm cười đứng sau lưng. Hôm nay Bạch Cơ không ở Phiêu Miểu các, không biết đã đi đâu về.

“Không đâu, tiểu sinh vẫn chưa muốn xuất gia.” Nguyên Diệu đáp.

“Không muốn xuất gia, thế sao lại niệm thiền ngữ?” Bạch Cơ đi đến bên kệ hàng lấy một thứ ra khỏi tay áo, đặt cạnh một chiếc nghiên mực.

Nguyên Diệu chăm chú nhìn, đó là một chiếc giá tay bằng tre, toàn thân xanh biếc, chạm khắc hình hoa mẫu đơn, nhỏ nhắn và trang nhã.

“Hôm nay, tiểu sinh vừa có được một bức thư pháp, là do Thiền sư Hoài Tú ở chùa Thanh Long viết, Bạch Cơ đến xem thử đi.”

“Hoài Tú? Vị hòa thượng trẻ tuổi đức hạnh ở thành Trường An?” Bạch Cơ bước tới, ngắm nhìn bức thư pháp của Hoài Tú.

“Đúng vậy, thế nào, chữ của hắn trông có vẻ có một loại ý cảnh siêu thoát trần tục, nghĩ rằng cũng là một người siêu thoát trần tục.”

Bạch Cơ liếc mắt, đôi môi đỏ mỉm cười: “Chưa chắc.”

“Sao lại chưa chắc?” Nguyên Diệu không hiểu.

Bạch Cơ cười không nói.

Khi Nguyên Diệu cuộn bức thư lại, Bạch Cơ nói: “Trên đời này không có người không có d ục vọng, chỉ khác là d ục vọng thiện hay d ục vọng ác mà thôi…”

Đêm khuya thanh vắng, Nguyên Diệu nằm trên giường, mơ màng: “Sắc tức là không, không tức là sắc.” Tám chữ này liên tục quanh quẩn trong đầu Nguyên Diệu, một cơn gió lạnh thổi qua khiến hắn sực tỉnh, bèn trở mình ngồi dậy.

Ánh trăng như nước, vạn vật yên tĩnh, có thứ gì đó lạnh lẽo trượt qua cổ Nguyên Diệu, một cơ thể mềm mại ấm áp áp sát lưng hắn, đưa tay ôm lấy, vuốt v e hắn.

Nguyên Diệu sợ hãi cúi đầu nhìn, đôi bàn tay trắng như tuyết, mềm mại không xương đang di chuyển trên eo hắn, rõ ràng là tay của một nữ nhân.

Ai? Ai ở phía sau hắn? Là Bạch Cơ sao? Nguyên Diệu từ từ quay đầu lại, đôi môi đỏ mọng áp sát tai hắn, hơi thở thơm như lan.

Nguyên Diệu cảm thấy máu nóng toàn thân dồn lên đầu, mặt hắn đỏ bừng. Đồng thời, hắn nhìn thấy rõ người phía sau, đó là một nữ nhân đầy đặn và xinh đẹp, nàng ta mặc một chiếc áo mỏng màu xanh sau mưa, để lộ một nửa vai, bờ ngực lấp ló, tóc đen mượt như dải lụa.

“Sao công tử lại ngủ một mình?” Cô nương thì thầm bên tai Nguyên Diệu.

Nguyên Diệu đáp: “Tiểu sinh đêm nào cũng ngủ một mình, Ly Nô huynh đệ có bệnh sạch sẽ, không cho tiểu sinh ngủ cùng.”

Đôi môi của cô nương lướt qua tai Nguyên Diệu, giọng nói đầy quyến rũ: “Vậy, thiếp thân đến bầu bạn với công tử…”

Chàng thư sinh không hiểu phong tình đẩy cô nương ra: “Mạnh Tử nói, nam nữ thụ thụ bất thân. Cô nương xin tự trọng.”

