Phiêu Miễu Chi Lữ

Chương 68




Người đó chính là Tạp Ba Cơ Lão Đa.

Trong lòng Lý Cường trầm xuống: " Lão Đa, sao ngươi lại ở chỗ này?" Không đợi lão trả lời, Lý Cường lại nói: " Thật tốt quá, cuối cùng cũng gặp được lão nhân gia ngươi rồi, ta còn lo lắng các ngươi tại Nam Khẩu Quan bị binh lính Thản Đặc quốc chận lại, Lão Đa, các ngươi làm sao đi qua được?" Sự mừng rỡ của hắn làm cho Lão Đa rất cảm động.

Tạp Ba Cơ Lão Đa nói: " Ai, không nghĩ tới Thản Bang đại lục lại loạn đến như vậy. Tiểu huynh đệ, chúng ta còn tương đối may mắn, còn chưa đi tới Nam Khẩu Quan ta chợt cảm thấy có gì đó không đúng, liền mang theo mọi người trốn tới chân núi đợi, sau đó binh lính Thản Đặc quốc không biết bị người nào đó giết đến máu chảy thành sông, nghe nói là do đại thần của Bang Kỳ Ninh quốc phái người làm, chúng ta lúc này mới đi qua Nam Khẩu Quan. Tại Vong Mệnh Giác mọi người tự chọn thuyền cho mình, kết quả là tản ra hết. Ta là người cuối cùng đi đó. Ai…ta cũng già rồi, chuẩn bị trở về lần này sẽ hưởng phúc thanh nhàn, không nghĩ tới…" Hắn cuống quýt lắc đầu, ra vẻ một bộ dáng bị bắt buộc, nếp nhăn trên mặt tựa hồ càng sâu hơn.

Chỉ trong phút chốc, Lý Cường đã biết sẽ không có khả năng tự bỏ đi một mình, vô luận thế nào cũng phải trợ giúp Lão Đa trở lại Tây đại lục, để cho hắn có thể về nhà an hưởng tuổi già.

Hắn nói: " Lão Đa, trước tiên khoan gấp đã, người của nơi này trước mắt có vẻ hòa thiện, không thấy có vẻ làm ra điều gì bất lợi, ta sẽ nghĩ biện pháp cho ngươi trở về."

Tạp Ba Cơ Lão Đa đột nhiên nhớ tới chuyện xảy ra ở Đại Liên Hội, lại càng hoảng sợ, vội vàng nói: " Tiểu huynh đệ, ngàn vạn lần đừng xúc động, ta xem người của nơi này tựa hồ phi thường lợi hại, với một lão đầu già như ta thì có ở nơi nào cũng giống nhau, tiểu huynh đệ nên nhẫn nhịn một chút, có lẽ bọn họ sẽ thả chúng ta ra nhanh thôi."

Trạch Cố phi thường tò mò, giống như loại quái nhân như Lý Cường nửa đường nhảy thuyền như vậy, mà không ngờ cũng có bằng hữu người Tây đại lục. Hắn chen lời hỏi: " Lão Đa là người của quốc gia nào ở Tây đại lục? Còn chưa chào hỏi ngươi nữa, ta là Trạch Cố, là chỉ huy thủ của Tiến Chu."

Lý Cường còn không biết chỉ huy thủ của Tiến Chu trong mắt các hành thương là người không thể chạm tới. Tạp Ba Cơ Lão Đa vội vàng thi lễ nói: " Thì ra là Trạch Cố huynh đệ, ta là người của Ngạn Khải quốc, là một lão hành thương thôi."

Lý Cường cầm Băng Cơ quả màu lam trên tay xem xét, cắn một cái, một cỗ hương vị thơm ngát lan tỏa trong miệng, không khỏi khẽ kêu lên: " Ngon!" Hắn bình thường thích ăn thủy quả, ở Thản Bang đại lục đã ăn được không ít nhưng hương vị thơm ngon như vậy cũng là lần đầu tiên mới thấy.

