Ngoại truyện: Phi Ngư 2
Tại chợ Nam, Phiêu Miểu các.
Bạch Cơ, Nguyên Diệu, và Ly Nô đi giữa dòng người tấp nập ở chợ Nam, chầm chậm về phía Phiêu Miểu các.
Nguyên Diệu cứ mãi vuốt vuốt mái tóc nửa ướt nửa khô của mình.
Bạch Cơ cười nói: “Hiên Chi, cảm giác tắm trong sông Lạc vào cuối xuân như thế nào?”
Nguyên Diệu nhăn mặt nói: “Gần đây trời nóng, cuối xuân mà giống đầu hè, sông Lạc thì không lạnh. Nhưng tiểu sinh không biết bơi nên không nổi lên được còn bị sặc nước mấy lần. Mùa hè năm nay, tiểu sinh phải học bơi thôi, mong Ly Nô lão đệ dạy cho tiểu sinh.”
Ly Nô nghe vậy, nói: “Mọt sách, gia không dạy đâu. Ngươi ngốc quá, chắc chắc là không học được đâu.”
Bạch Cơ cười nói: “Hiên Chi, để ta dạy cho. Ta bơi giỏi nhất rồi, có thể bơi khắp các con sông lớn nhỏ mà không cần lên bờ, có thể ở dưới nước hàng trăm năm cũng không vấn đề gì.”
Nguyên Diệu mỉm cười nói: “Bạch Cơ, đó là bản năng, không phải kỹ năng. Tiểu sinh nghĩ con người không thể học bơi từ ngươi đâu.”
Ly Nô nói: “Mọt sách, gia cũng không dạy nổi con người. Hay ngươi học bơi từ A Lục đi, ngươi đã hứa cho hắn mượn tiền, chắc chắn hắn sẽ sẵn lòng dạy ngươi thôi.”
Nguyên Diệu nói: “Như thế cũng được. Nói đến A Lục, Bạch Cơ, Ngư Trung Thạch đó thực sự là gì vậy? Trên thế gian này thật sự có bảo vật thần kỳ như vậy sao?”
Bạch Cơ nói: “Có đấy. Phi Ngư rất hiếm gặp, là bảo vật kỳ diệu giúp Đạo gia tu tâm dưỡng tính, trường sinh bất lão, chỉ tiếc là đã bị A Lục và thê tử phá hủy mất rồi.”
Nguyên Diệu hỏi: “Làm sao mà con cá lại chui vào trong đá được?”
Bạch Cơ cười nói: "Người bơi trên đời như cá nổi trong đá. Hiên Chi, đây là một cảnh giới của tạo hóa, không cần lý do."
Người bơi trên đời, cá nổi trong đá, đó là cảnh giới của tạo hóa.
Nguyên Diệu vừa suy ngẫm lời của Bạch Cơ vừa theo bước chân của nàng, bước vào con ngõ cụt.
Ly Nô, người đi trước, đột nhiên dừng lại, hơi nghiêng đầu, hít nhẹ cánh mũi.
"Chủ nhân xem nơi này đen ngòm, khói mù mịt, âm khí tràn ra cả ngoài Phiêu Miểu các. Ba chúng ta chỉ ra ngoài ăn bữa trưa, thế mà trong Phiêu Miểu các đã có kẻ trộm đột nhập rồi…"
Nguyên Diệu định thần nhìn kỹ, chỉ thấy trong ngõ cụt ngập tràn khí đen, âm khí rợn người.
Thường ngày, con ngõ cụt bên ngoài Phiêu Miểu các chỉ là nơi hoang vu cỏ dại rất đìu hiu, không hề có khí độc đen kịt như bây giờ, giống như âm khí rợn rợn từ địa ngục Hoàng Tuyền trào lên.
Bạch Cơ nheo mắt phượng nhưng không để ý lắm, cười nói: "Đây là âm khí từ địa phủ, e là có khách từ địa phủ tới."
Khi Bạch Cơ, Nguyên Diệu, và Ly Nô vừa bước vào Phiêu Miểu các, họ bèn nghe thấy tiếng cãi vã từ bên trong vọng ra.
Một giọng nói: "A Cữu, tất cả là do ngươi!"
Giọng khác đáp: "Tiểu An, rõ ràng là ngươi tham tiền, sao lại trách ta?!"
"Không trách ngươi thì trách ai? A Cữu, nói cho cùng, cái chết của ta cũng là do ngươi gây ra!"
"Tiểu An, chuyện nào ra chuyện đó, sao lại kéo chuyện cũ ra nói?!"
"Ôi, A Cữu, ngươi có ý gì? Chẳng lẽ cái chết của ta chỉ là chuyện cũ, không đáng nhắc đến sao?!"
"Tiểu An, ta không có ý đó..."
...
Nguyên Diệu nghe, cảm thấy rất quen tai, đó là giọng của Hắc Bạch Vô Thường từ địa phủ.
Hắc Bạch Vô Thường là quỷ sai của địa phủ, Bạch Vô Thường tên là Tạ Bất An, Hắc Vô Thường tên là Phạm Vô Cữu, hai người lúc sống là bạn tốt, kết nghĩa kim lan, tình như thủ túc. Sau này vì một số lý do nên họ cùng nhau qua đời. Diêm Vương khen ngợi tình nghĩa sâu đậm của họ, cho họ cùng làm quỷ sai ở địa phủ.