Cô nương áo xanh bật cười, nàng nâng cằm Nguyên Diệu, đưa lưỡi ra li3m môi: “Công tử thật đáng yêu, thiếp thân thật muốn ăn tươi nuốt sống chàng…”

Nguyên Diệu giật mình đẩy cô nương đó ra, chạy vào gian trong như một cơn lốc. Trên giường có một con mèo đen nằm ngửa ngủ say sưa. Nguyên Diệu nắm lấy con mèo, lay lay: “Ly Nô huynh đệ mau tỉnh dậy, ngoài sảnh có một nữ quỷ muốn ăn thịt tiểu sinh!!”

Mèo đen mơ màng nói: “Không được ăn mọt sách…”

Nguyên Diệu cảm động, mèo đen tiếp tục nói mớ: “Mọt sách là thức ăn khuya của gia, không ai được ăn cả!”

Nguyên Diệu rơi nước mắt.

Mèo đen rơi khỏi tay Nguyên Diệu, rơi xuống chiếc giường mềm mại, tiếp tục ngủ.

Nguyên Diệu không trông cậy được vào Ly Nô, cũng không dám làm phiền Bạch Cơ, đành lấy hết can đảm, bước trở lại đại sảnh. Trong sảnh ánh trăng như nước, cực kỳ yên tĩnh, nữ quỷ áo xanh đã biến mất. Nguyên Diệu nằm trên giường một lúc nhưng vẫn cảm thấy sợ, hắn đứng dậy đi vào gian trong, nằm cạnh mèo đen mà ngủ.

Sáng hôm sau khi Ly Nô tỉnh dậy, thấy Nguyên Diệu đang ngủ say trong chăn của mình, miệng còn ch ảy nước dãi thì giận run. Nó giơ móng vuốt sắc nhọn, cào mạnh vào tiểu thư sinh: “Đồ mọt sách thối! Ngươi vào đây ngủ lúc nào thế?! Đừng để nước dãi chảy lên chăn của gia!!”

Sau khi ăn sáng, lúc tiệm rảnh rỗi, Nguyên Diệu kể cho Bạch Cơ nghe chuyện gặp nữ quỷ tối qua.

Bạch Cơ hỏi: “Nữ quỷ đó trông như thế nào?”

Nguyên Diệu gãi đầu: “Rất đẹp, mặc một bộ đồ màu xanh.”

“Bộ đồ màu xanh…” Bạch Cơ vuốt chiếc giá tay bằng tre trên kệ hàng, đôi môi nở một nụ cười quái gở: “Ta qua lúc Hiên Chi ngủ, chắc chắn hắn đang nghĩ đến vấn đề sắc và không, đúng không?”

Nguyên Diệu ngạc nhiên: “Sao ngươi biết?”

Quả thật tối qua hắn đang suy nghĩ về bức thư pháp của Hoài Tú.

“Khụ khụ, Hiên Chi, theo tuổi thọ của con người thì ngươi cũng không còn nhỏ nữa, đã đến tuổi nên kết hôn rồi. Hay là ngươi kết hôn với Trúc phu nhân mà ngươi gặp tối qua đi? Nàng ấy chắc chắn rất thích ngươi.”

Mặt Nguyên Diệu đỏ bừng: “Đừng nói bậy. Tiểu sinh sao có thể kết hôn với nữ quỷ?”

Bạch Cơ mỉm cười: “Ngươi không thích nữ quỷ, vậy chắc chắn là có người trong lòng rồi nhỉ? Nói đi, Hiên Chi thích Cô nương nhà nào? Ta sẽ giúp ngươi làm mối, đưa nàng về Phiêu Miểu Các. Tất nhiên, quà sẽ trừ vào tiền công của ngươi.”

Nguyên Diệu đỏ mặt nói: “Đừng nói bậy. Tiểu sinh đâu có người trong lòng. Khoan đã, Bạch Cơ, sao bỗng nhiên ngươi lại nhiệt tình muốn giúp tiểu sinh kết hôn vậy?”

