Trăng lên đến đỉnh trời, ánh đèn lung linh,
Bạch Cơ và Nguyên Diệu ngồi trong phòng ngủ của Thạch Sinh.
Thạch Sinh lấy xuống một chiếc hộp gỗ liễu cao nửa người từ tủ đa bảo.
Trên chiếc hộp gỗ liễu phủ đầy bụi.
Thạch Sinh thổi bụi, mở hộp gỗ liễu ra.
Thì ra chiếc hộp gỗ liễu đó không chỉ là một chiếc hộp, khi Thạch Sinh mở từng lớp của hộp, một sân khấu thiết kế tinh xảo hiện ra trước mặt Bạch Cơ và Nguyên Diệu.
Phông nền của sân khấu là một căn phòng nhỏ có hoa và trăng, cổ kính và đầy ý nghĩa.
Thạch Sinh nhìn phông nền sân khấu, nói: "Ở đây vẫn còn ở vở "Hội Chân Ký". Giờ không kịp làm phông nền khác, để ta biểu diễn cho các người xem một đoạn "Hồng Nương Truyền Thư" trong "Hội Chân Ký" vậy."
Bạch Cơ cười nói: "Vở "Hội Chân Ký" trong dân gian diễn nhiều quá rồi, nghe chán rồi. Ta muốn xem cái gì đó khác."
Thạch Sinh hỏi: "Ngươi muốn xem gì?"
Bạch Cơ nói: "Phông nền căn phòng này cũng thích hợp cho Tang Gia Nhạc, đã là nhạc tang, ta muốn nghe một vở kịch tưởng nhớ người đã khuất, ví dụ như tưởng nhớ thê tử đã mất chẳng hạn..."
Nguyên Diệu không nhịn được nói: "Bạch Cơ có hơi thất lễ rồi..."
Bạch Cơ cười mà không nói.
Thạch Sinh nói: "Ta luôn luôn nhớ thương Tử Quân, có khi cũng biểu diễn một vở rối dây nhớ lại quá khứ của chúng ta. Nếu các ngươi muốn xem ta sẽ biểu diễn một đoạn."
Thạch Sinh lấy con rối nam mặc áo lam và con rối nữ mặc áo đỏ, đặt lên sân khấu và bắt đầu biểu diễn.
Trên sân khấu, nam và nữ gặp nhau, quen biết và sau đó thành thân, vui vẻ bên nhau. Trong căn phòng phía Tây, họ cùng nhau dưới ánh trăng làm thơ và uống rượu. Nhưng cảnh vui không kéo dài, trên sân khấu chỉ còn lại người nam cô độc một mình.
Thạch Sinh đứng sau sân khấu hát: "Ngô đồng nửa chết, uyên ương lạc bạn, đêm khuya giường trống nghe tiếng mưa, tóc bạc như tuyết tóc như sương khiến người đau đớn lòng."
Nguyên Diệu nghe mà rơi nước mắt, hắn cảm thấy sự nhớ nhung của Thạch Sinh đối với thê tử thật cảm động, cảnh sinh tử chia lìa khiến người ta đau lòng.
Nguyên Diệu lau nước mắt, quay đầu nhìn Bạch Cơ lại thấy Bạch Cơ đang cười tươi như đang xem một vở hài kịch.
Nguyên Diệu không khỏi sững sờ, nói: "Bạch Cơ, sao ngươi không khóc?"
Bạch Cơ ngơ ngác nói: “Hiên Chi, tại sao ta phải khóc?"
Nguyên Diệu nghẹn ngào nói: "Dù không khó, ngươi cũng không thể cười. Thạch Sinh huynh đang diễn cảnh chia ly bi thương, sao ngươi có thể cười được?"
Bạch Cơ cười nói: "Vở kịch tưởng nhớ người đã khuất này quả thực rất chân thành, tình cảm dạt dào khiến người ta bi thương. Ta không cười vở kịch này mà cười một vở hài kịch khác."
Nguyên Diệu ngạc nhiên nói: "Còn có vở hài kịch? Ta sao không thấy?"
Bạch Cơ cười nói: "Vì ngươi đang ở trên sân khấu đang diễn xuất."
Nguyên Diệu vô cùng bối rối, nói: "Ta rõ ràng đang xem kịch, sao lại đang diễn xuất trên sân khấu?"
Bạch Cơ nói: "Không thấy rõ chân tướng vì mình ở trong đó. Vở kịch đó, con rối không biết mình đang biểu diễn và ngươi cũng đang cùng nó diễn kịch."
Nguyên Diệu trong lòng càng thêm bối rối.
"Bạch Cơ, ta không hiểu ngươi đang nói gì."
Trên sân khấu, con rối của Thạch Sinh vẫn đang nhìn trăng ngoài cửa sổ, bày tỏ nỗi nhớ người thê tử đã khuất.
"Thời gian trôi qua, mùa đông và mùa xuân, nóng lạnh thay đổi, người đã về cõi âm, âm dương cách biệt mãi mãi, linh hồn cô đơn làm sao biết có linh hồn hay không..."
Bạch Cơ nở một nụ cười kỳ lạ, nói: “Hiên Chi đừng vội, đợi một lát nữa ta sẽ giải đáp mọi thắc mắc của ngươi. Vở kịch tối nay sẽ có nhiều khúc quanh bất ngờ lắm.”
Không lâu sau, Thạch Sinh đã biểu diễn xong vở kịch tưởng nhớ người đã khuất. Hắn từ phía sau sân khấu bước ra quỳ xuống đất.
Thạch Sinh vẻ mặt buồn bã, nơi khóe mắt còn vương những giọt lệ. Hắn im lặng hồi lâu, dường như vẫn chưa thoát ra khỏi cảm xúc trong vở kịch.
Bạch Cơ nói: “Năm tháng lạnh lẽo không còn ai bên cạnh, trăng sáng cũng mờ mịt. Thạch tiên sinh, thời gian có thể làm nhạt đi mọi thứ. Con người hay không phải con người đều dễ quên. Cái chết và sự chia ly, dù lúc đó không thể chấp nhận được nhưng theo thời gian, cảm giác đau buồn sẽ ngày càng phai nhạt...”
Thạch Sinh ngắt lời Bạch Cơ, nói: “Không phải vậy. Sự ra đi của Tử Quân khiến ta đau đớn vô cùng. Nỗi đau và sự buồn bã này chưa bao giờ phai nhạt theo thời gian.”
Bạch Cơ nói: “Đó là vì thời gian vẫn chưa đủ lâu. Cho ta hỏi Thạch phu nhân đã qua đời bao lâu rồi?”
Ánh mắt Thạch Sinh có phần mơ hồ, hắn suy nghĩ một lúc rồi nói: “Rất lâu rồi.”
