Phiêu Miểu 6 - Quyển Thi Tịch

Chương 11




Cỏ hạ xanh mướt, màu biếc xanh rờn.

Bạch Cơ, Nguyên Diệu, và Vi Ngạn ngồi dưới mái hiên, vừa tận hưởng làn gió mùa hè mang theo hương hoa cỏ, vừa trò chuyện.

Vi Ngạn bắt đầu nói về nỗi phiền muộn của mình.

Chuyện là thế này.

Gần đây mới vào hạ, ở Tề Châu đột nhiên xuất hiện dị tượng.

Trong hồ Đại Minh mọc lên một bông hoa sen khổng lồ. Bông sen này cao hơn một trượng, hoa lớn như ô, cánh hoa dày tầng tầng lớp lớp, một cuống có bốn bông sen mọc cùng nhau. Lá và hoa của bông sen này ban ngày cuộn lại, chỉ khi có ánh trăng vào ban đêm mới nở rộ dưới ánh trăng.

Như để hợp với bông sen kỳ lạ này, chỉ trong một đêm tất cả hoa sen trong hồ Đại Minh đều nở rộ sớm hơn dự định.

Hồ Đại Minh với những chiếc lá sen xanh mướt, hoa sen đua nhau khoe sắc trong làn nước bốc hơi mờ mờ, còn có cá trắng bơi lội giữa những bông sen, cảnh đẹp giống như tiên cảnh.

Đầu mùa hè không phải là mùa sen nở, hiện tượng kỳ lạ này của hồ Đại Minh lập tức thu hút sự chú ý và bàn tán của mọi người.

Quan chức địa phương cũng bị kinh động, họ không biết đây là điềm tốt hay xấu, vội mời đến một vị cao nhân hiểu biết về thiên văn địa lý và những điều huyền bí để khảo sát xem chuyện này là như thế nào. Nếu đây là điềm xấu và gây ra tai họa thì làm sao để hóa giải.

Vị cao nhân sau khi thăm dò, nói rằng đây là điềm lành.

Bông sen này tên là sen Vọng Thư là một báu vật hiếm có. Theo cổ thư ghi lại, thời Hán, nước Nam từng dâng lên Hán Linh Đế bông sen này, được trồng trong cung Vị Ương, sau đó thì tuyệt tích.

Hiện nay, hồ Đại Minh xuất hiện bông sen hiếm có này là nhờ sự trị quốc có phương pháp của Võ Hoàng Bệ Hạ, đức độ cảm động trời đất nên mới có cảnh tượng tốt lành này, đây là điềm lành do trời ban xuống.

Quan địa phương nghe vậy thì vui mừng khôn xiết, lập tức đệ tấu, cho trạm dịch phi ngựa ngày đêm đưa tới Trường An, báo cáo lên Võ Tắc Thiên.

Võ Tắc Thiên xem tấu chương xong thì lòng vui mừng, có hơi tò mò về sen Vọng Thư. Bà suy nghĩ rằng nếu hoàng đế nhà Hán có thể trồng sen Vọng Thư trong cung Vị Ương thì mình cũng có thể trồng nó trong cung Đại Minh.

Võ Tắc Thiên ra lệnh đưa sen Vọng Thư tới Trường An.

Việc vận chuyển sen Vọng Thư được giao cho Lễ Bộ, do Lễ Bộ Thượng Thư Vi Đức Huyền phụ trách.

Khi đó, Vi Ngạn vừa được phái tới Tề Châu công tác, hoàn thành xong công việc, chuẩn bị trở về Trường An thì xảy ra việc sen Vọng Thư nở rộ trong hồ Đại Minh.

Vi Đức Huyền thấy con trai Vi Ngạn đang ở Tề Châu lại sắp về bèn giao cho Vi Ngạn việc vận chuyển sen Vọng Thư.

Vi Ngạn không dám lơ là, chọn ra vài người thợ giỏi trồng sen tại địa phương để họ di chuyển sen Vọng Thư từ hồ Đại Minh, đặt vào một cái bể nước lớn. Bể nước được đổ đầy bùn và nước hồ Đại Minh để giữ cho hoa sen không chết trên đường vận chuyển.