Bạch Cơ che miệng cười quỷ quyệt: “Hi hi, bởi vì sau khi Hiên Chi cưới vợ sinh con, ta sẽ có rất nhiều tiểu Hiên Chi để sai khiến. Đợi khi các tiểu Hiên Chi lớn lên, cưới vợ sinh con, ta lại có nhiều tiểu tiểu Hiên Chi để sai khiến rồi…”

Ly Nô thè chiếc lưỡi màu hồng phấn, li3m môi: “Những tên mọt sách nhỏ và mọt sách bé chắc chắn ngon hơn tên mọt sách lớn…”

Nguyên Diệu rùng mình, hắn thầm thề, thà xuất gia làm sư cũng không để cho hai con yêu quái này được như ý muốn.

Hôm nay, buôn bán trong Phiêu Miểu các lại rất ế ẩm. Bạch Cơ đang phơi nắng ở sân sau, Ly Nô ngồi dựa vào quầy ăn cá khô, Nguyên Diệu cầm chổi lông gà phủi bụi cho cổ vật. Đột nhiên, có người bước vào Phiêu Miểu các, Nguyên Diệu quay đầu nhìn, hóa ra là Vi Ngạn. Vi Ngạn còn dẫn theo một vị tăng nhân, là Hoài Tú.

Vi Ngạn nhìn thấy Nguyên Diệu đang phủi bụi bèn mở cây quạt xếp ra, cười nói: “Hiên Chi thật chăm chỉ.”

Ly Nô cười đi lên: “Vi công tử, hôm nay ngài lại muốn mua bảo vật gì thế?”

Vi Ngạn cười nói: “Hôm nay không phải ta mua đồ, vị Thiền sư Hoài Tú này muốn mua một chiếc nghiên mực tốt. Bạch Cơ đâu rồi? Sao không ra đón khách?”

Ly Nô cười nói: “Chủ nhân đang ở sân sau, ta sẽ đi mời nàng đến. Vi công tử và Thiền sư Hoài Tú cứ xem trước đi.”

Tuy Ly Nô nói vậy nhưng bản thân không hề động đậy, chỉ liếc mắt ra hiệu cho Nguyên Diệu. Nguyên Diệu biết Ly Nô lười biếng, muốn sai hắn đi mời Bạch Cơ, đành phải đặt chổi lông gà xuống, vào sân sau mời Bạch Cơ.

Nguyên Diệu đi dọc hành lang, chưa kịp đến sân sau đã nghe thấy tiếng cười của vài nữ nhân.

Một người nói: “Hi hi, sau này trong Phiêu Miểu các thật sự sẽ có rất nhiều tiểu Hiên Chi và tiểu tiểu Hiên Chi sao?”

Người khác nói: “Ha ha, một đám tiểu Hiên Chi nhảy nhót, hẳn là sẽ rất vui, rất rôm rả.”

“Ây da, một tên mọt sách đã đủ chua rồi, một đám mọt sách thì Phiêu Miểu các sẽ có mùi chua nồng nặc mất.”

“Phụt ha ha…” Mọi người cùng cười rộ lên.

Nguyên Diệu tức giận xắn tay áo lên, chuẩn bị ra sân sau lý luận với những kẻ nói xấu sau lưng hắn. Nhưng khi đến sân sau thì trước mắt chỉ là một khu vườn xanh mướt và Bạch Cơ, không có ai khác. Bạch Cơ mặc áo trắng, đi chân trần, ngồi trên cỏ phơi nắng, bên chân nàng có ba con thỏ lông dài đang ăn cỏ.

Ủa? Người đâu rồi? Nguyên Diệu ngạc nhiên.

Bạch Cơ hơi liếc mắt, nhìn Nguyên Diệu: “Hiên Chi làm sao vậy?”

“À, không sao. Bạch Cơ, Đan Dương dẫn thiền sư Hoài Tú đến, mời nàng ra tiền sảnh, thiền sư Hoài Tú muốn mua một chiếc nghiên mực tốt.” Nguyên Diệu nói.

“Hoài Tú? Là vị thiền sư viết ‘Sắc tức là không, không tức là sắc’ đó sao?” Bạch Cơ đứng dậy, xỏ vào đôi guốc gỗ.

