Phiêu Miễu Chi Lữ

Chương 168




Mạc Hoài Viễn cười lạnh nói: " Không chắc đâu!" Hắn cấp tốc nhích người, khởi lên thanh mang, dưới chân liền xuất hiện một quang hoàn màu xanh thật lớn. Trong lòng Lý Cường gấp gáp, công lực của hắn còn không có khôi phục, trong lúc nhất thời giúp không được gì, hắn hét lớn: " Linh Vương, Quỷ Vương mau ra tay!"

Linh Vương, Quỷ Vương hai người cũng kêu khổ không ngừng, bọn họ vừa bắn ra một tiễn hao hết toàn bộ kình lực của hai người, Đồ Ma Tiễn vừa ra, hai người nhất thời hoàn toàn kiệt lực, nếu không có vài phút thời gian thì không cách nào khôi phục nổi.

Đồ Ma Tiễn hóa thành song cầu kim ngân đánh vào chân Xích Minh Ma Tôn, tạc chân hắn rơi xuống phía dưới, từ trên đùi hắn tạc nổ ra một luồng máu màu đỏ lập tức bị hấp lực của Tấn Phí Lưu cuốn đi. Đại thần ma có lúc nào bị nếm khổ như vậy, hắn hận cực điên cuồng hét lên. Trường đánh nhau chết sống này là do lúc đầu hắn đã khinh thường sơ ý, đường đường một ma tôn của hắc ma giới lại bị sáu người vây quanh hành hung, càng không có đường nào hoàn thủ, chẳng những Ma Huyết Sát Vụ bị tiêu diệt hơn phân nửa, mắt thấy chính mình cũng sắp phải lâm vào trong Tấn Phí Lưu đáng sợ.

Xích Minh Ma Tôn cắn răng cắt đứt hai chân, hai tay hóa thành luồng máu đỏ rực, bỗng dưng giữ chặt bốn người Mạc Hoài Viễn và Lý Cường, Mạc Hoài Viễn có cảm giác có một cỗ kình lực vô cùng trói buộc lên thân. Xích Minh Ma Tôn đồng thời mở miệng ra, phun ra một đạo hư ảnh màu đen, trong lúc nhất thời không người nào chú ý.

Kỳ Quân Sát được Mị nhi trợ giúp thật khó khăn rời khỏi được khu hấp lực, hắn rất căm tức, mắt đỏ hồng nói với Mị nhi: " Mi nhi, tiếp tục ẩn hình, không nên tự tiện ra tay, lão nhân gia ta muốn cho hắn nếm thử lợi hại."

Mị nhi nhịn không được mỉm cười, bộ dáng của Kỳ Quân Sát lúc này rất chật vật, khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn mỹ đều cũng như đang vặn vẹo. Mị nhi không dám trêu chọc hắn, lại biến mất thân mình, nói: " Sư bá, Mị nhi hiểu rồi."

Kỳ Quân Sát huýt một tiếng sáo dài bay tới, tay hắn đánh ra một ít tinh quang màu trắng, điểm tinh quang này phát ra tiếng rít bén nhọn, xoay quanh rất nhanh nhằm phía đại thần ma, dần dần, tinh quang biến thành một bánh xe hình tam giác. Kỳ Quân Sát cười lạnh nói: " Lão nhân gia ta cho ngươi biết cái gì là da thịt phóng huyết, chuyển! Chuyển! Chuyển!"

Mạc Hoài Viễn không chút âm thanh thả ra Thiên Giám Bảo Tương Luân, nhất thời vô số thải quang vờn quanh bốn người, một tiếng sét nổ, thải quang bao bọc bốn người phá vỡ hai dải máu đỏ rực, mạnh mẽ vọt ra.

Kỳ Quân Sát mừng rỡ, linh huyền trên tay vừa động, cười to nói: " Xích Minh...bảo bối này sẽ cùng ngươi đi xuống dưới đi! Ha ha!" Hai tay hắn phóng mạnh, tam giác cự luân quyện lấy thân thể đại thần ma hung hăng đè ép đi xuống dưới.

Kỳ quái chính là Xích Minh Ma Tôn cũng không kêu một tiếng nào. Tam giác cự luân tiến vào trong Tấn Phí Lưu, tựa như một hòn đá nhỏ rơi xuống nước, chỉ phát ra một ít bong bóng nước, Tấn Phí Lưu màu trắng bạc chạy chồm lên, căn bản nhìn không ra có biến hóa gì. Mọi người nhìn thấy chợt cảm giác da đầu cũng tê dại, Tấn Phí Lưu rốt cuộc ẩn chứa lực lượng gì, thật sự làm cho người ta không thể tư nghị.