Nguyên Diệu quen biết Hắc Bạch Vô Thường từ sự kiện "Gương Âm Dương". Khi Kình Ma thượng cổ xuất hiện, Trường An biến thành tòa thành của những xác sống, Hắc Bạch Vô Thường đã nhờ Bạch Cơ giúp khôi phục danh sách địa phủ.
Hắc Bạch Vô Thường có hơi tham tiền, ngoài việc làm đúng công việc bắt hồn theo danh sách của địa phủ thì đôi khi họ nhận tiền để dẫn linh hồn của những người sống tò mò xuống địa phủ, nhưng vì sợ Diêm Vương biết nên họ chỉ dám dẫn đến cầu Nại Hà.
Vi Ngạn rất muốn tham quan địa phủ một lần, hắn luôn nhờ Nguyên Diệu tìm Hắc Bạch Vô Thường giúp đỡ. Từ sau sự kiện "Gương Âm Dương", Nguyên Diệu chưa gặp lại Hắc Bạch Vô Thường nên không thể giúp Vi Ngạn nhưng hôm nay thì gặp được họ rồi.
Phiêu Miểu các tràn ngập âm khí của địa phủ, những làn khí đen như dòng sông tràn ra từ bên trong, lan tỏa khắp nơi, thậm chí tràn ra cả bên ngoài cửa.
Bạch Cơ trong lòng không vui, nàng khẽ phất tay áo trắng, tạo ra một cơn gió mát.
Một làn gió nhẹ thoảng qua, âm khí đặc quánh và lạnh lẽo trong Phiêu Miểu các ngay lập tức tan biến, thế giới trở lại sự sáng sủa và trong lành của cuối xuân.
Hắc Bạch Vô Thường nhận ra Bạch Cơ đã trở về, hai người ngừng cãi nhau, lần lượt bước ra từ bên trong.
Bạch Cơ cười nói: "Đúng là khách quý, hôm nay hai vị quỷ sai có thời gian rảnh đến Phiêu Miểu các chơi à à?"
Hắc Vô Thường nói: "Bạch Cơ, chúng ta đến đây nhờ ngươi giúp đỡ."
Bạch Cơ đảo mắt, cười nói: "Được thôi. Mời hai vị quỷ sai vào trong ngồi, chúng ta từ từ nói chuyện. Hiên Chi, đi pha trà."
"Vâng," Nguyên Diệu đáp.
Bạch Cơ và Hắc Bạch Vô Thường vừa trò chuyện vừa đi vào bên trong.
Ly Nô ăn uống no nê, vốn định đi ra sân sau của Phiêu Miểu các, nằm dưới gốc cây bồ đề tắm nắng ngủ trưa nhưng lại tò mò không biết hai con quỷ treo cổ này gặp phải rắc rối gì mà lại đến Phiêu Miểu các nhờ Bạch Cơ giúp đỡ. Thế là Ly Nô biến thành một con mèo đen nhỏ, cuộn mình nằm dưới cửa sổ ở sân sau vừa nửa tắm nắng vừa nghe trộm cuộc trò chuyện bên trong.
Nguyên Diệu vào bếp đun nước, pha một bình trà Cam Lộ, mang vào bên trong.
Phiêu Miểu các, bên trong.
Bạch Cơ và Hắc Bạch Vô Thường ngồi bên bàn ngọc xanh trò chuyện.
Nguyên Diệu mang trà Cam Lộ đến rồi đứng ở bên cạnh.
Chuyện là như thế này.
Hôm qua, Hắc Bạch Vô Thường theo danh sách địa phủ, bắt một linh hồn đã đến lúc dương thọ kết thúc, mang về địa phủ.
Linh hồn này tên là Bá Trứu, dương thọ sáu mươi tám, cũng không phải người xấu, chỉ là một người bình thường.
Bá Trứu có một sở thích là câu cá.
Trong suốt cuộc đời, điều Bá Trứu yêu thích nhất là câu cá. ông từng đi khắp ba núi năm hồ, chỉ để câu cá ở các con sông khắp nơi. Cuối cùng, ông định cư ở Lạc Dương, cũng vì ở gần đó có nhiều con sông, thuận tiện cho việc câu cá.
Dương thọ của Bá Trứu đã hết, Hắc Bạch Vô Thường bắt hồn ông đi. ông không nỡ rời bỏ cần câu yêu quý của mình nên van xin Hắc Bạch Vô Thường, xin được mang cần câu xuống địa phủ.
Hắc Bạch Vô Thường nghĩ rằng Diêm Vương không có quy định cấm không cho linh hồn mang đồ vật xuống địa phủ, mang theo một cây cần câu cũng không phải chuyện lớn nên họ đồng ý.
Bá Trứu mang theo cần câu yêu quý, theo Hắc Bạch Vô Thường xuống địa phủ.
Khi đi qua cầu Nại Hà ở sông Tam Đồ, nhìn dòng nước cuồn cuộn của sông Tam Đồ, cùng với bùn máu đục ngầu và những bộ xương lăn lộn trong đó, ông lại lên cơn thèm câu cá.