Vi Ngạn dẫn theo một đội binh lính phụ trách vận chuyển, cùng vài người thợ chăm sóc hoa sen, vượt núi băng sông, ngày đêm gấp rút từ Tề Châu tới Trường An.

Sau khi rời khỏi hồ Đại Minh thì sen Vọng Thư bắt đầu héo úa trên đường.

Vi Ngạn lo lắng, những người thợ cũng lo lắng, để chăm sóc sen Vọng Thư, họ đã mang theo vài bể nước hồ Đại Minh, kịp thời thay nước sạch cho hoa. Quan địa phương còn cố ý làm một chiếc xe ngựa nửa kín có thể mở nắp, hoa sen thích ánh sáng mặt trời, ban ngày trời trong thì mở nắp xe cho hoa tắm nắng, ban đêm thì đóng nắp lại. Những người thợ còn đốt than không khói trong xe ngựa suốt ngày đêm.. Vì đầu mùa hè, trời lạnh, hoa sen thích môi trường ấm áp, quá lạnh sẽ chết.

Vi Ngạn và những người thợ cẩn thận chăm sóc trên đường nhưng sen Vọng Thư vẫn héo úa từng ngày và sắp chết.

Vi Ngạn lo lắng đến không ăn không ngủ được, hiểu rõ tính cách của Võ Tắc Thiên và tình hình hiện tại. Những báu vật khác nếu có sự cố trên đường thì người phụ trách vận chuyển cùng lắm bị giáng chức và phạt bổng lộc. Nhưng sen Vọng Thư khác, nó mang ý nghĩa đặc biệt là điềm lành chứng tỏ sự trị quốc có phương pháp của Võ Hoàng, đức độ cảm động trời đất. Võ Tắc Thiên luôn coi trọng ân huệ của trời, thêm nữa năm nay Từ Kính Nghiệp lại khởi binh mưu phản ở Dương Châu, bà càng cần những điềm lành này để củng cố lòng dân. Nếu sen Vọng Thư chết trên đường, điềm lành biến thành điềm xấu, Võ Tắc Thiên chắc chắn nổi giận, không chỉ mình Vi Ngạn mất đầu mà cha hắn cũng bị liên lụy, cả Vi gia có thể bị lưu đày.

Vi Ngạn nghĩ đi nghĩ lại cũng không có cách nào khác, chỉ đành tăng tốc hành trình.... Chỉ cần trước khi sen Vọng Thư chết hẳn, giao được cho người nhận, ít nhất cũng tránh được tội chết.

Vi Ngạn vừa tăng tốc hành trình vừa để lại một lối thoát khác. Hắn không báo cáo hành trình thực sự, thậm chí không nói với cha Vi Đức Huyền, dẫn đội vận chuyển sen Vọng Thư về Trường An trước nhưng không vào thành.

Vi Ngạn bố trí đội vận chuyển tại một trang viên hẻo lánh cách Trường An hai mươi dặm. Đội vận chuyển biết rõ tình trạng của sen Vọng Thư, nếu không thể hoàn thành nhiệm vụ thì chắc chắn không tránh khỏi tội, không có đường sống khác, mọi chuyện chỉ nghe theo sự sắp xếp của Vi Ngạn.

Vi Ngạn ổn định mọi người ở ngoại thành rồi lén vào thành, chạy đến Phiêu Miểu các.

Bạch Cơ và Nguyên Diệu nghe xong lời Vi Ngạn, đều ngạc nhiên.

Bạch Cơ nói: "Sen Vọng Thư nở trong hồ Đại Minh ư, thú vị thật."

Nguyên Diệu thương xót nói: "Đan Dương từ Tề Châu gấp rút trở về, chắc hẳn nhiều ngày không ngủ được, chẳng trách nhìn ngươi xanh xao và gầy đi nhiều."

Vi Ngạn lắc chiếc quạt xếp, than thở: "Ôi chao, ta ở Tề Châu công tác, ngày ngày yến tiệc ca múa, ăn uống no nê mập lên nhiều. Nhận việc vận chuyển sen Vọng Thư, lao tâm lao lực, ăn không được ngủ không yên, chỉ trong hai mươi ngày đã giảm hai mươi cân. Nếu việc này không giải quyết được thì không cần Võ Hoàng chặt đầu, ta có thể lo lắng mà chết trước."