Trạch Cố nhìn thủy quả trên tay, cười khổ nói: " Có một trái như vậy làm sao no bụng chứ, ai, bây giờ vừa lạnh lại vừa đói a!" Hắn ăn xong rồi lau miệng, nhấm nháp hương vị nói: " Thật sự là ăn rất ngon, nhưng làm sao mà no được…ân, sao lại nóng như vậy a." Hắn cảm giác từ trong bụng như trỗi lên một luồng khí ấm áp, rất nhanh tiến ra toàn thân đuổi hết cảm giác rét lạnh không còn. Tinh thần không khỏi run lên, sảng khoái nói: " Hay thật, loại đồ này thật sự là rất tốt, ta hình như không thấy lạnh nữa."

Mọi người cầm quả trái cây đã lâu cũng không dám ăn, có rất nhiều người đang nhìn xung quanh. Lý Cường đột nhiên phát hiện mình chính là người ăn đầu tiên. Đợi đến khi Trạch Cố ăn xong thì toàn trường vang lên âm thanh ồn ào, chỉ chốc lát đã nghe mọi người khen ngon, còn nghe có mấy người muốn được ăn thêm nữa.

Nhưng chỉ sau một lúc, không nghe mọi người than lạnh nữa. Trạch Cố nhỏ giọng nói: " Thật là tốt…thật là nóng…mụ nội nó sao tự dưng lại nóng quá vậy, nóng chết ta thôi!" Hắn không còn để ý gì nữa, cởi hết áo trên người ra.

Lý Cường nhìn quanh bốn phía nhịn không được cười ha hả. Mọi người đang vội vàng cởi áo, giống như đây là trong một vũ hội trần truồng. Rất nhanh đã thấy những thân thể hoàn toàn không mảnh vải hiện ra. Lý Cường cảm thấy nao nao, trong lòng chợt thầm mắng rồi chợt thở dài, cũng phải bắt đầu cởi áo. Phải biết rằng trong cả đám người không mặc quần áo, thì một người không cởi sẽ dễ dàng bị phát hiện.

Đỡ một điều là chỗ này không có nữ tử, chỉ toàn là nam nhân cho nên mọi người cũng không cảm thấy khó chịu. Ngân y đại hán cười nói: " Tốt, đem quần áo và vật phẩm đặt lên phía trước. Những người trên cổ đeo bài tử thường thì bước qua bên trái lĩnh quần áo mới, còn bạch bài thì qua bên phải lĩnh, ngân bài thì đến chỗ ta. Bây giờ bắt đầu, không nên gấp, thuận theo thứ tự mà đi."

Lý Cường nhìn bài tử trên tay chính là màu bạc, hắn lại nhìn bài tử của Tạp Ba Cơ Lão Đa, đó là một khối bài tử màu xám, mặt trên có phù điêu nho nhỏ, hắn cảm thấy nhìn rất quen mắt, giống như là một con ngựa, rồi lại nhìn bài tử của mình thì thấy đó là một con sói. Hắn biết tại Thản Bang đại lục vốn không có động vật này. Trạch Cố cũng nhìn ngân bài của mình, nói: " Trên mặt điêu khắc vật gì vậy a?"

Lý Cường chỉ yên lặng không đáp.

Tạp Ba Cơ Lão Đa vỗ vai Lý Cường, nói: " Tiểu huynh đệ, nên bảo trọng, ta đi tới đó lĩnh quần áo. Ai…" Hắn ôm quần áo trên mặt đất, chậm rãi đi về hướng đội ngũ bên trái.

Lý Cường nhẹ giọng: " Lão Đa bảo trọng."

Trạch Cố nói: " Đại ca, chúng ta cũng đi thôi." Hai người đi tới bên người ngân y đại hán, mỗi người đều lĩnh một bộ quần áo màu bạc, còn có đai lưng để đựng vật phẩm. Bởi vì chưa từng mặc qua quần áo loại này, một lúc sau mới loay hoay mặc xong. Lý Cường phát hiện, chỉ có bọn họ là người lần thứ hai thông qua khảo nghiệm mới có thể mặc trang phục màu bạc, còn những người khác chỉ mặc màu xám và màu trắng mà thôi.

