Bạch Cơ nhìn theo bóng lưng của Hồ Thập Tam Lang và Trường Ấn, nhẹ nhàng hát: “Tô tô bạch hồ, cửu vĩ bàng bàng. Thành tử gia thất, nãi đô du xương…”
Nguyên Diệu ngây người, nói: “Bạch Cơ đang hát gì vậy?”
Bạch Cơ định trả lời thì một giọng nữ dịu dàng vang lên: “Bạch Cơ đại nhân đang hát bài hát của Đồ Sơn. Hì hì, bài cổ khúc này ít người biết hát lắm.”
Bạch Cơ và Nguyên Diệu theo tiếng nói quay lại, thấy một nữ tử yểu điệu trong trang phục màu tím đang tiến về phía họ. Nữ tử áo tím có khuôn mặt như hoa phù dung, lông mày như lá liễu, đôi môi đỏ mọng kiêu sa, đôi mắt còn mê hoặc hơn hoa đào làm say đắm lòng người. Nàng búi tóc cao, mặc váy dài màu tím thêu hoa văn hoa sen Tây Phương, chiếc khăn mỏng màu tím nhạt dài quét đất, phấp phới như sóng.
Nguyên Diệu không dám nhìn thẳng vào đôi mắt của nữ tử áo tím, hắn cảm thấy đôi mắt quyến rũ ấy dường như có một sức mạnh đáng sợ, có thể mê hoặc lòng người, làm mất lý trí.
Bạch Cơ nhìn nữ tử áo tím, cười nói: “Hóa ra là Tam Vĩ Hữu Tô Thị. Hữu Tô Thị ai ai cũng là tuyệt thế mỹ nhân, hôm nay ta mới gặp người đẹp nhất.”
Nữ tử áo tím che miệng cười nói: “Hì hì, Bạch Cơ đại nhân thật biết nói chuyện, Tô Mị Nhi không dám nhận là đẹp nhất. Tổ tiên Đát Kỷ của ta mới đẹp nhất Hữu Tô Thị.”
Bạch Cơ cười nói: “Ngươi và Đát Kỷ đều cực kỳ xinh đẹp.”
Tô Mị Nhi cười nói: “Chuyện vừa rồi ta đều thấy cả rồi. Bạch Cơ đại nhân, ta muốn nói với ngài một bí mật.”
Bạch Cơ nhướng mày, nói: “Bí mật gì?”
Tô Mị Nhi nở nụ cười, nói: “Thần là do Lật giết. Một ngày trước khi Thần chết, lão Hồ vương vừa nói ra rằng muốn...”
Hồ Hội sẽ giao tộc Thuần Hồ cho Thần. Lật có tham vọng lớn, lòng dạ độc ác, vì muốn trở thành Hồ vương mà không ngần ngại giết Thần, rồi đổ tội cho con khỉ ngốc kia.”
Nguyên Diệu kinh ngạc.
Bạch Cơ mỉm cười, nói: “Tô cô nương, dám hỏi nàng có quan hệ gì với Hồ Thần thế?”
Tô Mị Nhi cắn môi, nói: “THần là vị hôn phu của ta. Nếu hắn còn sống, chúng ta sẽ kết hôn vào dịp Trung thu, và ta sẽ trở thành hồ hậu của tộc Thuần Hồ.”
Bạch Cơ nói: “Thì ra là vậy. Tô cô nương xin hãy nén đau thương.”
Tô Mị Nhi cười rực rỡ, không hề có vẻ đau buồn.
“Bạch Cơ đại nhân, ngài đừng nghĩ ta nói bừa, ta có bằng chứng Hồ Lật giết Thần.”
Bạch Cơ mắt lộ vẻ nghi ngờ.
Tô Mị Nhi lại chuyển chủ đề: “Nghe nói Phiêu Miểu Các có thể thực hiện mọi điều ước...”
Bạch Cơ hứng thú nói: “Điều ước của Tô cô nương là gì?”
Tô Mị Nhi ngẩng đầu, ánh mắt lấp lánh.