Lý Cường nghi hoặc nói: " Có chút không đúng a, sao lại dễ dàng như vậy..."

Linh Quỷ song tôn cũng thở nhẹ ra, hai người cười khổ nói: " Đại thần ma mà cũng lợi hại như thế, thật sự là nghĩ không ra a." Trong lòng hai người đều đang suy nghĩ, khi trở lại Linh Quỷ giới nhất định cần phải bố trí lại U Minh Đàm trận pháp, nếu để cho đại thần ma trùng tiến vào trong Linh Quỷ giới, bọn họ thật sự không phải đối thủ.

Kỳ Quân Sát cũng cảm thấy không đúng, hắn nói thầm: " Đại thần ma này tiếng sấm thì to nhưng mưa lại nhỏ, làm hại lão nhân gia ta tổn thất mất một kiện bảo bối, sao ta lại có cảm giác không đúng chứ? Mụ nội nó, ma đầu thật chơi không vui chút nào!"

Mấy người bay ra khỏi Tấn Phí Lưu, lơ lửng ở trên không trung. Lý Cường suy nghĩ một chút nói: " Chúng ta đi tới Nghịch Hành thông đạo đi thôi, ai, không nghĩ là đi gặp tiên nhân lại gặp phải đại thần ma..."

Chỉ nghe một thanh âm rất lạnh lùng cất lên: " Đúng vậy, không biết là ngươi không may hay là ta xui xẻo, hừ hừ, Xích Minh Ma Tôn ta cho tới bây giờ còn chưa từng bị nếm khổ thế này, các ngươi quả thật lợi hại không tưởng nổi. Dĩ nhiên lại có thể đánh cho ta không còn sức hoàn thủ."

Chỉ thấy Xích Minh Ma Tôn đang đứng tại cách đó không xa, hắn cầm theo Huyết Ma Kích, vẻ mặt phẫn nộ. Lý Cường nhịn không được vỗ tay nói: " Không hổ là đại thần ma a, ai, ngươi làm sao thoát thân được?"

Kỳ Quân Sát cũng than thở: " Bản lĩnh ngoài thân hóa thân không phải là thủ đoạn của thế giới này, đây là thần thông trong truyền thuyết. Mụ nội nó, lão nhân gia ta tốn mất một kiện bảo bối, lại chỉ hủy đi được phân thân của ngươi, ngươi cũng nên tự hào rồi."

Xích Minh Ma Tôn cười to nói: " Ta cũng là từ thế giới này tu tiến ma giới, ha ha, chỉ là ta không có nghĩ đến, trở lại thế giới này lại có thể nhìn thấy mấy cao thủ đứng đầu như các ngươi, mối hận này ta nhất định sẽ trả lại gấp bội, hắc hắc, ha ha ha!" Mọi người nghe được không rét mà run, thần thông của người này quả thật không nói nổi, mấy người bọn họ tự hỏi thật sự không bằng hắn, sáu cao thủ cùng ra tay, còn chưa thấy qua có ai có thể thoát thân được.

Lý Cường cười nói: " Phải không? Chỉ sợ ngươi không có cơ hội nữa, ha ha." Hắn nhìn thấy Hiên Long và lão Nhàn đang lặng yên đi tới gần.

Chỉ nghe Hiên Long nói: " Xích Minh Ma Tôn, ngươi thật không thông minh a, nếu ta là ngươi thì đã lập tức bỏ chạy rồi, ta tin tưởng dù cho Khai Hoàng Ma Tôn có ở chỗ này, hắn cũng nhất định sẽ không dây dưa, mà là có bao xa bỏ chạy bao xa đó."

Hiên Long tản ra hộ thân kim quang, nghiêng đầu nhìn Xích Minh Ma Tôn, lão Nhàn đang đứng ngay phía sau hắn. Mọi người thở ra một hơi, dựa vào ba Tán Tiên, hai Linh Quỷ giới đại tôn, còn có một tiên giới La Thiên Thượng Tiên, Xích Minh Ma Tôn có thần thông cũng không cách chống lại. Hơn nữa nơi này là Tiểu Lâm Thiên, lại có Huyễn Tinh thần trận bên cạnh, hắn cũng không dám sử dụng đại na di, đây không phải là đã bị nhốt lại rồi sao.

Xích Minh Ma Tôn trợn mắt há hốc mồm nhìn Hiên Long, hắn biết đại sự không hay, La Thiên Thượng Tiên là ai hắn biết rất rõ ràng, mình ở ngay trước mặt thì không làm gì được. Hắn tức giận bất bình nói: " Ngươi là La Thiên Thượng Tiên của tiên giới, chạy đến thế giới này quản nhàn sự gì chứ? Hơn nữa, Nghịch Hành thông đạo của hắc ma giới là do tiên nhân các ngươi mở, ta chỉ bất qua lại đây chơi đùa thôi, ngươi..."