Rất nhanh có người dẫn mấy người mặc y phục màu trắng đi, còn những người mặc màu xám thì lưu lại trong viện này. Hai mươi người như Lý Cường mặc y phục màu bạc đi theo những ngân y đại hán đi qua Hi Thanh Đường. Trên đường Trạch Cố nhỏ giọng hỏi: " Chúng ta đang đi đâu?"

Lý Cường thuận miệng đáp: " Hi Thanh Đường." Trong lòng hắn đang suy nghĩ: Hi Thanh Đường? Tại sao gọi là Hi Thanh Đường, thật sự là ngạc nhiên cổ quái.

Đám người đi tới một cái sân, ngân y đại hán chỉ huy mọi người đứng ở giữa sân, Lý Cường nhỏ giọng nói: " Trạch Cố, buông lỏng một chút, sẽ truyền tống đó." Mọi người nghe thấy thế thì lập tức khẩn trương, Lý Cường thấy thế thì dở khóc dở cười. Cũng may nơi đây chỉ là truyền tống đoạn đường ngắn cho nên vấn đề không lớn nhưng hắn nhớ từ Thiên Đình Tinh bị đưa đến Thản Bang Tinh thì đã chết rất nhiều người.

Bạch quang hiện lên, mọi người mở mắt, không khỏi kinh hô. Lý Cường phán đoán, nơi này là một tòa đại trận, bọn họ đã bị hãm vào trong trận. Bốn phía khói sương mù mịt, cảnh vật mơ hồ không rõ, bọn họ đứng ở chỗ có thể nhìn thấy lẫn nhau. Trong lòng Lý Cường có chút khẩn trương, hắn không phải sợ đại trận này mà sợ phải bị lộ ra tu vi của người tu chân. Theo biểu hiện thực lực của đối phương, tự mình không có khả năng đánh hơn bọn họ, cả thiên thời, địa lợi, nhân hòa hắn đều không thuận lợi như vậy chẳng khác gì là chết chắc.

Một ngân y đại hán thu lại ngọc phù của mọi người. Trạch Cố hỏi: " Vị đại ca này, nếu chúng ta không đỡ được thì phải làm sao a?" Nguồn tại http://Truyện FULL

Đại hán kia nói: " Đừng sợ, chỉ cần buông lỏng chính mình, một khi không được sẽ tự động truyền tống đi. Các ngươi ngồi xuống xếp bằng, đây chỉ là một cuộc thi kiểm tra thôi." Thái độ của hắn rất ôn hòa ấm áp.

Mấy ngân y đại hán này quay hướng không trung nói: " Được rồi, có thể bắt đầu." Mọi người hoa mắt, mấy người đó đã mất đi tung tích. Lý Cường biết bọn họ đã được truyền tống đi, trong lòng âm thầm tính toán, một khi thi kiểm tra thì mình sẽ giả vờ thua để cho bọn họ truyền tống mình đi.

Đang miên man suy nghĩ cách đối phó thì " phanh, phanh, phanh" ba tiếng vang, Lý Cường có chút giật mình, lại là âm công. Ngay sau đó cả sân trở nên tối đen, cơ hồ đưa tay ra cũng không thấy rồi đột nhiên thanh âm cuồng bạo vang lên, giống như tiếng rít của sắt thép cọ sát vào nhau, thanh âm chấn kinh tận trời. Lý Cường âm thầm gấp gáp, làm thế nào mới giả vờ ngất xỉu được đây? Đột nhiên hắn nghĩ đến Trạch Cố, bèn vận công nhìn lại, hai mươi mấy người còn lại hai ba người, Trạch Cố đã không còn nhìn thấy bóng dáng.

Ngay sau đó những người còn lại cũng bị truyền tống đi. Lý Cường trơ mắt nhìn, không khỏi khẩn trương, trong lòng kêu khổ không thôi, người có thể làm ra trình độ âm công loại này, đối với một cao thủ như hắn mà nói, chỉ tựa như bị muỗi vo ve bên tai, làm sao có thể tổn thương được hắn chút nào. Muốn giả vờ ngất xỉu cũng không làm ra được. Hiện trường trên mặt đất chỉ còn lưu lại một mình hắn, chính hắn cũng không biết cao thủ của Thiên Lại Thành đều cũng đang quan sát hắn.

