Phiêu Miễu Chi Lữ

Chương 118




Diệp Phong Linh thắc thỏm bất an đi tới đi lui trong Mê Lâm, nàng nói: " Tiểu muội a, ngươi nói Lý Cường kia có trả thù chúng ta hay không? Thật xui xẻo sao chúng ta lại chọc phải hắn vậy chứ? Sớm biết vậy sẽ không truy theo hắn làm gì…" Nàng như hỏi Vân Ngọc, lại như đang tự hỏi mình.

Vân Ngọc uể oải ngồi trên một gốc cây đại thụ, phẩy tay nũng nịu cười nhẹ nói: " Tỷ a, tiểu muội đến bây giờ cũng không rõ vì sao tỷ cứ đuổi theo người ta không tha…hihi…tỷ, có phải ngươi coi trọng hắn không, muốn cùng hợp tịch song tu? Oa, không phải tỷ đã động xuân tâm rồi chứ…không nên..tỷ…không..! Phải rồi a…!..haha!

Diệp Phong Linh một tay ôm bả vai Vân Ngọc, một tay dứ dứ trước mặt nàng, cười mắng: " Dám nói xấu lão tỷ của ngươi, xem ta như thế nào trị bại hoại ngươi!"

Vân Ngọc đột nhiên nói: " Đừng nhúc nhích! Có chuyện!"

Diệp Phong Linh cười nói: " Đừng nghĩ dời đi lực chú ý của tỷ, ta…"

Đại địa đột nhiên chấn giật lên, ngay sau đó lại dừng một chút. Diệp Phong Linh buông tay ra, kinh ngạc nói: " Chuyện gì xảy ra?"

Một tiếng vang kịch liệt từ dưới đất truyền đến, cả Mê Lâm cũng đều rung động. Vân Ngọc vẻ mặt kinh ngạc: " Tỷ, hình như là từ dưới đất truyền đến đó, di? Sao lại yên lặng rồi?"

Diệp Phong Linh kinh nghi không chừng, nói: " Chúng ta phải cẩn thận một chút." Trong lòng cả hai đều cảm thấy thắc thỏm bất an.

Qua thời gian rất lâu, một chút động tĩnh cũng không có. Vân Ngọc nói: " Hình như không có việc gì nữa, kỳ quái…"

Vừa dứt lời đột nhiên trước mặt xuất hiện một thiếu niên. Gương mặt người này kỳ lạ, có vẻ khắc khổ, hai đôi thọ mi kéo dài trên mặt, nửa người hắn cởi trần, thắt lưng tùy tiện dùng một sợi dây mềm buộc lại, thần sắc cổ quái cực kỳ.

Diệp Phong Linh kéo Vân Ngọc ra sau, đồng thời phun ra phi kiếm phòng thân, yêu kiều quát: " Ngươi là ai?"

Người nọ nhìn hai tỷ muội, nói: " Ân, không tệ, vừa trùng hợp." Ý hắn nói chính là Vân Ngọc.

Trong lòng Diệp Phong Linh cảm thấy sợ hãi, nàng kêu lên: " Tiểu muội, mau xuất kiếm! Nguy hiểm!"

Vân Ngọc bắn ra phi kiếm bảo vệ toàn thân. Người nọ lắc đầu: " Vô dụng thôi, hai người các ngươi không cần phản kháng, bây giờ ta thiếu hai thị nữ, chọn hai người các ngươi đi." Trên tay hắn đột nhiên bắn ra năm đạo bạch quang, gắt gao cuốn lấy hai người, đồng thời đưa tay chụp lấy phi kiếm của cả hai. Nguồn tại http://Truyện FULL

Diệp Phong Linh cả kinh hồn phi phách tán, hét lớn: " Chúng ta là đệ tử Tuệ Hành Cung, ngươi muốn làm gì?"

Người nọ lạnh lùng nói: " Cho dù ngươi là con gái của thiên vương lão tử thì cũng vô dụng."

Vân Ngọc nhỏ giọng nói: " Tỷ, nguyên anh của ta bị phong bế.."

Diệp Phong Linh sợ hãi phát giác nguyên anh của chính mình cũng bị phong bế.

Người nọ lăng không nâng lên hai tỷ muội nói: " Đừng phản kháng, ta chỉ cần các ngươi hỗ trợ, không có ác ý, sau khi xong chuyện sẽ khôi phục cho các ngươi." Một tiếng quát nhẹ: " Đi!" Ba người liền trống rỗng biến mất.

Người nọ chính là người mới tu thành Tán Tiên, Mạc Hoài Viễn.

