Phiêu Miểu 4 - Quyển Diêm Phù

Chương 40




Ngày hôm sau, Bạch Cơ và Nguyên Diệu ăn sáng xong, bèn đến Lôi gia ở phường Hoài Viễn để thăm pháp sư Vu Lãng. Lần này, người hầu của Lôi gia vào bẩm báo chủ nhân rất nhanh, Bạch Cơ và Nguyên Diệu được dẫn vào vườn hoa.

Pháp sư Vu Lãng và Lôi Nghiêu đang tản bộ trong vườn, ngắm hoa đỗ quyên.

Pháp sư Vu Lãng ăn mặc khác với người Trung Nguyên, thân hình ông ta gầy gò, mặc một chiếc áo dài màu xanh có thêu hình chim thần mặt trời của người Khương, đầu đội khăn xếp, mặt đeo mặt nạ bằng đồng xanh che nửa mặt. Mặt nạ đồng xanh có hình vuông, ngang bằng với trán, lông mày hình lưỡi dao, mũi hình tam giác, tai hình chữ nhật, dái tai có lỗ xỏ, trông rất uy nghi. Tuy nhiên từ nửa mặt mịn màng lộ ra ngoài, ông ta có vẻ trạc tuổi với Lôi Nghiêu.

Sự chú ý của Nguyên Diệu bị thu hút bởi con rắn đỏ quấn quanh cánh tay trái của pháp sư Vu Lãng, lập tức lạnh sống lưng. Con rắn đỏ ấy có màu đỏ nâu xen kẽ, đầu và lưng màu đen, quấn quanh cánh tay trái của pháp sư Vu Lãng như một chiếc vòng tay, mắt hình tam giác nhìn chằm chằm vào Nguyên Diệu, thè chiếc lưỡi đỏ chót.

Nguyên Diệu lại nhìn Lôi Nghiêu, không khỏi giật mình thêm lần nữa, sau nhiều ngày không gặp, tay của hắn bị bao phủ trong ánh sáng đỏ rực, trông rất đáng sợ và bất thường. Tuy nhiên, Lôi Nghiêu lại không nhận ra vì hắn không thể nhìn thấy.

Ánh mắt của Bạch Cơ lướt qua Vu Lãng, cũng bị đôi tay của Lôi Nghiêu thu hút, nàng khẽ mở môi đỏ, ánh mắt đầy thắc mắc.

Lôi Nghiêu cười nói: “Hôm nay Bạch Cơ cô nương đến thăm, không biết có việc gì?”

Bạch Cơ thu hồi tâm thần, cười nói: “Hôm nay ta đến là để hỏi pháp sư Vu Lãng một số chuyện.”

Vu Lãng lễ độ nói: “Cứ hỏi, không sao.”

Bạch Cơ cười nói: “Khoảng nửa năm trước, ngài từng đến phủ Quang Lộc Thẩm Tự Đạo đại phu, làm pháp trừ tà cho Thẩm tiểu thư bị yêu quái ám, ngài còn nhớ không?”

Vu Lãng hồi tưởng một lúc, nói: “Hình như có chuyện đó.”

Bạch Cơ cười nói: “Không giấu gì ngài, hồn phách của Thẩm tiểu thư đã mất, ngài cũng là thuật sĩ, hẳn cũng biết người mất hồn phách không chỉ trở nên đần độn mất trí, mà nguy hiểm hơn là không thể sống quá một năm. Ta nhận ủy thác của Thẩm đại nhân, đi tìm hồn cho Thẩm tiểu thư, hy vọng ngài có thể cho ta biết khi đó rốt cuộc là loại yêu quái gì đã ám Thẩm tiểu thư?”

Vu Lãng nghĩ ngợi một lúc, lộ vẻ bối rối, nói: “Trong thành Trường An, yêu ma quỷ quái tụ tập, quấy nhiễu nhà dân. Người tìm đến ta làm pháp sự nhiều lắm, về yêu quái trong Thẩm gia phủ, lâu ngày rồi ta không nhớ ra. Tuy nhiên, nếu là yêu quái đặc biệt, ta hẳn phải có ấn tượng, mà đã không có ấn tượng gì thì yêu quái ở Thẩm phủ chỉ là loại quỷ quái bình thường cư trú trong nhà dân, ta đã đuổi chúng đi rồi.”

Bạch Cơ cười nói: “Xem ra, hồn phách của Thẩm tiểu thư thật khó tìm. Xin lỗi vì ta mạo muội, muốn hỏi pháp sư một câu, ngài tu tập thuật của vùng Ba Thục phải không?”

