Phần 3: Khóa Nuy Nhuy
Chương 21: Ngọc Trúc
"Được."
Trời cao mây nhẹ, cỏ thơm xanh mướt.
Phường Tân Xương, trên núi Lạc Du, phong cảnh đẹp như một bức tranh tinh tế. Buổi sáng, ánh nắng rực rỡ, vài ba văn nhân phong nhã, quý phụ tao nhã đang dạo chơi trong cảnh đẹp.
Bạch Cơ và Nguyên Diệu đứng dưới một cây liễu, nhìn xa thấy cầu đá như cầu vồng, đình đài nhấp nhô, gần thấy lá sen hé nở, cá bơi lội dưới lá sen.
Nguyên Diệu che tay trước trán, nhìn quanh nhưng không thấy Hạ Nuy Nhuy.
Nguyên Diệu có hơi lo lắng, nói: “Bạch Cơ, chúng ta đã tìm một giờ rồi mà vẫn chưa thấy Nuy Nhuy.”
Bạch Cơ mỉm cười: “Núi Lạc Du rộng lớn thế này, bên kia còn có khu vườn của Công chúa Thái Bình, phía nam còn có khu vườn của chùa Thanh Long, muốn tìm một người thực sự không dễ.”
“Vậy phải làm sao?”
“Chỉ có thể dựa vào may mắn. Gặp được Nuy Nhuy thì tốt, không gặp thì hôm nay coi như dạo chơi ngắm cảnh.”
Nguyên Diệu đành nói: “Cũng được.”
Bạch Cơ và Nguyên Diệu tiếp tục dạo chơi, qua các đình đài, ngắm nhìn hồ nước, núi đá, cũng không cảm thấy mệt.
“Bụng có hơi đói, lát nữa đến chùa Thanh Long xin ít cơm chay ăn, rồi nghe Thiền sư Hoài Tú giảng kinh Phật.” Bạch Cơ sờ bụng nói.
“Bạch Cơ nên ăn ít thôi.”
“Hiên Chi nói sai rồi. Ăn no thì mới có sức thu thập nhân quả chứ.”
“...Được thôi.”
Bạch Cơ và Nguyên Diệu vừa đi vừa trò chuyện, khi qua một ngọn đồi, họ nhìn thấy một lầu bát giác không xa. Trong lầu bát giác có một nam một nữ đang nghỉ mát. cô nương cúi đầu kết một vòng hoa, chàng trai ngồi bên cạnh nhìn nàng với ánh mắt dịu dàng, thỉnh thoảng họ nói gì đó và cùng mỉm cười.
Cô nương trẻ trung, dịu dàng xinh đẹp, là Hạ Nuy Nhuy.
Bạch Cơ và Nguyên Diệu không hẹn mà dừng bước.
Nguyên Diệu nhìn xa về phía chàng trai, thấy hắn cao ráo, tuấn tú, trông rất quen thuộc, là Văn Tuyên Lãng mà họ thấy tối qua ở Văn phủ. Nhưng lúc này, hắn trông rất khỏe mạnh, không hề có dấu hiệu bệnh tật.
Thì ra người hẹn hò với Nuy Nhuy là Văn Tuyên Lãng? Không phải hắn bị bệnh nặng lắm sao? Sao đột nhiên lại khỏe mạnh như thế? Tuy nhiên, Bạch Cơ đã nói đêm qua rằng người hẹn hò với Nuy Nhuy không chắc chắn là Văn công tử, vậy người này giống hệt Văn công tử là ai? Có phải là yêu quái không? Nguyên Diệu vô cùng nghi ngờ.
Bạch Cơ liếc mắt nhìn một lúc, khóe miệng hiện lên nụ cười thú vị.
Nguyên Diệu đứng ngây ngốc, trong lòng đầy nghi vấn nhưng không biết làm sao để hỏi.
Đột nhiên, Văn Tuyên Lãng trong lầu bát giác dường như cảm thấy gì đó, hắn đột ngột quay đầu nhìn về phía Bạch Cơ và Nguyên Diệu.
Bạch Cơ nhìn thẳng vào mắt Văn Tuyên Lãng, hắn mỉm cười càng sâu.
Nguyên Diệu nhìn theo ánh mắt Văn Tuyên Lãng, thấy trong mắt hắn phát ra ánh sáng xanh thẫm sâu thẳm khiến người ta lạnh gáy.
Nguyên Diệu giật mình, vội vàng nhìn sang Bạch Cơ, nhưng nàng đã quay lưng bỏ đi.