Bởi vì Lý Cường liều mạng ngăn cản thiên sát, Mạc Hoài Viễn cơ hồ không chịu ảnh hưởng, phi thường thuận lợi tu vào Tán Tiên, thậm chí hắn cũng không cần phải tự tố lại hình dáng lần nữa mà vẫn bảo trì được nguyên mạo. Đợi đến khi ngưng thể thành hình đại công cáo thành, thì mới phát hiện Lý Cường té xỉu bên tường, cả Giai Không Cung đã chấn thành phấn mạt, chỉ còn lại đại sảnh trống rỗng, trên mặt đất một mảnh lang tạ.

Mạc Hoài Viễn thấy thế lập tức hiểu được Lý Cường vì ngăn cản thiên sát cho hắn nên mới như thế, mắt hắn nhất thời chuyển hồng, vội ôm lấy Lý Cường thuấn di qua Thanh Tịnh Cung.

Lý Cường bị thương rất nặng, cả người vết máu loang loang. Mạc Hoài Viễn lấy lại bình tĩnh, dùng thần thức tinh tế xem xét, thấy trong cơ thể Lý Cường đã hoàn toàn rối loạn, Thái Hạo Toa không ngừng di động như muốn phá thể chui ra. Mạc Hoài Viễn đưa tay xuất ra hư trảo, ngón tay nhẹ nhàng di động, bắt Thái Hạo Toa ra ngoài. Trong lòng hắn kinh ngạc không thôi, không biết thôi, không biết trong cơ thể sao lại có nhiều thứ cổ quái như vậy. Hắn nhu nhu con mắt, cả kinh kêu lên: " Sao lại có cả Hỏa Tinh trong đó…a..nga, thì ra là vậy. Nhưng trước tiên phải phong ấn rồi hãy nói."

Bây giờ Lý Cường đã tới cận kề bên bờ tẩu hỏa nhập ma, may là được Mạc Hoài Viễn phong ấn nguyên anh, tạm thời sẽ không nguy hiểm, nhưng hắn giống như một đoàn liệt hỏa bị thiêu đốt, toàn thân đỏ rực như một dòng sông lớn đang bị thiêu cháy, co rút lại trên giường của Thanh Tịnh Cung.

Mạc Hoài Viễn lấy ra một pháp bảo bằng tơ tằm màu xanh, xuất ra khỏi tay, hóa thành thanh khí trong suốt bao vây Lý Cường. Vật này dùng tơ của Long Sáp Tàm Trùng luyện chế, kỳ tích cực âm, gọi là Thiên Âm Ti, tạm thời có thể khống chế nhiệt độ đang không ngừng tăng cao của Lý Cường.

Trong lòng Mạc Hoài Viễn lại thấy đau xót, Lý Cường thuộc thuần hỏa tính dương cương thể làm cho hắn lâm vào khó khăn, hắn mặc dù có thể cứu trị, nhưng sau khi Lý Cường tỉnh lại, sợ rằng tu vi ngay cả Nguyên Anh kỳ cũng không đạt tới nữa. Mạc Hoài Viễn không muốn huynh đệ của mình vì mình mà công lực tổn hao nhiều, suy nghĩ hồi lâu mới nghĩ ra một biện pháp.

Lúc Lý Cường tiến vào Mê Lâm thì hắn cũng dã nhìn thấy có hai vị cô nương cũng đi vào. Mạc Hoài Viễn nghĩ thầm: " Nếu trong đó có một người là thuần âm thể thì quá tốt. Hắn cũng thật sự nghĩ không ra còn biện pháp nào nữa, cho dù hai cô gái này là con của các vị thần tiên, thì trước tiên cũng phải bắt về sử dụng, chỉ cần có thể cứu được Lý Cường, hắn cũng không có chỗ nào cố kỵ.

Sau khi Mạc Hoài Viễn phát hiện Vân Ngọc có thuần âm thể, trong lòng thật sự là vui vẻ dị thường. Hắn lập tức mang theo hai nàng thuấn di qua Thanh Tịnh Cung.

Diệp Phong Linh bị Mạc Hoài Viễn làm sợ đến muốn chết, vị thiếu niên có hai hàng lông mi dài này, thực lực quả thật quá kinh khủng, trong lòng nàng không kịp hối hận tại sao mình lại có lòng hiếu kỳ nặng nề như vậy. Mạc Hoài Viễn nói: " Tiểu nha đầu, thương lượng với ngươi một chút, huynh đệ của ta phải cần có thuần âm thể cứu trị cho nên muốn nhờ ngươi hỗ trợ." Ngoài miệng hắn nói thương lượng, nhưng ngữ khí cũng là uy hiếp.

Diệp Phong Linh kêu to: " Ngươi muốn làm gì a? Cái gì là thuần âm thể…ngươi..ngươi không được động tới muội muội của ta!"

