Phiêu Miễu Chi Lữ

Chương 73




Phi kiếm của Thiên Hoành đột nhiên bay vút ra, lượn chuyển một vòng, giống như một luồng diễm hỏa bị nổ tung, vô số luồng ánh sáng tốc độ cao xoay tròn, bao vây quanh ba người. Hắn quát: " Lão đệ, phong tử, chúng ta phải xuất phi kiếm liên tục mới được."

Tâm thần Lý Cường vừa động, Hấp Tinh kiếm lập tức gia nhập, tạo thêm tầng tầng phi kiếm hòa vào phi kiếm của Thiên Hoành, sau đó phi kiếm của Cảnh Phong cũng đã tiến đến. Hoàng Nghiên sợ đến một tiếng cũng không dám nói, chỉ lặng lẽ nắm lấy cánh tay Lý Cường.

Ba thanh phi kiếm liên tiếp xoay quanh, cả băng huyệt nhất thời một mảnh quang minh. Những luồng kiếm quang tiên diễm chói mắt, Huyền Hàn Khí Triều như thủy triều đánh lên kiếm quang, tựa như những khối sắt bỏ vào trong nước kêu lên " xích xích" tiếng tiếp xúc.

Cảnh Phong nhẹ giọng nói: " Nơi này không nên ở lâu, chúng ta xuống Băng Nhãn đi!" Bốn người bắt đầu hướng Băng Nhãn di động.

Bởi vì phi kiếm đánh tan Huyền Hàn Khí Triều rất nhanh, khiến cho chấn động kịch liệt, trong Băng Tinh lại có rất nhiều Huyền Hàn Khí Triều xuất ra, gắt gao quấn quanh bốn người, chỉ với khoảng cách một trăm mười bước, bốn người phải đi hết sức vất vả. Thiên Hoành có chút nóng nảy, địa phương này trước kia chỉ lướt một cái là đi qua, hắn biết rõ không thể kinh động Huyền Hàn Khí Triều, ai ngờ lần này thêm một tiểu cô nương chạy theo gây ra đại họa, thình lình kích động Băng Tinh xuất ra, làm cho hắn vô cùng bị động, hắn có một ít pháp bảo lợi hại cũng không dám sử dụng, bởi vì thanh âm bạo liệt và áp lực cường đại sẽ càng hấp dẫn thêm nhiều Huyền Hàn Khí Triều hơn nữa. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Dần dần, không khí khắp bốn phía cũng đã biến thành màu lam nhạt. Lý Cường phát hiện Thiên Hoành không di chuyển nữa, hắn nhỏ giọng nói: " Lão ca, huynh thu kiếm lại đi, để đệ tới chống đỡ!"

Hấp Tinh kiếm đột nhiên bung ra, đến lúc này Lý Cường mới phát hiện không khí bên ngoài không đúng, hình như có một loại cổ quái gì đó niêm chặt lại, dùng phi kiếm thật là nặng nề và phải cố hết sức, so với dùng trong lòng nước biển càng khó khăn hơn. Chỉ tiến về phía trước có hai mươi bước, Lý Cường cũng đã chậm dần.

Cảnh Phong truyền âm gọi Lý Cường: " Tiểu phong tử, để ta tới!" Phi kiếm của hắn cũng từ trong bay ra ngoài. Lúc này tương đối đỡ hơn, dựa vào công lực tu chân của ba người, Thiên Hoành đi được năm mươi mấy bước, Lý Cường đi được hai mươi mấy bước, Cảnh Phong đi xa hơn Lý Cường một chút, gần tới ba mươi bước.

Mắt nhìn thấy bốn người đã đi tới gần Băng Nhãn, nhưng làm thế nào cũng không đi được nữa, không khí bên ngoài như cô đọng lại, vòng ánh sáng của phi kiếm cũng càng ngày càng nhỏ, Thiên Hoành cảm thấy không ổn, đem Không Âm Xoa ra, vang lên một tiếng âm nhu, một tiếng chấn âm từ trong xa bay ra ngoài.