Trạch Cố ngay từ tiếng chấn âm đầu tiên đã lập tức hôn mê, liền được truyền tống ra. Hắn hôn mê một chút rồi tỉnh lại, mở mắt ra hắn phát hiện đang ở trong một đại sảnh, trong đại sảnh dựng đứng một khối dài hình chữ nhật màu trắng. Thật ra đây chính là địa phương bọn hắn thi kiểm tra, chỗ này chính là tổng trận của trận pháp, tên gọi là Thiên Lại đại trận, cũng là đại trận chủ yếu của Thiên Lại Thành.

Có một đám người đang quan sát, hắn nhận ra chỉ có Văn Thu Ly, Phiêu Duyên và Lan Hinh, còn có rất nhiều nam nữ cũng chưa từng thấy qua. Xem ra những người này đều là cao thủ của Thiên Lại Thành, ngoài ra còn có những người cùng dự thi kiểm tra với mình cũng đang ở trong đại sảnh.

Chỉ nghe Văn Thu Ly nói: " Thành chủ, người này thật kỳ quái, đã là lần thứ hai biến âm rồi, hắn cũng không hề có phản ứng, tại sao lại như vậy?"

Đứng ở trước khối đá lớn đó có một phụ nhân xinh đẹp đang cẩn thận quan sát. Trạch Cố theo ánh mắt nàng nhìn qua, thiếu chút nữa thất thanh la hoảng. Chỉ thấy phía trên khối đá trắng, có một người đang xếp bằng ngồi, hết nhìn đông rồi lại nhìn tây, đúng là hình dáng của Lý Cường, bất quá thân hình hắn chỉ thấy được nửa thước, từ khối đá mơ hồ truyền đến âm thanh tiếng sấm, còn nhìn thấy từng đoàn sương khói màu đen đang vây quanh hắn.

Lan Hinh ngạc nhiên nói: " Trời ạ, đã ba lần biến âm rồi mà hình như hắn cũng không có cảm giác, Ngân Báo võ sĩ của chúng ta cũng không chịu được ba lần biến âm, hắn là ai vậy a?"

Sắc mặt thành chủ phi thường khó coi, dương tay xuất ra một cây tiêu màu đen, nhẹ nhàng để lên miệng. Văn Thu Ly càng hoảng sợ: " Thành chủ, như vậy thật không tốt, hắn không giống là cừu nhân của chúng ta."

Thành chủ không để ý đến hắn, nhắm hai mắt lại, toàn thân đột nhiên phóng ra quang hoa sáng rực, một tiếng nhạc thanh cực kỳ mềm nhẹ phiêu xuất ra.

Trạch Cố nhìn không ra có cái gì lợi hại nhưng hắn thấy mấy cao thủ của Thiên Lại Thành vẻ mặt nghiêm trọng, chiếc tiêu trên tay thành chủ cũng đã lóe lên màu sáng kỳ dị, một đạo rồi một đạo âm thanh như sóng triều tiến thẳng vào trong khối đá, trong phút chốc trên thân Lý Cường lóe lên kim quang sáng rực làm cho người ta sợ hãi.

Lý Cường giả vờ vẫn không giả được, hắn ngồi ở trong Thiên Lại đại trận, trong lòng kêu khổ không ngừng, biết là tránh không được nữa. Vốn hắn định thu liễm công lực nhưng một thứ đồ vật trên người lại không chịu nghe chỉ huy, đó chính là vật treo lơ lửng trên nguyên anh: Thái Hạo Toa.

Tiếng tiêu của thành chủ truyền âm ba tấn công vào giữa trận, công kích tăng cao vô số lần, mạnh mẽ lọt vào tai, cả người Lý Cường như chấn động. Loại trận pháp này càng gia tăng công kích, đã không còn nằm trong sự kháng cự của Lý Cường, hơn nữa hắn không có mặc Lan Uẩn chiến giáp và Huyễn Dương Hoàn, lực chống cự càng yếu hơn, nếu không có Thái Hạo Toa, ước chừng hắn đã bị chấn kinh đến hôn mê.