Nguyên Diệu đuổi theo, vội nói: “Bạch Cơ, người hẹn hò với Nuy Nhuy là yêu quái sao?”
Bạch Cơ gật đầu.
Nguyên Diệu hỏi: “Nó có ăn Nuy Nhuy không?”
Bạch Cơ lắc đầu.
“Đó là loại yêu quái gì?”
“Nó chỉ là một yêu linh đạo hạnh thấp, đạo hạnh thấp đến mức dù có cố hết sức hóa thành Văn công tử cũng chỉ khiến Nuy Nhuy nhìn thấy, chứ người bình thường không thể nhìn thấy nó.”
“Nó tại sao phải giả làm Văn công tử để hẹn hò với Nuy Nhuy?”
“Không biết.”
“Bạch Cơ không muốn biết sao?”
“Chẳng muốn biết chút nào. Điều ta muốn biết hơn là hôm nay chùa Thanh Long nấu món chay gì? Nấm và mộc nhĩ hay là đậu phụ tre? Đi thôi, Nguyên Diệu, chúng ta đến chùa Thanh Long ăn chay.”
Nguyên Diệu rất tò mò nhưng Bạch Cơ lại không hứng thú, nên hắn chỉ đành cùng Bạch Cơ đến chùa Thanh Long ăn chay. Hai người ăn xong cơm chay ở chùa Thanh Long, Bạch Cơ đi vào thiền phòng nghe Thiền sư Hoài Tú giảng kinh Phật, Nguyên Diệu cũng cùng nghe nhưng hoàn toàn không chú ý, chỉ tựa vào đệm ngủ gà ngủ gật.
Chiều tối, trước khi lệnh giới nghiêm vang lên, Bạch Cơ và Nguyên Diệu trở về Phiêu Miểu các, Ly Nô đã chuẩn bị xong bữa tối thịnh soạn. Ly Nô còn đang ăn mừng vì được tăng thêm mười văn tiền công, nên làm rất nhiều món ngon, trên bàn gỗ lê có một con cá lớn nướng muối tiêu, một đĩa thịt heo chiên giòn, một đĩa tôm sáng, một nồi thịt dê hoàng kỳ, còn có một bát mì lạnh xanh thêm nước lá hòe non.
Bạch Cơ không thể cưỡng lại sự thèm ăn, dù bụng có hơi khó chịu nhưng vẫn ăn rất nhiều. Ly Nô hy vọng sẽ trở nên béo tròn nên cũng ăn rất nhiều, không biết chán.
Nguyên Diệu khuyên Bạch Cơ và Ly Nô ăn ít đi nhưng cả hai đều không nghe, chỉ mải mê ăn uống.
Trăng lên đỉnh liễu, trong sân sau của Phiêu Miểu các, Bạch Cơ, Nguyên Diệu và Ly Nô đang hóng mát. Vì ăn tối quá nhiều nên Bạch Cơ cảm thấy bụng khó chịu, nàng không muốn ra ngoài đi dạo đêm chỉ bảo Nguyên Diệu mang một chiếc ghế quý phi đặt ở sân sau rồi lười biếng nằm trên ghế uống trà đặc.
Nguyên Diệu cầm một chiếc quạt, ngồi bên bếp lửa nhỏ bằng đất đỏ, đang đun một nồi thuốc tiêu hóa cho Bạch Cơ.
Ly Nô cũng ăn quá no mà biến thành một con mèo đen nhỏ bụng tròn căng, lăn qua lăn lại trên bãi cỏ.
Bạch Cơ nằm nói: “Hiên Chi, thuốc chưa xong à? Bụng khó chịu quá.”
Con mèo đen cũng ôm bụng kêu lên: “Mọt sách, ta cũng muốn uống thuốc tiêu hóa!”
Nguyên Diệu vừa quạt bếp, vừa nói: “Ta đã khuyên các ngươi ăn ít đi rồi nhưng các ngươi cứ không nghe. Người quân tử ăn uống phải thanh đạm có mức độ, ăn uống vô độ là trái với lời dạy của thánh nhân!”
Bạch Cơ nói: “Tất cả là lỗi của Ly Nô, nó làm nhiều đồ ngon quá khiến ta không kiềm chế được, trái với đạo của người quân tử. Ly Nô, tiền mua thuốc tiêu hóa phải trừ vào tiền công của ngươi. Tính toán thêm bớt, tháng này ngươi không có tiền công.”
Ly Nô rất tủi thân, nhưng không dám cãi lại, nó lăn qua lăn lại trên cỏ, miệng kêu meo meo.