Uy lực của Không Âm Xoa không hề tầm thường, chấn âm phát ra lập tức đánh vỡ xơ xác luồng không khí đang cô đọng lại, vòng ánh sáng của phi kiếm lập tức mở lớn ra, mọi người đồng thời cảm thấy áp lực giảm đi. Thiên Hoành thừa cơ quát khẽ: " Chúng ta xuống!"

Bốn người thừa cơ trước khi Huyền Hàn Khí Triều đại phát tác, mau chóng tiến vào trong Băng Nhãn. Cảnh Phong vừa vào Băng Nhãn đã nói: " Ta là lần đầu tiên chứng kiến uy lực của Huyền Hàn Khí Triều, trước kia chỉ là nghe nói qua, cũng chưa từng dám kinh động qua nó."

Thiên Hoành lạnh lùng hừ một tiếng, nói: " Loại Huyền Hàn Khí Triều này không phải là lực lượng của con người có thể chống cự được, nó ngày càng lợi hại, nếu bị phong bế vào bên trong, hừ! Cũng đừng mong có thể ra ngoài!"

Lý Cường tò mò hỏi: " Chẳng lẽ không thể đợi nó tiêu tán đi hay sao?"

Cảnh Phong lắc đầu: " Chỉ cần nó bị kích động thì vĩnh viễn không tiêu tán, chỉ biết là càng ngày càng nhiều. Cho đến khi chân nguyên lực tiêu hao hết, nếu không kịp thời rời đi, thì chỉ còn con đường chết."

Hoàng Nghiên trốn ở sau người Lý Cường, sợ đến rùng mình, nhỏ giọng xin lỗi: " Xin lỗi…xin lỗi…!" Nàng có một loại cảm giác kỳ quái, đó chính là Lý Cường có thể che chở cho mình.

Cũng quả nhiên, Lý Cường cười nói: " Ngươi cũng không biết mà, lần sau cẩn thận hơn một chút là được rồi!"

Vừa dứt lời liền nghe thấy một trận âm thanh " ca ba" " ca ba", chỉ thấy cửa động bên trên Băng Nhãn ngày càng thu nhỏ, chỉ trong chốc lát đã hoàn toàn phong bế lại, điều này không ai ngờ tới.

Thiên Hoành kinh ngạc nhìn lên cả nửa ngày cũng không nói gì. Cảnh Phong không hổ là phong tử, lời nói ra đã làm cho Thiên Hoành nổi giận: " Cái này chơi vui thật, đợi lát nữa trở về, phong tử ta cho nó nổ tung, haha…!"

Thiên Hoành tức giận đến nhấc chân đá hắn một cước, mắng: " Đây là thông đạo duy nhất, sau khi bị phong bế thì chúng ta đã gặp khó khăn, ngươi muốn cho nó nổ rồi làm sao đi ra? Mụ nội nó!" Hắn không kìm được buông ra một lời thô tục làm cho mọi người sững sờ.

Lý Cường cười nói: " Cùng lắm thì chúng ta dùng địa hành thuật mà đi, không được sao?"

Cảnh Phong vội vàng né tránh khỏi một cước của Thiên Hoành, cười nói: " Hà hà, lão nhân gia ngài đừng nóng giận mà. Tiểu phong tử, nơi này không thể dùng địa hành thuật, tất cả huyền băng tầng đều bị cấm chế, không xuống dưới được."

Lý Cường quan sát địa hình bốn phía, hắn phát hiện vị trí của Băng Nhãn rất kỳ lạ, không gian phía trên Băng Nhãn giống như một cái vòm, xuyên qua Băng Nhãn, ở bên dưới cũng cùng một hình dạng như bên trên, cả Băng Nhãn nhìn giống như một quả trứng. Ở dưới chân bọn họ có một tầng sương khói màu lam nhạt, đang phập phồng quay cuồng không ngừng như sóng biển ngoài khơi, những cây Huyền Băng Trụ nhọn hoắc ẩn hiện trong đám sương khói màu lam, giống như một bãi chông cạm bẫy thật lớn, làm cho người ta nhìn thấy mà trong lòng run sợ.

Hoàng Nghiên vừa rồi gây ra họa, lá gan cũng trở nên nhỏ hơn, nàng kéo tay Lý Cường nhỏ giọng nói: " Tiền bối, phía dưới là vật gì vậy? Sao lại giống như nước biển thế?"