Không hiểu vì sao, Bá Trứu lại muốn đứng trên cầu Nại Hà để thỏa mãn cơn nghiện câu cá lần cuối cùng trong đời. Dù thế nào, ông ta cũng muốn thực hiện được ước nguyện này.
Bá Trứu năn nỉ Hắc Bạch Vô Thường, mong họ cho phép ông câu cá trên cầu Nại Hà. Hắc Bạch Vô Thường không đồng ý. Bá Trứu bèn lấy từ trong ngực ra một cái bọc vải đỏ, mở ra và lấy ba viên bi vàng dâng lên Hắc Bạch Vô Thường.
“Đây là bảo vật mà lão già này nhặt được vào mùa đông năm ngoái, nguyện dâng tặng hai vị Quỷ Tiên Đại Nhân. Mong hai vị Quỷ Tiên Đại Nhân thương tình mà đồng ý cho ước nguyện cuối cùng của lão già này.”
Hắc Vô Thường không đồng ý, nói: “Không được. Cầu Nại Hà không phải là nơi để câu cá!”
Nhưng Bạch Vô Thường lại bị ba viên bi vàng thu hút, trong mắt lộ ra ánh sáng, cũng có hơi động lòng.
“A Cữu, chúng ta cũng không gấp gì, để ông ta câu cá một lát cũng chẳng sao...”
Hắc Vô Thường ngạc nhiên nói: “Tiểu An, cầu Nại Hà là nơi để câu cá sao? Hơn nữa, sông Tam Đồ kết nối bốn bể tám phương, dưới nước có vô số vong linh, tràn ngập những cảm xúc mãnh liệt và ký ức tan vỡ của hàng tỷ sinh linh qua đời. Những cảm xúc và ký ức mạnh mẽ này sẽ sinh ra những sinh vật kỳ quái đáng sợ. Ngay cả Diêm Vương cũng không biết trong sông Tam Đồ có những quái vật gì, ngươi dám để ông ta câu cá ở đây ư?”
Bạch Vô Thường đáp: “A Cữu, ông ta chỉ là một vong linh con người bình thường. Dù sông Tam Đồ có đầy rẫy những sinh vật đáng sợ, ông ta chỉ là một con người bình thường với một cần câu bình thường có thể câu được gì chứ? Chúng ta chỉ cần cho ông ta thời gian giới hạn, ông ta sẽ chẳng câu được gì đâu. Chúng ta đợi thêm một lát sẽ kiếm được ba viên bi vàng mà chẳng mất gì.”
Hắc Vô Thường vẫn không yên tâm hỏi: “Thật sự không có vấn đề gì chứ?”
Bạch Vô Thường đáp: “Yên tâm đi, không có vấn đề gì đâu.”
Thế là Hắc Bạch Vô Thường cho Bá Trứu một khoảng thời gian giới hạn, chỉ cho phép ông ta câu cá trên cầu Nại Hà trong một thời gian bằng một nén nhang.
Bá Trứu đồng ý.
Bá Trứu đứng trên cầu Nại Hà, vung cần câu, bắt đầu câu cá.
Hắc Bạch Vô Thường đứng đợi không xa.
Dây câu thả xuống dòng nước của sông Tam Đồ.
Nước sông sông Tam Đồ rất đục, và dòng chảy ngầm rất mạnh, không nhìn thấy rõ có gì bên dưới.
Chẳng bao lâu, dây câu trĩu xuống, dường như có thứ gì đó cắn câu từ đáy sông Tam Đồ.
Bá Trứu vui mừng, vội vàng kéo cần câu lên.
Thứ cắn câu dường như khá nặng, đang đấu sức với Bá Trứu dưới đáy sông Tam Đồ.
Dựa trên kinh nghiệm câu cá trước đây, Bá Trứu đoán rằng có lẽ ông đã câu được một con cá lớn.
Việc có thể câu được cá lớn trên cầu Nại Hà ở cuối cuộc đời khiến Bá Trứu rất vui và phấn khích. ông dùng hết sức lực, vung cần câu lên, kéo móc câu lên.
Một con bạch tuộc* mặt người có kích thước như một chiếc cối xay bị dây câu kéo ra khỏi sông Tam Đồ.
*Nguyên âm là蛸 Tiêu: Ngày xưa gọi là bạch tuộc tám chân, hay thạch cự. Còn có tên gọi khác: Bát tiêu.
“Hai vị Quỷ Tiên Đại Nhân, lão già này câu được cá rồi!”
Bá Trứu phấn khởi nói.
Hắc Bạch Vô Thường lúc đó đang trò chuyện, không chú ý đến việc Bá Trứu câu cá. Khi nghe thấy tiếng kêu của Bá Trứu, hai người quay lại nhìn thì lập tức cảm thấy không ổn.
Con bạch tuộc mặt người lớn cỡ chiếc cối xay khi vừa được kéo ra khỏi mặt nước, đã lớn lên như gặp gió. Cơ thể mềm mại màu đen của nó phồng lên, thể tích tăng lên hàng trăm lần.
Con bạch tuộc mặt người há miệng to, nuốt chửng Bá Trứu vào bụng.