Bạch Cơ hỏi: “Bao lâu rồi?”
“Ta... không nhớ rõ nữa.” Thạch Sinh suy nghĩ một hồi, dường như đầu hắn lại bắt đầu đau, hắn ôm đầu nói: “Chắc là đã vài trăm năm rồi, ta đã bị nỗi buồn nhấn chìm rất lâu rồi. Thời gian đối với những con thỏ yêu chúng ta dài dằng dặc như không có điểm kết thúc, ta không nhớ rõ nữa.”
“Vậy Thạch phu nhân qua đời vào mùa nào? Là mùa xuân khi mọi thứ đâm chồi nảy lộc, hay là mùa đông khi vạn vật đều chìm trong im lặng?”
“Ta... cũng không nhớ rõ nữa.” Thạch Sinh ôm đầu, đau khổ nói.
“Không thể nào không nhớ được. Dù thời gian có thể làm nhạt đi nỗi buồn nhưng không thể quên được khoảnh khắc bi kịch xảy ra. Nếu sự chia ly này thật sự là khắc cốt ghi tâm thì dù một vạn năm sau cũng vẫn nhớ rõ khoảnh khắc đó, đó là mùa đông khi vạn vật tàn tạ, núi Côn Lôn phủ đầy tuyết trắng. Ta vẫn nhớ rõ con đường đến Long Uyên, cơn gió lạnh như dao cắt... A, ta nói xa quá rồi, ý ta là Thạch tiên sinh đã chìm trong nỗi buồn vì sự ra đi của thê tử trong nhiều năm, sự chia ly này hẳn là khắc cốt ghi tâm. Mà sự chia ly khắc cốt ghi tâm, dù không nhớ rõ năm nào, tháng nào, ngày nào, ít nhất cũng nên nhớ rõ mùa nào.”
Giọng nói của Bạch Cơ phiêu diêu như gió.
Nguyên Diệu hơi sững sờ, Côn Lôn, Long Uyên, có phải Bạch Cơ đang nhớ lại cuộc chia ly với Băng Nghi sao? Mặc dù ngươi chưa từng nhắc đến, dường như cũng không quan tâm nhưng nghe như vậy, cuộc chia ly này với nàng cũng là khắc cốt ghi tâm.
Thạch Sinh nói: “Ta thật sự không nhớ ra... Có lẽ là vì ta sống quá lâu rồi, đối với thỏ yêu thì thời gian quá dài, thời gian không có ý nghĩa, mùa cũng không có ý nghĩa.”
Bạch Cơ cười, nói: “Đối với yêu quái, thời gian có lẽ dài đến mức mất đi ý nghĩa nhưng đối với ngài, cuộc đời chỉ có hơn trăm năm.”
Thạch Sinh vô cùng bối rối.
Nguyên Diệu cũng cảm thấy rất bối rối.
“Bạch Cơ, Thạch Sinh huynh là yêu thỏ mà…”
Bạch Cơ cười nói: “Không, hắn là con người.”
Sắc mặt Thạch Sinh thay đổi đột ngột, hắn lại đau khổ ôm đầu.
Nguyên Diệu nhìn Thạch Sinh, từ nhỏ hắn đã có thể thấy những điều mà người bình thường không thể thấy và có thể phân biệt rõ ràng giữa người và phi nhân. Sự khác biệt giữa người và phi nhân, người bình thường có thể không nhận ra nhưng trong mắt hắn, sự khác biệt rõ ràng như màu đỏ và xanh lục. Trong mắt hắn, Thạch Sinh không có dù là khí tức của con người, Thạch Sinh không phải là con người.
Nguyên Diệu chắc chắn nói: “Bạch Cơ, lần này ngươi nhầm rồi, Thạch Sinh huynh không phải là con người.”
Bạch Cơ chỉ cười mà không trả lời Nguyên Diệu, thay vào đó ngươi nói với Thạch Sinh: “Thạch tiên sinh, ngài vừa biểu diễn một vở kịch rối rất tuyệt vời. Để đáp lại, ta cũng sẽ cho ngài xem một vở kịch.”
Thạch Sinh ngẩng đầu lên, ánh mắt mơ hồ.
Nguyên Diệu hỏi: “Bạch Cơ định biểu diễn vở kịch gì?”
Một cơn gió đêm thổi qua, ngọn đèn đồng tám cánh cây quế trong phòng ngủ bỗng nhiên tắt ngúm.
“Suỵt!” Bạch Cơ đưa một tay lên môi ra hiệu im lặng, một tay chỉ về phía chiếc bình phong bốn tấm vân mẫu khảm trai, nói nhỏ: “Hiên Chi hãy yên lặng, vở kịch bắt đầu rồi.”
Đèn tắt, phòng ngủ chìm trong bóng tối nhưng ở phía bên kia của bình phong bốn tấm vân mẫu khảm trai, thư phòng lại sáng bừng ánh đèn.
Nguyên Diệu phát hiện, khi ngồi trong phòng ngủ nhìn qua bình phong, nhờ ánh sáng phía sau chiếu tới, những bức tranh tứ thời trên bình phong càng rõ nét hơn.
Đột nhiên, một làn sương trắng mờ ảo trôi qua, những bức tranh tứ thời trên bình phong biến mất.
Nguyên Diệu chăm chú nhìn, phát hiện trên bình phong xuất hiện những hình ảnh như tranh vẽ, có vẻ là cảnh non nước, hoa cỏ, thành thị và đường phố. Cảnh non nước, hoa cỏ có vẻ như là ngoại ô, có một rừng trúc, có một ngọn núi. Còn cảnh thành thị và đường phố là một thành phố bình thường bố cục giống như thành Trường An nhưng lại không giống, có những người buôn bán đi lại trong thành.
Trong thành thị và đường phố, có một nam nhân đi khắp nơi biểu diễn kịch rối, mỗi lần biểu diễn đều thu hút rất đông người xem.
Nguyên Diệu nhìn những hình ảnh thay đổi trên bình phong, không nhịn được hỏi: “Bạch Cơ, những hình ảnh này là thế nào? Là ngươi làm sao?”
Bạch Cơ lấy tay áo che mặt, nói: “Không phải. Ta giống như ngươi, cũng là khán giả.”
“Vậy những hình ảnh này là thế nào?”
Nguyên Diệu tò mò hỏi.
“Ta đã dùng chút phép thuật nhỏ khiến những ký ức hội tụ trên màn bình phong kể lại ‘sự thật’. Chiếc bình phong này là một cánh cửa, chia cách sự sống và cái chết, kết nối giữa thực và ảo, hoặc cũng có thể là nơi ẩn náu của ai đó.”