Lý Cường cảm thấy vị tiểu cô nương này rất có ý tứ, nàng đã thật sự xem mình như là một tiền bối, không ra vẻ tính tình khó chịu ương ngạnh như lúc mới gặp mặt. Hắn cười nói: " Ta và ngươi giống nhau, đều là lần đầu tiên nhìn thấy. A a, đừng lo lắng, lão ca đã đi qua, hắn biết nên làm gì, chúng ta chỉ cần làm theo là được."

Thiên Hoành nói: " Phía dưới là Thanh Lam Đàm, đối với người tu chân như chúng ta thì không có gì uy hiếp cả. Trước kia nơi này không qua dễ gì qua được, là do bị người ta bày ra Phong Duyên đại trận, sau đó bị sư tôn của ta phá đi, rồi không còn gì uy hiếp nữa. Hiện giờ ở chỗ này có thể còn có một ít Huyền Băng Trùng, còn có một ít quái vật thuộc hàn tính, cố gắng né tránh là được, đừng có chọc giận nó." Hắn đặc ý nhìn qua Hoàng Nghiên, vẻ cảnh cáo đã lộ ra hoàn toàn.

Lý Cường nhìn ra vẻ tò mò trong mắt Hoàng Nghiên, bèn hỏi: " Lão ca, Huyền Băng Trùng rất lợi hại sao?"

Cảnh Phong ở một bên chen lời: " Không phải lợi hại, mà là giết hoài không hết. Nếu giết quá nhiều thì lại dẫn ra Băng Tinh Phách hoặc là chút ít quái vật gì đó đến thì rất phiền toái, sẽ làm chậm trễ thời gian."

Thiên Hoành thu hồi phi kiếm, nói: " Cố gắng nhỏ tiếng một chút, trước tiên thu hồi phi kiếm, bất quá cần chuẩn bị sẵn sàng để tùy thời đối phó."

Lý Cường và Cảnh Phong liền thu hồi phi kiếm. Hoàng Nghiên mất đi sự bảo hộ của phi kiếm, đột nhiên rùng mình run cầm cập, nhỏ giọng nói: " Lạnh quá!"

Lý Cường cũng cảm thấy có một tia hàn khí, trong lòng không khỏi cảm thấy kinh ngạc. Hắn nhớ lại tại Thiên Lại đại trận cũng có hàn khí nhưng lại không giống như hàn khí ở đây, không ngờ lại âm lãnh đến như vậy. Hơn nữa loại âm lãnh này lại từ từ tiến đến, Thái Hạo Toa không thể phát hiện, vì thế không thể xuất ra phản kích, Lý Cường phải tự mình vận công chống đỡ, đương nhiên sẽ cảm thấy được sự âm lãnh đó.

Lý Cường tâm niệm vừa động, đem nhiệt lực của Hỏa Tinh tỏa ra khắp người, chuyển quanh một vòng, trong thoáng chốc đã cảm thấy một cỗ ấm áp bao bọc toàn thân.

Hoàng Nghiên nhịn không được đi tới gần, cảm thấy vô cùng ấm áp. Lý Cường dùng chân nguyên lực tách cỗ nhiệt lưu không cho tiếp xúc với tầng hàn khí âm lãnh bên ngoài, nhưng từ lúc đó, thân ảnh của hắn cũng trở nên mơ hồ, có vẻ phi thường hư ảo.

Cảnh Phong khó thể tin tưởng, chỉ đưa mắt nhìn, nhỏ giọng nói thầm: " Đây là cái gì vậy, thật là lợi hại a."

Lý Cường đưa tay ôm lấy eo lưng Hoàng Nghiên, nói: " Chúng ta đi xuống."

Hắn đột nhiên phát hiện thân thể Hoàng Nghiên chợt nặng nề vô cùng, trong lòng hắn cảm thấy kỳ quái: " Tiểu nha đầu này sao tự nhiên lại nặng như thế?"