Cơ thể đen bóng mềm mại của nó lan ra khắp cầu Nại Hà, tám cái chân của nó như những sợi dây leo cuốn quanh cây cầu, trông như một ngôi nhà khổng lồ màu đen.
Con bạch tuộc mặt người nhe răng múa vuốt lại há miệng to về phía Hắc Bạch Vô Thường.
Hắc Bạch Vô Thường vội vàng rút vũ khí ra đối phó.
Sau một hồi chiến đấu, Hắc Bạch Vô Thường không thể đánh bại được con quái vật khổng lồ như ngôi nhà này.
Hắc Bạch Vô Thường thấy tình thế không ổn bèn bỏ chạy.
Con bạch tuộc mặt người cũng không đuổi theo Hắc Bạch Vô Thường, mà chỉ rút lui, yên tĩnh nằm lại trên cầu Nại Hà.
Hắc Bạch Vô Thường chạy đến một khoảng cách an toàn, núp sau một cây khô, từ xa nhìn con quái vật khổng lồ chắn trên cầu Nại Hà, trong lòng đầy sợ hãi và phiền muộn.
Con bạch tuộc khổng lồ này đã nuốt chửng Bá Trứu khiến hai người mất đi linh hồn mà họ phải bắt giữ, không thể về âm phủ giao nộp. Điều đáng lo ngại hơn là con quái vật này chắn ngang cầu Nại Hà, ngăn chặn con đường dẫn đến âm phủ, vấn đề này càng nghiêm trọng hơn.
Hắc Bạch Vô Thường đang bối rối thì một giọng nữ già nua vang lên: “Ai bảo các ngươi tham lam mù quáng, luôn làm những việc chỉ vì tiền, lần này thì gặp báo ứng rồi phải không?”
Hắc Bạch Vô Thường nhìn theo tiếng nói, thì ra là Mạnh Bà.
Mạnh Bà là một bà lão tóc bạc phơ, khuôn mặt từ bi hiền hậu. Bà mặc một bộ áo tím, tay cầm một chiếc gậy có treo một cái chuông đồng, bước đi loạng choạng.
Bạch Vô Thường cười nịnh: “Mạnh Bà Đại Nhân, người hiểu biết rộng rãi, xin hãy cho chúng ta biết đây là loại quái vật gì?”
Mạnh Bà đáp: “Đây là quỷ bạch tuộc Minh Hà. Nó vốn là linh hồn của một con thủy quái ở biển, lang thang trong sông Tam Đồ. Vì trong sông Tam Đồ chứa đầy những cảm xúc mạnh mẽ và ký ức tan vỡ của hàng tỷ sinh linh nên đã sinh ra quỷ bạch tuộc Minh Hà. Quỷ bạch tuộc Minh Hà thường sống ở đáy sông Tam Đồ là một sinh vật rất hiếm gặp. Không ngờ các ngươi lại làm nó xuất hiện.”
Hắc Vô Thường cười nịnh: “Mạnh Bà, ngài là ân nhân của chúng ta, xin ngài chỉ bảo cho chúng ta, bây giờ phải làm sao đây? Làm cách nào để khiến con quỷ bạch tuộc Minh Hà nhả linh hồn mà nó đã nuốt ra và trở về đáy nước?”
Mạnh Bà cười nói: “Cái này, lão thân không biết rồi. Lão thân trước giờ chỉ nghe nói đến, đây cũng là lần đầu tiên tận mắt thấy nó. Các ngươi có thể tìm Diêm Vương, ông ấy là vua của âm phủ, chắc chắn sẽ có cách.”
Hắc Bạch Vô Thường cùng lắc đầu như trống bỏi.
Hắc Vô Thường nói: “Không được, không được, không thể để Diêm Vương đại nhân biết chuyện này!”
Bạch Vô Thường nói: “Nếu Diêm Vương đại nhân biết con quỷ này là do chúng ta gây ra, chắc chắn sẽ lột da chúng ta!”
Mạnh Bà suy nghĩ một lát rồi nói: “Con quỷ bạch tuộc Minh Hà vốn là sinh vật của biển cả, nếu các ngươi không dám tìm Diêm Vương thì hãy đi tìm Long Vương đi. Có lẽ nàng ấy sẽ có cách giúp các ngươi.”
Thế là Hắc Bạch Vô Thường đã đến Phiêu Miểu các.
Bạch Cơ và Nguyên Diệu nghe xong lời Hắc Bạch Vô Thường kể thì đều rất ngạc nhiên.
Ly Nô không nhịn được hỏi vọng từ ngoài cửa sổ: “Này, mấy tên chết treo kia, cái con quỷ bạch tuộc Minh Hà đó là cá à?”
Vì trong lòng đang phiền muộn lại đến cầu cứu Bạch Cơ, Hắc Bạch Vô Thường không thèm chấp việc Ly Nô gọi hai người là “mấy tên chết treo”.
Bạch Vô Thường đáp: “Là cá.”
Con mèo đen liếm môi, nói: “Ăn được không? Nó có ngon không?”
Hắc Vô Thường nói: “Nó trông có thể ăn luôn cả ngươi đấy.”
Bạch Cơ suy tư một chút, cười nói: “Nghe cũng thú vị đấy. Ta chưa từng thấy con quỷ bạch tuộc Minh Hà bao giờ. Hai vị quỷ sai, ta sẽ cùng các ngươi đến âm phủ xem thế nào.”