Nguyên Diệu an ủi Vi Ngạn: "Đan Dương đừng lo lắng quá, bảo trọng sức khỏe."

Bạch Cơ hỏi: "Vi công tử, sen Vọng Thư đã chết hẳn chưa?"

Vi Ngạn đáp: "Mấy ngày trước đã không còn dấu hiệu sống nữa. Mọi người đều rất sợ phải chịu trách nhiệm. Nên ta mới nghĩ cách tăng tốc hành trình lén về Trường An. Sau đó đến tìm ngươi hỏi cách giải quyết. Bạch Cơ chắc chắn phải giúp ta, chúng ta là bạn thân mà."

Bạch Cơ suy nghĩ một lát, nói: "Thế này nhé. Việc không thể chậm trễ, ta và Hiên Chi cùng ngươi đến trang viên xem tình trạng của sen Vọng Thư thế nào."

Vi Ngạn sững lại, nói: "Bạch Cơ có phải quên gì rồi không?"

Bạch Cơ ngạc nhiên, nói: "Ta quên gì sao?"

Vi Ngạn nói: "Lấy tiền khách hàng. Bình thường khi ta có việc cần nhờ ngươi giúp, ngươi chắc chắn sẽ lườm một cái, vắt kiệt ta một hồi rồi mới từ từ giúp đỡ. Sao hôm nay lại đồng ý ngay thế? Còn không nhắc đến chuyện bạc? Trên đường tới đây, ta đã chuẩn bị tâm lý tiêu hết số tiền tích lũy nhiều năm rồi."

Bạch Cơ chợt hiểu, cười nói: "Lúc nãy có chút việc phiền lòng, ta quên mất chuyện kiếm tiền. Vốn dĩ ta nghĩ... có thể... Phiêu Miểu các có thể phải đóng cửa, công tử là khách quen và bạn thân, giao dịch cuối cùng coi như là tặng lại tình cảm. Nhưng nếu công tử chắc chắn muốn trả bạc, ta cũng không thể từ chối, để ta nghĩ xem giá cả..."

"Đừng, đừng..." Vi Ngạn vội vàng ngắt lời Bạch Cơ, nói: "Ta không hề chắc chắn phải trả bạc, tình nghĩa vô giá, Bạch Cơ, chúng ta là bạn thân, đừng nhắc đến bạc nữa, hãy dùng tình cảm đáp lại tình cảm đi."

"Hì hì, cũng được." Bạch Cơ cười nói.

Bạch Cơ và Nguyên Diệu thu xếp một chút, chuẩn bị cùng Vi Ngạn đi đến trang viên ngoài thành.

Bạch Cơ vào trong nói vài câu với Cầu Tuân, dặn dò Ly Nô chăm sóc tốt cho y rồi cùng Nguyên Diệu và Vi Ngạn rời khỏi Phiêu Miểu các, lên chiếc xe ngựa của Vi Ngạn đậu tại chợ Tây.

Phu xe lái xe ngựa qua phố Chu Tước rồi đi nhanh về phía ngoài thành.

Vì Vi Ngạn lén về Trường An, sợ trên đường gặp người quen gây phiền toái nên đóng chặt cửa sổ, rèm xe cũng kéo kín.

Trời hè nóng bức, trong xe ngột ngạt, Nguyên Diệu ngồi trong xe mà mồ hôi ướt đẫm, cảm thấy rất khó thở. May mà không lâu sau xe ngựa đã ra khỏi Trường An, đi trên quan đạo ngoại thành.

Vi Ngạn mở cửa sổ, cuộn rèm lên.

Bóng cây xanh mướt, gió mát hiu hiu.

Nguyên Diệu hít thở không khí trong lành của ngoại thành mới cảm thấy dễ chịu hơn.

Bạch Cơ ngồi trong xe suy nghĩ gì đó, không động đậy, dường như không cảm thấy nóng bức.

Vi Ngạn luôn lo lắng, ra khỏi Trường An mới thở phào nhẹ nhõm. Hắn rất bồn chồn, lúc thì ngồi kết già, lúc lại nghiêng người dựa vào xe bất an.

Vi Ngạn thấy Bạch Cơ ngồi im lặng, dường như đang suy nghĩ gì đó, không kìm được hỏi: "Bạch Cơ vừa nói Phiêu Miểu các có thể đóng cửa là sao?"