“Ta... muốn trở thành hồ hậu của tộc Thuần Hồ.”
Bạch Cơ cười, nói: “Điều này không khó với ngươi chút nào. Thần đã không còn, người kế nhiệm vị trí Hồ vương rất có thể là Lật. Ngươi dùng thuật quyến rũ của Hữu Tô Thị để mê hoặc Lật, kết hôn với hắn, chẳng phải sẽ trở thành hồ hậu sao?”
Tô Mị Nhi mắt ánh lên tia căm hận, nghiến răng.
“Người kế nhiệm Hồ vương chưa chắc là Lật.” Tô Mị Nhi cười, lè lưỡi liếm môi đỏ tươi, nói: “Có lẽ là Hồ Thập Tam Lang đáng yêu kia.”
Bạch Cơ cười nói: “Nếu người kế nhiệm Hồ vương là Thập Tam Lang, thì hồ hậu càng dễ nằm trong tay ngươi hơn.”
Tô Mị Nhi cười khúc khích: “Nghĩ kỹ lại, Thập Tam Lang còn xuất sắc hơn Thần nhiều, chỉ cần thêm thời gian sẽ càng có khí phách của vua.”
Nguyên Diệu kinh ngạc, chỉ cảm thấy da đầu tê dại. Hắn không nhịn được nói: “Tô đại tỷ, suy nghĩ của ngươi trái với đạo lý của thánh nhân, đúng là bất chính. Nàng đã đính hôn với Thần, tức là tẩu tẩu của Thập Tam Lang, làm sao có thể có ý nghĩ không đứng đắn với em chồng của mình? Điều này là sai.”
Tô Mị Nhi mỉm cười, bước tới gần Nguyên Diệu.
Nguyên Diệu chỉ ngửi thấy một mùi hương ngọt ngào, tâm trí không khỏi dao động.
Tô Mị Nhi nhìn Nguyên Diệu bằng đôi mắt sâu thẳm, môi đỏ khẽ mở: “Công tử nói rất đúng, Mị Nhi đã sai. Công tử học vấn uyên thâm, Mị Nhi còn muốn nghe thêm giáo huấn nhưng không biết có thể gần gũi công tử...”
Giọng nói của Tô Mị Nhi như đôi bàn tay mềm mại, khuấy động lòng Nguyên Diệu, như thể linh hồn bị rút ra, không biết đang ở đâu, ngày nào tháng nào.
Từ góc độ của Bạch Cơ, có thể thấy Tô Mị Nhi đang áp sát Nguyên Diệu, một luồng khí mơ hồ từ người Nguyên Diệu tỏa ra, bị Tô Mị Nhi hút vào miệng.
Đó là yêu hồ dùng mê thuật để hút dương khí của con người.
Khi Nguyên Diệu đang mê man, đột nhiên từ xa có một luồng nước lạnh từ thác bay tới, dội lên đầu và người hắn.
“Ư!” Nguyên Diệu giật mình, tỉnh lại.
Tô Mị Nhi cũng bị dội nước vào mặt, nàng quay đầu nhìn Bạch Cơ, ánh mắt lộ vẻ giận dữ.
Bạch Cơ vẫy tay áo, cười nói: “Ôi chao, cơn gió này thật kỳ lạ, sao lại thổi nước từ thác tới đây? Làm ướt cả tay áo của ta.”
“Hừ!” Tô Mị Nhi lườm tên thư sinh ngớ ngẩn một cái, nói: “Bạch Cơ đại nhân, ướt tay áo không sao nhưng ngài đừng vì một người phàm mà mất bình tĩnh.”
Bạch Cơ cười nói: “Cảm ơn ngươi nhắc nhở.”
Tô Mị Nhi chỉnh lại mái tóc ướt, quay người rời đi.
Bạch Cơ lớn tiếng gọi: “Tô cô nương, chứng cứ Hồ Lật giết Hồ Thần đâu?”
Tô Mị Nhi không quay đầu lại, nói: “Ta về thay quần áo ướt trước, đến buổi tiệc sẽ nói cho ngươi.”
Bạch Cơ nhíu mày.