Con mèo đen đứng dậy, nói: “Chủ nhân, Ly Nô cũng muốn đi. Ly Nô không thể bỏ lỡ con cá đó được.”
Bạch Cơ cười nói: “Được thôi.”
Nguyên Diệu hỏi: “Bạch Cơ, tiểu sinh cũng phải đi cùng sao?”
Bạch Cơ cười đáp: “Ngươi không cần phải đi. Thứ nhất, ngươi là người sống, vào âm phủ một chuyến,tuy không mất mạng nhưng cũng sẽ hao tổn dương khí, có hại cho sức khỏe. Hôm nay ngươi vừa rơi xuống sông Lạc, đã bị âm khí xâm nhập lại bị nhiễm lạnh, không cần phải đi âm phủ. Thứ hai, con quỷ bạch tuộc Minh Hà có thể chiếm cứ cầu Nại Hà lại to lớn như nhà, chắc hẳn rất nguy hiểm. Thứ ba, theo như thỏa thuận, chiều nay A Lục sẽ mang hòn đá đến Phiêu Miểu các. Nếu lúc hắn đến mà Phiêu Miểu các không có ai thì đúng là bất lịch sự. Ngươi ở lại để tiếp đãi A Lục nhé.”
Nguyên Diệu đáp: “Được rồi. Bạch Cơ, Ly Nô lão đệ, hai người phải cẩn thận, chú ý an toàn.”
“Ừ.”
Bạch Cơ mỉm cười.
Con mèo đen cười nói: “Mọt sách à, ngươi ở nhà trông Phiêu Miểu các cho tốt, tối nay gia sẽ nấu tiệc thịt bạch tuộc cho ngươi ăn.”
Bạch Cơ có vẻ không hài lòng, nói: “Ly Nô, quỷ bạch tuộc Minh Hà nghe thôi là đã không ngon rồi, đừng làm mà ăn nữa. Mấy thứ ở sông Tam Đồ đều nhiễm quá nhiều oán khí và quỷ khí của âm giới, không tốt lành gì.”
Con mèo đen nói: “Chủ nhân, thế bạch tuộc biển có ngon không?”
Bạch Cơ hơi sững người, nói: “Bạch tuộc là một loại hải tộc, chúng mạnh mẽ, có tám chân, giỏi xây dựng cung điện, pháo đài, thường làm lao động nặng ở biển. Ta chưa từng ăn chúng bao giờ.”
Con mèo đen cười nói: “Chủ nhân, Ly Nô sẽ mở ra cho ngài một ý tưởng mới. Tương lai khi ngài trở lại biển cả, có thể thử xem chúng có ngon không.”
Bạch Cơ nói: “Bạch tuộc mềm nhũn, trơn láng như một đống bùn, trông không có vẻ gì ngon lành cả.”
Thế là Bạch Cơ và Ly Nô vừa trò chuyện về việc bạch tuộc có thể ăn hay không vừa cùng Hắc Bạch Vô Thường rời khỏi Phiêu Miểu các, đi đến âm phủ.
Sau khi Bạch Cơ và Ly Nô rời đi, Nguyên Diệu ở lại một mình trong Phiêu Miểu các để trông coi cửa hàng.
Vì đã rơi xuống sông Lạc, Nguyên Diệu thay một bộ quần áo sạch sẽ rồi tháo búi tóc ra, phơi khô mái tóc nửa ướt, sau đó buộc lại.
Nguyên Diệu đang định giặt quần áo thì A Lục mang theo hòn đá xông thẳng vào Phiêu Miểu các.
Nguyên Diệu đón tiếp A Lục.
A Lục đưa hòn đá ra.
Nguyên Diệu cúi đầu nhìn, chỉ thấy hòn đá đó nhỏ hơn cái cối xay một chút, có màu xám đen, trông rất bình thường không có gì đặc biệt. Khi thử cầm lên thì thấy nặng khoảng ba mươi cân, không có gì lạ khi Hồ thương Bà Đà không muốn mang theo nó để làm việc, vì nó khá nặng.
A Lục mang theo hòn đá chạy một mạch đến Phiêu Miểu các, dù hắn cao lớn, mạnh mẽ, cũng mệt đến mức mồ hôi đầm đìa, thở hổn hển.
Nguyên Diệu vội vàng mang trà đến cho A Lục.
A Lục gấp gáp hỏi: “Nguyên công tử, Bạch Cơ cô nương đâu rồi?”
Nguyên Diệu đáp: “Vừa có chuyện xảy ra nên Bạch Cơ và Ly Nô lão đệ đã ra ngoài làm việc rồi. Trước khi đi, nàng dặn tiểu sinh tiếp đãi ngươi.”
A Lục hỏi: “Nguyên công tử, ngươi có thể nhìn ra con cá trong hòn đá này có còn sống không?”
Nguyên Diệu lắc đầu, khó xử nói: “Tiểu sinh mắt kém, không nhìn ra bảo vật.” Thế là A Lục và Nguyên Diệu cùng thống nhất để lại hòn đá, chờ Bạch Cơ về kiểm tra.