Bạch Cơ hồi thần, cười nói: "Mọi việc trên đời, có bắt đầu ắt có kết thúc. Phiêu Miểu các mở cửa tất nhiên sẽ có ngày đóng cửa. Nếu Phiêu Miểu các đóng cửa thì ta sẽ một mình đi xa. Vi công tử nhớ chăm sóc nhiều cho Hiên Chi nhé.”

Vi Ngạn lập tức đồng ý: "Chuyện này không cần ngươi nói, Hiên Chi là biểu ca của ta, ta tất nhiên sẽ chăm sóc y."

Nguyên Diệu nghe vậy thì trong lòng không khỏi buồn bã.

"Bạch Cơ, dù chân trời góc bể, dù trời cao đất sâu, ta đều sẽ theo ngươi. Nếu ngươi... đi xa, ta cũng sẽ theo ngươi."

Bạch Cơ cười nói: “Hiên Chi đừng nói ngốc nữa. Chuyện này không liên quan đến ngươi, ta sẽ trả lại khế ước bán thân cho ngươi. Sau khi ta đi xa thì ngươi sẽ tự do. Còn Ly Nô, nó cũng sẽ tự do. Nhưng khế ước bán thân của nó khó tìm, ta quên mất để đâu rồi, thời hạn trên đó cộng trừ cũng không rõ ràng, đo là một món nợ mơ hồ."

Nguyên Diệu thầy buồn bà, muốn nói gì đó nhưng Vi Ngạn đã lên tiếng: “Hiên Chi, Bạch Cơ đã nói không cần ngươi rồi thì ngươi hãy từ bỏ đi. Bạch Cơ đóng cửa Phiêu Miểu các là định đi đâu thế? Có phải về quê lấy chồng không? Đến Lúc đó nhớ gửi một thiệp mời, ta chắc chắn sẽ nhờ người gửi lễ mừng cho ngươi."

Bạch Cơ cười nói: "Không về quê cũng không lấy chồng, lần này đi xa là đi đến Tây Phương Cực Lạc. Nhưng cũng chưa chắc chắn là đi xa, biết đâu vẫn có thể tiếp tục mở Phiêu Miểu các."

"Ồ." Vi Ngạn gật đầu, nói: "Dù không biết xảy ra chuyện gì nhưng vẫn mong ngươi có thể ở lại, nếu Phiêu Miểu các không còn thì cảm giác Trường An sẽ thiếu đi điều gì đó, ta cũng sẽ thấy rất cô đơn."

Bạch Cơ thì thầm: "Ta cũng mong có thể ở lại... không, ta chắc chắn phải ở lại."

Trời xanh vạn dặm, mây trắng lửng lờ.

Xe ngựa tiếp tục đi trên đường ngoại thành, băng qua những cánh đồng ruộng mênh mông, đi về phía ngọn núi hẻo lánh. Trong rừng núi cây cối rậm rạp, tiếng ve kêu râm ran dưới tán lá.

Không lâu sau, xe ngựa dừng trước một trang viên. Trang viên dựa lưng vào núi, diện tích rộng lớn, xa cách làng mạc và ruộng đồng yên tĩnh.

Bạch Cơ, Nguyên Diệu và Vi Ngạn xuống xe, đã có gia đinh chờ sẵn ngoài trang viên để đưa ba người vào trong.

Vi Ngạn đưa Bạch Cơ và Nguyên Diệu đến một sân vườn.

Một chiếc xe ngựa đậu giữa sân, mái xe mở ra lộ ra một bể nước lớn.

Trong bể nước có một cây khô héo khổng lồ, lờ mờ nhận ra hình dạng của một bông sen. Lá sen khô vàng cuộn lại, hoa sen chuyển thành màu xám đen, cây sen Vọng Thư sắp chết đứng giữa làn nước gợn sóng trông rất cô đơn và lạc lõng.

Nguyên Diệu nhìn bể nước, thầm nghĩ cây sen Vọng Thư này rõ ràng đã chết khô, có lẽ không thể sống lại được.

Từ lúc bước vào sân vườn, ánh mắt Bạch Cơ đã bị cây sen Vọng Thư thu hút, nàng luôn chăm chú nhìn cây sen khô héo, không biết đang suy nghĩ gì.