Không phải thân thể Hoàng Nghiên trở nên nặng nề hơn mà là vì toàn thân nàng đã hoàn toàn mềm nhũn. Nàng không có nghĩ đến đột nhiên Lý Cường lại ôm lấy eo của nàng, đời này của nàng cũng chưa từng cho nam nhân ôm ấp qua bao giờ, nhất thời tim đập dồn dập, mặt đỏ lên, tay chân lúng túng, chân nguyên lực ngưng tụ đột nhiên tiêu tán.

Thật ra Lý Cường ôm nàng là vì muốn nàng an toàn hạ xuống dưới, hắn chỉ vì không muốn vị tiểu muội muội này bị thương, nhưng hắn lại không có nghĩ đến làm như vậy sẽ mang đến cảm giác gì cho Hoàng Nghiên.

Thiên Hoành liếc mắt nhìn Lý Cường một cái, không nói gì, trong lòng không khỏi thở dài, hắn nhìn ra được là hành động của Lý Cường cũng chỉ là vô tâm.

Bốn người cẩn thận lướt qua Thanh Lam Đàm, tựa như lạc vào trong nước, sương khói màu lam nhạt như mặt nước nhộn nhạo tách ra, phát ra âm thanh " ba ba" thanh thúy. Trước mắt mọi người đột nhiên xuất hiện toàn một màu lam nhạt, tất cả cảnh vật nhìn thấy cũng toàn một màu lam, không gian bên dưới chân tựa hồ như rất thăm thẳm làm cho từ màu lam cũng biến thành màu đen.

Mọi người không một tiếng động bay xuống phía dưới, khắp bốn phía ngày càng tối đen, ánh sáng trên người Lý Cường cũng ngày càng rõ ràng. Ánh sáng trên người hắn cũng rất kỳ quái, bên trong là màu vàng đậm, còn bên ngoài là tử hồng sắc. Trong bốn người chỉ có trên thân thể Lý Cường phát ra ánh sáng, có vẻ rất đặc biệt. Những người khác cũng phát ra ánh sáng nhưng không mãnh liệt như ánh sáng của hắn. Hoàng Nghiên tựa hồ như đã quen với việc hắn đang ôm mình, vẻ mặt cũng đã trầm tĩnh lại, hưng phấn đưa mắt nhìn quanh.

Thiên Hoành truyền âm nói với mọi người: " Nhìn đi! Đây là Huyền Băng Trùng! Còn Băng Trụ này chính là đỉnh đỉnh đại danh Huyền Băng Trụ! Ở bên trong trụ có Huyền Băng Tinh Túy, có thể luyện khí, xem như kỳ trân, lão đệ hẳn là cũng biết."

Lý Cường cũng truyền âm nói: " Nguyên lai Huyền Băng Tinh Túy là do nơi này sản xuất, chỉ là đệ không có dùng được." Hắn có Thiên Hỏa luyện khí, cho nên không dùng tới loại vật chí hàn như vậy.

Hoàng Nghiên truyền âm nói: " Huyền Băng Trùng này thật kỳ quái, có thể bay được."

Ở mặt ngoài vô số Huyền Băng Trụ có rất nhiều điểm nhỏ màu trắng, ước chừng cỡ nắm tay, thân thể chúng nó bám trên Huyền Băng Trụ, thỉnh thoảng có một đám bay vút tránh sang một bên.

Cảnh Phong chỉ ngón tay qua một chỗ cạnh đó, truyền âm nói: " Hãn Kim Thước…ở nơi này có một con Hãn Kim Thước, thật sự là hiếm có a, đây là một bảo bối hiếm thấy, ta muốn thu nó…"

Thiên Hoành không kịp truyền âm, hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, thân hình chớp lên, ngăn cản đường đi của Cảnh Phong, lúc này mới truyền âm nói: " Ngươi còn nổi điên, coi chừng ta trừng trị ngươi!"

Cảnh Phong vừa nhìn lão nhân gia đã biết lão đã thực sự tức giận, không thể làm gì khác hơn đành bỏ qua, nhưng trong lòng lại hô to: " Đáng tiếc! Đáng tiếc! Thật sự là quá đáng tiếc a!"

Lý Cường đột nhiên truyền âm: " Phía dưới là vật gì vậy?"