Đặc điểm của Thái Hạo Toa chính là nếu không đi kích động nó thì sẽ không có nguy hiểm. Âm ba của thành chủ quá mức mãnh liệt, Thái Hạo Toa lập tức khởi động, kim quang mãnh liệt từ trên thân Lý Cường phát ra ngoài sáng rực. Có bao nhiêu lực công kích vào thì Thái Hạo Toa lại phản kích lại như vậy, thậm chí lực phản chấn còn lợi hại hơn, cùng thời gian, trong đại trận vang lên tiếng sét đánh kịch liệt liên hoàn không ngừng.

Bởi vì không thể khống chế, thân thể của Lý Cường cũng bị Thái Hạo Toa chấn động đến nhảy lên, tay chân không ngừng đấm đá lộn xộn không nghỉ.

Trong Hi Thanh Đường, sắc mặt mỗi người đều ngưng trọng, biểu hiện của người trong Thiên Lại đại trận làm họ sợ ngây người. Chỉ thấy người trong đại trận xuất ra thân pháp thật kỳ lạ, mỗi một cử động đều nhìn thấy một làn kim quang mang theo tiếng sét đánh hất văng âm ba công kích của thành chủ. Tất cả bọn họ đều hiểu được, nếu người này đi ra ngoài đấu với bọn họ, sợ rằng nơi này không ai có thể chống lại, người này thật sự là quá lợi hại. Bọn họ tuyệt đối nghĩ không ra đây là lực phản kích của Thái Hạo Toa, bằng công lực bây giờ của Lý Cường không thể nào kháng cự lại nổi.

Cây tiêu của thành chủ bắt đầu xuất ra ánh sáng màu vàng nhạt, nhạc thanh bắt đầu ủy uyển triền miên. Lan Hinh nhỏ giọng cả kinh nói: " Sư tỷ, sư tôn dùng âm nhu rồi…Di! Người này thật kỳ quái a! Thật đáng sợ!"

Phiêu Duyên tiến lên ôm nàng, nhẹ giọng nói: " Đừng sợ, có sư tôn ở đây, người trong Thiên Lại đại trận không có khả năng uy hiếp đến nơi đây đâu."

Lý Cường bây giờ muốn khóc cũng khóc không được nữa, hắn không dám khống chế cũng không cách khống chế được lực phản kích của Thái Hạo Toa, khổ sở là Thái Hạo Toa ẩn chứa lực lượng quả thật quá lớn, làm cho hắn không tự chủ được phải cử động thân thể không ngừng. Lúc mới bắt đầu, hắn hiểu được mình giống như đang nhảy điệu múa sét đánh, cái loại tiết tấu mãnh liệt này làm cho hắn nói cũng không nên lời. Đã vậy thỉnh thoảng còn phải nhào lộn, chân hướng lên trời, cho đến khi nhạc điệu của thành chủ biến đổi, công kích tựa hồ nhu hòa hơn thì tư thế nhảy múa của hắn cũng đã đẹp hơn rất nhiều.

Áp lực khắp bốn phía thật không thể tư nghị. Chính Lý Cường cũng cảm thấy buồn bực, chỉ cần xoay nhẹ eo một cái, đá nhẹ một cước, xoay tay quay người, áp lực kinh khủng này tự nhiên lướt qua, không hề hình thành uy hiếp đối với mình. Cuối cùng hắn đành mặc kệ, giống như mình chỉ là một người ngoài, tùy tiện cho Thái Hạo Toa muốn mình làm ra cử động thế nào cũng được. Thái Hạo Toa rốt cuộc cũng là tiên khí, chỉ dựa vào chính lực lượng bản thân phát tán là có thể chống đỡ được áp lực trận pháp công kích khổng lồ như thế.

Trạch Cố mặc dù xem không hiểu những người này đang làm gì nhưng không khí ngưng trọng như thế hắn cũng có thể cảm nhận được, tiếng kêu kinh ngạc trong Hi Thanh Đường không ngừng vang lên bên tai. Tiếng sấm động trời trong Thiên Lại đại trận vang lên dồn dập đến long trời lở đất, cả khối đá nơi tổng trận cũng bị chấn động, mặc dù đã bị tổng trận khống chế nhưng mọi người vẫn còn có thể nghe thấy được tình hình bên trong.