Vi Ngạn gấp gáp hỏi: "Bạch Cơ, tại sao cây sen Vọng Thư này lại khô héo thế? Nó còn có thể sống lại không?"

Bạch Cơ nói: "Vi công tử, lúc các ngươi di chuyển và trồng lại cây sen Vọng Thư, có phải đã bỏ sót gì không?"

Vi Ngạn hồi tưởng một lúc, nói: "Không có đâu, ta đã cố ý chọn những người thợ giỏi trồng sen, tận mắt nhìn họ di chuyển cây sen Vọng Thư vào bể nước. Họ cẩn thận nhẹ nhàng, không làm hỏng một chiếc lá sen, cũng không rơi một cánh hoa nào."

Bạch Cơ nói: "Cây sen Vọng Thư không hề bị hư hại nhưng các ngươi đã làm mất trái tim và linh hồn của nó."

Vi Ngạn sững sờ, nói: "Gì cơ? Một cây sen cũng có trái tim và linh hồn sao?!"

Bạch Cơ gật đầu, nói: "Có chứ."

Vi Ngạn suy nghĩ một lúc, có hơi sợ hãi, nói: "Có phải giống như cây sen Quỷ Thủ không? Nó cũng có một hồn hoa kỳ quái, cuối cùng lại xuất hiện một hồn hoa nhỏ bằng ngón tay?"

Bạch Cơ cười nói: "Tình huống của sen Vọng Thư khác với sen Quỷ Thủ. Vi công tử yên tâm, sẽ không xuất hiện hồn hoa cướp người. Bản thân sen Vọng Thư không có linh hồn nhưng ta nhìn thấy trên nó có một ảo ảnh con người đang ngủ say. Ảo ảnh này có thể ngủ trong cây sen Vọng Thư nhờ vào một luồng linh khí của tộc người dưới nước. Linh khí này ta rất quen thuộc, đó là linh khí của giao nhân."

Vi Ngạn nói: "Giao nhân? Thứ nửa người nửa cá trong cổ thư ghi chép đó chứ?"

Nguyên Diệu không kìm được nói: "Giao nhân không phải là thứ mà là một loài sinh vật sống dưới nước. Trong "Sưu Thần Ký" có ghi chép: Ngoài biển Nam Hải có giao nhân, sống dưới nước như cá, không bỏ nghề dệt. Nước mắt của họ có thể tạo ra ngọc trai."

Vi Ngạn nói: "Nhưng ta không thấy giao nhân ở hồ Đại Minh."

Bạch Cơ trầm ngâm một lúc rồi nói: "Không thể không có, vì linh khí của giao nhân mới là trái tim và linh hồn của cây sen Vọng Thư này... Vi công tử, các ngươi có thấy gì khác thường xung quanh cây sen Vọng Thư ở hồ Đại Minh không?"

Vi Ngạn nghĩ một lúc, nói: "Có một con cá trắng... con cá trắng đó lúc ấn lúc hiện, mơ hồ như ảo ảnh, nó luôn quanh quẩn bên cây sen Vọng Thư. Khi chúng ta di chuyển cây sen Vọng Thư vào bể nước thì con cá trắng đó luôn ở gần chúng ta, dường như muốn cùng vào bể nước với cây sen Vọng Thư nhưng lại bị thợ thuyền xua đuổi."

Bạch Cơ nói: "À, con cá trắng đó là trái tim và linh hồn của cây sen Vọng Thư. Nếu muốn cây sen Vọng Thư sống lại, Vi công tử e rằng phải vất vả một chuyến, quay về hồ Đại Minh ở Tề Châu mang con cá trắng đó đến đây."

Vi Ngạn nghe vậy bèn ngã ngồi xuống đất.

"Ta ngày đêm vượt qua Tề Châu đến Trường An, chưa có một giấc ngủ yên, chưa có một bữa ăn ngon, giờ lại phải lên đường trở về sao?"

Nguyên Diệu thấy Vi Ngạn quá vất vả, đưa ra ý kiến: "Đan Dương, hay ngươi phái người tin cậy trở về hồ Đại Minh làm việc này, ngươi cứ ở lại trang viên nghỉ ngơi vài ngày..."

"Đây là việc lớn liên quan đến mạng sống, ta không tin ai cả, tự mình đi thì hơn." Vi Ngạn yếu ớt nói.