Mạc Hoài Viễn lạnh lùng hừ nói: " Tiểu nha đầu, ta đây thương lượng với các ngươi, nếu chậm trễ thương thế của huynh đệ ta, lời mạnh miệng ta không thèm nói, Tuệ Hành Cung kia của các ngươi đừng nghĩ tiếp tục tồn tại, ta sẽ đem nó tiêu diệt thật sạch sẽ."

Diệp Phong Linh rùng mình một cái, thanh âm run rẩy hỏi: " Ngươi…ngươi là ai?"

Mạc Hoài Viễn nói: " Ta là ai cũng không trọng yếu, quan trọng là bằng vào thực lực Tán Tiên của ta, tốt nhất là các ngươi nên nghe lời."

Vân Ngọc đột nhiên nói: " Tỷ! Người trên giường chính là Lý Cường."

Mạc Hoài Viễn ngẩn ngơ, trong lòng không khỏi kêu khổ: " Chết rồi, các nàng nếu là bằng hữu của huynh đệ thì thật xui xẻo." Hắn biết tính Lý Cường nhất định sẽ không để cho bằng hữu vì hắn mạo hiểm nên trong lòng không khỏi khẩn trương.

Diệp Phong Linh đột nhiên cắn răng nói: " Được! Ta cứu hắn, ngươi nói làm sao đây?"

Mạc Hoài Viễn lắc đầu nói: " Ngươi không được, thể chất của ngươi bác tạp không thuần, còn nàng kia là thuần âm thể."

Vân Ngọc khiếp đảm trốn ở phía sau Diệp Phong Linh, nhỏ giọng nói: " Không phải chuyện của ta!"

Mạc Hoài Viễn nói: " Nếu các ngươi là bằng hữu của huynh đệ ta, xin hãy giúp hắn một tay, ta thề, sau này bất luận các ngươi có yêu cầu gì, ta cũng đều hỗ trợ." Hắn đã thật nóng nảy.

Diệp Phong Linh và Vân Ngọc nhìn nhau, một hồi lâu Vân Ngọc nhỏ giọng hỏi: " Làm sao cứu a?"

Mạc Hoài Viên cầm tay nàng, cười đến hai hàng lông mi trắng bay loạn, mắt tỏa ánh sáng: " A…ngươi đáp ứng rồi, haha, ngươi yên tâm! Rất dễ dàng thôi, chỉ cần dùng nguyên anh của ngươi đi đến giúp tiểu vũ trụ đang rối loạn của hắn, có ta thủ hộ một bên, rất nhanh sẽ không còn việc gì nữa, haha…" Hắn vui đến tột cùng, phải biết rằng tự nguyện cứu trị với bị động cứu trị sẽ có hiệu quả hoàn toàn khác nhau.

Diệp Phong Linh bất đắc dĩ nói: " Tiểu muội, ngươi phải cẩn thận đó, đều là do tỷ tỷ không tốt."

Cũng may hai cô nương đối với Lý Cường cũng không phản cảm, hơn nữa dưới sự uy hiếp và dụ hoặc của Mạc Hoài Viễn nên cũng không thể kháng cự. Vân Ngọc vốn là một tiểu cô nương tùy hòa thiện lương, đối với việc trợ giúp người cũng không mâu thuẫn, chỉ là vì lúc đầu Mạc Hoài Viễn mở miệng là đòi thuần âm thể, các nàng mơ hồ không rõ là chuyện gì xảy ra, cho nên mới sợ hãi. Nghe xong sự giải thích của Mạc Hoài Viễn, Vân Ngọc trầm tĩnh lại, nói: " Tiền bối, ta không hiểu làm sao, ngươi cứ việc chỉ dạy đi."

Mạc Hoài Viễn tiện tay lấy ra một thanh phi kiếm đưa cho Phong Linh, nói: " Ngươi sang một bên tự mình tu luyện cái chuôi Tuệ Tâm kiếm này, nếu huynh đệ ta có thể khôi phục, ta còn nhiều pháp bảo tặng cho tỷ muội các ngươi hơn."

Diệp Phong Linh tức khí nói: " Chúng ta không phải tham lam pháp bảo của ngươi…"

Mạc Hoài Viễn cười nói: " Đó là đương nhiên, ý tứ ta bảo ngươi sang một bên tu luyện là miễn cho ngươi cảm thấy nhàm chán, cho ngươi tìm việc để làm thôi."

Diệp Phong Linh nghe xong thiếu chút nữa tức chết, ngẫm lại không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là tiếp nhận Tuệ Tâm kiếm, đột nhiên nàng giật mình, cả kinh kêu lên: " Đây là phi kiếm của Tuệ Hành Cung chúng ta..là…là phi kiếm của tổ tiên Nghiễm Tuệ chân nhân, ngươi ở đâu có được?"

