Bạch Cơ ngồi bên bàn ngọc xanh, đang cầm cọ nhỏ cẩn thận quét dầu đồng lên xương ô.
Lưu Tấn Bằng cầm đao bước vào, nàng chỉ ngước mắt nhìn một cái, không hề tỏ ra kinh ngạc.
Lưu Tấn Bằng thấy Bạch Cơ đang làm xương ô thì hơi kinh ngạc. Tuy nhiên, hắn mau chóng bình tĩnh lại, vỗ thanh đao bên hông rồi ngồi quỳ đối diện Bạch Cơ.
Bạch Cơ cười nói: "Lưu tướng quân, hôm nay ngài dường như không vui lắm."
Lưu Tấn Bằng nói: "Hôm nay xảy ra một chuyện khiến Lưu mỗ mất mặt, trở thành trò cười của mọi người."
Bạch Cơ đặt xương ô xuống, cười nói: "Ồ, là chuyện gì vậy?"
Lưu Tấn Bằng giận dữ nói: "Không giấu gì Bạch Cơ cô nương, Lưu mỗ từng định hôn ước với Thẩm gia, nhưng hôm nay Thẩm gia hủy hôn, Thẩm tiểu thư nhất quyết nói rằng thà chết chứ không gả cho kẻ giết phụ mẫu, khiến mọi người đồn đại về ta."
Bạch Cơ cười nói: "Vậy ngài có phải là kẻ giết phụ mẫu không?"
Lưu Tấn Bằng do dự một chút, mới nói: "Tất nhiên là không phải."
"Ầm ầm..." một tiếng sấm xuân vang lên làm rung chuyển mặt đất.
Nguyên Diệu vốn đang đứng dưới mái hiên sân sau nghe mưa và nghĩ ngợi, tiếng sấm xuân này khiến hắn giật mình.
Nguyên Diệu thấy trời tối như đáy nồi, thỉnh thoảng có tia chớp xé toạc bầu trời, không khỏi sợ hãi muốn quay về trong phòng.
Nguyên Diệu vừa định bước vào thì Ly Nô lại bước ra.
Ly Nô cười nói: “Mọt sách, ta ngắm mưa với ngươi."
Nguyên Diệu nói: "Mưa xuân ngày càng nặng hạt, lạnh lẽo quá, vào trong uống trà thôi."
Ly Nô cười nói: "Vậy mọt sách cùng ta vào bếp uống trà đi."
Nguyên Diệu nói: "Ở bếp lạnh lẽo, không ấm áp bằng trong phòng, vẫn nên cùng vào phòng uống trà thôi."
Ly Nô cười nói: "Chủ nhân đang trong phòng làm ô, thư sinh ngươi không nên vào, kẻo bị dọa sợ đó."
Nguyên Diệu khó hiểu nói: "Bạch Cơ làm ô sao lại dọa ta?"
Ly Nô gãi đầu, nói: "Chủ nhân làm... ô da người."
Nguyên Diệu kinh ngạc, trong khoảnh khắc chớp nhoáng, hắn nhớ lại giấc mộng đêm qua. Trong mơ, Lưu Tấn Bằng giết phụ mẫu mình, lột da họ làm ô. Mà chiếc ô Bạch Cơ đang làm còn thiếu một tấm bọc ô.
"Da người... từ đâu mà có?" Nguyên Diệu run giọng hỏi.
Ly Nô gãi đầu, nói: "Lưu tướng quân đang ở trong phòng."
Nguyên Diệu kinh hoàng, không còn sợ hãi nữa, hắn đẩy mạnh Ly Nô chạy vào trong phòng. Không được, không được, hắn phải ngăn Bạch Cơ lại, dù Lưu Tấn Bằng độc ác, tàn bạo đến đâu thì Bạch Cơ cũng không thể giết người.
Những việc xấu Lưu Tấn Bằng làm, nếu muốn trừng phạt cũng phải do quan phủ xét xử. Lúc nãy hắn đang nghĩ tìm bằng chứng Lưu Tấn Bằng giết phụ mẫu, hại thê tử, rồi viết đơn tố cáo lên quan phủ, để hắn chịu sự trừng phạt thích đáng.
Kẻ giết người đều là ác quỷ! Dù giết người vô tội hay có tội thì những kẻ tước đoạt mạng sống của người khác đều là ác quỷ!
Không được, không được, Bạch Cơ không thể trở thành ác quỷ giết người! Hắn phải ngăn cản, tuyệt đối không cho phép nàng giết người!