Nguyên Diệu muốn cười nhưng không dám cười.
Bạch Cơ nói: “Hiên Chi cũng bị trừ một lượng tiền công!”
“Tại sao?” Thư sinh tiếng kêu lên.
“Không tại sao, chỉ là ta muốn trừ tiền công của ngươi thôi.” Bạch Cơ cười tít mắt nói.
“Haha, mọt sách không có tiền công rồi!” Con mèo đen quên mất mình cũng không có tiền công, lăn lộn trên cỏ cười lớn.
Nguyên Diệu rất tức giận, đang định phản kháng sự áp bức vô lý của Bạch Cơ thì nàng đột nhiên nghiêm mặt, nghiêng tai lắng nghe.
“Hiên Chi, có khách đến. Đi mở cửa đi.” Bạch Cơ nghiêm túc nói.
Có khách? Nguyên Diệu thấy lạ, bèn đáp một tiếng, rồi đặt quạt xuống, cầm chiếc đèn lồng, đứng dậy đi mở cửa.
Trong đại sảnh tối om, Nguyên Diệu cầm đèn lồng đi về phía cửa lớn.
Đi một đoạn, không nghe thấy tiếng gõ cửa, nhưng khi Nguyên Diệu vừa đứng bên cạnh cửa lớn thì đúng lúc vang lên tiếng gõ cửa.
“Cốc cốc...”
Đêm khuya, ai lại đến Phiêu Miểu các? Nguyên Diệu nghi ngờ trong lòng, đưa tay mở cửa lớn.
Bên ngoài cửa lớn, trong con hẻm yên tĩnh, một thiếu niên áo xanh tuấn tú đứng đứng đó. Hắn đứng thẳng như cây ngọc, thân hình thanh thoát, mặc áo dài cổ tròn màu xanh nhạt. Tóc buộc kiểu lệch, tóc óng ánh như ngọc trai đen. Khuôn mặt trắng trẻo, môi đỏ như son, đôi mắt xanh thẳm như ngọc bích, sáng như sao đêm.
Đôi mắt xanh biếc? Không lẽ là phi nhân? Chắc chắn là phi nhân, con người thường không đến Phiêu Miểu các vào đêm khuya. Nguyên Diệu nghĩ thầm.
Thiếu niên áo xanh lên tiếng, lịch sự hỏi: “Xin hỏi Bạch Cơ có ở đây không?”
Nguyên Diệu đáp: “Bạch Cơ ở sân sau, mời khách theo ta.”
Nguyên Diệu dẫn thiếu niên áo xanh đến sân sau, Bạch Cơ đã ngồi dậy từ ghế quý phi, con mèo đen đang ngồi bên bếp lửa quạt lửa đun thuốc.
Bạch Cơ mỉm cười nói: “Mời khách ngồi. Nguyên Diệu, đi mang trà lạnh và trái cây lên.”
Thiếu niên áo xanh cười nói: “Không cần phiền, một chén nước lã là được rồi.”
Nguyên Diệu rất tò mò về lai lịch của thiếu niên áo xanh, mau chóng đi lấy một chiếc chén bằng sứ xanh hình lá sen, ra giếng cổ lấy một chén nước lã.
Khi Nguyên Diệu bưng chén nước trở lại, Bạch Cơ và thiếu niên áo xanh đang ngồi trên ghế quý phi nói chuyện.
Bạch Cơ mỉm cười nói: “Không biết khách xưng hô thế nào?”
“Ngọc Trúc.”
Bạch Cơ cười nhìn Ngọc Trúc một lúc, nói: “Ngọc Trúc, còn gọi là Nuy Nhuy*. Tên này thật hợp với ngài.”
*Theo từ điển Hán Nôm: 葳蕤:hoa Nuy Nhuy, cây ngọc trúc (dùng làm thuốc)
Nguyên Diệu không khỏi giật mình, nhẹ nhàng đặt chén nước lá sen lên bàn trà bằng gỗ lê bên cạnh ghế quý phi, rồi ngồi im lặng bên cạnh con mèo đen, lắng nghe.
Bạch Cơ cười, nói: “Không biết Ngọc Trúc công tử muốn mua gì?”
Ngọc Trúc im lặng một lúc, dường như quyết định rất lớn, rồi mới lên tiếng: “Ta muốn mua số mệnh của một người.”
Bạch Cơ cười, nói: “Giá của số mệnh rất cao, có cái còn vô giá. Ngài dùng gì để đổi gì?”