Bạch Cơ nói: "Vi công tử, cây sen Vọng Thư này không có linh khí của giao nhân bảo vệ thì nhiều nhất chỉ sống được bảy ngày, ngươi phải tranh thủ thời gian."

Vi Ngạn đứng dậy, nói: "Việc này không thể chậm trễ, ta đi ngay!"

Để tiết kiệm thời gian, Vi Ngạn chỉ chọn mười binh sĩ khỏe mạnh, trang bị nhẹ nhàng, cưỡi ngựa chạy nhanh về hồ Đại Minh. Đội quân và những người thợ, cùng cây sen Vọng Thư đều được để lại trang viên, do quản sự trang viên chăm sóc.

Vì trời đã muộn, trang viên cách thành Trường An hơn hai mươi dặm, không kịp vào thành trước giờ giới nghiêm, Bạch Cơ và Nguyên Diệu ở lại trang viên, dự định ngày mai sẽ trở về Phiêu Miểu các.

Quản sự không dám lơ là khách quý của Vi Ngạn, chuẩn bị hai căn phòng hạng nhất cho Bạch Cơ và Nguyên Diệu, lại chuẩn bị sơn hào hải vị để tiếp đãi nhiệt tình.

Trang viên có đình đài lầu các, phong cảnh như tranh nhưng Bạch Cơ không có tâm trạng thưởng thức, cũng không có hứng thú thưởng thức các món ăn ngon bày đầy bàn.

Nguyên Diệu cũng vậy.

Núi cao trăng nhỏ, nước rơi quanh đình.

Bạch Cơ không ngủ được, ngẩn ngơ ngồi trong đình hóng mát nhìn thác nước từ lưng chừng núi chảy xuống.

Nguyên Diệu vốn đang đọc sách dưới đèn dầu, vô tình nhìn ra ngoài cửa sổ thì thấy bóng dáng áo trắng lẻ loi cô độc trên đình xa.

Nguyên Diệu đặt sách xuống, ngây người nhìn về phía đình.

Nguyên Diệu biết, từ khi Cầu Tuân nói những lời đó, Bạch Cơ đã rất lo lắng. Y rất muốn đến bên Bạch Cơ để cùng nàng hóng mát, giải tỏa tâm trạng cho nàng nhưng lại sợ làm phiền suy nghĩ của nàng.

Nguyên Diệu đăm đăm nhìn bóng dáng áo trắng trong đình, y cảm thấy cứ nhìn nàng như vậy, ở bên nàng cho đến cuối đời, đến tận cùng của thời gian là một việc hạnh phúc và ý nghĩa. Trước đây y nghĩ rằng cuộc sống bình thường nhưng quý giá này sẽ là mãi mãi nhưng thế sự vô thường, bây giờ khoảnh khắc đó đã sắp mất đi.

Nguyên Diệu đang ngẩn người thì bỗng một tia sáng bạc lóe lên, một bóng người xuất hiện trước mặt y.

Là một nam tử tóc bạc.

Nam tử mày kiếm mắt sao, dung mạo tuấn tú, khí chất của y cao vời vợi như ngọn núi độc lập, hùng vĩ như núi ngọc. Tóc bạc phấp phới, mắt vàng lạnh lẽo như băng lại đầy khí chất bá đạo và tà mị, làn da của y ẩn hiện ánh sáng.

Nguyên Diệu giật mình, sợ hãi như rơi vào hầm băng. Trong sự kiện sen Quỷ Thủ, Bạch Cơ đã mất một tai, Nguyên Diệu đi tìm tai cho Bạch Cơ, trong mơ hắn vượt qua núi biển, đến hòn đảo Kình Lạc và nhìn thấy nam tử này.

Là Long Ẩn.

Long Ẩn đã đến đây?!

Nguyên Diệu nhìn chằm chằm vào Long Ẩn, tâm tư chuyển động lập tức. Long Ẩn đột nhiên đưa tay ra bóp chặt cổ Nguyên Diệu. Sức mạnh của Long Ẩn rất lớn, ánh mắt lạnh lùng đầy sát khí. Nguyên Diệu bị bóp cổ, chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng không thể thở nổi.