Bạch Cơ mỉm cười nói.
“Nơi ẩn náu của ai đó?!” Nguyên Diệu kinh ngạc, định hỏi thêm.
Bạch Cơ lại nói: “Hiên Chi đừng nói nữa, xem kịch đi.”
Nguyên Diệu đành nén lại sự tò mò không hỏi nữa. Hắn nhìn về phía bình phong bốn tấm vân mẫu khảm trai tiếp tục xem những hình ảnh biến đổi.
Trong cảnh non nước, hoa cỏ, hiện lên một ngọn núi tre. Ở sâu trong ngọn núi tre, có một ngôi nhà. Trong ngôi nhà toàn là thỏ ra vào. Nhìn qua cửa sổ của một phòng khuê, một con thỏ trong phòng biến thành một thiếu nữ duyên dáng.
Thiếu nữ lén lút rời khỏi ngôi nhà của thỏ chạy vào thành phố đông đúc.
Thiếu nữ đi dạo trong thành phố, bị hấp dẫn bởi kịch rối ở đầu đường, nàng cứ xem mãi cho đến khi kết thúc.
Nam nhân biểu diễn kịch rối bước ra từ sân khấu vừa hay nhìn thấy vị khán giả duy nhất còn lại sau khi vở kịch kết thúc, hai người nhìn nhau hồi lâu không động đậy.
Một lúc sau, nam nhân mới phản ứng lại, hắn cúi chào thiếu nữ rồi bắt đầu nhặt tiền thưởng mà khán giả để lại sau khi xem kịch.
Thiếu nữ tháo chiếc vòng ngọc của mình đặt xuống đất.
Có lẽ chiếc vòng ngọc quá quý giá, không thích hợp để làm tiền thưởng cho kịch rối, nam nhân nhặt chiếc vòng ngọc lên trả lại cho thiếu nữ.
Thiếu nữ lại đặt chiếc vòng ngọc xuống đất rồi quay người chạy đi.
Nam nhân nhìn theo bóng dáng của thiếu nữ chạy xa, đến khi không còn thấy ngươi nữa mới nhặt chiếc vòng ngọc lên. Hắn lấy ra một chiếc khăn tay, cẩn thận gói lại chiếc vòng ngọc, trân trọng đặt vào trong lòng.
*
Từ đó về sau, thỏ yêu thường xuyên hóa thành thiếu nữ, từ ngôi nhà tre trên núi đến thành phố để xem kịch rối của nam nhân. Hai người dần dần nảy sinh tình cảm, quan hệ ngày càng tốt, khi nam nhân cẩn thận lấy chiếc vòng ngọc ra trả lại cho thiếu nữ, hai người bèn ngầm hẹn ước suốt đời trở thành đôi tình nhân.
Tình yêu của nam nhân và thiếu nữ gặp phải sự phản đối của cha thiếu nữ là lão thỏ yêu. Thiếu nữ bất chấp sự phản đối của cha, lén lút gặp gỡ nam nhân, trốn đi vào ban đêm. Hai người trải qua nhiều gian truân cuối cùng làm động lòng lão thỏ yêu và kết hôn.
Sau khi kết hôn, nam nhân và thiếu nữ xây dựng một ngôi nhà ở phía bóng râm của núi tre, ngôi nhà yên tĩnh và thanh lịch, trước cửa treo bảng hiệu “Thạch gia”.
Nam nhân và thiếu nữ sống trong Thạch gia, tình cảm mặn nồng như đôi tiên đồng ngọc nữ.
Xuân hạ thu đông, nắng mưa khắc nghiệt, thời gian trôi nhanh, họ luôn hòa thuận, họ tôn trọng nhau, vô cùng yêu thương.
Năm tháng như thoi đưa, thoáng chốc đã qua nhiều năm.
Trong hình ảnh, nam nhân từ một thiếu niên xanh xao trở thành một trung niên có ria mép, nếp nhăn hiện lên nơi khóe mắt, tóc mai nhuốm màu sương gió. Còn thiếu nữ thì vẫn như cũ, thời gian không thay đổi nàng chút nào.
Nam nhân mệnh không sống thọ, bất ngờ ra đi, không bệnh mà chết.
Âm dương cách biệt, thiếu nữ đau đớn tột cùng, sống không còn gì luyến tiếc, nàng thậm chí treo cổ tự vẫn trước xác nam nhân.
May mắn thay, lão thỏ yêu kịp thời đến cứu con gái.
Dưới sự khuyên giải của lão thỏ yêu, thiếu nữ tạm thời từ bỏ ý định tự vẫn, nàng chôn xác nam nhân ở sân sau, trồng một cây nhót tại nơi chôn xác.
Thiếu nữ sống một mình, lòng đau như chết.
Cả đời này không còn sắc đẹp, mỗi cây mỗi lá đều là nhớ thương.
Không lâu sau thiếu nữ đổ bệnh nằm trên giường thoi thóp, hình như sắp chết.
Lão thỏ yêu đến thăm con gái, nó vô cùng lo lắng, cuối cùng dường như nghĩ ra cách.
Câu chuyện diễn biến đến đây, Nguyên Diệu bắt đầu không hiểu nội dung của hình ảnh nữa.
Bởi vì thiếu nữ biến mất còn nam nhân sống lại. Lão thỏ yêu biến thành lão gia nhân, ở lại Thạch gia còn thêm hai người hầu nhỏ.
Nguyên Diệu nhìn mà đầu óc mơ hồ.
Thạch Sinh xem đến đây, đầu đau như muốn nổ tung, hắn ôm chặt đầu, toàn thân run rẩy.
Bạch Cơ nói: “Thạch tiên sinh đã nhớ ra chưa?”
Thạch Sinh ngẩng đầu lên, toàn thân run rẩy, đôi mắt đỏ như máu.
Nguyên Diệu thấy Thạch Sinh có vẻ khác thường, lòng sợ hãi, vội vàng đến gần Bạch Cơ.
Thạch Sinh từ từ mở miệng, nói: “Thì ra ta đã chết từ lâu rồi.”
Bạch Cơ thở dài một hơi, nói: “Câu này đúng mà cũng không đúng. Xem ra ngài vẫn chưa tỉnh lại.”
Nguyên Diệu vô cùng bối rối, lời của Bạch Cơ có ý nghĩa gì?!
Thạch Sinh dùng đôi mắt đỏ như máu nhìn Bạch Cơ, nói: “Ta không hiểu lời của ngươi...”
Bạch Cơ nhìn Thạch Sinh, nói: “Thạch tiên sinh thật sự đã qua đời từ lâu, xác ngài được chôn dưới cây nhót trong sân. Nhưng ngài vẫn sống, luôn sống.”