Nguyên Diệu loạng choạng chạy vào trong phòng, Ly Nô vội vàng đuổi theo.
“Mọt sách, đừng vào, ngươi đúng là một tên mọt sách ngốc!"
Trong phòng, Bạch Cơ vẫn ngồi bên bàn ngọc xanh, Lưu Tấn Bằng đã rút thanh đao lạnh như nước ra.
Bạch Cơ nhướng mày, cười hỏi: “Lưu tướng quân định làm gì đây?”
Trong mắt Lưu Tấn Bằng lóe lên ánh sáng cuồng nhiệt, nói: “Không biết tại sao, ngay từ khoảnh khắc nhìn thấy nàng Lưu mỗ đã cảm thấy giết nàng sẽ mang lại một sự thỏa mãn vô cùng, một niềm vui vô tận. Sức sống của nàng rất mạnh mẽ, khác hẳn người thường. Giết nàng, tra tấn nàng, nhìn nàng mất đi sinh mạng sẽ vui thú hơn nhiều so với việc nghiền nát những con kiến yếu đuối kia. Lưu mỗ vốn định cưới nàng, đưa nàng về vùng sa mạc Tây Bắc rồi mới bắt đầu tận hưởng niềm vui này, nhưng không kịp rồi. Thẩm gia hủy hôn, lời đồn lan tràn, Lưu mỗ không thể ở lại Trường An, phải đi ngay ngày mai. Tuy nhiên, Lưu mỗ thật không nỡ bỏ lỡ niềm vui khi giết nàng. Những ngày qua, Lưu mỗ nằm mơ cũng tưởng tượng đến niềm vui này! Ngay lúc này, hãy dâng mạng sống của nàng cho ta đi.”
Lưu Tấn Bằng nghĩ rằng Bạch Cơ sẽ sợ hãi, hoảng loạn bỏ chạy, khóc lóc cầu xin tha mạng như những người hắn từng giết.
Ai ngờ, Bạch Cơ chỉ chống cằm, cười nói: “Lưu tướng quân, ngài định làm ta thành ô sao? Như phụ mẫu ngài và Bích Sương vậy.”
Lưu Tấn Bằng sững sờ, ánh mắt cuồng nhiệt của hắn pha lẫn sự nghi ngờ.
“Không. Chỉ những người quan trọng, Lưu mỗ mới làm thành ô.”
Bạch Cơ mỉm cười: “Nhưng, ta lại định làm ngài thành ô đấy.”
Sắc mặt Lưu Tấn Bằng căng thẳng như nhận ra điều gì đó, vội vã dùng tốc độ nhanh như chớp vung đao chém Bạch Cơ.
Không hiểu sao, thanh đao tan thành bột mịn giữa không trung, rồi bay tán loạn.
Nụ cười của Bạch Cơ dần biến mất, đôi mắt nàng biến thành màu vàng rực như lửa, trên đầu mọc ra cặp sừng uốn lượn, miệng xuất hiện những chiếc răng nanh sắc nhọn.
Khuôn mặt của Bạch Cơ dần dần biến thành hình dạng của rồng, Lưu Tấn Bằng kinh hồn bạt vía, biết rằng đã gặp phải yêu quái. Trước sức mạnh to lớn của yêu quái, sự tàn ác của con người trở nên nhạt nhòa, buồn cười và đáng thương.
Lưu Tấn Bằng hoảng loạn chạy trốn nhưng lại bị một móng vuốt sắc bén của rồng chặn lại nơi cổ.
Rồng trắng cười nói: “Lưu tướng quân đừng chạy, ta khó khăn lắm mới gặp được một kẻ ác thuần túy như ngươi. Da người ngấm đầy sự độc ác của ngươi, chắc chắn sẽ rất tươi sáng.”
Lưu Tấn Bằng vô cùng sợ hãi, cố gắng giãy giụa, tuyệt vọng van xin nhưng không thể thoát được.
Rồng trắng nhìn người đáng thương đang van xin dưới móng vuốt của mình, cân nhắc xem nên bóp cổ hắn chết rồi mới lột da hay lột da sống hắn luôn.
“Bạch Cơ! Dừng tay...” Nguyên Diệu loạng choạng chạy vào phòng, ngăn rồng trắng lại.
Rồng trắng quay đầu nhìn Nguyên Diệu, nói: “Là Hiên Chi à.”
Con mèo đen nhỏ cũng nhanh chóng chạy tới, thở hổn hển nói: “Chủ nhân, mọt sách chạy nhanh quá, Ly Nô không giữ được!”