Vu Lãng gật đầu, nói: “Đúng vậy. Bạch Cơ cô nương quả là người có con mắt tinh tường, hiểu biết rộng rãi.”

Bạch Cơ nói: “Trên người pháp sư không có mùi người, cũng không có mùi phi nhân. Mà chỉ có người tu tập thuật ‘thi giải’ của đạo quỷ mới có thể tách rời linh hồn khỏi thể xác, giấu mùi hương của mình không để lại dấu vết.”

Vu Lãng nói: “Chúng ta làm thuật sĩ, kẻ thù rất nhiều, phải cẩn thận bảo vệ mình. Dù giao tiếp với người hay không phải người, việc giấu mùi hương đều rất an toàn.”

Bạch Cơ cười nói: “Ta đã nhận ra thuật của ngài, ngài hãy xem thuật của ta là gì?”

Vu Lãng nhìn chăm chú vào Bạch Cơ, nói: “Ngươi không có thuật. Chỉ có con người mới tu tập thuật, không phải người thì không cần thuật.”

Nguyên Diệu ngẩn ra, trong lòng thầm kinh ngạc, Vu Lãng này đỉnh thật, nhìn ra được Bạch Cơ không phải là con người. Liệu hắn có bắt Bạch Cơ không? Hắn pháp lực cao cường, Bạch Cơ có đánh thắng nổi hắn không?

Thần sắc của Lôi Nghiêu cũng thay đổi, nhìn Bạch Cơ với ánh mắt kinh hãi.

Bạch Cơ cười nói: “Pháp sư thật biết đùa, ta chỉ là một thương nhân tu tập thuật sinh tiền ở chợ Tây thôi.”

Vu Lãng cũng không vạch trần Bạch Cơ, chỉ nói: “Thì ra là vậy, hóa ra là mắt ta nhìn sai.”

Bị Vu Lãng phát hiện ra không phải con người, Bạch Cơ cũng không tiện ở lại, nàng cười lớn một tiếng, viện cớ có việc gấp,rồi cáo từ.

Bạch Cơ và Nguyên Diệu cáo từ ra về, lúc đi, Bạch Cơ còn quay đầu nhìn tay của Lôi Nghiêu một lần nữa, thần sắc bối rối.

Khi ra khỏi Lôi gia, Bạch Cơ lẩm bẩm: “Xem ra, manh mối tìm hồn đã đứt, phải bắt đầu từ chỗ khác thôi.”

Bạch Cơ và Nguyên Diệu trở về Phiêu Miểu các, lúc đó vẫn còn sáng. Nguyên Diệu trông coi cửa tiệm, Bạch Cơ nói muốn đi nước Thục một chuyến rồi lên lầu.

Nguyên Diệu thầm nghĩ, con rồng lười này lại tìm cớ ngủ rồi.

Bạch Cơ ngủ cho đến khi trống chiều vang lên mới dậy, Nguyên Diệu đã chuẩn bị xong bữa tối cho cả hai, là món bánh tất la..

Bạch Cơ và Nguyên Diệu ngồi ăn trong hành lang sân sau.

Bạch Cơ cắn một miếng bánh tất la, phàn nàn: “Ly Nô không ở đây, ngày nào cũng ăn bánh tất la đến phát ngán.”

Nguyên Diệu cười nói: “Có bánh tất la ăn là tốt rồi, Bạch Cơ đừng kén chọn.”

Bạch Cơ kéo dài giọng nói: “Hiên Chi cũng nên học nấu ăn đi.”

Nguyên Diệu lắc đầu nói: “Mạnh Tử nói, quân tử tránh xa nhà bếp. Tiểu sinh là người đọc sách, không thể làm bếp.”

Bạch Cơ mắt lóe sáng, nói: “Hiên Chi, người đọc sách mong muốn nhập triều làm quan, phò trợ quân vương đúng không?”

Nguyên Diệu gật đầu, nói: “Đúng vậy, người đọc sách phải có chí hướng và hoài bão giúp đỡ thiên hạ.”

Bạch Cơ cười nói: “Lão Tử nói, trị quốc lớn như nấu cá nhỏ. Người đọc sách nếu không hiểu đạo lý nấu ăn thì làm sao có thể phò trợ quân vương trị nước? Vì vậy, người đọc sách cũng nên học nấu ăn.”

Nguyên Diệu ngẩn ra, nghĩ ngợi một lúc, thấy Bạch Cơ nói rất có lý nhưng lại có gì đó không đúng.