“Đúng vậy, là thiền sư Hoài Tú đó.”

“Thú vị.” Bạch Cơ cười.

“Thú vị gì cơ?” Nguyên Diệu không hiểu.

“Thiền sư Hoài Tú có thể bước vào Phiêu Miểu các, điều đó tự nó đã rất thú vị rồi!” Bạch Cơ che miệng cười quỷ quyệt.

Khi Bạch Cơ và Nguyên Diệu đến đại sảnh, Vi Ngạn và Hoài Tú đang xem nghiên mực bên kệ hàng. Ánh mắt của Hoài Tú chăm chú nhìn vào chiếc gối tay bằng tre bên cạnh nghiên mực, rất lâu không rời đi.

Bạch Cơ nhìn thấy thì lập tức mỉm cười đi tới: “Không biết Thiền sư Hoài Tú muốn một chiếc nghiên mực như thế nào?”

Hoài Tú hoàn hồn, chắp tay trước ngực, cúi đầu nói: “A Di Đà Phật, bần tăng muốn một chiếc nghiên mực để viết kinh văn.”

Bạch Cơ cười nói: “Chẳng lẽ nghiên mực của thiền sư Hoài Tú không thể viết chữ sao?”

Hoài Tú nói: “A Di Đà Phật, bần tăng đang chuẩn bị cho đại hội Vô Già bảy ngày sau, muốn chép một cuốn ‘Diệu Pháp Liên Hoa Kinh’ để dâng Phật. Nhưng không biết vì sao, bần tăng dù dùng nghiên mực nào để mài mực, cũng không viết được chữ. Bút lông chấm mực xong, viết lên giấy lập tức biến thành nước, nước khô rồi thì không còn dấu vết. Mọi người đều nói đây là yêu ma quấy phá, nhưng bần tăng niệm kinh trừ tà rồi, vẫn không viết được kinh văn. Sắp đến ngày đại hội Vô Già, bần tăng rất lo lắng. Nghe Vi thí chủ nói, Phiêu Miểu các bán đủ loại kỳ trân dị bảo, bần tăng đến tìm một chiếc nghiên mực có thể viết ra kinh văn.”

Nụ cười của Bạch Cơ càng sâu hơn: “Một vị cao tăng không thể viết được kinh văn, quả là một việc phiền phức.”

Vi Ngạn mở cây quạt xếp, cười nói: “Bạch Cơ, mau lấy một chiếc nghiên mực có thể viết ra kinh văn cho thiền sư Hoài Tú đi, sẽ không thiếu bạc của nàng đâu.”

“Chuyện này không phải do nghiên mực…” Bạch Cơ nhẹ giọng nói. Nhưng rồi nàng lại cười, lấy một chiếc nghiên mực Đoan Khê trên kệ: “Thiền sư Hoài Tú thử dùng chiếc nghiên mực này xem. Đây là một chiếc nghiên mực Đoan Khê thượng hạng, chất cứng mà mềm, vân sắc tinh xảo, sờ vào như chạm vào da thịt thiếu nữ, mềm mại và mịn màng. Mực mài ra để viết chữ, đen bóng ánh vàng, hương thơm ngào ngạt, chữ viết ra mãi mãi không phai màu.”

Vi Ngạn cười nói: “Này, Bạch Cơ, cái gì mà da thịt thiếu nữ, thiền sư Hoài Tú là người xuất gia. Hơn nữa, thiền sư Hoài Tú muốn mua nghiên mực để viết chữ, không phải để viết chữ mãi mãi không phai.”

Bạch Cơ cười, nói: “Chiếc nghiên Đoan Khê này tất nhiên có thể viết chữ, thiền sư Hoài Tú có thể thử trước.”

Hoài Tú nói: “A Di Đà Phật, vậy bần tăng sẽ thử trước. Nếu có thể viết ra kinh văn, bần tăng sẽ mua chiếc nghiên Đoan Khê này.”

Bạch Cơ cười nói: “Hiên Chi, lấy nước sạch đến.”