Thạch Sinh cúi đầu nhìn đôi tay mình, nói: “Thạch Sinh chết rồi, ta còn sống... Ta còn sống, ta là ai?”
Khi Thạch Sinh liên tục tự hỏi, hắn dần dần biến thành một con thỏ.
Một con thỏ lông trắng như tuyết.
Con thỏ này vô cùng kỳ lạ bởi vì nó có một khuôn mặt người, và khuôn mặt đó là Thạch Sinh.
Nguyên Diệu kinh hãi.
“Bạch Cơ, chuyện này... là sao?”
Bạch Cơ cúi đầu nhìn thỏ mặt người, nói: “Thạch tiên sinh... không, Thạch phu nhân, bây giờ ngài đã tỉnh lại chưa?”
Thỏ mặt người run rẩy không ngừng.
“Ôi...”
Từ chiếc bình phong bốn tấm vân mẫu khảm trai, một tiếng thở dài dài vang lên.
Sau tiếng thở dài, một con thỏ yêu màu nâu bước ra từ bình phong.
Con thỏ yêu màu nâu biến thành một người hầu già mặc bộ quần áo nâu sẫm. Người hầu già có khuôn mặt đầy nếp nhăn, mái tóc bạc phơ rối bù và đôi mắt nâu sâu thẳm. Ánh mắt của ông ta đượm buồn, các nếp nhăn như chứa đựng những chuyện dông dài của quá khứ.
Nguyên Diệu nhận ra người hầu già này là A Phù, người đã không thấy đâu từ lâu.
A Phù nói: “Bạch Cơ đại nhân, người không nên làm như vậy, điều này quá tàn nhẫn với nó.”
Bạch Cơ đáp: “Đây là sự chọn lựa của nàng ấy. Ta đã cho nàng ấy hai lần cơ hội để chọn, nàng ấy đều chọn biết sự thật. Ngươi vì thương con gái đã tạo ra giấc mơ để chữa lành vết thương cho nàng nhưng không thể kéo dài mãi. Nàng ấy đã mọc khuôn mặt người, đây không phải là dấu hiệu tốt. Nếu không đánh thức nàng thì nàng có thể sẽ rơi vào một trạng thái ma quái đáng sợ.”
A Phù lo lắng: “Kể từ khi nó mọc khuôn mặt người, lão không biết phải làm thế nào. Có lẽ, trong số phận đã có định mệnh, nếu nó có thể tìm đến Phiêu Miểu các và nhờ sự giúp đỡ của ngài thì tất cả cứ để ngài quyết định.”
Ánh đèn lắc lư, thỏ mặt người bỗng phát ra tiếng của thiếu nữ.
“Ta nhớ ra rồi... Ta không phải là Thạch Sinh, Thạch Sinh là phu quân ta... Chàng đã chết từ lâu...”
Thỏ mặt người cúi xuống khóc, vô cùng thương tâm khiến người ta đau lòng.
Nguyên Diệu vẫn còn rất bối rối, không nhịn được hỏi: “Bạch Cơ, ta hoàn toàn không hiểu, rốt cuộc chuyện này là sao?”
Bạch Cơ nói: “Chuyện này rất đơn giản. Như những gì Hiên Chi vừa thấy trên bình phong, Thạch tiên sinh không phải là thỏ yêu mà là một người bình thường, hắn sống bằng nghề biểu diễn rối. Thỏ yêu là thê tử của Thạch Sinh. Họ yêu nhau, sống bên nhau suốt đời nhưng Thạch Sinh đã hết tuổi thọ và qua đời. Thê tử Thạch Sinh quá đau lòng, không chịu nổi cú sốc nên tâm trạng giống như chết. Cha của Thạch Sinh thương con gái, dùng tất cả cách mình có thể nghĩ ra để an ủi con gái, chữa lành vết thương trong lòng nàng. Ông tiêu tốn yêu lực khiến Thạch gia trở thành một giấc mơ ảo tưởng, đổi vai trò giữa con gái và con rể. Ông biến thành quản sự A Phù ở bên cạnh con gái.”
Nguyên Diệu nhìn A Phù, nói: “Thì ra Thạch Sinh mà ta gặp thực ra là thê tử của Thạch Sinh? Còn dưới cây nhót là chôn Thạch Sinh?”
Bạch Cơ nói: “Đúng vậy. A Phù, sao ngươi lại nghĩ ra cách này? người thường không thể nghĩ ra được.”
A Phù thở dài: “Lão không đồng ý cuộc hôn nhân này từ đầu, người và yêu không hợp nhau, không phải là cặp đôi tốt. Sau khi Thạch Sinh qua đời, con gái của lão bi thương, sắp không chịu nổi. Lão nghĩ có lẽ đổi vai trò, thay đổi tâm trạng sẽ tốt hơn. Dù lão là thỏ yêu nhưng đã sống ở nhân gian một thời gian thì thấy nhiều chuyện. Thông thường sau khi một nữ nhân mất phu quân sẽ bị đau buồn lâu dài, không thể tự mình thoát ra, thậm chí tự vẫn. Còn nam nhân sau khi mất thê tử, ít nhất vài tháng, nhiều nhất vài năm sẽ vượt qua nỗi buồn và tìm kiếm tình cảm mới. Vì vậy lão nghĩ, nếu con gái tin rằng mình là Thạch Sinh, có thể sau vài tháng, vài năm, nó sẽ thoát ra khỏi nỗi đau. Đến Lúc đó khi nó bình tâm lại thì sẽ cho nó biết sự thật. Nhưng có vẻ như không được, nó không những không thoát ra khỏi nỗi đau, mà còn sâu sắc hơn, mọc cả khuôn mặt người.”
Nguyên Diệu đổ mồ hôi lạnh, A Phù đã tốn nhiều công sức để dệt nên giấc mơ này, tạo ra một ngôi nhà của người góa thê tử trên núi Trúc, để con gái và con rể đổi vai trò còn tự mình đóng vai người hầu, quả thực vì ông cho rằng nam nhân thường ít tình cảm hơn nữ nhân.
A Phù đến bên thỏ mặt người, nói: “Con gái, giấc mơ này đến đây là kết thúc. Cuộc đời phi nhân của chúng ta còn rất dài, Thạch Sinh cũng không muốn con rơi vào nỗi buồn mà không thể ra ngoài.”
Khi giấc mơ trôi qua, thỏ mặt người ngẩng đầu lên nhìn A Phù, nói: “Cha, cảm ơn cha đã cho con một giấc mơ này. Tâm trạng con bây giờ rất rối bời, cần phải suy nghĩ thật kỹ về mọi thứ.”