Sau khi Tô Mị Nhi rời đi, Bạch Cơ đột nhiên nghiêng đầu hỏi: “Ai đó?”
Nguyên Diệu ngơ ngác, vừa lau mặt vừa nhìn xung quanh.
Cây hợp hoan rung động, một con hồ ly nâu nhỏ nhảy ra, bay lượn trước mặt Bạch Cơ và Nguyên Diệu. Con hồ ly này rất nhỏ, như con rắn linh hoạt, dài một thước ba tấc, đuôi dài chín tấc năm phân.
Bạch Cơ cười nói: “Hóa ra là Quản Hồ.”
Quản Hồ bay một vòng, hạ xuống hóa thành một thiếu nữ mặc váy dài màu nâu. Thiếu nữ buộc tóc hai vòng, eo thon không ôm hết, mặt mày cong cong, trên mặt có nhiều tàn nhang.
Quản Hồ cúi đầu trước Bạch Cơ, nói: “A Phiêu bái kiến Bạch Cơ đại nhân.”
Bạch Cơ cười nói: “Hồ Hội của Thanh Khâu lại mời khách từ Phù Tang sao?”
A Phiêu nói: “Ta đi theo bạn đến để vui chơi thôi.”
Bạch Cơ nhìn A Phiêu, tỏ vẻ sâu xa.
“Tại sao ngươi lại lén lút theo dõi Tô cô nương?”
A Phiêu đảo mắt, thần bí nói: “Bạch Cơ đại nhân, ta có một bí mật, không biết có nên nói không.”
Nguyên Diệu ngạc nhiên nghĩ: Những hồ ly này sao ai cũng có bí mật vậy?
Bạch Cơ quay đầu, nhìn về phía thác nước, nói: “Nếu là bí mật thì không cần nói ra.”
A Phiêu không thể kiềm chế được nữa, nghiến răng nói: “Bạch Cơ đại nhân chắc chắn phải biết bí mật này. Hồ Thần là do Tô Mị Nhi giết!”
Nguyên Diệu kinh ngạc.
Bạch Cơ hỏi: “Tại sao lại nói như vậy?”
A Phiêu đáp: “Bạch Cơ đại nhân không biết đó, không chỉ có Hồ Thần bị giết, mà còn có Thiên Hồ Ly Thương, đệ đệ của A Không, và Không Hồ A Khoan, ca ca của Trường Ấn. Tô Mị Nhi là kẻ lẳng lơ, luôn có tình cảm với A Khoan. Hồ Thần biết chuyện này và định hủy hôn. Trước khi Hồ Thần hủy hôn, Tô Mị Nhi và A Khoan đã cùng nhau giết Hồ Thần và đổ tội cho con khỉ ngốc kia. Sau đó, để bịt đầu mối con hồ ly độc ác đó lại giết chết A Khoan, khiến mọi người tưởng rằng đó là do đạo sĩ làm.”
Nguyên Diệu kinh ngạc.
Bạch Cơ hỏi: “Thế còn Ly Thương thì sao?”
A Phiêu mắt ảm đạm, nghiến răng nói: “Ly Thương phát hiện ra âm mưu giết Hồ Thần của Tô Mị Nhi và A Khoan nên bị chúng giết để bịt đầu mối.”
Bạch Cơ hỏi: “Ngươi có quan hệ gì với Ly Thương?”
A Phiêu rơi Lật, nghẹn ngào nói: “Ly Thương là bạn tốt của ta... Ta theo Ly Thương đến tham gia Hồ Hội này. Nếu biết trước sẽ xảy ra chuyện như vậy, ta đã không để hắn đến...”
Nguyên Diệu cảm thấy tình cảm giữa A Phiêu và Ly Thương rất sâu đậm. Theo mức độ đau buồn của nàng, có lẽ họ không chỉ là bạn bè, mà còn có thể là một cặp uyên ương.