A Lục uống hết trà, nghỉ ngơi một lát rồi về nhà trước, ngày mai sẽ quay lại Phiêu Miểu các.
Sau khi A Lục rời đi, Nguyên Diệu mang hòn đá lên bàn ngọc xanh, đặt ngay ngắn.
Nguyên Diệu tiếp tục ra giếng cổ để giặt đồ. Sau khi giặt xong, phơi khô thì thấy trời đã gần tối, hắn bèn tranh thủ mua vài cái bánh Tất La ở cửa hàng của người Hồ trước khi trống báo hiệu đánh lên, dùng làm bữa tối. Vì lo rằng Bạch Cơ và Ly Nô sẽ đói khi trở về, hắn mua đủ phần cho ba người.
Trăng đã lên đến đỉnh trời, cành hoa đua nở, đêm xuân yên tĩnh và thanh bình trong thành Lạc Dương.
Trong Phiêu Miểu các, Nguyên Diệu đang quỳ gối ngồi bên bàn ngọc xanh, đốt bảy cây đèn đồng, đọc một quyển Luận Ngữ.
Nguyên Diệu vừa đọc sách thánh hiền vừa lo lắng cho Bạch Cơ và Ly Nô. Dưới địa phủ xuất hiện một con bạch tuộc lớn như cả một tòa nhà nằm ngang trên cầu Nại Hà, chỉ nghĩ thôi cũng thấy thật đáng sợ.
Bạch Cơ và Ly Nô đi xử lý việc này, thật sự sẽ không có vấn đề gì chứ?
Vì Bạch Cơ luôn mạnh mẽ và có thể làm được mọi thứ nên Nguyên Diệu thường mặc định rằng nàng có thể giải quyết mọi rắc rối, đánh bại mọi quái vật, xử lý tốt mọi việc, mà quên mất rằng nàng cũng chỉ là một con rồng yêu.
Liệu Bạch Cơ có gặp chuyện gì không, nàng có bị con quỷ bạch tuột nuốt mất không?!
Nguyên Diệu nghĩ lung tung, càng nghĩ càng lo, lòng phiền muộn, không thể tập trung vào sách thánh hiền được nữa.
Đúng lúc đó bên ngoài vang lên tiếng đẩy cửa và tiếng nói chuyện của Bạch Cơ và Ly Nô.
Bạch Cơ nói: “Ly Nô, ta đã nói rồi, cái thứ đó nhìn qua đã biết không ăn được, vậy mà ngươi còn nhào vào cắn một miếng. Nhìn xem, miệng lưỡi ngươi đều đen cả rồi. Muốn nôn thì ra ngoài nôn, đừng có nôn ở trong Phiêu Miểu các.”
Ngay khi tiếng mở cửa vang lên, Ly Nô đã chạy ra ngoài, nôn thốc nôn tháo ngoài ngõ cụt.
Nguyên Diệu nghe thấy thì vội vàng đứng dậy.
Bạch Cơ mỉm cười bước vào.
“Hiên Chi, ta về rồi.”
Nguyên Diệu nhìn Bạch Cơ một lượt, lập tức ngạc nhiên.
Bạch Cơ mặc một bộ y phục trắng nhưng đã bị dính nhiều vết bẩn đen, trở thành một bộ quần áo đen trắng lẫn lộn, hơn nữa còn phát ra mùi tanh nồng nặc. Tuy nhiên, dù bộ y phục trắng đã biến thành đen trắng, Bạch Cơ vẫn tỏa sáng rạng ngời, trông vẫn đầy sức sống, không hề bị thương.
“Bạch Cơ không sao chứ? Quần áo của ngươi… sao lại đổi màu thế này?”
Bạch Cơ mỉm cười nói: “Hiên Chi, ta không sao. Chỉ là, trên cầu Nại Hà, ta đã đấu với quỷ bạch tuột. Con quỷ bạch tuột đó không chỉ có toàn thân phủ đầy dịch nhờn, mà còn có thể phun ra chất lỏng đen tanh, ta không kịp tránh, bị phun cả vào người.”
Nguyên Diệu hỏi: “Vậy còn con quỷ bạch tuột đó thì sao?”
Bạch Cơ cười tươi nói: “Ta đã mang nó về rồi.”
Bạch Cơ quỳ gối ngồi bên bàn ngọc xanh, nàng lấy ra một chiếc hộp gỗ nhỏ.
Bạch Cơ mở hộp gỗ, khẽ mở đôi môi đỏ, thổi nhẹ một hơi vào hộp gỗ.
Trong hộp bay ra một giọt nước nhỏ bằng bàn tay.
Giọt nước trong suốt, lấp lánh ánh sáng, bên trong chứa một con quỷ bạch tuột nhỏ màu đen đang quơ quào.
Con Bạch túc quỷ vẫn còn sống, vì đã bị pháp thuật của Bạch Cơ thu nhỏ lại lại bị nhốt trong giọt nước, nó quơ quào như một bông hoa đen đang liên tục khép mở.
Nguyên Diệu nhìn con quỷ bạch tuột lơ lửng giữa không trung, nói: “Thì ra đây là quỷ bạch tuột.”