A Phù âu yếm nhìn thỏ mặt người, nói: “Con gái, cuộc đời của chúng ta còn dài, con có rất nhiều thời gian để suy nghĩ mọi chuyện.”
Bạch Cơ nói với A Phù: “Sự việc đã được giải quyết, sự nghi ngờ của thê tử Thạch Sinh đã được làm rõ. Trời đã muộn, ta và Hiên Chi tối nay có lẽ sẽ phải làm phiền ngài ở lại đây một đêm.”
A Phù nói: “Nơi đây hơi đơn sơ, có lẽ Bạch Cơ đại nhân không quen, lão sẽ đưa hai người đến một ngôi nhà khác không xa đây, đó là nhà riêng của lão, thoải mái và sang trọng hơn nơi này.”
Nguyên Diệu nghĩ, ngôi nhà mà A Phù nói có thể là ngôi nhà thỏ mà hắn đã thấy trên bình phong.
Bạch Cơ nói: “Quá phiền phức rồi, ta lười di chuyển, cứ ở đây tạm một đêm đi.”
A Phù nói: “Cũng được.”
Thỏ mặt người ở lại trong phòng ngủ nhìn vào bình phong, lặng lẽ không nói gì lâu.
Bạch Cơ và Nguyên Diệu theo A Phù rời đi.
A Phù sắp xếp cho Bạch Cơ và Nguyên Diệu hai phòng khách. Nói là hai phòng, thực ra chỉ là một phòng, chỉ dùng một bình phong tranh mực nước làm ngăn cách.... Vì nhà Thạch Sinh khá nhỏ, không có phòng khách dư thừa, mà cho khách quý ở phòng người hầu là hành động thiếu lễ độ.
A Phù bảo A Ký và A Tường mang đến một bình phong tranh mực nước để làm ngăn cách. A Phù cũng chuẩn bị bữa tối cho Bạch Cơ và Nguyên Diệu, tiếp đãi rất chu đáo.
Giấc mơ lớn đã tan, ngôi nhà Thạch Sinh có vẻ không thay đổi nhiều nhưng cũng như thể đã thay đổi rất nhiều. Giống như biển hoa cẩm tú cầu ở sân sau, dù dù là màu nào cũng rất đẹp nhưng biển hoa đỏ và biển hoa xanh vẫn mang lại cảm giác hoàn toàn khác nhau.
Nguyên Diệu đứng bên cửa sổ nhìn trăng, ở bên tường sân sau, một nhánh cây nhót thò ra, tâm trạng củA Nguyên Diệu rất phức tạp. Trước đây, hắn nghĩ dưới cây nhót chôn là thê tử Thạch Sinh, không ngờ lại là Thạch Sinh.
Người và yêu thật sự là khác biệt, không thể yêu nhau sao?
Nguyên Diệu trong lòng có hơi buồn bã, vô cùng thất vọng.
Bạch Cơ vừa ăn quả nhót trong chiếc bát sứ xanh hai tai vừa nói: “Người và yêu tuy khác đường nhưng con người có câu nói rằng khác đường cùng về. Người và phi nhân, cuối cùng đều đến cùng một nơi, chỉ là một người đến sớm hơn, một kẻ đến muộn hơn mà thôi.”
Nguyên Diệu hỏi: “Người và phi nhân đều đi đâu thế? Bạch Cơ, sao ngươi lại ăn quả nhót vậy?”
Bạch Cơ vừa ăn vừa nói: “Người và phi nhân đều sẽ chết, đều sẽ đến nơi chết chóc vô hình. À, A Phù chuẩn bị bữa tối rất phong phú, ta ăn hơi nhiều vừa rồi nhìn thấy quả nhót trên cây khá tốt nên bảo A Phù hái một ít để ăn vừa giải nhiệt vừa tiêu hóa.”
Ngươi ăn bữa tối rồi lại ăn quả nhót sẽ càng bị đầy bụng đấy!
Nguyên Diệu nghĩ thầm trong lòng.
“Bạch Cơ, ta vẫn không hiểu, vì sao Thạch phu nhân lại mọc ra mặt người.”
Bạch Cơ nói: “Bởi vì nàng ấy nhập vai quá sâu, không thể tỉnh dậy trong giấc mơ. Nàng ấy tự coi mình là Thạch tiên sinh, lâu dần, trên cơ thể mới mọc ra khuôn mặt của Thạch tiên sinh.”
Nguyên Diệu hỏi: “Bạch Cơ, tình yêu giữa người và phi nhân đều là bi kịch sao?”
Bạch Cơ nghĩ một lúc rồi nói: “Theo những gì ta thu thập được, tình yêu giữa người và phi nhân hầu như không có kết thúc tốt đẹp, kết cục đều rất buồn. Người và phi nhân vốn đã khác nhau nên rất khó để yêu lâu dài, dù có thể yêu lâu dài, không chán ghét nhau nhưng vẫn có sự ngăn cách về tuổi thọ như Thạch tiên sinh và Thạch phu nhân. Phía phi nhân, định sẵn phải chịu nỗi buồn lớn từ tình yêu này, cô độc dài lâu và mãi mãi cô đơn. Yêu càng sâu sẽ càng khó chịu đựng nỗi đau này. Người mất bạn, nhiều nhất chỉ trăm năm cô đơn còn phi nhân mất đi người yêu, nếu không vượt qua được sẽ là kiếp nạn mãi mãi.”
Nguyên Diệu trước đây chưa từng nghĩ đến kết cục của tình yêu giữa người và phi nhân sẽ như thế nào. Nghe Bạch Cơ nói vậy, hắn bỗng thấy vô cùng buồn bã và nặng nề, hắn là người, sinh mệnh ngắn ngủi, Bạch Cơ là rồng, sinh mệnh dài lâu. Nếu họ yêu nhau, hắn chắc chắn sẽ rời đi trước chỉ còn lại nàng một mình trong thời gian dài đằng đẵng chịu đựng nỗi đau chia ly. Thời gian nàng đau khổ, thậm chí còn dài hơn cả thời gian họ ở bên nhau.
“Bạch Cơ ngàn vạn lần đừng yêu ta! Như vậy quá đau khổ đối với ngươi!”
Nguyên Diệu không nghĩ gì nhiều, thốt lên. Hắn nói xong mới nhận ra mình có hơi thất thố, ngay lập tức mặt đỏ bừng, không biết phải làm sao.
Bạch Cơ không hiểu gì, nói: “Hiên Chi, ta không yêu ngươi. Không phải, sao tự nhiên ngươi lại nói thế?”
“Ta chỉ nói bâng quơ thôi, Bạch Cơ đừng để tâm.”
Nguyên Diệu vội vàng giải thích.
“Ồ, được rồi.”
Bạch Cơ vừa ăn quả nhót vừa nói.