A Phiêu như nghe thấy tiếng lòng của Nguyên Diệu, nói: “Ta và Ly Thương chưa trở thành tình nhân nhưng chúng ta có cảm tình với nhau. Chúng ta đã hẹn sau Hồ Hội sẽ cùng nhau vượt biển đến quê hương Phù Tang của ta để du ngoạn, có thể lúc đó chúng ta sẽ trở thành tình nhân. Nếu không đến tham gia Hồ Hội này, nếu không gặp con hồ ly độc ác ba đuôi đó, ta và Ly Thương đã có thể hạnh phúc…”
Nguyên Diệu có hơi buồn. Nếu trên đời này có “nếu”, nhiều người và không phải người sẽ có được hạnh phúc. Đáng tiếc, trên đời không có “nếu”, mọi người chỉ có thể vật lộn trong nuối tiếc và đau khổ, không có lối thoát.
Bạch Cơ hỏi: “Ngươi có bằng chứng gì chứng minh Hồ Thần bị Tô Mị Nhi giết?”
A Phiêu mở to mắt, nói: “Ly Thương đã thấy tận mắt! Ta cũng tận mắt thấy Hồ Thần chết trong phòng! Đêm Hồ Thần chết, Ly Thương đi hái dâu rừng cho ta trong thung lũng, về muộn, khi đi qua hành lang, hắn thấy Tô Mị Nhi toàn thân đầy máu, lén lút rời khỏi phòng của Hồ Thần. Ly Thương vốn nhút nhát, sợ hãi, không dám vào phòng của Hồ Thần xem xét, vội vàng tìm ta và kể lại chuyện này. Ta khuyên hắn yên tâm, rồi biến thành hình dạng Quản Hồ đi vào phòng Hồ Thần để thăm dò tình hình. Khi ta đến, Hồ Thần đã chết! Hắn chết rất thảm, chỉ còn lại một đống da thịt, thậm chí không còn xương. Ta không dám lộ ra, vội vàng trốn đi. Ta và Ly Thương lo lắng cả đêm không ngủ, sáng hôm sau xác Hồ Thần bị phát hiện, cả cốc hồ ly hỗn loạn. Ta định kể chuyện Tô Mị Nhi lén rời khỏi phòng Hồ Thần đêm qua nhưng Ly Thương ngăn lại. Hắn nói rằng khi đi hái dâu rừng, vô tình thấy Tô Mị Nhi và A Khoan đang lén lút sau núi, A Khoan còn dọa sẽ giết Hồ Thần. Ly Thương cho rằng cái chết của Hồ Thần là mối hận thù giữa dòng họ Thuần Hồ và Hữu Tô, tốt hơn là không nên dính vào để tránh bị liên lụy, giả vờ như không biết.”
Bạch Cơ nhướng mày hỏi: “Ngươi có thấy Tôn Thượng Thiên khi vào phòng Hồ Thần tối đó không?”
A Phiêu đáp: “Không. Nghe nói hôm sau, người ta thấy Tôn Thượng Thiên cầm dao đứng bên xác Hồ Thần, ta cũng rất ngạc nhiên. Mọi người đều nghĩ Hồ Thần bị Tôn Thượng Thiên giết, chỉ có ta và Ly Thương biết thực ra không phải vậy.”
Bạch Cơ nói lạnh lùng: “Các người thấy Tôn Thượng Thiên bị oan mà giữ im lặng, không dám nói ra sự thật đã thấy đêm đó. Kết quả là Tôn Thượng Thiên bị giam cầm, mời đến đạo sĩ Giang Thành Quan, gây ra cuộc chiến giữa người và hồ. Ly Thương không tránh khỏi, Thiên Hồ không tránh khỏi, và ngươi cũng mất đi người quan trọng nhất của mình.”
A Phiêu buồn bã và hối hận nói: “Nếu ngay từ đầu đã nói ra, có lẽ tình hình sẽ không như bây giờ, có lẽ Ly Thương sẽ không chết…”
Nguyên Diệu không nhịn được nói: “A Phiêu cô nương, bây giờ ngươi nói ra cũng chưa muộn… mọi người đã biết chuyện này chưa?”
A Phiêu buồn bã và tự giễu nói: “Ta, đã không bao giờ có thể nói ra được nữa…”
Nguyên Diệu nghi ngờ không hiểu.