“Bạch Cơ không thể giết người.” Nguyên Diệu nhìn Bạch Cơ, ánh mắt trong trẻo như bầu trời.
Rồng trắng không thả Lưu Tấn Bằng, nhìn Nguyên Diệu, hỏi: “Tại sao ta không thể giết người? Ta từng giết vô số người. Đối với ta, giết người là chuyện rất bình thường.”
Nguyên Diệu cảm thấy rất buồn, nước mắt rơi xuống.
“Chuyện trước đây tiểu sinh không thể ngăn cản, từ bây giờ tiểu sinh không cho phép ngươi giết người. Bạch Cơ, giết người là một việc ác, nó sẽ không mang lại niềm vui cho ngươi. Ngươi mở Phiêu Miểu các trong nhân gian, tiểu sinh không chỉ hy vọng ngươi nhận được nhiều nhân quả, mà hy vọng ngươi có thể hạnh phúc. Nếu ngươi nhất quyết giết Lưu tướng quân thì tiểu sinh nguyện lấy mạng mình đền tội ác của hắn. Tiểu sinh không thể ngăn cản ngươi, nhưng có thể chuộc tội thay ngươi.”
“Lưu Tấn Bằng không phải người tốt, không đáng để Hiên Chi chết vì hắn.” Rồng trắng thì thầm.
“Tiểu sinh không chết vì Lưu tướng quân, mà vì ngươi.” Nguyên Diệu lắc đầu, kiên định nói.
Một cơn gió lạnh thổi qua, Nguyên Diệu thấy một nữ nhân che ô bước từ sau lưng ra, đi về phía rồng trắng.
Rồng trắng nhìn Bích Sương, hỏi: “Ngươi cũng muốn ngăn cản ta sao?”
Bích Sương gật đầu. Nàng hận Lưu Tấn Bằng, hận không thể khiến hắn trả giá bằng mạng sống, nhưng nàng cũng yêu hắn, yêu đến mức có thể bất chấp mạng sống vì hắn. Yêu và hận, sống và chết, chỉ trong một khoảnh khắc.
Rồng trắng thả móng vuốt ra, nói: “Phiêu Miểu các là nơi thực hiện "dục vọng" của chúng sinh, nếu đây là nguyện vọng của ngươi thì ta sẽ thỏa mãn ngươi.”
Lưu Tấn Bằng ngã xuống đất, run rẩy vì sợ hãi. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía nữ nhân che ô, thấy một bóng dáng mờ nhạt quen thuộc trong ký ức, là Bích Sương.
Lưu Tấn Bằng định nhìn kỹ thì đột nhiên một tia chớp xé tan bầu trời, một tiếng sấm lớn giáng xuống Phiêu Miểu các, đánh trúng hắn.
“A a a...” Thiên lôi đánh trúng Lưu Tấn Bằng, hắn co giật rồi ngã xuống chết.
Kẻ ác đến cực độ, dù được người tha thứ cũng không được trời cao dung thứ.
Rồng trắng, Nguyên Diệu và Ly Nô đều kinh ngạc.
Bích Sương đi một vòng quanh xác Lưu Tấn Bằng, khẽ thở dài, cúi chào rồng trắng rồi biến mất.
Rồng trắng hỏi: “Chuyện gì vậy? Sao hắn lại bị sét đánh chết?”
Nguyên Diệu sợ hãi nói: “Thi thể của Lưu tướng quân ở Phiêu Miểu các, có cần báo quan không?”
Ly Nô mắng: “Mọt sách ngốc, ngươi đọc sách đến ngốc rồi sao? Hắn chết ở Phiêu Miểu các, ngươi chạy đi báo quan nói bị sét đánh chết thì ai tin? Không nói rõ được, chúng ta đều phải vào đại lao.”
Nguyên Diệu khổ sở nói: “Vậy phải làm sao? Hay là Ly Nô lão đệ đưa Lưu tướng quân về chỗ hắn ở? Những chuyện khác để quan phủ xử lý đi?”
Rồng trắng nói: “Không hay. Lưu tướng quân vừa cãi nhau với người Thẩm gia vì chuyện hủy hôn, hắn chết không rõ ràng thế này, e rằng sẽ hại Thẩm đại nhân và Thẩm tiểu thư.”
“Ồ! Bạch Cơ nói có lý, tiểu sinh vừa rồi không suy nghĩ thấu đáo.” Nguyên Diệu nói. Thẩm đại nhân và Thẩm tiểu thư đều là người tốt, không thể liên lụy vì Lưu Tấn Bằng được.