Thiên Hoành thất thanh kêu lên: " Mẹ kiếp! Vậy mà cũng còn kinh động!" Lời vừa thốt ra, một thanh âm kinh khủng vang lên, kinh động Huyền Băng Trùng bay đầy trời, nhất thời bốn phía đều là những điểm nhỏ màu trắng.

Cảnh Phong hét lớn: " Được rồi! Xem ta đây!"

Hắn đã biết cho dù có tiếp tục yên tĩnh cũng không hữu dụng nữa, há mồm phun ra phi kiếm.

Từ dưới chân bọn họ hiện lên bảy, tám cái bóng màu trắng. Thiên Hoành kêu lên: " Phong tử ngươi đi ngăn cản Huyền Băng Trùng, lão đệ bảo vệ tiểu Nghiên nhi, Băng Tinh Phách phía dưới do ta đối phó!" Hắn xuất ra năm luồng kiếm hoa, cấp tốc phủ trùm xuống dưới.

Cảnh Phong hưng phấn hét lớn: " Haha! Điều này thật là quá lắm, xem ta đây!" Phi kiếm giống như một đoàn cá nhỏ màu đen, đánh về phía đám Huyền Băng Trùng kia, tựa như lạc vào trong nước, một trận âm thanh bạo nổ vang lên, mỗi một Huyền Băng Trùng bị tạc nổ đều tán ra một luồng băng vụ màu trắng, lúc này càng nhiều Huyền Băng Trùng đánh tới.

Lý Cường rất khách khí hỏi: " Lão phong tử, có cần hỗ trợ không?"

Hoàng Nghiên nghe khẩu khí của Lý Cường thì nở nụ cười, nói: " Phong gia gia tối kỵ nhất là có người tới hỗ trợ…."

Cũng quả nhiên nghe Cảnh Phong kêu lên: " Đừng tới đây! Hãy để cho phong tử ta sảng khoái một chút!" Dĩ nhiên với thực lực của hắn mà nói vậy thì Lý Cường cũng không cảm thấy kỳ quái, vì vậy hắn chỉ chú ý tập trung vào trên người Thiên Hoành.

Thiên Hoành cũng không sợ những hư ảnh của Băng Tinh Phách này, hắn cố kỵ chính là chân thân ở phía dưới hư ảnh, đó cũng đều là những hậu bối đệ tử của hắn, đều là những người đã hi sinh vì Thiên Lại Thành, mặc dù đã bị mất đi ý thức nên làm cho nguyên thần công kích không chút cố kỵ, nhưng hắn cũng rất khó hạ thủ phá hủy đối với chân thân của họ.

Lý Cường cũng đã thả ra Hấp Tinh kiếm, nhưng chỉ là đem bóng kiếm lượn vòng quanh thân thể. Hắn cũng chính là lần đầu tiên tỏ vẻ nhàn nhã như vậy, mặc cho người khác đang đánh nhau, hắn lại làm như không có chuyện gì.

Hắn cười nói: " Tiểu muội muội, chúng ta đến chém một cây Huyền Băng Trụ, để xem coi có thể thu được Huyền Băng Tinh Túy hay không."

Hoàng Nghiên đang nhìn Thiên Hoành không chớp mắt, nghe vậy kinh ngạc nói: " Tiền bối, ngài không đi giúp tổ công công và Phong gia gia a?"

Lý Cường a a cười nói: " Ngươi xem hai người bọn họ lợi hại như vậy, cần gì ta ra tay."

Hoàng Nghiên nghĩ hắn đúng là một quái nhân, hành vi cử chỉ đều nằm ngoài dự đoán của mọi người. Lý Cường mang theo nàng bay đến bên một cây Huyền Băng Trụ, đó là một cây trụ thô thiển, cao đến không nhìn thấy ngọn, bên ngoài băng trụ bao bọc một tầng lam quang, không thấy rõ bên trong có vật gì.

Hắn cẩn thận dùng phi kiếm gạt bỏ, Hoàng Nghiên nói: " Tiền bối, ta nghe nói, Huyền Băng Trụ rất khó dùng phi kiếm chém đứt được, bởi vì thật quá cứng."

Cũng quả nhiên, Hấp Tinh kiếm lưu lại vô số vết xước bên ngoài Huyền Băng Trụ, vừa dời mắt thì đã khôi phục lại như cũ. Lý Cường kinh hãi than thở: " Không phải là cứng, mà là đông kết quá nhanh thôi."

