Nguyên Diệu rời Hạ gia, đi trên đường phố phường Tuyên Dương.
Bên đường có một quán hoành thánh tỏa ra mùi hương hấp dẫn, Nguyên Diệu đói bụng, định ăn một bát hoành thánh rồi mới về Phiêu Miểu các.
Nguyên Diệu gọi một bát hoành thánh thịt rau, ngồi xuống chờ.
Bên cạnh là một nữ nhân cầm bọc đồ cũng đang chờ hoành thánh được mang lên.
Nguyên Diệu liếc nhìn, nữ nhân đó là bà Lưu vừa bị đuổi khỏi Hạ gia.
Bà Lưu liếc nhìn Nguyên Diệu, cũng nhận ra hắn.
Nguyên Diệu và bà Lưu cùng ngồi chờ, hoành thánh mãi chưa mang lên, không khí có chút ngượng ngùng.
Bà Lưu phá vỡ sự im lặng, hỏi chuyện: “Vừa nãy ở gặp nhau Hạ gia, công tử là bạn của Hạ lang quân?”
Nguyên Diệu đáp: “Ta và Tiến Hiền là đồng hương.”
Bà Lưu nói nhỏ: “Ta khuyên công tử nên ít qua lại với Hạ lang quân, cũng đừng đến nhà hắn nữa.”
Nguyên Diệu ngạc nhiên hỏi: “Sao lại nói vậy?”
Bà Lưu sợ hãi nói: “Hạ lang quân bị ma quỷ ám ảnh, mê muội tâm trí. Ta tận mắt thấy, trong thư phòng của hắn có ma nữ! Không chỉ một, mà có nhiều ma nữ, tóc xõa rối bù, mắt lật trắng, lưỡi thè dài đến ngực. Hạ lang quân cả ngày lẫn đêm cùng những ma nữ đó trong thư phòng, không ra ngoài đến phường Bình Khang nữa. Hạ lang quân bị mê muội, không biết sợ hãi. Ta bị hoảng sợ, chỉ nói vài câu nhìn thấy trong phường, Hạ lang quân biết được bèn đuổi ta đi.”
Nguyên Diệu kinh ngạc, không tin: “Thư phòng của Tiến Hiền làm sao có ma nữ? Bà có nhìn nhầm không?”
Bà Lưu nói: “Tuyệt đối không nhầm, ta chưa đến tuổi mắt mờ! Những ma nữ đó lưỡi dài rất kinh khủng! Ngươi không thấy Hạ lang quân gần đây gầy đi rất nhiều, mặt mày ủ rũ, chắc là bị ma nữ hút hết dương khí! Công tử, ta khuyên ngươi nên ít đến Hạ gia, kẻo cũng bị ma nữ mê hoặc, biến thành người không ra người.”
Nguyên Diệu trong lòng kinh ngạc.
Lúc này, ông chủ quán mang hai bát hoành thánh lên, một bát đặt trước mặt bà Lưu, một bát trước mặt Nguyên Diệu.
Bà Lưu cầm thìa ăn ngon lành.
Nguyên Diệu lại không còn chút khẩu vị nào.
Ăn vội vài miếng, Nguyên Diệu rời quán hoành thánh, lo lắng cho Hạ Viễn, lại quay về Hạ gia.
Nguyên Diệu đứng ngoài cửa nhìn lên không trung của Hạ gia. Từ nhỏ hắn đã có thể thấy những điều người thường không thấy, từ khi ở Phiêu Miểu các cùng Bạch Cơ và Ly Nô qua lại giữa hai giới âm dương, khả năng cảm nhận thần quỷ của hắn ngày càng mạnh. Nếu trong Hạ gia có ác quỷ, dù nó ẩn nấp kỹ thế nào, hắn cũng có thể cảm nhận được khí tức tà ác.
Nguyên Diệu nhìn Hạ gia chỉ thấy vô cùng yên tĩnh, không có khí tức của ác quỷ vào nhà.
Chẳng lẽ bà Lưu nhìn nhầm? Hoặc là bà ta nói dối? Nguyên Diệu gãi đầu, quyết định về tìm Bạch Cơ hỏi rõ chuyện này.
*
Chợ Tây, Phiêu Miểu các.
Nguyên Diệu bước vào đại sảnh thì thấy một con mèo đen ủ rũ ngồi chồm hổm trên quầy.
Nguyên Diệu chào hỏi: “Ly Nô lão đệ.”
Mèo đen không trả lời.