Ly Nô nghĩ ngợi một lúc, nói: “Hay là đêm nay chúng ta lợi dụng lúc trời tối gió lớn, tìm một nơi hoang vắng mà chôn hắn đi?”
Rồng trắng trầm tư một lát, nói: “Chỉ sợ sớm muộn gì cũng bị người ta phát hiện, vẫn sẽ liên lụy đến Thẩm đại nhân và Thẩm tiểu thư.”
Nguyên Diệu mặt mày nhăn nhó, nói: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
Rồng trắng nói: “Xem ra chỉ có thể làm hắn thành ô da người thôi.”
Nguyên Diệu kinh hãi, nói: “Không thể!”
Rồng trắng từ từ nói: “Hiên Chi nghĩ mà xem, Lưu tướng quân đã chết rồi, nếu thi thể của hắn xuất hiện thì Thẩm đại nhân và Thẩm tiểu thư chắc chắn sẽ bị liên lụy. Nếu thi thể của Lưu tướng quân không xuất hiện thì hắn sẽ được xem như mất tích. Hắn mất tích có vô số khả năng, Thẩm đại nhân và Thẩm tiểu thư không những không bị liên lụy, mà còn có thể thuận lý thành chương mà hủy hôn. Vì vậy, chúng ta phải hủy thi diệt tích. Mà để hủy thi diệt tích, ta không nghĩ ra cách nào tốt hơn làm ô da người. Sau khi lột da hắn, dù có ném trên con phố đông đúc nhất cũng không ai nhận ra hắn là Lưu tướng quân.”
Nguyên Diệu nổi da gà, nói: “Đừng nói nữa, tiểu sinh nghe thấy sợ lắm.”
Ly Nô nghĩ ngợi một lát, nói: “Thật ra, còn một cách hủy thi diệt tích nữa.”
Bạch Cơ và Nguyên Diệu cùng hỏi: “Cách gì?”
Ly Nô cười nói: “Có thể ăn hắn mà, hấp, luộc, chiên, xào, với khẩu phần ăn của chủ nhân, mọt sách và ta thì ăn năm sáu ngày là hết thôi.”
“Ọe!” Ly Nô chưa nói xong, Nguyên Diệu đã chạy ra ngoài nôn.
Cuối cùng, thi thể của Lưu Tấn Bằng vẫn bị Bạch Cơ lột da, làm thành ô da người. Để Nguyên Diệu không sợ hãi, Bạch Cơ luôn làm việc lột da, cắt da, dán mặt ô và thoa dầu trong phòng trên lầu hai. Thi thể bị lột da của Lưu Tấn Bằng trong một đêm trời tối gió lớn đã được Ly Nô mang đi, không biết vứt ở đâu. Nguyên Diệu hoàn toàn không quan tâm, cũng không muốn biết.
Trong thành Trường An, tin tức Minh Uy tướng quân Lưu Tấn Bằng mất tích gây chấn động, mọi người bàn tán xôn xao, đều nói hắn bị yêu quái bắt đi. Lưu Tấn Bằng mất tích, Thẩm Tự Đạo nhân cơ hội này hủy hôn, lại bắt đầu tìm kiếm rể quý cho con gái yêu.
Thành Trường An, nhân vật các nơi tụ tập, mỗi ngày đều có những chuyện mới mẻ, kỳ lạ và quái dị xảy ra. Chẳng bao lâu, chuyện Lưu Tấn Bằng mất tích đã trở thành chuyện cũ, ngay cả trong lúc trà dư tửu hậu cũng không ai nhắc đến nữa.
*
Sau tiết Kinh Trập, mưa xuân dầm dề.
Trong Phiêu Miểu các, Bạch Cơ đang làm ô trên lầu hai, Ly Nô ra chợ mua cá, thư sinh ngồi trong phòng nghĩ ngợi.
Nguyên Diệu đang ngẩn ngơ, bỗng nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng. Hắn ngẩng đầu lên, thấy Bạch Cơ cầm một chiếc ô từ từ bước xuống từ lầu hai.
Bạch Cơ mặt mày hồng hào, ánh mắt sáng ngời. Nàng mặc một bộ trường bào màu tuyết thêu hoa văn chim loan bằng chỉ bạc, khoác áo choàng làm từ tơ lụa màu ánh trăng, mái tóc đen dài của nàng được búi thành kiểu tóc U Đà giản đơn, chỉ cài một cây trâm ngọc xanh và một chiếc trâm cài vàng khắc hình chim loan.