Nguyên Diệu buồn bã nói: “Thạch tiên sinh là người hạnh phúc còn Thạch phu nhân thật đáng thương.”
Bạch Cơ nói: “Đây cũng là điều không thể tránh khỏi. Đối với người sâu nặng tình cảm, niềm vui qua đi chỉ còn là diệt vong. Tình yêu đến cực điểm cũng sẽ hủy diệt một người.”
Tình yêu đến cực điểm cũng sẽ hủy diệt một người sao?
Nguyên Diệu lại nghĩ đến Thạch phu nhân.
Bạch Cơ ăn no, đưa chiếc bát sứ xanh hai tai cho Nguyên Diệu, nói: “Hiên Chi, đừng suy nghĩ lung tung nữa, ăn vài quả nhót rồi nghỉ ngơi sớm. Ngày mai còn phải dậy sớm, quay về Phiêu Miểu các.”
Nguyên Diệu nhận lấy chiếc bát sứ xanh hai tai, thu lại suy nghĩ, hắn cầm một quả nhót, nhìn một lúc rồi đặt xuống.
“Nghĩ đến dưới cây nhót chôn Thạch tiên sinh, ta không ăn nổi.”
Bạch Cơ đã nằm trên giường, nghe Nguyên Diệu nói vậy bèn nói: “Thông thường, dưới những cây hoa hay cây ăn quả có chôn xác, hoa nở sẽ tươi hơn, quả kết sẽ ngọt hơn… Trước đây, để A Phỉ nở hoa đào rực rỡ hơn, kết quả đào ngọt hơn, ta với Ly Nô sẽ đi tìm Quỷ Vương xin xác người mà ông ta còn lại sau khi luyện đan, chôn dưới cây đào. Nhưng từ khi có Hiên Chi đến, sợ dọa Hiên Chi nên chúng ta không làm vậy nữa.”
Nguyên Diệu nghe đến đây, tóc gáy dựng đứng, nói: “Bạch Cơ, đừng nói nữa, dọa chết ta mất!”
“Ồ, được rồi, không nói nữa.” Bạch Cơ nói.
Chẳng bao lâu, phía sau bình phong vang lên tiếng ngáy của Bạch Cơ.
Con rồng này ngủ nhanh thế?! Quả nhiên chủ nào tớ nấy, tớ nào chủ nấy, Bạch Cơ với Ly Nô giống nhau y đúc, không tim không phổi, ăn được ngủ được.
Nguyên Diệu cũng nằm xuống giường nhưng hắn lại đa sầu đa cảm, nghĩ ngợi đủ điều, mãi không ngủ được. Đến nửa đêm khi trăng lưỡi liềm lặn, hắn mới ngủ, giấc ngủ ngon lành.
*
Trời quang mây tạnh, vạn dặm không mây.
Phiêu Miểu các, sân sau.
Buổi chiều mùa hè, Bạch Cơ và Nguyên Diệu nhàn rỗi ngồi dưới mái hiên tránh nóng.
Một bình trà băng lộ, một đĩa dưa hấu, một đĩa nho, một đĩa bánh ú cuộn chỉ ngũ sắc. Bánh chưng bên trong là bánh ú bát bảo do Hồ Thập Tam Lang tặng và bánh ú cá khô do Ly Nô gói, ăn trúng loại nào thì hoàn toàn tùy vào vận may.
Nguyên Diệu vừa rồi không may, ăn phải một bánh ú cá khô, vì con mèo đen cũng đang ngồi bên cạnh, nếu vứt đi sẽ bị mắng nên hắn chỉ đành mặt mày ủ dột mà ăn.
Ngoài tường viện, dưới bầu trời xanh, từ xa có thể nhìn thấy tán cây hợp hoan. Không biết cây hợp hoan của nhà ai mà sức sống mạnh mẽ đến mức mọc ra khỏi tường viện.
Mùa này, trên cây hợp hoan nở ra nhiều bông hoa nhỏ màu đỏ, rực rỡ và tuyệt đẹp như ngọn lửa. Một làn gió nhẹ thổi qua, những bông hoa nhỏ màu đỏ rực từ trên cây bay xuống giống như cơn mưa đỏ ngập trời, trông rất xinh đẹp.
Bạch Cơ cầm một tách trà băng lộ, lặng lẽ ngắm nhìn những bông hoa hợp hoan từ xa.
Con mèo đen cũng đang ăn một chiếc bánh ú cá khô, nó ăn rất ngon miệng.
Con mèo đen vừa ăn bánh ú vừa nói: “Chủ nhân, mọt sách, nghe các người nói, Ly Nô trước đây là vẽ lông mày cho một con rối gỗ sao?”
Bạch Cơ nói: “Đúng vậy. Ngôi nhà đá đó có ‘niệm’ quá mạnh, các người vô tình xâm nhập vào vở kịch rối của Thạch phu nhân và kết giới mộng của A Phù.”
Nguyên Diệu cười nói: “Ly Nô lão đệ, ta đã thấy con rối gỗ mặc đồ đỏ đó, lông mày mà ngươi vẽ rất đều, khá có thẩm mỹ.”
Con mèo đen được khen thì rất vui.
“Vậy thì sau này ta sẽ vẽ lông mày cho mọt sách mỗi ngày!”
Nguyên Diệu suýt bị sặc, vội nói: “Không cần! Không cần! Lông mày của ta không cần vẽ… Ly Nô lão đệ cứ vẽ cho mình đi.”
Ly Nô hơi buồn, nói: “Ta là mèo đen, vẽ lông mày cũng không thấy, uổng phí tay nghề này…”
Nguyên Diệu đổ mồ hôi lạnh.
Bạch Cơ nói: “Hiên Chi, người Tây Tạng dường như vẫn đang biểu diễn Tang Gia Lạc ở Lạc Du Nguyên, ngày mai chúng ta đi xem nhé.”
Nguyên Diệu nói: “À, Bạch Cơ vẫn chưa xem kịch rối đủ sao? Ta luôn cảm thấy rối gỗ hơi đáng sợ, không muốn xem. Mọi thứ giống người mà không có sự sống nhìn kỹ đều khá kinh dị. Không biết tại sao loài người lại nghĩ ra việc làm rối gỗ như vậy.”
Bạch Cơ cười nói: “Có lẽ vì con người quá tự cao, cũng quá cô đơn muốn trải nghiệm niềm vui của thần tạo hóa, nên đã tạo ra những thứ giống như mình. Nói đến rối gỗ, lần đầu tiên là vào thời Chu Mục Vương, do Yển Sư* chế tạo ra ‘người gỗ’ nhưng ‘người gỗ’ mà ông chế tạo khác với rối gỗ dùng trong biểu diễn Tang Gia Lạc.”