Bạch Cơ mỉm cười nói: “Đúng vậy. Bây giờ nó đã nhỏ lại, trông còn tạm được. Khi nó to như một tòa nhà, trông thật kinh khủng. Chuyến đi đến địa phủ lần này không uổng công, cuối cùng tháng này Phiêu Miểu các cũng có thu nhập. Hắc Bạch Vô Thường đã đưa ta một trăm lượng vàng, ta giúp họ giải quyết con quỷ bạch tuột làm yên ổn tình hình trên cầu Nại Hà. Còn thêm ba viên bi vàng để ép con quỷ bạch tuột nhả hồn phách của Bá Trứu ra. A, sau trận chiến này, vận động nhiều quá, ta đói rồi. Hiên Chi, ta muốn ăn gì đó.”
Nguyên Diệu đứng dậy, cười nói: “Tiểu sinh đi ra bếp lấy cho nàng bánh Tất La. Ủa còn Ly Nô lão đệ thì sao? Sao chưa vào nữa?”
Bạch Cơ mỉm cười nói: “Ly Nô thấy quỷ bạch tuột, nghĩ rằng nó cũng là cá, chắc chắn ăn được. Thế là nhảy vào cắn một miếng, kết quả là ngậm đầy dịch nhờn đen, ghê quá mà nôn rồi, đã nôn cả đoạn đường rồi.”
“Cái này…”
Nguyên Diệu ngạc nhiên.
Nguyên Diệu bước ra ngoài xem Ly Nô, chỉ thấy con mèo đen vẫn đang ngồi xổm trong ngõ cụt mà nôn khan.
Mèo đen nhìn thấy Nguyên Diệu, giọng khản đặc nói: “Mọt sách, khó chịu quá, ghê quá, gia không muốn sống nữa…”
Nguyên Diệu nói: “Ly Nô lão đệ, không phải cá nào cũng ăn được đâu. Với thức ăn, phải cẩn thận khi cho vào miệng, không thể…”
Mèo đen vẫy vẫy chân, ngắt lời Nguyên Diệu, nói: “Được rồi, Mọt sách đừng nói nữa. Ngươi vào trong đi, để gia yên tĩnh mà nôn một lát…”
Nguyên Diệu đành phải đi vào.
Nguyên Diệu bưng ra một đĩa bánh Tất La từ bếp, một đĩa bánh vàng sữa lại pha một bình trà cam lộ, mang vào trong gian trong.
Bạch Cơ đang nhìn chăm chú vào hòn đá trên bàn ngọc xanh.
Trên không trung, con quỷ bạch tuột bị nhốt trong giọt nước vẫn đang tiếp cận hòn đá, không ngừng bay lượn quanh hòn đá.
Nguyên Diệu đi tới, nói: “Bạch Cơ, đây là hòn đá mà A Lục mang đến. Nàng xem con cá trong hòn đá này còn sống được không?”
Bạch Cơ lắc đầu, nói: “Không sống được nữa. Ngư Trung Thạch đã chết từ lâu rồi. Có một số thứ, đã mất đi rồi là mất đi rồi, không thể có lại được.”
Nguyên Diệu nói: “Vậy thì phải làm sao bây giờ? A Lục còn đang hy vọng con Ngư Trung Thạch có thể có cơ hội, để Hồ thương Bà Đà có thể mua hòn đá của hắn.”
Bạch Cơ nói: “A Lục không có duyên phận với việc phát tài. Những thứ không có trong mệnh, không thể cưỡng cầu.”
Nguyên Diệu buồn rầu nói: “Vấn đề của A Lục bây giờ không còn là phát tài, mà là trả nợ. Ngư Trung Thạch không có chuyển biến tốt, hắn sẽ nợ Hồ thương Bà Đà ba viên bi vàng, hắn không thể nào trả được số tiền này.”
Con quỷ bạch tuột vẫn quanh quẩn gần hòn đá, liên tục tiến gần hơn nhưng bị giọt nước ngăn lại.
Bạch Cơ liếc nhìn hòn đá lại nhìn con quỷ bạch tuột, đôi môi đỏ hơi nhếch lên, khóe miệng nở một nụ cười kỳ quái.
“Hiên Chi, ta lại có thể tạo ra một thứ thú vị. Ta sẽ mua hòn đá của A Lục.”
Ngày hôm sau, A Lục đến Phiêu Miểu các, Bạch Cơ nói với hắn rằng con Ngư Trung Thạch không thể hồi sinh được nữa.
A Lục vô cùng thất vọng. Nghĩ đến việc trả nợ, hắn lại cảm thấy tuyệt vọng, cuộc đời vô vọng.
Bạch Cơ đề nghị mua hòn đá của A Lục với giá ba viên bi vàng.
A Lục mừng rỡ, vội vàng đồng ý ngay. Thế là Bạch Cơ đưa cho A Lục ba viên vi vàng mà nàng đã nhận được từ địa phủ. Những viên bi vàng này là ba viên mà ngày xưa Bá Trứu đã tình cờ nhặt được trong bụi cỏ bên đường sau khi đi câu cá về, là ba viên mà Tiểu Lục đã mất.
A Lục mang ba viên bi vàng trả lại cho Hồ thương Bà Đà, vậy là đã trả xong nợ.