Lý Cường nhịn không được cười ha hả, Xích Minh Ma Tôn không ngờ lại đi giảng đạo lý với Hiên Long, điều này thật sự là ngoài dự liệu của hắn. Hắn ha ha cười nói: " Ha ha, thú vị a, thật là thú vị!"

Kỳ Quân Sát không giải thích được, khó hiểu hỏi: " Đồ nhi ngoan, cái gì thú vị?"

Lý Cường cười nói: " Sư tôn a, ngài có gặp qua Ma Tôn giảng đạo lý với người khác hay không? Bây giờ đã có một." Hắn chỉ vào Xích Minh Ma Tôn.

Mọi người sửng sờ, rồi không nhịn được mà cười ha hả. Điều này quả thật rất kỳ quái, đại thần ma lại giảng đạo lý, ấn tượng của mọi người về ma đầu là dựa vào bản năng làm việc, ma đầu hắc ma giới còn có thể giảng đạo lý, điều này thật sự là chuyện tức cười.

Xích Minh Ma tôn bị mọi người cười đến nỗi khó chịu cực kỳ, hắn tức giận kêu lên: " Các ngươi đều là hỗn đản tam cấp! La người nào đó quy định Ma Tôn thì không được nói lý, tại hắc ma giới, thực lực chính là đạo lý..."

Hiên Long cũng bị Lý Cường làm cho phải nở nụ cười, hắn nói: " Xích Minh Ma Tôn, ngươi bó tay chịu trói đi, ngươi không thể hoạt động ở thế giới này đâu."

Con mắt Xích Minh Ma Tôn trừng lên, trong mắt hồng mang loạn chiếu, hắn reo lên: " Ta đã đi tới thế giới này, bây giờ cũng về không được nữa, chẳng lẽ ngươi muốn cấm chế ta sao? Nếu ngươi muốn tiêu diệt ta, chỉ sợ ngươi không trả nổi đại giới này!" Truyện được copy tại Truyện FULL

" Xích Minh Ma Tôn, ngươi không cần hù dọa người khác, nếu ngươi dám dùng Thiên Ma Giải Thể, ta nhất định sẽ cho ngươi tan thành mây khói, ngươi tin hay không?" Một đoàn kim quang chói mắt xuất hiện trước mắt mọi người. Hiên Long cung kính thi lễ nói: " Tham kiến Cô Tinh đại nhân."

Trong lòng Lý Cường run lên thật mạnh, cho tới bây giờ hắn chưa từng có loại cảm giác này, đó là một loại cảm giác sợ hãi từ đáy lòng, thậm chí hắn thiếu chút nữa đã né ra. Hắn liếc mắt nhìn thấy Mạc Hoài Viễn cũng đang khẽ run lên.

Cảm thụ của Mạc Hoài Viễn càng thêm cổ quái, phảng phất như Cô Tinh chính là người quen thuộc của mình. Ánh mắt hẳn khẩn trương nhìn chằm chằm Cô Tinh, chờ cho hắn tản đi hộ thân kim quang.

Xích Minh Ma Tôn hoàn toàn tuyệt vọng, lại xuất hiện thêm một La Thiên Thượng Tiên, nhìn hắn như mới đi ra, kẻ ngu cũng biết hắn có thể sẽ dùng trận pháp hay cái gì khác để vây khốn chính mình, làm cho mình không cách nào chạy thoát. Hắn thì thào lẩm bẩm: " Ai, thật xui xẻo, thật xui xẻo, sớm biết ở đây có hai La Thiên Thượng Tiên, ai, sao ta không chịu trốn trước a." Trong lòng hắn hận mấy người Lý Cường muốn chết, chính là do bọn họ giữ chân hắn ở đây.

Cô Tinh tản ra hộ thân kim quang, lộ ra gương mặt thật của hắn. Đó là một khuôn mặt cực kỳ hung hãn, đôi mày cao vút, con mắt thật sâu, mũi cao, miệng to, hàm râu mép vươn lên hai bên, trên trán có một viên kim tinh lóe sáng, kim tinh có hình một đóa hoa mai, phi thường quái dị. Khuôn mặt hắn không giống tiên nhân một chút nào, giống như là một vị đại tướng quân chinh chiến bốn phương, cả người tản ra sát khí máu tanh.

Lý Cường có chút sửng sốt, hắn không nghĩ tới Cô Tinh lại có hình dáng thế này.