Hoàng Nghiên nói: " Đúng vậy, nơi này quá lạnh. Trừ khi dùng vật gì mở nó ra, nhưng ở chỗ này thì không có khả năng."

Lý Cường nhìn Thiên Hoành và Cảnh Phong đang đánh nhau tưng bừng, hắn thu hồi phi kiếm, nói: " Tiểu muội muội, xem ta đây!" Khẩu khí y như Cảnh Phong, làm cho Hoàng Nghiên phải bật cười.

Lý Cường vươn ra một ngón tay xuất ra một chút tử quang. Hoàng Nghiên hưng phấn nói: " Ta biết rồi…là Huyễn Tật Thiên Hỏa…là Thiên Hỏa, đúng hay không?"

Lý Cường nhẹ nhàng dùng ngón tay chọt vào trong Huyền Băng Trụ, chỉ nghe " phác xích" một tiếng, rất nhiều hơi nước xông ra, cũng không đợi tản ra đã hóa thành những tiểu băng tinh rơi xuống. Hắn lại xoay ngón tay, mở rộng cái lỗ nhỏ trên thân Huyền Băng Trụ ra, Hoàng Nghiên mở to hai mắt, kinh ngạc đến nói không ra lời, Thiên Hỏa thật sự là quá lợi hại, nàng từng nghe nói trước kia có một vị tiền bối vì muốn lấy Huyền Băng Tinh Túy, đã dùng Tam Muội Chân Hỏa mà đốt, cần phải dùng rất nhiều công sức mới làm được.

Thiên Hỏa rất nhanh đã đốt tới trung tâm Huyền Băng Trụ, Lý Cường bèn thu ngón tay lại. Lúc này chuyện kỳ diệu lại xảy ra, một dòng chất lỏng trong suốt lóe lam quang theo lỗ nhỏ chậm rãi chảy ra. Hoàng Nghiên gấp gáp kêu lên: " Ai nha, là Huyền Băng Tinh Túy chảy ra đó, tiền bối…mau nghĩ biện pháp, ngàn vạn lần không thể dùng tay đón…"

Một cái nhiệt thủy bình(bình nước nóng) xuất hiện trên tay Lý Cường, hắn cười nói: " Hắc hắc, đừng hoảng hốt, ta đã sớm có chuẩn bị." Hắn hứng Huyền Băng Tinh Túy cho vào trong bình, Hoàng Nghiên tò mò nhìn bình nước nóng trên tay hắn, đây là một vật rất bình thường trên địa cầu nhưng lại làm cho nàng cảm thấy phi thường thần bí.

Nàng hỏi: " Đây là vật gì vậy? Ta nhớ rằng trước tiên cần dùng Huyền Băng Ngọc làm ra một cái bình mới có thể đựng Huyền Băng Tinh Túy, nhưng rất nhỏ, đồ của tiền bối thật là lớn a."

Lý Cường nghe vậy thiếu chút nữa là đã làm rơi cái bình nước nóng, tiểu nha đầu này dám nói cái gì mà nho nhỏ lớn lớn, câu nói không rõ ràng đó thật sự là quá lộn xộn. Bình thủy dần dần đầy lên, lỗ nhỏ cũng đã cạn dần. Lý Cường dùng cái nắp gỗ đậy lại, cười nói: " Đại công cáo thành, haha…" Trong lòng hắn rất là đắc ý, mặc dù vật này đối với hắn tác dụng không lớn, nhưng đồ vật này cũng rất hiếm thấy, lưu lại để dành sau này cũng sẽ có tác dụng.

Dùng bình thủy để đựng Huyền Băng Tinh Túy, e rằng Lý Cường chính là người đầu tiên. Hắn thu hồi bình thủy, nói: " Vật này là nơi quê hương chúng ta thường dùng, gọi là nhiệt thủy bình."

Hoàng Nghiên không hiểu, nói: " Nước nóng? Nhiệt thủy bình? Đựng Huyền Băng Tinh Túy…ta không hiểu nha, nước nóng…huyền băng?" Nàng quả thực cảm thấy hồ đồ mất rồi.