Mạc hoài viễn nói: " Nga, các ngươi là đồ tử đồ tôn của Nghiễm Tuệ a ? Ha ha, tốt! Nói cho ngươi, lúc Nghiễm Tuệ độ kiếp thì chính ta hộ pháp cho nàng, nàng độ kiếp xong, đưa cho ta không ít pháp bảo, trong đó có Tuệ Tâm kiếm."

Vân Ngọc thị là một mọt sách, đối với điển tịch bổn môn nhớ kỹ rõ ràng, nàng kinh nghi nói: " Tổ tiên để lại ngọc đồng giản có ghi lại …… trời ạ! Ngươi là ……"

Mạc Hoài Viễn vung tay lên nói: " Biết là được, không cho nói!"

Vân Ngọc cung kính đáp: " Dạ!"

Diệp Phong Linh nóng nảy: " Tiểu muội, hắn là ai vậy ?" Nàng là một người nóng nảy không kiên nhẫn để đọc những điển tịch trong sách, vì thế không biết là chuyện gì, chỉ quan tâm tới chuyện liên quan đến ngọc đồng giản.

Vân Ngọc không dám nói, Diệp Phong Linh gấp đến độ cuống quít dậm chân. Vân Ngọc nhìn Mạc Hoài Viễn liếc mắt một cái, nhỏ giọng nói: " Ngẫm lại bức họa bên trong tổ tiên đường của chúng ta ……"

Diệp Phong Linh suy tư, trong lòng kinh hãi, vội vàng run rẩy trứ tiến lên tham bái: " Linh nhi tham kiến tiền bối, xin tiền bối tha thứ Linh nhi đã vô lễ."

Mạc Hoài Viễn khoát tay nói: " Không cần, ta cũng là không có biện pháp, ai biết Tuệ nhi lại khai tông lập phái, xuất cái gì Tuệ Hành cung, chỉ cần huynh đệ ta không có việc gì, hết thảy đều cũng dễ nói chuyện."

Tới bước này, hai người cũng chỉ đành ngoan ngoãn nghe Mạc Hoài Viễn an bài. Diệp Phong Linh tay cầm Tuệ Tâm kiếm, đó là một thanh phi kiếm màu lam, hình tượng như một lá cây màu xanh biển, tại Tuệ Hành Cung đại bộ phận điển tịch đều cũng nhắc tới thanh kiếm này, nó là một biểu tượng của Tuệ Hành Cung, bất quá từ khi khai tông lập phái, thì không ai nhìn thấy qua cái chuôi phi kiếm này, nàng biết, nếu mình cầm cái chuôi phi kiếm này trở về, sợ rằng cả Tuệ Hành Cung đều cũng oanh động.

Diệp Phong Linh không dám nhiều lời, cầm phi kiếm chậm rãi lui lại bên chân tường. Mạc Hoài Viễn ngón tay bắn ra một chút bạch quang, bắn vào trong cơ thể của nàng, Diệp Phong Linh cảm thấy được cả người chấn động, nguyên anh bị phong bế đã giải mở.

Mạc Hoài Viễn lại cấp cho nàng một ngọc đồng giản: " Án theo ngọc đồng giản pháp môn tu luyện có thể nhanh hơn bội lần. Nhớ kỹ, tu luyện cần phải đi một mạch, không thể dừng lại, hiểu chưa ?"

Diệp Phong Linh vừa mừng vừa sợ, vội thi lễ nói: " Đệ tử tuân mệnh!"

Vân Ngọc cẩn thận hỏi: " Tiền bối, Ngọc nhi nên làm như thế nào ?"

Mạc Hoài Viễn trước tiên giải mở nguyên anh cho nàng, sau đó dương tay xuất một đạo phòng hộ pháp bảo, đem nàng và Lý Cường hai người vây ở chính giữa, đồng thời thu hồi Thiên Âm Ti, lúc này mới truyền âm nói: " Tiểu nha đầu, ngươi đến trước nâng hắn lên khoanh chân ngồi lại là được."

Vân Ngọc đưa tay, nâng Lý Cường dậy, giúp hắn khoanh chân ngồi, nói: " Được rồi, tiền bối."

Mạc Hoài Viễn thoáng do dự liễu một chút, còn nói: " Ngươi ngồi ở phía sau hắn, ôm sau lưng, cũng khoanh chân ngồi."

Vân Ngọc nhất thời mắc cở vẻ mặt đỏ bừng, lúng túng tay chân nói: " Này ……"

Mạc Hoài Viễn không buông tha nói: " Nhanh lên một chút! Nhanh lên một chút!"

Vân Ngọc thiếu chút nữa muốn khóc lên, thật sự là quá đáng a, dĩ nhiên cũng bắt nàng phải ôm một nam nhân. Nhưng đã đến nước này cũng không còn do nàng làm chủ nữa.