Hai tay Mạc Hoài Viễn lấy ra một khối tinh bài, run giọng nói: " Đệ tử bái kiến tổ sư!"

Cô Tinh quay đầu nhìn lại, trên mặt lộ ra một tia kinh ngạc, hắn tiếp nhận tinh bài nhìn một chút, hỏi: " Ngươi là đệ tử của Trần Tinh?"

Mạc Hoài Viễn nói: " Không phải, đệ tử là đệ tử ký danh của Yên Tinh."

Cô Tinh gật đầu, lạnh lùng nói: " Yên Tinh là đệ tử đã bị ta trục xuất sư môn, cho nên ngươi không cần gọi ta là tổ sư. Hắn truyền lại điển tịch của Đại Huyễn Tinh kiếm phái cho ngươi?"

Mạc Hoài Viễn cung kính đáp: " Sư tôn không có truyền điển tịch của Đại Huyễn Tinh kiếm phái cho đệ tử, ông ấy thậm chí còn không nói cho đệ tử biết là truyền nhân của Đại Huyễn Tinh kiếm phái, ông ấy chỉ cấp lại cho đệ tử tinh bài này, tinh bài có ghi lại hình ảnh của tổ sư, mặc dù hình mạo của tổ sư có thay đổi, nhưng kim tinh trên trán vẫn như trước. Đệ tử tu luyện phương pháp khác, sư tôn chỉ giáo dạy đệ tử nhập môn tu chân, sau đó lão nhân gia cũng không biết đã đi đâu nữa."

Thật ra Mạc Hoài Viễn đi tới Thiên Đình Tinh là vì tinh bài này, năm đó hắn tu chân thành tựu, vì tìm kiếm Yên Tinh hắn căn cứ theo ghi chép trong tinh bài lần theo rất nhiều tinh cầu phụ cận của Phong Duyên Tinh, sau đó đi tới Thiên Đình Tinh, trong lúc vô ý phát hiện Tinh Cung, không nghĩ tới lại bị mất đi thân thể, ở bên trong gian nan vô số năm tháng.

Ai cũng không nghĩ tới Mạc Hoài Viễn và Cô Tinh đại nhân lại có quan hệ thế này, tất cả mọi người kinh ngạc không nói.

Ánh mắt sắc bén của Cô Tinh đảo qua Lý Cường, nhàn nhạt hỏi: " Ngươi chính là Lý Cường? Ngươi thật là lợi hại không tưởng nổi, ngay cả Thanh Đế của tiên giới cũng bị kinh động vì ngươi, Thanh Đế phải chiêu tập Thất Đại Thiên Quân đặc ý đả thông Nghịch Hành thông đạo. Ân, lá gan ngươi cũng rất lớn, còn dám đến gặp ta." Lời này vừa nói ra, ngay cả Xích Minh Ma Tôn cũng kinh ngạc vạn phần, Thất Đại Thiên Quân so với Thập Bát La Thiên Thượng Tiên còn lợi hại hơn nhiều lắm, Thanh Đế vì sao lại vì một tiểu nhân vật của tu chân giới mà đại động can qua như vậy? Trong mấy người chỉ có Mạc Hoài Viễn và Kỳ Quân Sát đoán được vài phần.

Cho tới bây giờ Lý Cường chưa từng sợ người khác hù dọa, hắn giở khuôn mặt tươi cười nói: " Cô Tinh lão đại, lá gan của ta rất nhỏ, ngươi đừng hù dọa ta, hù chết rồi thì ngươi không bồi nổi đâu. Không may, chỉ là tu luyện tu thần Thiên Tiến Chương, chết sống ta cũng đã bỏ qua, còn sợ gặp ngươi? Nói đi, Thanh Đế có phân phó gì, tiểu tử đều cũng nghe."

Cô Tinh có chút không thể tư nghị nhìn Lý Cường, hắn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy người lớn mật như vậy. Hắn nói: " Chuyện của ngươi đợi một hồi rồi hãy nói, trước tiên giải quyết xong Xích Minh Ma Tôn, sau đó chúng ta bàn lại." Vừa dứt lời, chỉ thấy bốn phía một mảnh sáng rực.

Hiên Long lại vừa nói: " Xích Minh Ma Tôn, không cần giở trò nữa, thủ đoạn này của ngươi trước mắt Cô Tinh đại nhân thật không hữu dụng đâu."

Xích Minh Ma Tôn đang đứng ở bên cạnh chỉ là một phân thân, còn chân thân của hắn đã bỏ chạy rất xa, nhưng vẫn còn rơi vào trong cạm bẫy của Cô Tinh. Chỉ thấy một quang cầu màu vàng đang di động lại gần, Xích Minh Ma Tôn đang ở bên trong công kích, điên cuồng gào thét kêu loạn. Cô Tinh nhàn nhạt nói: " Ngươi câm miệng đi." Hắn bắn ra một chỉ, Xích Minh Ma Tôn nhất thời á khẩu không trả lời được.