Nguyên Diệu suy nghĩ mãi, thấy Bạch Cơ cười gian như hồ ly thì không khỏi tức giận nói: “Bạch Cơ lại dùng lời sai trái để lừa tiểu sinh, khiến tiểu sinh không biết làm sao để tuân theo đạo lý thánh hiền!”

“He he.” Bạch Cơ cười quỷ quyệt.

Khi Bạch Cơ và Nguyên Diệu đang cãi nhau, thì một con mèo đen đeo túi bước tới.

“Chủ nhân, mọt sách, ta đã về.” Con mèo đen đặt túi xuống, nói.

Ly Nô đột nhiên trở về, Bạch Cơ và Nguyên Diệu đều rất ngạc nhiên.

“Đói quá, có gì ngon không?” Ly Nô thoắt hóa thành người, ngồi xuống ăn.

Nguyên Diệu đưa Ly Nô một chiếc bánh tất la, hỏi: “Ly Nô, hôm nay sao lại về sớm vậy?”

Bạch Cơ cũng thấy lạ, hỏi: “Ly Nô, sao cả hành lý cũng mang về thế?”

Con mèo đen cắn một miếng bánh tất, nói: “Từ ngày mai, ta không đi nhạc phường nữa.”

Nguyên Diệu ngẩn ra, nói: “Không đi nữa? Chẳng lẽ ngươi lười biếng khi học kèn hoa nên bị An tiên tinh đuổi rồi sao?”

Con mèo đen nói: “Không phải, là An Thiện Hòa tiên sinh có việc xin nghỉ, thời gian tới sẽ không ở nhạc phường.”

Nguyên Diệu hỏi: “An tiên sinh xin nghỉ vì chuyện gì thế?”

Ly Nô nói: “Con gái của An Thiện Hòa tiên sinh, An Khánh Nhi bị yêu ma quấy nhiễu, sắp chết rồi, thầy xin nghỉ về nhà chăm sóc con gái.”

Nguyên Diệu ngẩn ra, trong thành Trường An có không ít cô nương bị yêu ma quấy nhiễu.

Nguyên Diệu nói: “Ly Nô, một ngày làm thầy, suốt đời làm cha, An tiên sinh dạy ngươi thổi kèn hoa, coi như thầy của ngươi, giờ con gái thầy gặp nạn, ngươi đành lòng khoanh tay đứng nhìn sao?”

Ly Nô cắn một miếng bánh tất la, nói: “Mọt sách không biết đó thôi, trong thành Trường An, bọn yêu ma quỷ quái có một quy tắc, không can thiệp vào việc săn mồi của nhau. Nếu phá vỡ quy tắc sẽ trở thành kẻ thù chung, bị mọi người tấn công, không thể ở Trường An nữa. Bắt quỷ trừ ma là việc của các hòa thượng đạo sĩ, cùng lắm ta sẽ bỏ tiền ra nhờ hòa thượng đạo sĩ đến làm pháp.”

Nguyên Diệu cảm thấy không đành lòng, một cô nương vô tội sắp mất mạng vì yêu ma quấy nhiễu, thật đau lòng. Hắn không biết thì thôi, giờ đã biết, nếu không làm gì thì cả đời này sẽ tự trách và ân hận.

Nguyên Diệu mở miệng nói: “Bạch Cơ...”

Nguyên Diệu chưa kịp nói hết, Bạch Cơ đã cười ngắt lời, nói: “Ta biết Nguyên Diệu muốn nói gì, dù sao tối nay cũng rảnh, chúng ta và đến Nhà An Thiện Hòa xem sao.”

Ly Nô do dự một lúc, nói: “Chủ nhân, làm vậy liệu có phá vỡ quy tắc, gây phiền phức không?”

Bạch Cơ cười nói: “Nếu sợ phiền phức thì ta đã không ở nhân gian để thu thập nhân quả rồi.”

Ly Nô cắn mạnh một miếng bánh tất la, nói: “Có chủ nhân chống lưng, Ly Nô cũng không sợ nữa. Kẻ nào quấy phá An gia, khiến ta không học được kèn hoaư, ta sẽ nuốt chửng nó!”

Trời tối không trăng, thích hợp để đi đêm.

Thành Trường An tĩnh lặng như chết, đêm không sao không trăng, bóng tối bao trùm thế giới của con người. Ly Nô hóa thành một con mèo chín đuôi lớn bằng hổ, cõng Bạch Cơ và Nguyên Diệu chạy trên những mái nhà san sát, lướt qua từng phố phường.