A Lục tiếp tục công việc đánh cá ở sông Lạc và bán cá ở chợ Nam như thường lệ, từ đó Ly Nô cũng có nơi để mua cá, còn Phiêu Miểu các lại có thể ăn uống bình thường.
Hôm đó, vào buổi trưa, trời trong gió mát, ánh nắng chan hòa.
Vào buổi trưa hôm đó, trời trong xanh, nắng rực rỡ.
Tại sân sau của Phiêu Miểu các, Nguyên Diệu và Bạch Cơ ngồi dưới tán cây bồ đề xanh tươi, bên cạnh là con mèo đen đang cuộn tròn trên chiếc đệm cỏ.
Ở giữa Nguyên Diệu, Bạch Cơ, và Ly Nô là một tảng đá.
Tảng đá nằm nửa trong ánh nắng, nửa trong bóng râm của cây.
Cả ba đôi mắt đều chăm chú nhìn vào tảng đá.
Đó là bảo vật mới do Bạch Cơ tạo ra.
Tảng đá là của A Lục nhưng đã được mài mỏng, giống như một chiếc gương hình bầu dục có phần lồi lên. Nhìn qua ánh nắng, bên trong tảng đá có một con, không, một con quỷ bạch tuột Minh Hà đang bơi lượn.
Quỷ bạch tuột Minh Hà có hình dạng kỳ dị và xấu xí, toàn thân nhầy nhụa, móng vuốt xòe ra trông vô cùng hung tợn đáng sợ.
Nhìn một lúc, Nguyên Diệu không kìm được mà nói: “Bạch Cơ, chẳng phải nói rằng ngắm nhìn thần vật này sẽ giúp tâm hồn thư thái, hòa mình vào trời đất, giúp trường sinh bất lão sao? Nhưng sao ta nhìn càng lâu thì lại càng thấy tâm không tĩnh, chỉ cảm thấy đáng sợ và ghê tởm…”
Con mèo đen nhắm mắt, nói: “Chủ nhân, lần này mọt sách nói không sai. Ly Nô vừa nhìn thấy vật này bèn nhớ lại cảnh lúc cắn nó, càng nghĩ càng buồn nôn, hôm nay thật không muốn ăn gì cả.”
Bạch Cơ xoa cằm, nói: “Ờm, dù sao cũng là đồ giả tạo ra trong lúc ngẫu hứng, hơn nữa lại dùng quỷ bạch tuột Minh Hà làm nguyên liệu, so với loại Phi Ngư chính phẩm do trời đất tạo thành vẫn còn cách xa lắm.”
Nguyên Diệu thực sự không thể nhìn thêm bèn dời mắt đi.
“Bạch Cơ, thần vật mà ngươi làm ra nhìn không giúp trường thọ, còn khiến người ta hao mòn tuổi thọ.”
Bạch Cơ cũng thu hồi ánh mắt, cười nói: “Chuyện này… có lẽ là do thời điểm ngắm không đúng. Thần vật mà ta làm ra thích hợp để ngắm nhìn vào lúc nửa đêm, khi vạn vật tĩnh lặng, dưới ánh trăng âm u, càng nhìn càng thấy đáng sợ, càng nhìn càng có không khí ma quái. Ồ, đã làm xong rồi thì ta sẽ bán với giá cao cho Vi công tử.”
Nhắc đến Vi Ngạn, Nguyên Diệu nhớ đến Hắc Bạch Vô Thường, nói: “Bạch Cơ, Đan Dương luôn muốn đi thăm Địa Phủ, trước đây đã nhờ ta nhờ vả Hắc Bạch Vô Thường nhưng lần này ta không kịp nói với họ.”
Bạch Cơ cười: “Chuyện nhỏ thôi. Viết một bức thư rồi nhờ hạc giấy mang đến cho Hắc Bạch Vô Thường là được. Tuy nhiên, sau chuyện lần này, Hắc Bạch Vô Thường có thể sẽ phải giữ mình một thời gian, không dám dẫn người đi thăm Địa Phủ nữa.”
“À? Vậy Đan Dương không thể thăm Địa Phủ rồi?”
“Không sao, ta có thể dẫn Vi công tử đi thăm Địa Phủ. Đi cùng ta còn có thể qua cầu Nại Hà nữa. Chỉ là giá của ta cao hơn Hắc Bạch Vô Thường một chút.”
Nguyên Diệu toát mồ hôi lạnh, nói: “Vậy để ta báo lại cho Đan Dương sau.”
Bạch Cơ cười tủm tỉm: “Hiên Chi, tốt nhất là báo cho hắn khi Phiêu Miểu các không có việc làm ăn, lỗ vốn, coi như là thu nhập cầm cự của Phiêu Miểu các. Dù sao, Vi công tử cũng là khách hàng giàu có, có thể nuôi sống ba người chúng ta!”
Nguyên Diệu thở dài: “Ôi! Thật đáng thương cho Đan Dương!”
“Hì hì.”
Bạch Cơ lấy tay áo che miệng, cười ma mãnh.
Một cơn gió xuân muộn thổi qua, cây cối xanh um lay động như sóng, cỏ xanh rạp xuống, con mực tám chân trôi nổi lượn lờ trong tảng đá.
Đầu hạ lại đến rồi.
Hết quyển 7