Lý Cường nhịn không được khen: " Tiên thuật thật lợi hại! Cô Tinh lão đại, ngươi có thể tiêu diệt thần ma không?"

Cô Tinh nói: " Thần ma ở điều kiện đặc biệt thì có thể tiêu diệt, nhưng đại thần ma lại có tấm thân bất tử, trừ phi hắn nguyện ý muốn chết, hoặc là ta mời một trong Thất Đại Thiên Quân Phạm Khải Quân đến, nếu không thì diệt không được hắn." Hắn phất tay cởi cấm chế, Xích Minh Ma Tôn cười rộ lên quái dị: " Ngươi không có khả năng vĩnh viễn vây khốn ta, ta nhất định sẽ thoát được!"

Hiên Long lắc đầu nói: " Ai mà muốn khốn ngươi cả đời, chúng ta không định làm gì ngươi cả, nhưng ngươi thật sự không thích hợp với thế giới này."

Xích Minh Ma Tôn kêu lên: " Có bản lãnh thì đưa ta trở về! Là thông đạo do tiên nhân các ngươi mở ra, không phải là do ta!"

Cô Tinh nói: " Không có biện pháp, nếu ngươi dám lại đây thì không do ngươi nữa." Hắn xuất ra một kiện pháp bảo màu đen, nhìn giống như một đoàn niêm giao( bùn), phảng phất như một vật còn sống nhuyễn động, trong chớp mắt liền phi tiến vào trong kim quang cầu.

Xích Minh Ma Tôn phát ra tiếng hét thảm một tiếng, tựa như một người sợ rắn lại đột nhiên phát hiện bên trong có độc xà, trong kim quang cầu vừa đẩy vừa nhảy, kêu hảm liên tục: " Không nên a! Mau đem nó đi a..a! Ngươi tiễn ta về hắc ma giới...oa nha nha! Không nên a..."

Ngoại trừ Hiên Long, mấy người còn lại đều bị tiếng kêu của Xích Minh Ma Tôn làm cho lông tóc dựng lên, Lý Cường nhịn không được hỏi: " Đó là thứ gì vậy, có thể làm cho đại thần ma sợ thành như vậy."

Hiên Long nói: " Đây là tiên trùng do tiên giới sản xuất, tên gọi Thực Ma Giao, sau khi dùng tiên pháp luyện chế thì trở thành một kiện pháp bảo thần ma e ngại nhất, chúng ta gọi nó là Ma Cấm, chỉ cần bám vào ma thể...các ngươi xem đi, sẽ giống như hắn."

Xích Minh Ma Tôn ngay cả muốn khóc cũng khóc không được, hắn vũ động Huyết Ma Kích trong tay, liều mạng đẩy mạnh Thực Ma Giao. Thực Ma Giao vươn ra vô số tua gai nhỏ xíu, tiểu ma đầu từ Huyết Ma Kích bắn ra chạm vào Thực Ma Giao liền bị tiêu diệt, rốt cuộc đôi chân của Xích Minh Ma Tôn vừa mới mọc ra thì bị tua vòi của Thực Ma Giao chạm tới, hắn quát to một tiếng, Thực Ma Giao đã tiến vào trong thân thể hắn, hắn nhất thời như một quả banh da bị xì hơi, cúi đầu ủ rũ đứng bất động, ngay sau đó, trên người hắn hiện ra một lớp vảy cá màu đen, gương mặt hắn nhất thời trắng bệch, ngay cả gương mặt của Quỷ Vương đại tôn cũng không trắng như hắn, đó là trắng bệch xanh xao.

Cô Tinh dương tay thu hồi kim cầu. Xích Minh Ma Tôn lộ vẻ sầu thảm, nói: " Ngươi chi bằng giết ta, ngươi đây là làm cho ta sống không bằng chết, ai, ngươi thật là độc quá đi!" Hắn không hề phản kháng, đôi mắt hắn kỳ quái nhìn chằm chằm Cô Tinh, nói: " Ngươi không thả ta đi, chẳng lẽ muốn dẫn ta về tiên giới hay sao? Tiên giới sẽ không dễ dàng tha thứ cho đại thần ma như ta đâu."

Hiên Long cười nói: " Ai đem ngươi đi tiên giới, ngươi cứ ở lại thế giới này một thời gian, rồi sẽ đưa ngươi trở về, chỉ là bây giờ không được."