Nguyên Diệu đi ra sau quầy, bỏ số bạc bán thanh cổ kiếm Thất Tinh vào trong lọ gốm. Hắn cầm năm lạng bạc Hạ Viễn trả lại, nói: “Ly Nô lão đệ xem, đây là năm lạng bạc Tiến Hiền mượn lần trước, hôm nay hắn trả rồi. Ngươi còn nói hắn không trả, hoàn toàn là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.”
Nếu như ngày thường, chỉ cần nghe đến hai chữ “tiểu nhân”, dù đúng hay sai, Ly Nô đã nổi trận lôi đình, la hét ầm ĩ. Hôm nay không biết tại sao, mèo đen chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm vào Nguyên Diệu, yên tĩnh như con cút.
Nguyên Diệu thấy lạ hỏi: “Ly Nô lão đệ, sao ngươi không nói gì? Chẳng lẽ bị câm rồi?”
Nghe đến hai chữ “câm”, mèo đen nhìn Nguyên Diệu, ánh mắt bùng lên tia sáng.
Nguyên Diệu rất lấy làm kỳ lạ.
Một dáng hình trắng muốt từ bên trong bay ra nhìn thấy Nguyên Diệu, cười hỏi: “À, Nguyên Diệu về rồi, về từ khi nào vậy?”
Nguyên Diệu đáp: “Ta vừa mới về. Bạch Cơ, hôm nay ta gặp Tiến Hiền, có một chuyện rất kỳ lạ muốn hỏi ngươi.”
Bạch Cơ đứng cạnh giá hàng, thay chiếc bình hoa cổ cong cổ vào vị trí hộp hương liệu rồi chuyển hộp hương liệu sang bên cạnh viên bảo thạch Tây Vực.
Nguyên Diệu đứng sau Bạch Cơ, kể lại những điều nhìn thấy tại Hạ gia Viễn và chuyện bà Lưu kể.
Bạch Cơ vẫn loay hoay với giá hàng, không biết có nghe thấy không.
Nguyên Diệu hỏi: “Bạch Cơ nói xem Tiến Hiền có bị ma nữ ám không? Nhưng Hạ gia lại chẳng có chút khí tức nào…”
Bạch Cơ vẫn như không nghe thấy, tiếp tục loay hoay với giá hàng.
Nguyên Diệu lại hỏi: “Bạch Cơ nghĩ sao?”
Bạch Cơ không trả lời, xong việc với giá hàng thì quay lại.
Thấy Nguyên Diệu đứng ngay sau mình, Bạch Cơ giật mình, cười hỏi: “Sao Hiên Chi lại đứng phía sau ta?”
Nguyên Diệu nhìn Bạch Cơ, kinh hãi kêu lên: “Bạch Cơ, tai ngươi đâu rồi?!”
Bạch Cơ mặc chiếc váy trắng như mây, khoác khăn voan trong suốt, mái tóc đen bóng mượt búi cao, hai bên cài một đôi trâm ngọc trai lắc lư.
Bạch Cơ có làn da trắng mịn, môi đỏ, trang điểm nhẹ nhàng, đôi mắt sáng lấp lánh dưới hàng mày thanh tú. Nhưng dưới mái tóc búi cao, nơi lẽ ra phải có đôi tai lại trống trơn.
Một mỹ nhân áo trắng thiếu đôi tai, trông thật kỳ lạ.
Bạch Cơ như không nghe thấy, ngơ ngác nhìn Nguyên Diệu đang kêu la.
Nguyên Diệu vội dùng tay ra hiệu, Bạch Cơ mới hiểu ý.
Bạch Cơ cười lớn: “Tai chạy mất rồi, ta nghe không thấy. Bây giờ hoàn toàn không nghe được, Hiên Chi muốn nói gì thì ra hiệu hoặc viết ra giấy.”
Hóa ra, vừa nãy Nguyên Diệu khô cả họng kể chuyện Hạ gia, Bạch Cơ không nghe được một chữ nào?! Nguyên Diệu không khỏi thất vọng rồi chợt nhớ ra gì đó, kinh ngạc hỏi: “Tai làm sao mà chạy mất? Chạy đi đâu? Có trở lại không?!”
Nguyên Diệu ra hiệu hồi lâu, Bạch Cơ mới hiểu, lớn tiếng nói: “Lúc ta không chú ý thì nó chạy mất! Không biết có trở lại không, ta đã cho người giấy đi tìm! Hóa ra, móng, mắt, tai, mũi của rồng cũng có suy nghĩ riêng! À còn cả của mèo nữa!”