Bạch Cơ thở dài, nói: “Hiên Chi, nàng ta đã chết rồi.”
“?” Nguyên Diệu vẫn chưa hiểu.
Bạch Cơ giải thích: “Hiên Chi, trước mắt ngươi bây giờ là một mảnh chấp niệm còn sót lại của A Phiêu trên thế gian. Quản Hồ là một loại tồn tại rất đặc biệt, bản thân nó không phải là con hồ ly sống, mà là hồn của con hồ ly bị pháp sư điều khiển. Sau khi Quản Hồ chết, nếu còn chấp niệm sẽ biến thành một mảnh u hồn tồn tại trên thế gian, cho đến khi chấp niệm tiêu tan thì sẽ trở về hư vô.”
A Phiêu cúi đầu, nghiến răng nói: “Chấp niệm của ta là tìm ra sự thật của vụ việc này, khiến kẻ thủ ác phải đền tội, để ta và Ly Thương có thể yên nghỉ.”
Nguyên Diệu kinh ngạc: “Vì vậy, ngươi đã luôn theo dõi Tô cô nương sao?”
Trong mắt A Phiêu bừng lên ngọn lửa giận dữ, nói: “Đúng vậy, hắn ta là kẻ giết Hồ Thần, hại chết Ly Thương và ta. Ta chắc chắn phải vạch trần đuôi hồ ly của nàng ta!”
Bạch Cơ dịu dàng hỏi: “Ly Thương chết như thế nào?”
A Phiêu nghiến răng nói: “Ly Thương chết sau Hồ Thần và trước A Khoan. Hắn và A Khoan đi ra ngoài thung lũng đối phó với đạo sĩ săn hồ ly. A Khoan mang xác hắn về, nói rằng đạo sĩ giết. Ta không tin!”
Bạch Cơ hỏi: “Thế ngươi chết như thế nào?”
Trong mắt A Phiêu, sự hận thù dần chuyển thành mơ hồ, nó lẩm bẩm: “Ta không biết... Ta không biết mình chết như thế nào... Ta hoàn toàn không nhớ... Có thể là do đạo sĩ giết, hoặc có thể là Tô Mị Nhi giết... Không, chắc chắn là Tô Mị Nhi giết...”
A Phiêu đột nhiên trở nên hỗn loạn, đầu đau như búa bổ, nó nắm chặt tóc, đau khổ vô cùng.
Bạch Cơ lặng lẽ nhìn A Phiêu, trong mắt lộ vẻ đau lòng.
A Phiêu hóa thành một con hồ ly dài trong đau khổ, bay về phía nơi Tô Mị Nhi đã rời đi.
*
Bạch Cơ nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu, cười nói: “Lão Hồ vương vẫn còn tráng niên, còn phải dẫn dắt con cháu hồ ly qua ngàn thu vạn đại nữa.”
Lão Hồ vương rất hài lòng với lời này, cười đến nỗi mắt không thấy đâu nhưng vẫn xua tay nói: “Không được rồi, không còn dùng được nữa, chỉ là một bộ xương già thôi.”
Bạch Cơ trò chuyện với lão Hồ vương một lúc rồi chuyển sang chuyện chính.
“Những chuyện xảy ra trong cốc hồ ly, lão Hồ vương còn điều gì muốn nói với ta không?”
Lão Hồ vương nhìn thoáng qua các hồ ly đang ăn uống nói cười, thở dài một tiếng, nói: “Tộc hồ ly phải trải qua kiếp nạn này nhưng vì Hồ Hội mà tất cả đổ lên đầu tộc ta. Không giấu gì Bạch Cơ, lần này mâu thuẫn giữa người và hồ đã đổ máu nhuộm đỏ núi Thúy Hoa, tộc hồ ly tổn thất nặng nề, ta không còn mặt mũi nào đối diện với các tộc hồ ly khác. Tất cả đều do bọn đạo sĩ có ý đồ xấu xa, họ nghe ngóng được về Hồ Hội, từ lâu đã có kế hoạch lấy xương hồ ly.”