Đột nhiên một tia sáng vàng lóe lên. Một mũi tên vàng từ bên ngoài cửa sổ xuyên qua không trung, đuôi tên mang theo ngọn lửa đỏ. Mũi tên nhắm thẳng vào giữa trán của Long Ẩn, mang theo sức mạnh ngàn cân, dường như sắp xuyên thủng hắn.

Long Ẩn buộc phải thả Nguyên Diệu ra để né tránh. Mũi tên trượt qua, hóa thành ảo ảnh rồi biến mất. Nguyên Diệu thở hổn hển, cuối cùng cũng phục hồi lại. Sợ rằng Long Ẩn sẽ tấn công mình nên hắn vội vã lảo đảo trốn sau giá sách. Long Ẩn không tấn công thêm mà quay đầu về phía cửa, quỳ một gối xuống hành lễ.

“Ẩn, tham kiến Vương.”

Cửa phòng mở ra, Bạch Cơ chậm rãi bước vào, mắt cúi xuống nhìn Long Ẩn, sắc mặt giận dữ.

“Ta tưởng ngươi đã quên ai là chủ nhân của bốn biển, ai là vua của long tộc rồi.”

Long Ẩn cúi đầu, nói: “Ẩn không dám.”

Nguyên Diệu vội chạy đến bên Bạch Cơ, thấy vết bầm trên cổ Nguyên Diệu, trong mắt Bạch Cơ hiện lên sự đau lòng. Một cơn gió mạnh cuốn về phía Long Ẩn. Long Ẩn không tránh né, bị cơn gió đánh trúng khiến cơ thể run rẩy, khóe miệng trào ra một dòng máu.

Bạch Cơ cúi mắt nhìn Long Ẩn, nói: “Tại sao ngươi lại làm hại Hiên Chi?”

Long Ẩn nói: “Ta thấy hắn luôn lén nhìn ngài, tưởng rằng hắn có ý đồ xấu với ngài...”

Nguyên Diệu nghe vậy, vội nói: “Ta nhìn Bạch Cơ là vì không muốn quấy rầy nàng... không phải có ý đồ xấu.”

Bạch Cơ cười gằn, nói: “Là Long Ẩn ngươi có ý đồ xấu với ta đúng không?”

Ánh mắt Long Ẩn lóe lên, nói: “Ẩn không dám.”

Bạch Cơ nói: “Ngươi đứng dậy nói chuyện đi.”

“Vâng, thưa Vương.”

Long Ẩn đứng dậy. Hắn nhìn Bạch Cơ, trong mắt vàng lạnh lẽo như băng có một ngọn lửa.

“Vương, đã mấy ngàn năm không gặp, sức mạnh của ngài lại mạnh lên nhiều.”

“Ta rèn luyện ở nhân gian là để tu hành, tất nhiên phải tìm kiếm và thu được sức mạnh.”

Bạch Cơ cũng nhìn Long Ẩn, dùng khí mạch của long tộc cảm nhận linh lực xung quanh hắn. Nàng không khỏi hơi kinh ngạc, sức mạnh của Long Ẩn đã tăng lên nhiều nhưng nàng không cảm nhận được sức mạnh khác thường từ hắn. Chẳng lẽ, những gì Cầu Tuân nói là giả? Hay là Long Ẩn cố tình che giấu khí tức sức mạnh của mình?

Long Ẩn nói: “Vương không lãng phí tài năng đó là phúc của chúng sinh biển cả, mười phương yêu tộc, ba mươi sáu cựu bộ đều đang chờ ngài trở về.”

Bạch Cơ không thể nhìn thấu Long Ẩn nói thật hay giả, nàng chuyển đề tài.

“Ẩn, ngươi lên bờ làm gì?”

Long Ẩn nói: “Ta lên bờ là do tộc giao nhân ủy thác, có một việc cần làm. Dự định làm xong việc sẽ đến Phiêu Miểu các thăm ngài, không ngờ lại gặp ngài ở đây đêm nay.”

Bạch Cơ lại hỏi: “Ngươi tại sao lại xuất hiện ở đây?”

Long Ẩn nói: “Là Tuyền Nữ dẫn ta đến.”

Bạch Cơ nhướng mày, nói: “Tuyền Nữ là ai?”

Long Ẩn hướng về khoảng không, nói: “Tuyền Nữ, ngươi ra đi.”