Nàng run rẩy cánh tay, ủy khuất ôm phía sau lưng Lý Cường. Một cổ nhiệt dương khí lập tức tỏa trên thân, tâm thần nàng run lên, không khỏi vừa tức vừa thẹn, nhắm mắt lại nói: " Được …… tốt lắm, được rồi ……"

Mạc Hoài Viễn khoanh chân ngồi ở một bên, nhắm chặt hai mắt, lông mi trắng khẻ nhếch, nói: " Tốt, được rồi, nghe ta nói, ngươi làm …… bước đầu tiên, đem tâm thần chìm vào nguyên anh lý ……"

Vân Ngọc đem tâm thần chìm vào nguyên anh. Mạc Hoài Viễn hai tay kháp định linh huyền, quát khẻ: " Khứ!" Ngón tay bắn ra một bạch quang, đem hai người gắt gao quấn quanh cùng một chỗ. Hắn há mồm phun ra tiên linh khí mới có của Tán Tiên, xâm nhập vào cơ thể Vân Ngọc. Mạc Hoài Viễn dùng cách này thật rất mạo hiểm, hắn vừa mới tu thành Tán tiên, tiên linh khí chưa tu luyện tinh thuần, bất quá vì cứu Lý Cường, hắn cũng quản không được hơn nữa.

Nguyên anh của Vân Ngọc cẩn thận tĩnh mở hai mắt, nguyên anh mặc phấn sắc tâm giáp, kiều tiểu đáng yêu. Thanh âm Mạc Hoài Viễn đột nhiên vang lên bên tai nguyên anh: " Nhớ kỹ, sau khi đi qua, lập tức dụng thuần âm khí của ngươi sửa sang lại tiểu vũ trụ rối loạn của hắn."

Vân Ngọc cảm thấy kỳ lạ, nghĩ thầm: " Phải chạy đi đâu sửa sang lại tiểu vũ trụ của hắn a ?"

Một đạo kim quang bàng bạc đem nguyên anh của Vân Ngọc gắt gao bao vây, mạnh mẽ tống vào trong cơ thể Lý Cường.

Vân Ngọc khiếp đảm đến cái gì cũng quên hết, chỉ thấy một luồng huyến lạn chói mắt đồng thời lại có một tiểu vũ trụ hỗn loạn không chịu nổi xuất hiện tại trước mắt nguyên anh của nàng, nàng hiểu được đã tới tử phủ của Lý Cường. Bên tai lại vang lên thanh âm Mạc Hoài Viễn: " Tiểu nha đầu, thay thế chủ nhân thôi động tiểu vũ trụ của hắn."

Tử phủ của Lý Cường giống như là núi lửa bộc phát, Vân Ngọc quả thực không biết nên như thế nào xuống tay, cho tới bây giờ nàng không có nếm thử qua pháp môn cứu người loại này bao giờ.

Mạc Hoài Viễn biết, nếu Vân Ngọc cố gắng để làm, lý cường chẳng những có khả năng khôi phục nguyên lai tu vi, thậm chí còn có thể tăng cao. Hắn cẩn thận từng bước một, từng bước đề Vân Ngọc, căng thẳng vượt qua cửa ải nguy hiểm nhất rồi mới cởi phong bế cho nguyên anh của Lý Cường.

Thần thức của Lý Cường bị Mạc Hoài Viễn mạnh mẽ áp vào trong nguyên anh, bởi vậy, nguyên anh giam cầm vừa được cỡi, hắn liền tỉnh lại, chỉ bất quá là nguyên anh tỉnh mà thôi. Lý Cường mở mắt nguyên anh, ngạc nhiên phát hiện bên người dĩ nhiên, cũng đang có một nguyên anh, là một nguyên anh mặc phấn sắc tâm giáp, là một tiểu nguyên anh phi thường xinh đẹp, hơn nữa lại là một cô gái, còn rất quen mặt.

Lý Cường cảm thấy thật ngạc nhiên, nguyên anh ở trong cơ thể không thể nói chuyện, hắn nhịn không được phải sờ vào đầu của tiểu nguyên anh. Vân Ngọc đột nhiên phát hiện Lý Cường có thể cử động, lại sờ vào đầu nguyên anh của mình, tức giận đến đưa tay đẩy ra, con mắt mở to, bộ dáng có vẻ tức giận.

Thật quá thú vị, Lý Cường như thế nào đều cũng không nghĩ tới sẽ có một nguyên anh tiểu muội muội bên người. Do đang ở trong chính cơ thể của mình, Lý Cường có chút không kiêng kỵ, nghĩ thầm: " Hay! Dám đánh ta!" Hắn ôm nàng, trong phút chốc, hai người đồng thời tràn dâng một loại cảm giác kỳ diệu tuyệt luân. Nói giỡn sao, nguyên anh ôm nhau, cũng chính là tâm linh trực tiếp tiếp xúc và va chạm. Vân Ngọc nhất thời như nằm mộng, đừng nói đẩy hắn ra, ngay cả khí lực để động thủ cũng không có.