Còn... của mèo? Nguyên Diệu đang suy nghĩ về câu nói này thì mèo đen từ quầy chạy ra, ủ rũ ngồi dưới đất.
Nguyên Diệu nhìn kỹ, lại giật mình. Tai của mèo đen vẫn còn nhưng nơi lẽ ra phải có miệng lại trống trơn.
Hóa ra, miệng của Ly Nô chạy mất, bảo sao nãy giờ nó không nói gì.
Bạch Cơ thay Ly Nô lớn tiếng nói: “Miệng của Ly Nô cũng chạy mất! Người giấy đã đi tìm rồi! Ta đã nói miệng là thứ quan trọng, không được tháo ra nhưng nó không nghe. Không có tai thì hơi bất tiện nhưng vẫn sống được, không có miệng thì nghiêm trọng rồi! Không nói được là chuyện nhỏ, quan trọng là không ăn uống được, thế thì chết mất!”
Mèo đen nghe vậy thì hoảng sợ, chỉ có thể chảy nước mắt.
Nguyên Diệu vô cùng kinh ngạc.
Bạch Cơ và Ly Nô trở thành một kẻ điếc, một kẻ câm, Nguyên Diệu cũng không còn lòng dạ nào lo chuyện Hạ Viễn và ma nữ nữa.
Bạch Cơ hàng ngày đều phái người giấy đi tìm tai của mình và miệng của Ly Nô nhưng nhiều ngày trôi qua, người giấy vẫn không có kết quả.
Ngày tháng vẫn trôi qua.
Từ khi Bạch Cơ mất tai, Nguyên Diệu chỉ có thể dùng cử chỉ để giao tiếp với nàng, nhiều điều không thể diễn đạt được, viết chữ lại quá dài rất bất tiện.
Bạch Cơ sau khi bị điếc, không nghe được âm thanh, cũng không biết âm lượng của mình. Khi nói chuyện với Nguyên Diệu, đôi lúc giọng nhỏ đến mức không nghe rõ, đôi lúc bất ngờ phát ra tiếng rống như rồng, đủ làm ngói rơi xuống.
Bạch Cơ thỉnh thoảng ngồi ở sân sau tụng kinh. Trước đây thì không sao nhưng bây giờ cả chợ Tây, thậm chí một trăm mười phường của Trường An đều nghe thấy tiếng tụng kinh trầm hùng, mạnh mẽ như chuông lớn của nàng, thỉnh thoảng còn xen lẫn tiếng rồng gầm rú.
Mọi người đều nghĩ Phật tổ hiển linh bèn đổ xô đến các ngôi chùa lễ bái. Một thời gian ngắn, các ngôi chùa lớn ở Trường An đều nhang khói thịnh vượng.
Sau khi Ly Nô bị câm, nó im lặng như cút, không nói được gì nên trở nên đa sầu đa cảm, đối trăng đối hoa rơi lệ, đối gió đối mưa bày tỏ tâm tình. Do không còn ăn uống bừa bãi, mèo đen trở nên thon thả, từ tròn trịa biến thành thon dài, đôi mắt cũng sáng hơn.
Dưới mái hiên, mèo đen đứng yên lặng, ngẩng đầu nhìn mây trôi. Nó có bốn chi dài, dáng vẻ thanh thoát, ánh mắt sâu thẳm và u buồn như nhìn thấu mọi điều trên đời, hiểu rõ mọi lẽ nhân sinh.
Nguyên Diệu nhìn từ xa, thoáng thấy mèo đen ngẩng đầu nhìn trời, cảm thấy nó có vài phần tiên phong đạo cốt, trông như sắp đắc đạo thành tiên.
Mèo đen quay đầu lại, trừng mắt nhìn Nguyên Diệu, lập tức mất hết vẻ tiên phong đạo cốt.
(tiên phong đạo cốt đến nhanh mà đi củm lẹ, haha)
Nguyên Diệu lấy cá khô thơm ra, nói: “Ly Nô lão đệ có muốn ngửi thử cá khô này không? Ta biết ngươi trong lòng rất khổ, không thể ăn được nhưng ngửi thử cũng tốt, nếu không ngươi sẽ bị bức bách mà chết mất.”
Mèo đen chạy tới cào Nguyên Diệu một cái, rồi khóc lóc bỏ chạy.
Hôm đó, trong Phiêu Miểu các, Bạch Cơ ở bên trong đọc kinh, Ly Nô ở sân sau nhìn mây trôi, Nguyên Diệu ngồi bên quầy ghi sổ sách.
Nguyên Diệu đang viết sổ sách thì có khách bước vào Phiêu Miểu các.