Thành chủ đã bay lên giữa không trung, nhìn ra được nàng đã bị chọc giận. Nàng khó có thể tin một cao thủ như thế lại chịu ngồi trên một Tiến Chu như người thường rồi lại bị người của mình hồ đồ đưa tới Thiên Lại Thành, may là cho thi kiểm tra, nếu không có một cao thủ như vậy trà trộn vào, nghĩ lại thấy thật đáng sợ. Nàng đưa tay thu hồi cây tiêu trong tay, dương tay xuất ra một chuỗi quang cầu màu trắng vào trong tổng trận, nàng chuẩn bị dùng uy lực của trận pháp đánh bại người thần bí nguy hiểm này.

Rồi đột nhiên độ ấm của Hi Thanh Đường đột ngột giảm xuống. Đám người Trạch Cố đã bắt đầu run rẩy, nếu không phải bọn hắn đã được ăn Băng Cơ quả, mặc vào ngân y do Thiên Lại Thành đặc chế, rất có thể đã bị đóng băng rồi. Thật ra chánh thức bị rét lạnh là người ở trong Thiên Lại đại trận.

Thành chủ nói: " Hinh nhi, mau mang Triền Ti Huyền đến đây. Văn lão, ngươi thông tri trưởng lão đường, tra xét những người khác, bảo họ cẩn thận một chút, có thể bên trong còn có cao thủ khác."

Bên ngoài tổng trận Hi Thanh Đường vô cùng rét lạnh, trong Thiên Lại đại trận lại hoàn toàn khác hẳn. Sương mù màu trắng mọc lên dày đặc, không đợi lên cao, đã lập tức kết thành những cột băng nhỏ, bốn phía Lý Cường một mảnh âm thanh băng rơi xuống đất răng rắc. Rốt cuộc hắn cũng thở phào nhẹ nhõm, không cần phải tiếp tục bay múa vũ điệu như khi nãy nữa. Chỉ là hắn thấy kỳ quái: vì sao lại có thể khởi lên băng tinh như thế? Chẳng lẽ bọn họ muốn đông lạnh chết ta sao? Hắn gãi gãi đầu choáng váng.

Theo thời gian trôi qua, Lý Cường phát giác thật là bất hảo, không khí bốn phía tựa hồ như cô đọng lại, đã biến thành một mảnh mang mang. Hắn thử thăm dò lấy ra một thủy quả, khi ở Thản Bang đại lục là Thản Ca mua cho hắn, chỉ trong thoáng chốc thủy quả đó chợt trở nên cứng rắn vô cùng, hắn thử ném ra, thủy quả rơi xuống đất " ba" một tiếng vang nhỏ, thủy quả đó giống như là thủy tinh rơi xuống đất nát bấy. Trong sự kinh hãi, Lý Cường bèn quyết định, dương tay mặc Lan Uẩn chiến giáp và đeo Huyễn Dương Hoàn, vừa muốn nói chuyện thì dị biến lại xảy ra.

Một luồng hư ảnh màu trắng tại bốn phía xoay quanh, chằn chịt tựa như những sợi dây đan chéo nhau, một vòng rồi lại một vòng hướng Lý Cường quấn lại. Lý Cường liền niệm thả Hấp Tinh kiếm, ngân mang chớp động tạo ra hư ảnh, nhưng bất luận hắn dùng cách nào nhưng lại vẫn không thể cắt đứt được những luồng hư ảnh đó.

Con mắt Lý Cường vừa chuyển, không ngừng tự mắng chính mình đúng là ngu ngốc, tâm niệm khẽ động thu hồi Hấp Tinh kiếm, để yên cho hư ảnh quấn lên thân mình. Hắn đã suy nghĩ cẩn thận, đối thủ có sự trợ giúp của đại trận, có thể từ từ thu thập được mình, phương pháp này không được lại thay phương pháp khác, mình vốn không phải là thần tiên, cho dù mình lợi hại như thế nào nhưng cuối cùng kẻ không may cũng chính là mình, trước tiên để bọn hắn đưa mình ra ngoài rồi hãy nói.