Mỗi ngày ở trên lầu làm ô da người mà nàng vẫn mặt mày hồng hào, tinh thần phấn chấn?! Nguyên Diệu toát mồ hôi lạnh.
Trái lại với sắc mặt hồng hào của Bạch Cơ, Nguyên Diệu trông mặt mày vàng vọt, tiều tụy. Những ngày qua, thư sinh luôn buồn bã cho những mạng sống vô tội bị Lưu Tấn Bằng giết hại và suy nghĩ tại sao trên đời lại có kẻ tàn ác như Lưu Tấn Bằng. Cứ nghĩ đến Bạch Cơ lột da Lưu Tấn Bằng ở trên lầu, hắn lại càng không thể ăn ngon, ngủ yên, trong lòng vô cùng sợ hãi và khổ sở.
Bạch Cơ cười nói: “Chiếc ô da người cuối cùng cũng hoàn thành rồi, Hiên Chi có muốn xem không?”
“Không, không, tiểu sinh không có phúc được xem.” Nguyên Diệu kinh hãi, không dám nhìn.
Bạch Cơ mở ô ra, đặt trước mặt thư sinh.
“Hiên Chi, xem thử một chút đi.”
Nguyên Diệu không thể tránh được, liếc mắt một cái. Thấy đó là một chiếc ô màu xám trắng, có hai mươi tám đốt tre, cán ô làm bằng xương. Trên mặt ô màu xám trắng có một vệt đen dài, trông như tia chớp.
Nguyên Diệu không nhịn được hỏi: “Vệt đen trên mặt ô là gì?”
Bạch Cơ cười nói: “Đó là vết sẹo do thiên lôi đánh chết Lưu tướng quân để lại. Ban đầu, ta còn định vẽ hoa đào lên da người, làm một chiếc ô hoa đào rực rỡ. Ai ngờ Lưu tướng quân bị sét đánh, da người bị hủy, chỉ có thể làm ô xám trắng.”
Nguyên Diệu co rút khóe miệng, nói: “Bạch Cơ, xin đừng cười nói khi kể về những chuyện đáng sợ như vậy!”
“Hì hì.”
“Bạch Cơ tốn công làm ô da người, liệu có gì đặc biệt không?”
Bạch Cơ lắc đầu, nói: “Không có gì đặc biệt, ô da người thậm chí còn không bền bằng ô giấy dầu.”
Nguyên Diệu toát mồ hôi lạnh, nói: “Vậy nàng làm thứ này làm gì?”
Bạch Cơ cười nói: “Vì nó vui. Giống như Lưu tướng quân giết người vậy, hắn giết người cũng không có mục đích, chỉ vì vui. Cái ác thuần túy không có nhân quả và lí lẽ.”
Nguyên Diệu toát mồ hôi lạnh, nói: “Tiểu sinh thật sự không thể hiểu nổi.”
Bạch Cơ cười nói: “Không hiểu mới là bình thường, hiểu mới đáng sợ.”
Bạch Cơ và Nguyên Diệu đang trò chuyện thì Vi Ngạn đột nhiên đến Phiêu Miểu các. Hắn không thấy ai ở đại sảnh, thì lướt vào phòng như một cơn gió.
Bạch Cơ vừa chơi đùa với chiếc ô da người vừa cười nói: “Lâu rồi không gặp Vi công tử, dạo này bận gì thế?”
Nguyên Diệu cười nói: “Đan Dương, hôm nay sao lại có thời gian ghé Phiêu Miểu các vậy?”
Vi Ngạn ngồi xuống bên cạnh Nguyên Diệu, mặt mày u sầu nói: “Ta sắp thành thân rồi. Gần đây bận rộn lo chuyện cưới hỏi.”
Bạch Cơ và Nguyên Diệu ngạc nhiên đến há hốc miệng.
Bạch Cơ là người phản ứng đầu tiên, cười nói: “Chúc mừng Vi công tử.”
Nguyên Diệu tò mò hỏi: “Đan Dương sắp thành thân với ai thế?”
Vi Ngạn chưa kịp mở miệng, Bạch Cơ đã cười nói: “Chắc chắn là Thẩm tiểu thư rồi. Nàng và Vi công tử có duyên phận trời định mà.”
Nguyên Diệu lại lần nữa kinh ngạc há hốc miệng.