Cô Tinh gật đầu nói: " Lần này nguyên nhân là vì tiên giới chúng ta mà làm cho ngươi chạy đến thế giới này, cho nên ta sẽ không mời Phạm Khải Quân đến tiêu diệt ngươi, sau khi chuyện chấm dứt, ta sẽ nghĩ biện pháp đưa ngươi trở về."

Trong lòng Lý Cường rất kỳ quái, hắn không nghĩ tiên nhân lại đối đãi với đại thần ma như vậy, ở Thản Bang Tinh từng nhìn thấy qua sự nguy hại của ma đầu, hắn đối với thần ma không có một chút hảo cảm. Hắn nói: " Ta còn tưởng rằng Thực Ma Giao sẽ ăn tươi đại thần ma, thật kỳ quái. Xích Minh Ma Tôn, hắc hắc, trên thân Thực Ma Giao có thứ gì sợ hãi, sao ngươi lại vừa kêu vừa nhảy, thể diện của hắc ma giới đều bị ngươi làm cho mất hết rồi, thật sự là kém quá, ngươi không có một chút phong phạm nào của đại thần ma."

Nghe được Lý Cường châm chọc Xích Minh Ma Tôn, gương mặt lạnh lùng của Cô Tinh lộ ra tia mỉm cười, hắn nói: " Tiểu tử, ngươi rất dũng cảm, đợi lát nữa bàn lại chuyện của ngươi. Xích Minh Ma Tôn, nguyên nhân hậu quả việc này sẽ nói với ngươi, nếu ngươi không phục, thì cứ xử ra thủ đoạn của ngươi, thế nào?"

Xích Minh Ma Tôn không đáp lời Cô Tinh, hắn xoay người về phía Lý Cường mở miệng mắng to: " Ngươi là tiểu hỗn đản! Xem ta bị cấm chế thì khi dễ sao? Nếu đấu tay đôi, ngươi có bản lãnh gì? Chỉ một tay ta có thể bóp chết ngươi! Đại bản lãnh của ngươi chỉ biết lấy nhiều khi ít có đúng hay không? Nếu ngươi tới hắc ma giới, ha ha, còn được như bây giờ, lợi hại nổi hay sao?"

Lý Cường nhất thời á khẩu, mọi người nhìn thấy đều cũng nhịn không được cười to. Lý Cường cũng gãi gãi đầu cười, hắn nói: " Di, đại thần ma cũng biết mắng chửi người a? A a, một tên có tính cách, ta thích."

Xích Minh Ma Tôn trong bụng đầy hỏa khí, hắn hận hận nói: " Ta không thích! Nếu thay đổi người bị cấm chế là ngươi, thì ta sẽ thích đó, ha ha." Hắn tức giận bay sang một bên, không hề để ý tới mọi người.

Hai tay Lý Cường xòe ra, nói: " Bỏ đi, lại là ngươi có lý." Hắn biết người này không dễ chọc vào.

Linh Quỷ song tôn lúc này mới tìm được cơ hội, tiến lên hành lễ nói: " Bái kiến La Thiên Thượng Tiên."

Cô Tinh lộ ra vẻ tươi cười hiếm thấy, khiêm hòa nói: " Hai vị chí tôn Linh Quỷ giới, không cần khách khí, có thể gặp được hai vị song tôn cũng là sự vinh hạnh của Cô Tinh."

Linh Quỷ song tôn có chút được yêu mà sợ, vội vàng khách sáo vài câu. Mị nhi lặng lẽ xông ra, dịu dàng nói: " Mị nhi bái kiến tiên nhân tiền bối, hì hì." Đôi mắt to của nàng liên tục xoay chuyển.

Lý Cường hiểu được ý tứ của nàng, không khỏi lại càng hoảng sợ. Tiểu nha đầu này cũng dám nghĩ đến chuyện chiếm tiện nghi của tiên nhân.

Cô Tinh tựa hồ cũng có chút kinh ngạc nhìn sự đáng yêu của Mị nhi, hắn lấy ra một đóa hoa màu đỏ diễm, đưa qua, nói: " Ngươi là đồ đệ của Linh Vương? Đóa Thiên Hồn Hoa tặng cho ngươi, làm sao dùng thì hỏi sư tôn ngươi, ta đã dùng Khinh Linh tiên pháp tu luyện qua."

Linh Vương và Quỷ Vương đều lộ ra sắc mặt vui mừng, Thiên Hồn Hoa đối với Linh Quỷ giới mà nói là một kiện vô giới kỳ bảo, có thể dùng để ký linh tu luyện, công lực linh thể có thể được đề cao rất lớn. Song tôn đồng thời ám chỉ Mị nhi bái tạ.