“Linh châu của ta.”
Bạch Cơ hít một hơi sâu, nụ cười cứng lại trên khuôn mặt.
“Mất linh châu ngài sẽ biến mất khỏi thế giới này.”
Ngọc Trúc cười thảm, nói: “Khi quyết định bước vào Phiêu Miểu các ta đã có giác ngộ sẽ biến mất rồi.”
“Ngài muốn mua số mệnh của ai?”
“Văn Tuyên Lãng.”
Nguyên Diệu không khỏi giật mình.
Bạch Cơ suy nghĩ một lúc, nghiêng mắt nói: “Đáng giá không?”
Ngọc Trúc đáp: “Đáng giá.”
Bạch Cơ cười, nói: “Đêm hè dài đằng đẵng, không có gì làm, ta có một chén nước lã, Ngọc Trúc công tử có câu chuyện muốn kể không?”
Ngọc Trúc bưng chén nước, uống một ngụm, cười nói: “Vậy ta kể ngài nghe một câu chuyện. Một khi ta biến mất thì câu chuyện này sẽ... Câu chuyện này sẽ không ai nhớ đến, cũng không ai biết nữa.”
Trăng sáng sao thưa, tiếng dế kêu râm ran, Ngọc Trúc chậm rãi kể câu chuyện của mình.
Ngọc Trúc là một yêu quái, thân thể của nó là một cây ngọc trúc. Nó mọc lên ở núi Chung Nam ngoài thành trong một thung lũng yên tĩnh, lặng lẽ tu luyện, tắm mình dưới gió xuân mưa móc, hấp thụ tinh hoa của trời đất.
Ngọc Trúc có một trăm tám mươi năm đạo hạnh, so với ngàn vạn yêu quái khác thì đạo hạnh này chẳng đáng kể gì, nó thậm chí không thể hóa thành hình người một cách ổn định.
Mười năm trước, khi Ngọc Trúc đang phơi nắng trong thung lũng thì một bầy yêu rệp bay đến ăn lá của nó. Yêu rệp có đạo hạnh rất thấp nhưng đông đúc, chúng từng chút từng chút ăn mòn lá và cành của Ngọc Trúc, nhưng Ngọc Trúc không thể thoát khỏi chúng.
Một cô bé theo ca ca vào núi hái thuốc nhìn thấy, cô bé vội vàng vung tay đuổi bầy yêu rệp. Yêu rệp có đạo hạnh rất thấp, còn sợ người, bị cô bé vung tay đuổi đi thì bay tán loạn.
Ngọc Trúc cảm thấy rất ngạc nhiên vì thung lũng hoa yêu nơi nó tu luyện thường không có con người xâm nhập vào.
Có lẽ đây là duyên phận.
Cô bé nhìn cây ngọc trúc gần như bị yêu rệp ăn mất một nửa, cảm thấy thương hại, nàng không nhổ nó lên mà lấy ống tre đựng nước, tưới nước suối cho nó.
“Ngươi phải lớn lên thật tốt nhé.” Cô bé cười tít mắt nói.
Cô bé rời khỏi thung lũng hoa yêu, đi vào rừng tìm dược liệu. Ngọc Trúc rất tò mò, nó hóa thành một thiếu niên áo xanh, đi tìm cô bé.
Cô bé đang uống nước bên suối, Ngọc Trúc xuất hiện trước mặt nàng.
Cô bé rất ngạc nhiên, hỏi: “Ngươi là ai? Tại sao lại ở trong núi? Ngươi cũng đi hái thuốc sao?”
Ngọc Trúc đáp: “Ta không phải người hái thuốc, ta là một cây ngọc trúc.”
Cô bé không tin, cười khúc khích nói: “Ta cũng là một cây ngọc trúc, vì ta tên là Nuy Nhuy.”
Ngọc Trúc nói: “Ngươi đã cứu ta, ta phải trả ơn ngươi.”
Cô bé cười nói: “Vậy ngươi chơi với ta đi.”
Ngọc Trúc có hơi e thẹn, nói: “Ta không thể chơi với ngươi vì đạo hạnh của ta rất thấp, chỉ có thể giữ hình người trong chốc lát. Một lát nữa, ngươi sẽ không thấy ta nữa.”
Cô bé có hơi tiếc nuối, nói: “Vậy thì thôi vậy.”
Ngọc Trúc nói: “Ta sẽ cố gắng tu luyện, cố gắng để có thể biến hình người, sau đó đến chơi với ngươi.”