Hi Thanh Đường vang lên một mảnh hoan hô. Văn Thu Ly lắc đầu than thở: " Thật không dám tin tưởng! Không dám tin tưởng! Oan Hồn Hải sao lại có một cao thủ như vậy!" Trong lòng hắn cảm thấy nghi hoặc, sao vừa rồi Lý Cường lại thua quá nhanh như thế.

Phiêu Duyên cười nói: " Cũng là sư tôn lợi hại, Triền Ti Huyền đã trói được người kia rồi."

Lan Hinh tựa hồ không dám tin tưởng: " Sư tỷ, thật sự là bắt được hắn rồi sao?"

Thành chủ rốt cuộc đã cảm thấy nhẹ nhàng hơn: " Hinh nhi, cho dù là Tán Tiên có chạy đến đại trận này chăng nữa, trong lúc nhất thời cũng không thể ra được, huống chi là hắn? Ta muốn nhìn xem đây là người tu chân phương nào, dám trà trộn vào Thiên Lại Thành chúng ta dương oai." Nàng lập thủ ấn, đưa Lý Cường ra khỏi Thiên Lại đại trận.

Bạch quang hiện lên trên mặt đất Hi Thanh Đường, Lý Cường bị tống đến nằm dài trên mặt đất.

Trong lòng Trạch Cố thầm kêu, tiểu tử này xem như đã xong đời. Lý Cường nằm trên mặt đất, không khỏi cười trộm, rốt cuộc cũng đã ra khỏi đại trận, trận đánh vừa rồi thật là kỳ diệu, ngay cả người cũng đều không thấy.

Hắn nhìn quanh mọi nơi rồi cười hì hì nói: " A, lại có nhiều người như vậy a. Ai, mau cởi trói cho ta, trói chặt đến nỗi khó chịu quá đi. Muốn thở cũng không được nữa." Hắn đột nhiên đứng lên, Triền Ti Huyền vẫn còn quấn chặt ở trên người, bộ dáng rất buồn cười, vui vẻ.

Lan Hinh bật cười, nói: " Sư tỷ, tỷ xem đi, người này không có sợ hãi một chút nào nha, hắn mặc loại chiến giáp gì mà ngay cả Triền Ti Huyền cũng chỉ có thể bao bọc bên ngoài…hắn có thể thoát ra được không…" Tiểu cô nương ước chừng không hiểu biết nhiều lắm, vừa buồn cười lại vừa sợ hãi.

Phiêu Duyên cười nói: " Yên tâm đi, Triền Ti Huyền là pháp bảo do tổ công công lưu lại, hắn chạy không thoát đâu, xem sư tôn làm sao xử trí hắn."

Thành chủ cũng cảm thấy kỳ quái, nàng nhận ra tu vi tu chân của Lý Cường chỉ đến Xuất Khiếu kỳ, tại sao tại Thiên Lại đại trận bị công kích nặng nề như vậy mà không xảy ra việc gì.

Nàng hỏi: " Ngươi là người tu chân của môn phái nào? Tên là gì? Tại sao lại trà trộn vào Thiên Lại Thành của chúng ta? Ngươi có mục đích gì? Hy vọng ngươi thành thật nói ra, Thiên Lại Thành không phải là địa phương không nói lý lẽ."

Lý Cường bị trói trong lòng rất là khó chịu, nói: " Tiểu muội muội, chẳng lẽ trói khách lại nói chuyện là lễ tiết của các ngươi sao? Trước tiên nên cởi ra đã!" Lời này vừa nói ra, trong Hi Thanh Đường vang lên một mảnh quát mắng: " Câm mồm!" " Dám cùng thành chủ nói lời như thế sao!" " Vả miệng!" " Đánh hắn!"