Mị nhi nhu thuận bái tạ cảm ơn. Cô Tinh nói: " Đi theo sư tôn ngươi chăm chỉ tu luyện, sau này ngươi chính là chí tôn Linh Quỷ giới, có lẽ sau này ta còn sẽ tìm ngươi hỗ trợ, đến lúc đó đừng có mà không nhận ra ta."

Mị nhi cười hì hì nói: " Tiền bối yên tâm, Mị nhi làm sao quên được, có việc tiền bối cứ phân phó."

Cô Tinh tựa hồ rất vừa lòng, hắn có chút nghiêng đầu, nói với lão Nhàn: " Phụ cận nơi này có chỗ nào dừng chân được?"

Lão Nhàn cung kính nói: " Ở Nghịch Hành thông đạo này ta không quen thuộc, hay là đến Ô Nha Cảnh của ta được không?"

Hiên Long nói: " Ô Nha Cảnh quá xa, ta biết một chỗ, mọi người đi theo ta." Hắn xoay người hướng Huyễn Tinh thần trận bay đi.

Cô Tinh chợt hiểu ra, nói: " Được rồi, Huyễn Thần Điện! Sao ta lại quên địa phương này chứ, mọi người cùng đi đi."

Huyễn Thần Điện nằm bên bờ Huyễn Tinh Thần Trận, chưa có người nào tìm được đến đây, muốn đến Huyễn Thần Điện thì phải thông qua mấy nơi nguy hiểm, khó nhất là Huân Phong Đái, bất quá có tiên nhân dẫn đường thì khác, mấy người thuận lợi đi đến bên ngoài Huyễn Thần Điện.

Cô Tinh nhắc nhở: " Hết thảy Huyễn Thần Điện đều là hư vọng, nhớ kỹ, phải đi theo sát ta, tiến vào sân rộng của đại điện thì không có việc gì nữa."

Kiến thức của Lý Cường là ít nhất, đầu tiên hắn bị cảnh đẹp của Huyễn Thần Điện làm rung động. Đó là một thế giới sáng lạn, tất cả mọi vật cũng tự nhiên sáng lên, thậm chí biến ảo các loại sắc thái khác nhau, trên không trung phiêu phù vô số thải quang khí phao( bong bóng khí màu sắc), có màu đỏ, cam, vàng, lục, xanh, lam, tím, rõ ràng bảy màu, bong bóng to nhỏ bất đồng, phiêu phiêu đãng đãng bay lên, trong thái không ám sắc có vẻ hư ảo không thật.

Dần dần, phía trước hiển lộ ra một tấm vách thật lớn, giống như gương trơn nhẵn, thải quang khí phao đang phiêu đãng trong không trung đảo qua tấm gương, cảnh sắc trong đó hoàn toàn giống như trong không trung như đúc, tất cả cũng đều là những bong bóng màu sắc, nhìn qua vừa xinh đẹp lại vừa hoang đường, làm cho người ta khó thể tưởng tượng thế gian lại có cảnh sắc như vậy.

Cô Tinh lại nhắc nhở: " Chúng ta cần phải đi xuống dưới, một khi bước lên đó, mọi người chú ý đừng để cảnh sắc chung quanh mê hoặc, đừng nhúc nhích, chờ ta mở đường, tất cả hiểu chưa?" Không ai dám cãi lời Cô Tinh nói, đều cũng biết nơi này không phải người bình thường có thể đi vào được. Mọi người đều gật đầu đáp ứng, ngay cả Xích Minh Ma Tôn cũng không dám làm loạn.

Mọi người một bước đi vào trong địa vực của Huyễn Thần Điện, cảnh sắc trước mắt đại biến, cảnh sắc trước mắt mỗi người đều không giống nhau, nhưng lúc này có thể thấy được những người khác.

Đột nhiên Xích Minh Ma Tôn điên cuồng tru lên, hắn ngã trên mặt đất, thống khổ súc lại thành một đoàn. Mọi người bị hắn làm hoảng sợ, Cô Tinh đột nhiên tỉnh ngộ lại, tay đánh ra một đoàn hào quang màu vàng kim bao trụ Xích Minh Ma Tôn, nói: " Nga, ta đã quên ma đầu không cách nào đi vào. Xích Minh, ngươi ở lại chỗ này, chờ chúng ta đi ra rồi hãy nói."

Xích Minh Ma Tôn được màn kim quang bao trụ mới hồi tỉnh lại, hắn hận hận nói: " Một cái thần điện tàn phá mà cũng khi dễ người, cũng là ta xui xẻo! A...a...ta...ta..phiền chết thôi!" Bộ dáng của hắn thật có chút thảm, bất quá không có ai đồng tình với hắn.