Vi Ngạn mặt mày u sầu nói: “Bạch Cơ, sao ngươi nói giống y như mấy bà mai mối vậy. Thật phiền phức, từ khi Lưu tướng quân mất tích, Thẩm bá phụ lại đặt tầm mắt chọn rể lên người ta. Sau vài lần uống rượu với phụ thân ta, chuyện hôn sự đã định rồi. Lần này, ta không còn cách nào để phản đối nữa. Vậy phải làm sao bây giờ?”
Bạch Cơ cười mỉm nói: “Vậy ngươi đừng phản đối nữa. Ta thấy Vi công tử và Thẩm tiểu thư thật xứng đôi, trời sinh một cặp.”
Nguyên Diệu cũng cười nói: “Đan Dương, phẩm chất và dung mạo của Thẩm tiểu thư đều xuất chúng, ngươi cũng không còn trẻ nữa, sớm thành thân cũng để Vi bá phụ yên tâm.”
Vi Ngạn mặt mày u sầu nói: “Nhưng ta hoàn toàn không muốn thành thân, cứ cảm thấy một mình tự do thoải mái hơn. Không được, ta phải bỏ nhà ra đi, trốn thành thân thôi.”
“Như vậy không được đâu.” Bạch Cơ vội vàng khuyên can.
“Đan Dương, tuyệt đối không được làm chuyện vô trách nhiệm như vậy.” Nguyên Diệu cũng vội vàng khuyên can.
Bạch Cơ và Nguyên Diệu khuyên can Vi Ngạn một hồi, không biết hắn có nghe lọt tai không.
Ánh mắt của Vi Ngạn bị chiếc ô da người trong tay Bạch Cơ thu hút, hắn không kìm được hỏi: “Bạch Cơ, chiếc ô này trông khá thú vị.”
Bạch Cơ cười nói: “Không hổ là Vi công tử, ánh mắt thật sắc bén. Đây là một chiếc ô da người.”
Vi Ngạn lập tức quên đi nỗi lo chuyện thành thân, hứng thú nói: “Có thể cho ta xem một chút không?”
Bạch Cơ đưa chiếc ô da người cho Vi Ngạn, hắn nhận lấy, dùng tay xoa nhẵn mặt ô, ánh mắt lóe lên như tìm thấy bảo vật.
“Chiếc ô da người này giá bao nhiêu?”
“Ôi, đều là bạn cũ, cần gì phải nói chuyện tiền bạc. Vi công tử sắp thành thân rồi, ta tặng chiếc ô da người này làm quà mừng cho công tử.” Bạch Cơ cười mỉm nói.
Vi Ngạn nghi ngờ mình nghe lầm, Nguyên Diệu cũng nghi ngờ mình nghe lầm. Con rồng yêu tham lam này lại có thể làm chuyện buôn bán lỗ vốn sao?!
“Ngươi thật sự tặng chiếc ô da người này cho ta sao?” Vi Ngạn do dự hỏi.
Bạch Cơ cười nói: “Tất nhiên, dù sao thì chiếc ô này để ở Phiêu Miểu các, Hiên Chi cũng không ăn ngon, ngủ yên, suốt ngày nghĩ ngợi linh tinh, chi bằng tặng cho ngươi.”
“Bạch Cơ thật tốt.” Vi Ngạn cảm động nói.
“Cảm ơn Bạch Cơ.” Nguyên Diệu cũng rất cảm động. Mặc dù Bạch Cơ hành động kỳ quái, đôi khi thích trêu chọc, hù dọa người khác, nhưng nàng thực sự là một người biết quan tâm người khác.
“Mặc dù đã tặng Vi công tử ô da người, nhưng công tử vẫn chưa trả tám mươi lượng vàng cho lần ta đưa ngươi đến Thẩm phủ gặp quỷ lần trước.” Bạch Cơ cười mỉm nói.
Vi Ngạn cười nói: “Gần đây ta sắp thành thân, cần tiêu tốn nhiều, có thể hoãn một thời gian được không? Đợi ta khá hơn sẽ trả cho ngươi.”
Bạch Cơ cười nói: “Tất nhiên là được. Nhưng từ hôm nay tính, mỗi ngày lãi ba phần.”
Vi Ngạn và Nguyên Diệu cùng hét lên: “Sao ngươi không đi cướp đi?!!”
“So với cướp bóc thì ta thấy chặt chém vẫn vui hơn, ha ha ha...” Bạch Cơ cười lớn đặt tay lên hông.
Một cơn gió thổi qua, chuông treo dưới mái nhà kêu leng keng trong mưa xuân, tiết Thanh Minh lại sắp đến.
(Ô da người – hết)