Thành chủ tức giận quát: " Hừ! Tiểu muội muội? Bổn thành chủ tu chân thời gian dài như vậy, cũng là lần đầu tiên mới nghe người ta dám gọi ta là tiểu muội muội…"

Lý Cường âm thầm than thở, một chiêu vỗ mông ngựa như vậy mà không có kết quả tốt, thuận miệng nói: " Nga, không muốn làm tiểu muội muội, vậy gọi là lão nãi nãi, như vậy được rồi chứ? Mau cởi dây ra, mệt chết ta rồi!"

Lần này Hi Thanh Đường một mảnh yên tĩnh, không ai dám mở miệng nói một lời, ngay cả Văn Thu Ly cũng bị Lý Cường làm cho hoảng sợ.

Thành chủ không biết có tư vị thế nào, lại không thể đại phát tính tình, bởi vì chính nàng đã tuyên bố mình tu chân thời gian đã rất lâu. Nàng dở khóc dở cười, sắc mặt biến đổi, nói: " Nếu ngươi còn ba hoa, đừng trách bổn thành chủ giam cầm ngươi đó."

Phiêu Duyên và Lan Hinh, còn có một đám đệ tử của thành chủ đều cũng cảm thấy tò mò, người này đúng là một quái vật, đến bây giờ hắn vẫn dùng khuôn mặt tươi cười như vậy, không hề lộ ra một chút vẻ khẩn trương.

Chỉ nghe hắn nói: " Ai, ta muốn ngươi cởi dây, chỉ vì không muốn hủy pháp bảo này của ngươi, vậy mà cũng nhìn không ra sao? A a, nếu còn không cởi, ta sẽ tự mình làm đó." Lời này của hắn cũng thật là quá khi người.

Thành chủ sắc mặt lúc trắng lúc đỏ, hung hăng nói: " Được…được…được! Nếu ngươi có thể tự mình cởi Triền Ti Huyền, Thiên Lại Thành mặc cho ngươi tùy ý ra vào!"

Văn Thu Ly phát hiện bất hảo, thành chủ đã trúng phép khích tướng của người này, hắn đang muốn nhắc nhở nhưng nhìn bộ dáng tức giận của thành chủ, lời vừa đến bên mép đã nuốt trở xuống.

Lý Cường vui vẻ cực kỳ, cười to nói: " Cảm ơn thành chủ nãi nãi, haha…"

Kim quang của Huyễn Dương Hoàn đột nhiên bắn ra bốn phía, bảy khỏa kim tinh tạo thành một khoảng cách với Triền Ti Huyền. Thành chủ cười lạnh nói: " Ngươi không phải có khả năng chống lại pháp bảo chứ!"

Lý Cường cũng cười, nói: " Đó là đương nhiên rồi, cho ngươi xem thứ đồ vật này nhé!"

Một luồng Thiên Hỏa xuất hiện trong lòng bàn tay của Lý Cường, thành chủ vừa thấy nhất thời sắc diện vàng như đất, thất hồn lạc phách hô lên: " Huyễn Tật Thiên Hỏa! Không có khả năng…là Huyễn Tật Thiên Hỏa!" Đến lúc này nàng mới biết, đối thủ thật sự đã hạ thủ lưu tình, nếu hắn ngay từ đầu dùng Huyễn Tật Thiên Hỏa, Triền Ti Huyền dám chắc bị hủy không thể nghi ngờ. Nàng xuất ra một chiêu, Triền Ti Huyền liền thu lại trong tay nàng.

Lý Cường vỗ vỗ tay, thu hồi Lan Uẩn chiến giáp và Huyễn Dương Hoàn, cười nói: " Cái này là được rồi, nếu muốn hỏi gì ta, phải ngang hàng đối đãi." Lần này hắn nói đúng là dùng ngôn ngữ của quê hương.

Thành chủ chán nản, thất vọng nói: " Tài không bằng người, không còn gì thích hợp để nói…ngươi…ngươi vừa nói cái gì?" Nàng chấn động kinh ngạc, loại ngôn ngữ này là loại ngôn ngữ chính mà đệ tử Thiên Lại Thành phải học, tại Thản Bang đại lục không ai biết cả.

Trong Hi Thanh Đường mọi người cũng đều ngây dại.