Bạch Cơ ngạc nhiên nói: “Lão Hồ vương nói vậy, chẳng lẽ Hồ Thần không phải là con hồ ly đầu tiên bị lấy xương sao?”
Lão Hồ vương với vẻ mặt đau buồn nói: “Thần nhi không phải là đầu tiên. Trước khi nó trở về, đã có hai con hồ ly ngàn năm thành tinh ở núi Chung Nam bị lấy xương. Những đạo sĩ đó từ lâu đã có kế hoạch! Thần nhi mang con tinh tinh từ Giang Thành Quan, ta đã thấy lo lắng nhưng vì nó là ngươi của Thần nhi nên ta cũng không tiện đuổi khách, sau đó mới xảy ra thảm họa đó. Giờ nghĩ lại, con tinh tinh đó có lẽ là nội gián do bọn đạo sĩ phái đến để gây xung đột.”
Bạch Cơ nói: “Xem ra, lão Hồ vương tin rằng tai họa lần này đều do bọn đạo sĩ gây ra. Nếu Tôn Thượng Thiên đã là chim trong lồng, tại sao ngài không giết hắn để báo thù?”
Lão Hồ vương liên tục xua tay nói: “Động đến máu thịt không bằng tính toán kỹ càng. Dù giết được con tinh tinh này, Thần nhi và các con hồ ly đã chết cũng không sống lại. Giết con tinh tinh này ngoài việc hả giận thì chẳng còn tác dụng gì? Điều vô dụng nhất trên đời là cảm xúc. Con tinh tinh này có địa vị rất cao, rất được yêu mến trong đám đạo sĩ. Giữ hắn trong tay, bọn đạo sĩ sẽ e ngại, không dám làm quá. Và lùi một bước nghĩ, nếu tộc hồ ly thất bại đến mức diệt vong, mạng của con tinh tinh này có thể đổi lấy cơ hội sống cho một hai con hồ ly.”
Nói rồi, lão Hồ vương nhìn thoáng qua Hồ Thập Tam Lang đang ăn một đĩa ngọc lộ đoàn, ánh mắt đầy yêu thương.
Bạch Cơ thở dài nói: “Vẫn là lão Hồ vương suy tính sâu xa, chu toàn mọi việc.”
Lão Hồ vương thở dài một tiếng, buồn bã nói: “Haiz, ngồi trên ghế Hồ vương này, thì số phận là phải lo lắng.”
Bạch Cơ an ủi lão Hồ vương vài câu, rồi nói: “Ta muốn đi gặp Tôn Thượng Thiên.”
Lão Hồ vương nói: “Con tinh tinh đó bị giam trong thủy ngục phía nam, để ta bảo người đưa hắn đến đây…”
Bạch Cơ nhìn thoáng qua Lật và Tô Mị Nhi, nói: “Không cần phiền, để ta đi thủy ngục một chuyến.”
Lão Hồ vương nói: “Cũng được, để Thập Tam Lang dẫn đường cho ngài.”
“Làm phiền rồi.”
Lão Hồ vương thấp giọng dặn dò người hầu đứng bên trái truyền lời cho Hồ Thập Tam Lang, Hồ Thập Tam Lang vội vàng đặt chén canh tuyết nhĩ bát bảo xuống, đứng dậy đi về phía Bạch Cơ.
Bạch Cơ uống cạn chén rượu Bát Nhã, cười tít mắt nói với Nguyên Diệu: “Hiên Chi cùng đi nhé.”
Nguyên Diệu hôm nay chỉ ăn bữa sáng, đã chạy cả buổi chiều, rất đói. Hắn đang cắm cúi ăn một bát cơm ngọc hoàng vương mẫu, nghe thấy Bạch Cơ gọi đành đặt bát xuống, cầm một chiếc đùi gà từ món gà hồ lô, vừa nhai vừa đi ra ngoài với Bạch Cơ.