“Được thôi! Nhà ta ở phường Tân Xương, ca ca ta mở một tiệm thuốc, tên là Xuân Thu Y Quán. Ngươi muốn tìm ta thì đến Xuân Thu Y Quán nhé.” Cô bé vui vẻ nói.
“Ta sẽ trả ơn ngươi.”
“Tại sao ngươi phải trả ơn ta?”
“Vì ngươi đã cứu ta.”
Cô bé gãi đầu mơ hồ, không nhớ mình đã cứu thiếu niên này khi nào. Nhưng trẻ con vẫn là trẻ con, cô bé cười hỏi: “Ngươi định trả ơn ta thế nào?”
Ngọc Trúc nghiêm túc nói: “Ta sẽ bảo vệ ngươi, để ngươi tránh xa nỗi buồn, luôn vui vẻ, hạnh phúc. Đó là lời hứa của ta.”
Cô bé mở to mắt, nó còn quá nhỏ để hiểu hết những lời này. Nhưng cô bé hiểu rằng Ngọc Trúc nói điều này là tốt cho mình, hắn cười nói: “Cảm ơn ngươi, Ngọc Trúc.”
Yêu lực của Ngọc Trúc vốn đã yếu lại bị yêu rệp làm tổn thương nguyên thần, không thể giữ hình người được nữa. Nó dần biến mất trước mắt cô bé, cô bé rất ngạc nhiên nhìn quanh nhưng không thấy bóng dáng thiếu niên áo xanh đâu.
Cô bé đeo giỏ thuốc lên lưng, vội vàng chạy về phía khác tìm ca ca.
Từ khi có lời hứa với cô bé, Ngọc Trúc càng chăm chỉ tu luyện, mong sớm ngày hóa hình người để đến chơi với cô bé tên Nuy Nhuy. Nó muốn bảo vệ nàng. để nàng tránh xa nỗi buồn, luôn vui vẻ, hạnh phúc. Nhưng yêu cỏ vịt lại nói với nó một điều khiến nó tỉnh ngộ.
Yêu cỏ vịt nói: “Ngọc Trúc, chúng ta là yêu hoa cỏ thấp kém nhất, phải tu luyện năm trăm năm mới hóa hình người, nghìn năm mới thành linh vật. Ngươi ít nhất còn phải tu luyện ba trăm năm nữa mới thành người. Con người có tuổi thọ hạn chế, sống nhiều lắm chỉ được một trăm năm, họ sẽ già đi và chết. Ba trăm năm nữa, cô bé đó đã không biết đi đâu rồi, ngươi tìm ai để trả ơn? Ngươi cố gắng như vậy cũng vô ích.”
Ngọc Trúc sững sờ, nếu cố gắng tu luyện mà không kịp gặp cô bé, không thực hiện được lời hứa thì dù tu thành chính quả cũng vô nghĩa.
Yêu cỏ vịt nói: “Ngươi hãy cầu xin thần núi Chung Nam, biết đâu thần sẽ chỉ cho ngươi một con đường sáng.”
Vì vậy, Ngọc Trúc đến cầu xin thần núi Chung Nam.
Thần núi Chung Nam rất nhân từ, nghe lời cầu xin của Ngọc Trúc, nói: “Ngươi theo ta tu luyện, mười năm sau ngươi sẽ có hình người. Nhưng mười năm này ngươi phải ở trong linh cốc sâu trong núi Chung Nam, không được ra ngoài. Không giống như lúc ngươi hấp thụ tinh hoa trời đất, tu luyện trong linh cốc rất khổ cực, nếu ngươi không chịu nổi, bỏ cuộc giữa chừng...”
“Không, ta chắc chắn sẽ không bỏ cuộc.” Ngọc Trúc kiên định ngắt lời thần núi Chung Nam.
Thần núi Chung Nam mỉm cười đầy bí ẩn.
Tu luyện trong linh cốc rất khổ cực, những gian khổ và vất vả khó tả xiết. Ngọc Trúc âm thầm chịu đựng, đếm từng ngày để vượt qua thời gian khó khăn, nhiều lần muốn bỏ cuộc nhưng cuối cùng vẫn kiên trì. Cột trụ tinh thần của hắn là lời hứa với cô bé, nó không thể thất hứa, hắn phải hóa thành hình người, đi tìm cô bé chơi cùng. Đây là điều hắn đã hứa với nàng, hắn chắc chắn phải làm được. Và hắn còn phải bảo vệ nàng, để nàng tránh xa nỗi buồn, luôn vui vẻ, hạnh phúc.