* Yển Sư: Yển Sư là một thợ thủ công được ghi chép trong "Liệt tử - Đường Vấn", giỏi chế tạo người máy có thể hát múa. "Yển Sư Hiến Kỹ" là một câu chuyện khoa học viễn tưởng do Liệt tử sáng tạo trên cơ sở sự phát triển khoa học thời Chiến Quốc, kể về người máy làm từ vật liệu nhân tạo, không chỉ có ngoại hình giống hệt con người, biết hát múa, mà còn có suy nghĩ và tình cảm, thậm chí có dục vọng, giống thật đến mức có thể lẫn lộn, vượt xa robot hiện tại.
Nguyên Diệu tò mò hỏi: “Khác thế nào?”
Bạch Cơ cười bí ẩn, nói: “Ngươi gỗ không khác gì người thật, có thể nói chuyện, có thể hành động, có thể suy nghĩ…”
Nguyên Diệu không nhịn được ngắt lời Bạch Cơ, nói: “Ngươi gỗ cũng có thể suy nghĩ ư?”
Bạch Cơ cười nói: “Có. Suy nghĩ của ngươi gỗ là do con người thiết kế, chúng có linh hồn nhưng không phải do ma thuật. Chúng là tồn tại khác biệt hoàn toàn với con người nhưng lại rất giống con người.”
Nguyên Diệu hoàn toàn không hiểu, đầu óc rối bời.
“Ta không hiểu, cũng chưa từng thấy hay nghe nói về thứ như vậy…”
Bạch Cơ cười nói: “Vì thứ này vi phạm quy tắc của thần, trái với quy luật trời đất, thần không cho phép nó tồn tại, đã bị tiêu diệt hoàn toàn. Tuy nhiên, mặc dù ‘thuật’ này bị phong tỏa nhưng hạt giống vẫn còn, được chôn sâu trong lòng đất, chờ đợi ngày thần mới thay thế thần cũ, chờ đợi khoảnh khắc quy luật trời đất thay đổi, chúng sẽ thông qua tay con người mà trở lại, tạo ra một thế giới mới chưa từng có.”
Nguyên Diệu ngơ ngác nói: “Bạch Cơ, ta càng không hiểu rồi…”
Bạch Cơ cười nói: “Thôi, không nói về người gỗ của Yển Sư nữa. Nói về rối gỗ đi, thực ra rối gỗ không chỉ để biểu diễn, mà còn có thể dùng trong chiến tranh nữa.”
Nguyên Diệu nghĩ một lúc, cười nói: “Nói đến rối gỗ và chiến tranh, ta nhớ một điển tích.”
Bạch Cơ hỏi: “Điển tích gì?”
Nguyên Diệu cười nói: “Sáu kế của Trần Bình an thiên hạ, Hán Cao Tổ thân chinh đại binh chống Hung Nô, kế thoát vòng vây ở Bình Thành.”
Bạch Cơ nghe xong bèn hiểu ra, cười nói: “Kế thoát vòng vây ở Bình Thành, thực sự rối gỗ đã phát huy tác dụng lớn. Kế này cũng liên quan đến tình yêu nam nữ, lợi dụng tâm lý ghen tuông.”
Con mèo đen không hiểu, nói: “Chủ nhân, mọt sách, các người đang nói gì? Ly Nô cũng là mèo đọc sách muốn học thêm kiến thức.”
Nguyên Diệu nói: “Kế thoát vòng vây ở Bình Thành là chuyện thời Hán. Hán Cao Tổ thân chinh Hung Nô, khi đến Bình Thành, bị Mặc Đốn Thiền Vu dẫn bốn mươi vạn binh tinh nhuệ bao vây. Hán quân cố thủ bảy ngày bảy đêm, Bình Thành cạn lương thảo, tình thế rất nguy cấp. Mưu sĩ bên cạnh Hán Cao Tổ là Trần Bình hiến một kế, Trần Bình biết trong quân Hung Nô bao vây Bình Thành, có một mặt trận do thê tử của Mặc Đốn Thiền Vu là Khoát thị chỉ huy, Khoát thị tính tình ghen tuông, không chịu nổi bên cạnh Mặc Đốn Thiền Vu có thiếp. Trần Bình bèn bảo thợ mộc làm một số người gỗ lớn bằng người thật, khắc thành hình nữ giới, mặc váy múa lộng lẫy, dùng cơ quan điều khiển chúng nhảy múa trên tường thành. Khoát thị nhìn từ xa, tưởng là người thật thì thấy những vũ nữ này đều rất trẻ đẹp, sợ rằng sau khi phá thành, Mặc Đốn Thiền Vu sẽ thu những mỹ nữ này làm thiếp bèn rút quân. Hán Cao Tổ và Trần Bình từ mặt trận của Khoát thị mà thoát ra, thoát khỏi nguy hiểm.”
Ly Nô nghe xong, nói: “Khoát thị này thật ngốc, để Hán Cao Tổ và Trần Bình chạy thoát. Mặc Đốn Thiền Vu có thể thu mỹ nữ làm thiếp, bà ta cũng có thể thu Hán Cao Tổ và Trần Bình làm nam sủng mà! Ồ, chắc là Hán Cao Tổ và Trần Bình xấu quá, bà ta không ưng nhưng trong quân Hán này chắc chắn sẽ có vài mỹ nam chứ?”
Nguyên Diệu kinh ngạc, nói: “Ly Nô lão đệ, chuyện này không thể được! Hoàng hậu không thể làm vậy!”
Ly Nô nói: "Thôi đi. Ai nói hoàng hậu không thể có nam sủng? Tuy ta không đọc sách nhưng cũng đã thấy nhiều chuyện đời, hoàng hậu Giả Nam Phong năm xưa cũng thường xuyên đến Phiêu Miểu các, bà ấy còn phiền lòng vì đám nam sủng không nghe lời. Hiện nay, người trong Đại Minh Cung kia, trước khi lên ngôi hoàng đế đã cùng với huynh đệ họ Trương lén lút. Nghe nói bây giờ bà ấy còn lập ra một cơ quan gọi là Khống Hạc Giám*, nuôi rất nhiều nam sủng, nếu không vì sợ ông đạo sĩ Quang Tạng thì chắc chắn nhiều người đẹp trai muốn đến Khống Hạc Giám để sống nhờ."
* Khống Hạc Giám: Võ Tắc Thiên lập ra Khống Hạc Giám để thu nạp nam sủng, do Trương Dịch Chi và Trương Xương Tông quản sự. Vì Khống Hạc Giám làm loạn hậu cung, Địch Nhân Kiệt đã dâng sớ: "Hai Trương ở bên cạnh bệ hạ, thật sự làm tổn hại danh tiếng của bệ hạ. Bệ hạ chí ở nghìn thu, lưu lại vết nhơ này, thực sự đáng tiếc" nên Khống Hạc Giám đã bị bãi bỏ.