Chẳng bao lâu, Ly Nô đã nhảy vào phường Trường Lạc, lặng lẽ tiến về Nhà An Thiện Hòa.

Nhà An Thiện Hòa ở phía tây phường Trường Lạc, cách nhạc phường nơi Ly Nô học chỉ hai con đường, là một ngôi nhà nhỏ nằm trong ngõ hẻm.

Mèo chín đuôi dừng lại trước cửa nhà An, Bạch Cơ và Nguyên Diệu xuống đất. Mèo chín đuôi đột nhiên biến thành hình người, hắn tiện tay ngắt một cành liễu bên đường, cành liễu hóa thành một chiếc đèn lồng xanh.

Bạch Cơ nhìn cánh cửa lớn của An gia với vẻ suy tư.

Nguyên Diệu chỉnh lại áo quần bị gió thổi tung do mèo chín đuôi chạy quá nhanh, đứng ngoài cửa An gia với dáng vẻ đĩnh đạc.

“Cộc cộc” Ly Nô giơ tay gõ cửa.

Một lát sau, từ bên trong có tiếng già nua hỏi: “Ai đó?”

Ly Nô nói: “Thưa thầy, là con, A Ly.”

Cửa mở ra, một ông già mũi cao mắt sâu xuất hiện trong ánh đèn lồng xanh của Ly Nô, ông mặc áo đỏ, quần trắng, giày da đen. Là nhạc sư Quy Tư, An Thiện Hòa.

Theo luật Đại Đường, ban đêm đóng cửa phố nhưng dân trong phố vẫn có thể đi lại.

An Thiện Hòa thấy Ly Nô cầm đèn lồng đứng ngoài cửa, lại nhìn Bạch Cơ và Nguyên Diệu, ngạc nhiên nói: “A Ly, nửa đêm canh ba không ngủ ở nhạc phường, đến nhà lão làm gì vậy?”

Ly Nô lộ vẻ quan tâm, nói: “Nghe nói nhà thầy có yêu quái quấy phá, A Ly lo lắng, không ngủ được nên đến thăm hỏi. Hai vị này là cao nhân A Ly mời đến để trừ yêu cho thầy.”

An Thiện Hòa là người Quy Tư, mới đến Trường An vài năm, không có nhiều bạn bè ở đây, lại vì kèn hoa ít người chơi nên không thân thiết với ai ở nhạc phường. Gần đây, con gái An Khánh Nhi bị yêu quái quấy phá, hoảng sợ đến phát bệnh nặng, An Thiện Hòa vô cùng buồn bã. Ông không hiểu cách trừ yêu của người Hán, ngoài việc xin nghỉ để chăm con, hàng ngày cầu Phật thì ông cũng không biết làm gì. Mọi người ở nhạc phường tuy đau lòng nhưng không ai giúp ông tìm cách. Chỉ có học trò mới, A Ly này là quan tâm, còn mời hai vị cao nhân đến giúp.

An Thiện Hòa nghĩ vậy thì cảm động, vội vàng mời Ly Nô, Bạch Cơ và Nguyên Diệu vào nhà.

Nhà An Thiện Hòa là một ngôi nhà nhỏ đơn sơ, không lớn, rất giản dị, chỉ có ba bốn gian phòng. An Thiện Hòa mời ba người vào phòng khách, Nguyên Diệu nhận thấy nhà An Thiện Hòa bài trí không giống nhà người Trung thổ.

Phòng khách có một cái bếp bèn giường đất, bên cạnh là những vật dụng sinh hoạt đơn giản. Tường phòng khách màu trắng ngả xanh, treo thảm tường. Người Quy Tư phần lớn theo Phật, ở phía tây phòng khách có một cái hốc tường, trang trí hoa sen vàng, thờ Phật Như Lai. Trung tâm phòng khách có một chiếc bàn gỗ cũ, trên bàn đặt những chiếc kèn hoa lớn nhỏ khác nhau và một số bản nhạc đã ngả vàng.

An Thiện Hòa nói: “Xin hai vị cao nhân xem thử nhà lão có yêu quái gì đi?”

Nguyên Diệu nhìn quanh, ngoài thấy đèn dầu quá tối, cũng không phát hiện gì.

Bạch Cơ nhìn quanh một lượt, cười nói: “Có thể dẫn chúng ta gặp lệnh ái không?”

An Thiện Hòa gật đầu, dẫn Bạch Cơ, Nguyên Diệu và Ly Nô vào phòng An Khánh Nhi.