Loại cảm giác kỳ diệu này cho tới bây giờ Lý Cường cũng không có cảm thụ qua, giống như là đáy lòng có một sợi dây đàn rung động, cái loại cảm giác mừng như điên, hưng phấn dâng trào đầy mỹ cảm, cực độ vui sướng như những làn sóng dâng tràn vào trong tâm linh, hắn choáng váng, ngây dại, như thế nào cũng không muốn buông tay, thầm nghĩ cứ ôm nhau như vậy, cho đến vĩnh viễn.

Đến lúc này thì hai người đồng thời nghe được một tiếng quát khẽ: "Vận công!"

Hai người không tự chủ được liền bắt đầu thôi động tiểu vũ trụ. Cử động này suýt chút đã có thể không chịu nổi, Lý Cường thuộc thân thể thuần hỏa tính, mà Vân Ngọc lại là thuần âm thể, vốn là nước lửa bất tương dung, bất quá, nguyên anh Vân Ngọc có thêm một đồ vật, đó là tiên linh khí của Mạc Hoài Viễn phun ra, có nó dung hòa, hai người nhất thời nước lửa hòa tan, không phân biệt được nữa.

Lý cường quả thực dễ chịu vô cùng, chẳng những thân thể bị thương và công lực rất nhanh khôi phục, còn có thêm một người không biết từ nơi nào tới, một tiểu nguyên anh xinh đẹp, cho tới bây giờ hắn vẫn không có cảm giác thư giãn khoái trá như thế. Ôm Vân Ngọc, hắn cũng nhất định không buông tay, chỉ là một lần một lần vận công, chẳng những chính mình công lực tăng nhiều, ngay cả đưa luôn tu vi Vân Ngọc cũng đã tăng cường mạnh lên.

Vân Ngọc cũng thẹn thùng cúi đầu vận công, nàng cũng không có nghĩ đến, nguyên anh

tiếp xúc như thế lại tuyệt vời kỳ lạ.

Mạc Hoài Viễn rốt cục trầm tĩnh lại, vui vẻ nghĩ: " Huynh đệ vận khí thật sự là không tệ, nếu không có thuần âm thể của tiểu nha đầu, vậy đã quá khó khăn, hắc hắc, huynh đệ sẽ không thể rời khỏi nàng, dù sao tu chân giới hợp tịch song tu cũng có rất nhiều, có thêm một đôi của họ cũng không là gì.

Mạc Hoài Viễn biết hai người nhất thời không có gì đáng ngại, liền lặng yên thuấn di qua Giai Không Cung, tìm được Kim Liên Ngọc Tọa và Hấp Tinh kiếm, còn có Huyễn Dương Hoàn cắt thành hai đoạn, rồi lại thu thập những mảnh vụn của Lan Uẩn chiến giáp.

Diệp Phong Linh đem Tuệ Tâm kiếm tu luyện xong, đứng dậy, phát hiện Mạc Hoài Viễn đã vắng mặt, chỉ ở trên giường có hai người đang ôm nhau, tiểu muội của mình đang nằm gọn trong lòng ngực Lý Cường, còn tên Lý Cường đáng chết kia, đang ngồi trên giường, cả người lóe lên tử sắc quang mang thật chói mắt, tựa hồ đã khôi phục công lực. Diệp Phong Linh không khỏi sắc mặt ửng đỏ, nàng không hiểu nên làm cái gì bây giờ nữa.

Diệp Phong Linh ngơ ngác địa nhìn hai người, hàng trăm tư vị trỗi lên, nàng cũng không biết làm sao lại như vậy, cư nhiên có một tia căm tức trong đó, trong lòng cảm thấy áy náy vạn phần, hiểu được là do mình hại tiểu muội. Nàng cứ như vậy ngơ ngác nhìn, cũng không biết qua bao lâu.

Mạc Hoài Viễn đột nhiên xuất hiện tại bên người nàng, hỏi: " Nha đầu, kiếm luyện được rồi ?"

Diệp Phong Linh cả kinh, cúi đầu nói: " Dạ, tiền bối, tu luyện tốt lắm rồi."

Mạc Hoài Viễn nhìn hai người trên giường, nói một câu Diệp Phong Linh nghe không hiểu: " Quá thì không được ……" Hắn bắn ra một đạo bạch quang, mạnh mẽ thu hồi nguyên anh của Vân Ngọc trở về trong cơ thể nàng, đồng thời phun ra tiên linh khí trợ giúp Lý Cường vận công.