Nguyên Diệu ngẩng đầu nhìn thì ra là Vi Ngạn.
“Là Đan Dương à, lâu rồi không gặp, sao hôm nay lại rảnh rỗi đến chơi thế?” Vi Ngạn là khách quen, không cần chào đón, Nguyên Diệu lại cúi đầu viết sổ sách.
Vi Ngạn vẻ mặt lo lắng, không kịp chào hỏi Nguyên Diệu, mở miệng hỏi ngay: “Hiên Chi, Bạch Cơ có ở đây không?”
Nguyên Diệu vừa viết vừa nói: “Bạch Cơ ở bên trong.”
“Thật tốt quá.” Vi Ngạn vội vàng xông vào trong.
“Đan Dương, Bạch Cơ gần đây có bệnh, bị điếc, sợ rằng…”
Vi Ngạn đã xông vào bên trong, không nghe được lời Nguyên Diệu nói.
Nguyên Diệu vừa viết sổ sách vừa lắng nghe tiếng đối thoại truyền ra từ bên trong.
Vi Ngạn vội vàng: “Bạch Cơ, sen Quỷ Thủ lại xảy ra chuyện rồi!”
Bạch Cơ cười nói: Ôi thì ra là Vi công tử.”
Vi Ngạn vội vàng: “Ngươi mau giúp ta giải quyết!”
Bạch Cơ nhỏ giọng nói: “Ôi, Vi công tử đã đến.”
Vi Ngạn nói: “Bạch Cơ, đồ ngươi bán luôn xảy ra chuyện, không yên ổn, ta sau này không mua đồ của ngươi nữa!”
Bạch Cơ lớn tiếng nói: “Ôi, Vi công tử đã đến.”
Vi Ngạn nghi hoặc hỏi: “Bạch Cơ, sao ngươi cứ lặp đi lặp lại câu này thế?”
Bạch Cơ hít sâu một hơi, lớn tiếng hét: “Ôi, Vi công tử đã đến.”
Vi Ngạn gào lên: “Bạch Cơ điên rồi sao?!”
Bạch Cơ giọng như chuông lớn, nói: “Ôi, Vi công tử đã đến.”
Vi Ngạn ngẩn ra, dốc hết sức hét lên: “Bạch Cơ tưởng giả điên giả dại là có thể qua mặt ta, ta sẽ không tìm ngươi tính sổ nữa sao?!”
Giọng Bạch Cơ trở lại bình thường, cười nói: “Ôi, Vi công tử đã đến.”
“?!!”
Nguyên Diệu nghe thấy tiếng cãi vã qua lại trong phòng, chỉ đành đặt bút xuống, đi vào bên trong.
Bên trong, sau bình phong đom đóm trên lá sen, Bạch Cơ quỳ gối trước bàn ngọc xanh, Vi Ngạn ngồi thất thần ở bên kia.
Bạch Cơ nhìn thấy Nguyên Diệu, cười nói: “Hiên Chi đến đúng lúc lắm, ta không nghe được Vi công tử nói gì, ngươi giúp ta ra hiệu một chút.”
Vi Ngạn run giọng hỏi: “Chuyện này là sao?”
Nguyên Diệu nói: “Đan Dương, tai của Bạch Cơ chạy mất, bây giờ nàng ấy không nghe được âm thanh. Vừa rồi ngươi nói gì nàng ấy không nghe thấy.”
Nguyên Diệu ra hiệu về phía tai.
Bạch Cơ hiểu ý, nàng vén tóc lên, để lộ đôi tai trống rỗng.
Vi Ngạn nhìn thấy, vô cùng kinh ngạc.
“Tai… lại có thể tự chạy sao?!”
Nguyên Diệu buồn rầu nói: “Không chỉ tai, miệng cũng có thể chạy. Miệng của Ly Nô chạy mất, thành ra bị câm.”
Vi Ngạn càng kinh ngạc hơn, nói: “Chuyện này… chuyện này…”
Nguyên Diệu thở dài, nói: “Lúc đầu tiểu sinh cũng không tin nhưng sự việc là như vậy. Mất tai và miệng thực sự rất bất tiện, Bạch Cơ đã phái người giấy đi tìm, hy vọng có thể sớm tìm thấy. Đan Dương tìm Bạch Cơ có chuyện gì? Tiểu sinh sẽ giúp ngươi diễn đạt.”
Vi Ngạn bình tĩnh lại, buồn rầu nói: “Vẫn là chuyện của Sen Quỷ Thủ.”