Lý Cường đột nhiên nhìn thấy Cảnh Phong đang lui về phía sau, lúc này mới phát hiện trước mặt hắn Huyền Băng Trùng nhiều tới mức đáng sợ, lúc nhúc giống như một đoàn sương mù dày đặc. Thiên Hoành đã giải quyết hư ảnh của Băng Tinh Phách bên dưới, cũng đã phát hiện phía trên có chuyện, tâm niệm liền động, kiếm hoa đã xẹt qua bên người Cảnh Phong đón lấy Huyền Băng Trùng. Lý Cường cũng đã đem Hấp Tinh kiếm phóng tới. Trong nhất thời, một chuỗi tiếng vang bạo liệt nổ ra, nhưng đám Huyền Băng Trùng như không hề bị ngăn trở, vẫn hướng về phía bọn họ lao tới.

Ba tu chân cao thủ như họ mặc dù không hề sợ Huyền Băng Trùng nhưng cũng cảm thấy phi thường phiền toái. Bầu trời toàn là những màn sương trắng, đó chính là Huyền Băng Trùng vỡ vụn mà tạo thành. Đột nhiên một tiếng chói tai từ phía xa xa truyền đến, tốc độ phi hành của Huyền Băng Trùng đột nhiên giảm xuống. Rồi lại thêm một tiếng kêu to, Huyền Băng Trùng lại bị tán ra, chỉ trong nháy mắt chúng liền biến mất không thấy tăm hơi.

Hoàng Nghiên nhỏ giọng nói: " Là vật gì làm cho Huyền Băng Trùng sợ hãi như vậy…"

Thiên Hoành nói: " Ta cũng không dám xác định…tựa hồ như là thanh âm của Huyễn Khuếch Yêu..chỉ là…" Sắc mặt của hắn tỏ vẻ kinh nghi không chừng.

Cảnh Phong lắc lư đầu, đôi mày cau lại, vừa muốn nói gì đó nhưng rồi lại nhẫn nhịn.

Lý Cường là lần đầu tiên nghe được cái tên Huyễn Khuếch Yêu này, hắn hỏi: " Đó là cái gì?"

Thiên Hoành vội vàng nhẹ giọng hừ khẽ: " Đừng ồn!" Không khí đột nhiên trở nên khẩn trương, có thể thấy được Huyễn Khuếch Yêu này đáng sợ phi thường.

Hoàng Nghiên nhịn không được ôm lấy eo lưng của Lý Cường, công lực của nàng thấp nhất, lá gan cũng nhỏ nhất.

Một âm thanh " sa sa" vang lên, như có vật gì lướt qua mặt đất, nhưng nơi này lại không có mặt đất, vì thế càng thêm có vẻ quỷ dị. Thiên Hoành đột nhiên chỉ chỉ vào một cây Huyền Băng Trụ cách đó không xa, Lý Cường cảm giác được thân thể của Hoàng Nghiên khẽ run lên, hắn ngẩng đầu nhìn, trong lòng cũng hơi kinh hãi. Chỉ thấy trong mông lung có hai điểm màu lam, theo Huyền Băng Trụ tuột xuống, dần dần một cái đầu thật lớn hiển lộ ra, Lý Cường thất thanh hô lên: " Long! (Rồng)"

Đó là một cái đầu rất giống đầu rồng, con mắt lóe lam quang, lân giáp màu trắng, gai nhọn màu vàng thật dài đâm tua tủa, lộ ra bốn chân có ngân trảo( móng vuốt bạc) bén nhọn, đang cắm sâu vào trong Huyền Băng Trụ. Thật chậm rãi, thân thể nó cũng dần lộ ra. Một vòng rồi lại một vòng quấn quanh cây Huyền Băng Trụ. Lý Cường nghĩ thầm: " Thanh âm vừa rồi chẳng lẽ là tiếng rồng kêu hay sao? Trời ạ! Thật sự là có rồng a!"

Trên mặt Thiên Hoành đột nhiên lộ ra một tia thần sắc sợ hãi, hắn truyền âm cho mọi người: " Ngàn vạn lần đừng đi công kích nó, con vật này chúng ta không có khả năng đối phó nó đâu. Ngàn vạn lần! Ngàn vạn lần!"