Lý Cường đột nhiên phát hiện, tiểu nguyên anh xinh đẹp kia bị một cỗ kình lực mạnh mẽ cướp ra khỏi lòng ngực mình, hắn nhất thời khẩn trương, lập tức muốn khôi phục lại thần trí như cũ, ai ngờ căn bản là không làm được. Lúc này chợt nghe bên tai đột nhiên có người nói đạo: " Mau vận công! Không nên suy nghĩ nhiều, ta là Mạc Hoài Viễn, ngươi yên tâm đi!" Lý Cường nhất thời an tâm, lại một lần rồi lại một lần tiếp tục vận công.

Vân Ngọc tỉnh lại, kinh nghiệm vừa rồi tựa như một giấc mộng xinh đẹp động lòng người, đã ghi khắc vào sâu trong tâm linh nàng. Nàng mở mắt, phát hiện mình dĩ nhiên cũng đang nằm ở trong lòng ngực Lý Cường, một tay còn gắt gao ôm cổ hắn. Vân Ngọc thẹn thùng tới cực điểm, chỉ cảm thấy trên mặt như bị lửa thiêu, nàng lén lút nhìn quanh mọi nơi, âm thầm cầu khẩn, tốt nhất không ai phát hiện, ai ngờ liếc mắt, chợt nhìn thấy Mạc Hoài Viễn đang cười cười nhìn mình, ngay sau đó lại nhìn thấy khuôn mặt cổ quái của lão tỷ, nàng mắc cở đến nỗi trái tim cũng như muốn vọt ra ngoài.

Nhảy xuống giường, Vân Ngọc nhào vào trong lòng Diệp Phong Linh, ủy khuất nói: " Tỷ, ta …… ta cũng không biết như thế nào lại như vậy …… đi thôi!" Nàng tấm tức như muốn khóc.

Diệp Phong Linh ôm Vân Ngọc, đau lòng nói: " Tiểu muội ngoan! Đều là tỷ không tốt, chúng ta đi thôi." Vân Ngọc nằm ở trong lòng Diệp Phong Linh, miệng thì tấm tức, nhưng khóe miệng lại mang theo một ý cười.

Mạc Hoài Viễn nói: " Ta thiếu các ngươi hai tiểu nha đầu một phần tình, sau này vô luận chuyện gì, chỉ cần ta có khả năng giúp đỡ, tuyệt đối sẽ không chối từ. Ân, đồ vật này đưa cho hai người các ngươi, đây là pháp bảo Nghiễm Tuệ lưu lại, xem như vật quy nguyên chủ đi, còn có một ít pháp bảo, các ngươi đem trở về chia nhau."

Diệp Phong Linh hành lễ nói: "Tiền bối có rảnh xin mời đến Tuệ Hành Cung chỉ giáo, Linh nhi …trước tiên tạ qua."

Vân Ngọc trong lòng cũng không muốn đi, bất đắc dĩ vừa rồi làm nũng thì chính tự mình nói phải đi, lúc này thật không tiện đổi lời, Diệp Phong Linh lại cực kỳ vũ đoạn, nàng nghĩ là tiểu muội phải nếm đau khổ, thêm do nàng đã gây ra họa, cho nên thầm nghĩ sớm một chút rời đi. Mạc hoài thấy Lý Cường đã không còn gì đáng ngại, liền không hề ngăn cản hai tỷ muội, cho các nàng một số pháp bảo đáp tạ, đem hai tỷ muội đưa ra khỏi cung.

Lý Cường lần này tọa công hơn một tháng trời mới tỉnh lại, vừa mở mắt đã lập tức nhìn dáo dát xung quanh, Mạc Hoài Viễn đứng ngay trước mắt mà như không nhìn thấy, câu nói đầu tiên vừa mở miệng đã làm Mạc Hoài Viễn choáng váng.

"Cái…kia nguyên anh tiểu muội muội là ai ? Nàng ở nơi nào ?"

Mạc Hoài Viễn cười khổ nói: " Ai, huynh đệ, ngươi như thế nào không hỏi chuyện lão ca tu tiên, cũng không hỏi thương thế của mình thế nào, bế quan hơn một tháng, tỉnh lại liền mở miệng tìm Tiểu muội muội …… có đúng hay không có chút quá đáng a."

Lý cường liếc hắn một cái, nói: " Lão ca a, như vậy còn muốn hỏi ? Nếu ngươi không tu được Tán Tiên thì ta đã xong đời rồi, nói mau …… nàng là ai ?"

Mạc Hoài Viễn cười nói: " Có phải ngươi coi trọng tiểu cô nương phải không ?"

Lý Cường do dự liễu một chút, nói: " Đó là một loại cảm giác rất kỳ quái, phi thường tuyệt vời, nàng là ai ? Nói mau a!"

Mạc Hoài Viễn không khỏi đắc cười ha hả, nói: " Ha ha, cái gì kỳ quái cảm giác, lão đệ có đúng hay không yêu nàng mất rồi?"