Nguyên Diệu toát mồ hôi lạnh, đành nói: "Võ hoàng không giống vậy, hoàng hậu Giả cũng khác. Ta cũng không biết những chuyện này, không bàn tới nữa..."
Bạch Cơ nói: "Tình yêu giữa con người rất phức tạp và phiền phức, nhân tính vốn dĩ rất phức tạp, lòng người sâu không thấy đáy, vào những thời điểm khác nhau con người sẽ có những suy nghĩ khác nhau. Hai cuộc đời ngắn ngủi gắn kết lại, mỗi người đều có vô số mong muốn muốn có được nhiều hơn, sở hữu nhiều hơn trong cuộc đời ngắn ngủi này, để lấp đầy khoảng trống trong lòng, để chống lại nỗi sợ hãi về cái chết và hư vô. Khi hai người có quá nhiều ham muốn, mà không thể đồng bộ sẽ trở thành đồng sàng dị mộng."
Nguyên Diệu nghĩ đến Thạch Sinh và Thạch Phu nhân, nói: "Tình yêu giữa người và yêu quái phải thuần khiết hơn nhưng vì tuổi thọ khác nhau, cuối cùng cũng sẽ chia lìa làm người đau lòng."
Bạch Cơ cầm tách trà Băng Lộ, nói: "Đúng vậy, nhiều lúc hai người yêu nhau, vì cái chết mà chia lìa, người chết sẽ mang đi một phần tâm hồn của người sống khiến người sống đau khổ."
Nguyên Diệu cẩn thận hỏi: "Bạch Cơ lại nhớ đến Băng Nghi đó à? Các ngươi... từng yêu nhau sao?"
Bạch Cơ ngạc nhiên, nói: "Không. Ta và Băng Nghi chưa từng yêu nhau, ta chưa từng bước vào lòng hắn, hắn cũng chưa từng bước vào linh hồn ta và hắn đã bị bỏ lại ở một nơi xa xôi hư vô, cô độc một mình."
Không biết vì sao Nguyên Diệu cảm thấy nhẹ nhõm.
"Nhưng hắn đã mang đi một phần tâm hồn của ta, đến nay ta vẫn không thể quên cái chết của hắn." Bạch Cơ nói.
Nguyên Diệu không biết phải nói gì, chỉ rơi vào im lặng cùng Bạch Cơ.
Sau một lúc lâu, Nguyên Diệu hỏi: "Bạch Cơ, Thạch Phu nhân có thể vượt qua nỗi đau mất chồng không?"
Bạch Cơ nói: "Có thể có hoặc không."
Nguyên Diệu nói: "Ta cảm thấy, tình yêu giữa người và yêu quái vẫn khiến người ta buồn."
Bạch Cơ nhìn xa xăm về phía cây hợp hoan, nói: "Cây hợp hoan này sáng nở chiều khép, hoa lá giao hòa nhìn như cặp đôi nên được người ta gán cho ý nghĩa sống chung một lòng, đời đời hợp hoan. Thực ra cây hợp hoan không hẳn sống chung một lòng, cũng không chắc đời đời hợp hoan nhưng Hiên Chi xem, lúc này hoa lá giao hòa rất đẹp. Vậy nên tình yêu giữa người và yêu quái, chỉ cần tận hưởng mỗi khoảnh khắc yêu thương là được rồi. Những khoảnh khắc yêu thương sâu đậm, những khát khao muốn trở thành một phần của nhau trong lúc tình cảm đong đầy đều là chân thật và đáng mừng."
Nguyên Diệu nhìn cây hợp hoan rực rỡ như ngọn lửa ở xa, trong lòng bớt đi phần nào bối rối.
"Đúng vậy. Nghĩ như vậy thì kết cục của Thạch Tiên sinh và Thạch Phu nhân cũng không quá buồn nữa."
Bạch Cơ cười nói: "Giống như vở kịch rối dây, tuy rằng chắc chắn sẽ kết thúc nhưng quá trình xem rất thú vị rất vui vẻ, vậy là đủ rồi. À, Hiên Chi, ngày mai chúng ta đi Lạc Du Nguyên xem người Tây Tạng biểu diễn nhạc Tang Gia Lạc nhé!"
Nguyên Diệu nói: "Ta không muốn đi, nóng quá."
"Vậy tối nay ta sẽ cho Trường An đổ một trận mưa, ngày mai sẽ mát mẻ hơn. Hiên Chi, đi nhé?" Bạch Cơ nói.
"Bạch Cơ, dù ngươi có cho Trường An đổ tuyết ta cũng không muốn đi, chủ yếu là ta hơi sợ rối gỗ... Xem rồi sẽ gặp ác mộng."
"Vậy ta tự đi vậy." Bạch Cơ thất vọng nói.
Nguyên Diệu thấy Bạch Cơ thất vọng, không khỏi nói: "Thôi được, ta sẽ đi cùng ngươi."
Bạch Cơ ngạc nhiên hỏi: "Hiên Chi không sợ gặp ác mộng nữa sao?"
Nguyên Diệu nói: "Ừm, nếu có thể mơ thấy ngươi, ác mộng cũng sẽ biến thành giấc mơ đẹp..."
Bạch Cơ cười nói: "Vậy Hiên Chi hãy mơ thấy ta mỗi ngày nhé!"
Ly Nô ở bên cạnh nói: “Mọt sách, tốt nhất ngươi cũng nên mơ thấy ta, nghe Huyền Vũ nói, mơ thấy mèo đen sẽ có tài lộc bất ngờ. Ta mỗi ngày đều muốn mơ thấy mình nhưng luôn không thể mơ thấy..."
Nguyên Diệu nói: "Còn có chuyện này sao?!"
Ly Nô nói: "Tất nhiên có."
Nguyên Diệu nói: "Vậy ta sẽ cố gắng mơ thấy Ly Nô lão đệ. Mơ thấy ngươi, Bạch Cơ có thể sẽ tăng lương cho ta."
Bạch Cơ vừa uống trà Băng Lộ vừa nhìn xa xăm, nói: "Hoa hợp hoan đẹp quá khiến người ta say mê, không nghe thấy Hiên Chi nói gì cả."
Nguyên Diệu ủ rũ.
Một cơn gió thổi qua, hoa hợp hoan nhảy múa bay lên như những chiếc ô nhỏ màu đỏ rất đẹp.
Mùa hạ đã đến.
(Quyển "Thỏ mặt người" kết thúc)