Chỉ nghe Cô Tinh quát: " Bắt đầu rồi, không ai được nhúc nhích a, nếu không không có ai cứu được ngươi." Thanh âm phiêu hốt không chừng, đột nhiên chợt tiêu mất, chung quanh yên tĩnh dị thường.

Lý Cường nghe được tiếng quát của Cô Tinh, rất thành thật đứng thẳng mà đợi, chỉ thấy một đạo bạch quang bay qua, chậm rãi, trước mắt hiển xuất ra bầu trời màu bích lam, một vầng mây trắng đang phiêu đãng cuối chân trời, khắp thiên hạ đúng là biển rộng sóng vỗ nhộn nhạo, bốn phía không một bóng người, hắn nhìn chung quanh, đừng nói là Mạc Hoài Viễn bọn họ, ngay cả Cô Tinh cũng không thấy bóng dáng, trong lòng hắn hiểu được đây chính là huyễn cảnh. Lý Cường dù sao cũng là cao thủ tu luyện qua Thiên Tiến Chương, hắn rất trấn định, cũng không có lộn xộn, chỉ đem thần dịch lực vận vào trong ánh mắt.

Tựa như sương mù trên bầu trời được quét sạch, Lý Cường chỉ cảm thấy thần thanh mắt sáng, hắn nhìn thấy rõ mọi người nhưng mọi người lại đang đứng yên với vẻ khổ sở, không ai dám lộn xộn đi loạn, chỉ có Cô Tinh tay kháp linh huyền, tựa hồ như đang tính toán cái gì.

Lý Cường lại nhìn thấy tấm gương và mặt đất với vô số thải sắc khí phao, hắn biết thần nhãn của mình có thể nhìn xuyên qua huyễn cảnh, không khỏi nở nụ cười.

Chỉ thấy Cô Tinh đem linh huyền đánh ra, trong phút chốc một thông đạo thẳng tắp xuất hiện trước mắt mọi người. Cô Tinh thở dài một hơi, nói: " Tốt lắm, mọi người tới gần ta, chậm rãi mà đi, ngàn vạn lần đừng bước sang nơi khác, ở chỗ này mê loạn, ngoại trừ thần nhân thì không ai cứu được ngươi, cẩn thận đó."

Lý Cường phát giác Cô Tinh đánh ra linh huyền, bong bóng khí trong thông đạo đều bị bức ra một bên, tựa hồ khí phao là mấu chốt của nơi này. Hắn đuổi kịp Cô Tinh hỏi: " Cô Tinh lão đại, khí phao nơi này là thứ gì vậy?"

Cô Tinh nhìn chằm chằm thông đạo, thong thả đi về phía trước, hắn nói: " Một khí phao chính là một thế giới, một khi tiến vào, ngay cả ta cũng không cách tìm được, đây là thần thuật rất lợi hại."

Lý Cường nghe vậy lại càng hoảng sợ, vừa rồi thiếu chút nữa là hắn lấy tay đụng vào khí phao, nếu theo như lời Cô Tinh đó là một thế giới, vậy dám chắc đã bị khốn vào. Hắn lập tức rất thành thật theo sát phía sau Cô Tinh, nơi này thứ không thể suy đoán thật là nhiều lắm, nếu là lúc hắn mới từ địa cầu đi ra, nói không chừng sẽ đi thử một lần, nhưng bây giờ hắn đã không dám nữa, hắn đã biết sự lợi hại trong đó.

Mạc Hoài Viễn và Kỳ Quân Sát nãy giờ không nói gì, chỉ yên lặng đi theo sát. Kỳ thật, Mạc Hoài Viễn từ khi nhận ra Cô Tinh thì đối với chuyện chuyển thế đã không còn hy vọng nữa, hơn nữa chuẩn bị đem Nghịch Thiên Bảo Kính trả lại cho Cô Tinh, hắn đã hoàn toàn mất đi quyết tâm tranh đấu với tiên nhân. Kỳ Quân Sát cũng đã nhìn ra ý nghĩ của Mạc Hoài Viễn, hắn không muốn làm khó cho lão ca, cho nên hắn cũng không nói một lời.

Chỉ chốc lát sau, chỉ nghe Lý Cường nói: " Đã tới thần điện rồi." Hắn nhìn thấy xa xa mơ hồ thoáng hiện một quang mang màu lam chói mắt.

Cô Tinh kinh ngạc nói: " Ngươi có thể nhìn thấy Huyễn Thần Điện?"

Lý Cường cười nói: " Ta còn nhìn thấy Hiên Long đại ca ngay phía trước."