Lý Cường cũng mặc kệ Mạc Hoài Viễn nói cái gì, chỉ không ngừng hỏi: " Nàng là ai ? Nàng là ai ?"

Thấy Lý Cường đưa mắt nhìn chằm chằm mình, vẻ mặt chờ mong, Mạc Hoài Viễn trong lòng suy tư: " Chết rồi, nếu huynh đệ biến thành tình si đã có thể phiền toái liễu …… ai ? loại…này công pháp như thế nào lợi hại như vậy, di chứng không nhỏ." Hắn bị Lý Cường nhìn đến không chịu nổi, không thể làm gì khác hơn là nói: " Các nàng là tuệ hành cung đệ tử ……"

Lý Cường kinh hãi thất sắc: " Có phải là hai tiểu cô nương trong Mê Lâm không?"

Mạc Hoài Viễn gật đầu nói: " Các nàng là nữ tu chân đến Tinh Cung gần đây nhất."

Nguyên anh của Vân Ngọc rất nhỏ, tại tử phủ rất khó thấy rõ diện mục, nhưng một khi nghe nói là một trong hai nàng, Lý Cường lập tức biết là ai: " Nguyên lai là Ngọc nhi!" Mạc Hoài Viễn gật đầu nói: " Là nàng cứu ngươi, nếu không có thuần âm thể của nàng, sợ rằng ngươi đã tẩu hỏa nhập ma rồi."

Lý Cường nói: " Ta biết, cho nên ta muốn tìm nàng!"

Mạc Hoài Viễn hai tay phe phẩy, nói: " Nàng đã đi rồi. Huynh đệ a, ngươi sẽ không …… thật sự coi trọng nàng đó chứ." Hắn tiếp tục trêu chọc Lý Cường.

Lý Cường nói: " Lão ca ngươi không hiểu, bởi vì ngươi không có kinh nghiệm qua …… a a, còn muốn cám ơn lão ca, đã làm cho tiểu đệ cảm nhận được ý cảnh tuyệt vời như thế, quả thực là khắc cốt minh tâm a."

Mạc Hoài Viễn phát giác Lý Cường đang thật lòng, vì vậy cười nói: " Ân, huynh đệ, vậy ngươi cứ lớn mật đeo đuổi đi, ta nghĩ bằng vào bản lãnh của ngươi, hẳn là không có chuyện, có cái gì cần lão ca ra mặt thì cứ phân phó."

Lý Cường dở khóc dở cười nói: " Hay thật, loại này mà cũng có thể hỗ trợ sao ? Thôi cứ để ta tự đi một mình đi."

Mạc Hoài Viễn ha ha cười to: " Đúng, đúng, đúng! Loại việc này nếu hỗ trợ, thường thường sẽ càng làm càng rối, ha ha, huynh đệ cũng mau thanh tỉnh đó." Hắn thật sự là rất vui vẻ, lại nói: " Kim Liên Ngọc Tọa của ngươi và Hấp Tinh kiếm đều cũng hoàn hảo không tổn hao gì, Lan Uẩn chiến giáp, Huyễn Dương Hoàn ta đều cũng một lần nữa giúp ngươi tu luyện qua. Huynh đệ, sau này không cho liều mạng như vậy biết không ? Ngươi lần này quá nguy hiểm rồi, ta đã sớm chuẩn bị tốt pháp bảo đối phó thiên kiếp, vậy mà một kiện cũng không có dùng tới, nếu không phải Thái Hạo Toa và Lan Uẩn chiến giáp công năng đặc thù, huynh đệ à, dù ta có bản lãnh cũng không thể nào cứu được ngươi a."

Lý Cường cười nói: " Ta không có liều mạng a, ai biết thiên kiếp lợi hại như vậy, ta chỉ là tưởng cấp cho lão ca giảm bớt một chút áp lực, a a, lần sau không dám nữa." Hắn bây giờ đã hiểu được, trong truyền thuyết nguyên anh tu luyện Tán tiên tựa hồ như rất dễ dàng, ai ngờ chính tự mình chứng kiến tình huống thực tế nhưng lại hoàn toàn khác hẳn, sợ rằng so với người tu chân độ kiếp còn muốn lợi hại hơn nữa, trách không được Tán tiên ít như vậy, một cửa này thật sự là không dễ qua.

Mạc Hoài Viễn hiểu được ý tứ của Lý Cường, hắn là không muốn làm mình bất an mới cố ý nói như vậy, trong lòng không khỏi cảm thán: " Bằng hữu như vậy đi nơi nào mà tìm a ? Cũng có thể nói lão thiên đối với mình không tệ, rốt cục có thể thoát khốn ra.

Mạc Hoài Viễn nói: " Huynh đệ, chúng ta cùng nhau, đồng thời phá đi Hoàn Vũ Thanh Điền đại trận, sau đó chúng ta sẽ rời đi nơi này."