Bốn người bay lơ lửng giữa không trung, vòng phi kiếm cũng đã thu nhỏ lại, mọi người đang yên tĩnh xem kỳ biến.

Chỉ thấy con rồng nọ chậm rãi trườn xuống dưới Huyền Băng Trụ, dần dần biến mất vô tung. Thiên Hoành thở ra một hơi thật dài, luôn miệng nói: " Nguy hiểm thật! Nguy hiểm thật!"

Lý Cường có chút hưng phấn hỏi: " Huyễn Khuếch Yêu kia có phải là rồng không?"

Thiên Hoành đáp: " Đúng vậy, cũng gọi là rồng, là Huyền Băng Long, nhưng chúng ta vẫn quen gọi là Huyễn Khuếch Yêu. Nó được sinh tại nơi cực hàn trong Huyền Băng tầng, phi thường lợi hại, trừ phi có tu vi của Tán Tiên, bằng không ai mà chọc vào nó thì chỉ có con đường chết. Cũng may cho tới bây giờ nó không có chủ động công kích, chỉ cần không đi kinh động nó thì không có việc gì."

Cảnh Phong cười nói: " Thật là muốn xem nó lợi hại như thế nào, lão phong tử thật sự rất tò mò a."

Thiên Hoành chỉ liên tục vuốt râu, ngay cả hứng thú để mắng người hắn cũng không thèm làm, chỉ nói: " Quên đi, bằng vào tu vi của ngươi, Huyễn Khuếch Yêu chỉ cần phun ra nội đan của nó, sợ rằng ngay cả nguyên anh của ngươi cũng chạy không thoát, cũng may ta và lão đệ cũng hoàn toàn như nhau."

Lý Cường nói: " Chúng ta đi xuống dưới đi, ở chỗ này bị chậm trễ thời gian đã lâu quá rồi."

Cảnh Phong cười hì hì đưa cho Hoàng Nghiên một vật gì đó, nói: " Nha đầu, cho ngươi này."

Đó là một cái hộp thủy tinh hình chữ nhật, bên trong có hai Huyền Băng Trùng. Hoàn Nghiên vui vẻ cực kỳ, luôn miệng đa tạ: " Phong gia gia thật tốt, cảm ơn Phong gia gia."

Lý Cường ngạc nhiên nói: " Cái này có tác dụng gì?"

Cảnh Phong nói: " Không có tác dụng gì, mấy tiểu nha đầu ở Thiên Lại Thành vô cùng buồn chán, cho các nàng dùng để chơi đùa thôi."

Lý Cường phát hiện Cảnh Phong không ngờ lại là người tỉ mỉ, việc nhỏ thế này cũng nghĩ tới, hoàn toàn không giống với tính cách điên cuồng của hắn.

Một đường đi thẳng xuống, không còn phát giác thêm quái vật nào khác. Bốn người rất nhanh đã xuống tới tầng dưới cùng, phóng mắt nhìn lại, bốn phía có các băng trụ hình thành như một rừng rậm, trên mặt đất còn có không ít những vật phẩm bể nát, có những chiến giáp vỡ tan tành, còn có ít binh khí và lân phiến thi thể của sinh vật. Thiên Hoành và Cảnh Phong không có chút phản ứng nhưng Lý Cường và Hoàng Nghiên lại hết sức tò mò, Hoàng Nghiên nhỏ giọng hỏi: " Tiền bối, ngài xem đây là cái gì?"

Lý Cường nhìn thoáng qua chỉ biết đó là một cỗ thi thể, bị chôn ở trong băng, chỉ lộ ra một phần vai. Hắn vội vàng xí xóa nói: " Không có gì để xem cả, chúng ta mau tiếp…" Lời còn chưa nói hết, hắn cũng đã ngây ra.

Chỉ thấy cách đó không xa có chừng bảy, tám cỗ thi thể, tất cả đều còn mặc chiến giáp, đôi mắt trợn ngược nhìn lên trên. Thiên Hoành và Cảnh Phong đều cùng cúi đầu, Hoàng Nghiên nhìn chăm chăm, nước mắt đã âm thầm rơi xuống.