Bạch Cơ, Nguyên Diệu và Hồ Thập Tam Lang vừa rời đi, lão Hồ vương không chịu nổi nữa, giao cho Lật chiêu đãi mọi người rồi rút lui nghỉ ngơi. Một đám hồ ly tiếp tục ăn uống vui chơi trong yến tiệc, cảnh tượng rất rôm rả.
Một bóng dáng màu xanh đậm lén lút rời khỏi yến tiệc, rời khỏi điện Hoa Nguyệt.
Trăng lưỡi liềm như lược, gió lay bóng di chuyển.
Bạch Cơ, Nguyên Diệu và Hồ Thập Tam Lang đang đi trên đường đến thủy ngục.
Đột nhiên, Hồ Thập Tam Lang ôm bụng nói: “Không xong rồi, mỗ phải đi vệ sinh một lát. Bạch Cơ, Nguyên công tử, hai người cứ đi tiếp theo đường này, ta sẽ đến ngay.”
Nói xong, tiểu hồ ly bèn vội vàng chạy đi.
Bạch Cơ và Nguyên Diệu đành bước đi dưới ánh trăng.
Nguyên Diệu vừa nhai đùi gà, vừa nói: “Bạch Cơ, sao người không ăn no rồi mới đi gặp Tôn Thượng Thiên?”
Bạch Cơ nói: “Trong lòng ta rất lo lắng, không có cảm giác ăn ngon. Luôn cảm thấy chuyện này chưa kết thúc. Kết giới thủy long luôn yếu dần, xem ra các đạo sĩ cũng không chịu nổi, muốn xông vào. Việc không thể trì hoãn, sớm làm rõ mới yên tâm.”
Hai người vừa đi vài bước, một bóng dáng màu xanh đậm vội vã đến, kêu lên: “Bạch Cơ đại nhân xin dừng bước.”
Bạch Cơ và Nguyên Diệu quay lại.
Người đó là một nam thanh niên, mặc áo tròn cổ xanh đậm, đội mũ mềm cùng màu. Mặt mày thanh tú, môi đỏ như tô son, rất khôi ngô, chỉ có ánh mắt luôn lấp lóe, mang theo chút gian xảo.
Nguyên Diệu cảm thấy người này có chút quen thuộc, hình như đã thấy trong yến tiệc vừa rồi nhưng không có ấn tượng gì.
Bạch Cơ cười nói: “Ngươi là hồ gia nhánh nào nhỉ?”
Nam thanh niên cúi chào, nói: “Tiểu bối là hồ gia Bát Lang, tên là Hồ Quý.”
Bạch Cơ cười nói: “Hóa ra là Bát Lang, ngươi vội vã đến có chuyện gì thế?”
Hồ Quý lo lắng nói: “Bạch Cơ đại nhân, có một việc khiến tiểu bối lo lắng từ lâu, sợ gây ra tai họa, không thể nói với ai. Nay ngài đến cốc hồ ly chủ trì đại cục, nên tiểu bối chắc chắn phải nói cho ngài biết!”
Bạch Cơ nhướn mày nói: “Chuyện gì vậy?”
Hồ Quý quyết tâm, cắn răng nói: “Nhị ca là bị phụ thân đại nhân giết!”
“Phịch!” Nguyên Diệu kinh ngạc làm rơi chiếc đùi gà xuống đất.
Bạch Cơ cau mày nói: “Ngươi dám nói vậy, hẳn là biết điều gì.”
Hồ Quý cười khổ nói: “Không ai biết rõ hơn tiểu bối.”
- --
*管狐 Quản Hồ (くだぎつね, Kudagitsune) là một loại yêu quái trong truyền thuyết dân gian Nhật Bản có khả năng nhập vào cơ thể người. Tín ngưỡng về chúng chủ yếu tồn tại ở các khu vực như tỉnh Nagano, các vùng Trung Bộ, Đông Nhật Bản, phía Nam Kanto và vùng Tohoku. Ở giữa tỉnh Chiba và Kanagawa thuộc khu vực Kanto, không có truyền thuyết về管狐 Quản Hồ, mà các khu vực này được cho là thuộc về quyền lực của尾先狐 (オサキ, Osaki).(theo wiki)